Ác Quỷ Mang Trái Tim Một Thiên Thần

Lần đầu tiên Haru gặp Kabo, người cô đầy máu. Anh mang cô đi dưới cơn bão tuyết. Với Haru đó là một người vô cùng ấm áp. Đối với Kabo, cô là thiên thần. Năm đó Haru tròn hai tuổi.
Kabo luôn chơi đùa cùng Haru, luôn làm theo mọi thứ mà cô yêu cầu. Chỉ cần Haru muốn anh đều đáp ứng cô.
Kabo muốn chọn ngày anh và cô gặp nhau là ngày sinh nhật của Haru. Nhưng Haru lại thích mùa thu mát mẻ thay vì mùa đông lạnh giá. Bắt đầu từ lúc sáu tuổi, sinh nhật của Haru đổi từ mùa đông sang mùa thu.
Có một lần Haru trông thấy những cánh chim bay lượn trên bầu trời cao. Haru cũng muốn được thử cảm giác đó. Cô nhất quyết đòi anh thực hiện nó. Kabo hứa sẽ cho cô bay trên trời vào ngày sinh nhật của cô. Haru cảm thấy thế giới này chỉ cần anh là đủ.
Nhưng bên cạnh Kabo có một người mà Haru sợ. Đó là bố của anh. Người đàn ông đó luôn nhìn anh và cô với ánh mắt chán ghét, hận không thể giết chết. Trong suy nghĩ của Haru, chỉ cần có người đáng sợ đó ở đâu, cô sẽ tránh đến chỗ đó.
Sinh nhật Haru, Kabo mang cô tới một đồng cỏ rộng lớn. Haru có thể nghe thấy tiếng gió thổi, tiếng chim hót. Mùi cỏ ngọt ngào, mùi đất dễ chịu. Kabo đặt vào tay cô một vòng cỏ, Haru rất thích nó. Kabo đặt lên vòng cỏ trong tay một thần chú rồi đặt nó lên đầu Haru. Những vòng cỏ quá lớn, thay vì ở trên đầu, nó lại rơi xuống cổ. Một chiếc vòng cổ bằng cỏ chính tay Kabo làm.
Haru đã có một ngày sinh nhật vui vẻ, dường như cô cũng quên luôn lời hứa của Kabo lúc trước. Khi nắng dần khuất sau những ngọn cây, Kabo dắt tay Haru tới một đỉnh đồi cao. Gió thổi mạnh.
- Nhắm mắt lại đi. Anh muốn tặng em một món quà rất tuyệt vời.
- Là gì vậy anh?
- Em chỉ cần nhắm mắt lại. Khi nào anh bảo em mở mắt ra, em sẽ biết.
- Vâng.
Haru cảm nhận được một luồng khí ấm áp chạy dọc cơ thể bắt đầu từ eo, nơi mà tay của Kabo chạm vào. Gió mơn man chạm vào da mặt cảm giác hơi ngứa, Haru cười khẽ. Cảm giác như bản thân được nhấc bổng lên cao.
- Anh, mở mắt được chưa?
- Chưa được. Lát nữa. Bao giờ anh bảo được thì mới mở mắt.
- ...
Một phút sau.
- Anh, được chưa?

- ... Chưa. Đợi thêm một chút nữa đi.
- ...
Hai phút sau.
- Anh.
- Mở mắt ra đi. – Kabo giọng mệt mỏi.
- Oa. Thích quá. Anh, chúng ta đang bay đúng không? Tuyệt quá. Em đang bay này.
- Đừng động đậy. Anh mới chỉ luyện thôi, nên mất nhiều sức lắm. Để anh luyện thêm sẽ đưa em bay cao hơn nữa.
- Yêu anh nhất.
Haru mỉm cười vui sướng. Khi Kabo đưa Haru quay trở lại mặt đất, cô quay đầu hôn vào má anh hai cái cảm ơn. Kabo cười ngây ngô. Lời thì thầm hòa cùng gió bay lên tận trời cao. “Anh cũng yêu em”.
Sinh nhật tám tuổi cũng chính là ngày định mệnh của cuộc đời Haru. Cũng là ngày mà lời yêu của Kabo không trọn vẹn. Đêm hôm đó mưa lớn. Cơn mưa kèm theo sấm sét khiến cho cả thành phố bị mất điện. Trong vòng tay ấm áp của Kabo, Haru đang ngủ thì giật mình bởi tiếng la hét. Haru rất nhạy cảm với âm thanh.
- Kabo, em sợ.
- Có chuyện gì vậy Haru? – Kabo tỉnh dậy vì cảm nhận được cái giật mình của Haru.
- Kabo, có người chết. Có người đang kêu cứu... Có mùi máu.
- Haru đừng sợ. Anh đang ở bên cạnh em mà. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ bảo vệ em.
- Vâng.
Kabo phát hiện ra nến trong phòng mình không có. Chỉ có ánh sáng từ những lần sét đánh chiếu sáng căn phòng. Cánh cửa phòng của hai người hé mở. Quản gia người đầy máu thở hổn hển.

- Cậu chủ, mau chạy đi. Làm phản rồi.
- Quản gia, có... – Kabo muốn hỏi thêm, nhưng quản gia đã gục xuống.
Haru trong lòng anh nhìn chằm chằm vào người quản gia, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Kabo. Anh ôm cô vào lòng, vỗ về cô. Bên trái chiếc giường có một cái nút nhỏ, Kabo đặt tay vào đó, một cánh cửa nhỏ được mở ra đối diện với chiếc giường. Kabo mặc thêm áo cho Haru, bế cô đi vào căn phòng đó.
Một căn phòng được bố trí rất gọn gàng. Ánh sáng từ ngọn lửa trong tay Kabo chiếu sáng một góc phòng, Haru trông thấy một chiếc giường đơn.
- Haru, ở đây đợi anh được không? Một lát nữa anh sẽ quay lại.
- Anh đi đâu? Bên ngoài đáng sợ lắm.
- Haru đừng lo. Anh mạnh lắm mà. Anh sẽ bảo vệ em. Ở đây đợi anh nhé.
- Bao lâu? Em sẽ chờ anh bao lâu?
- Mười phút? Tám phút? – Kabo đoán chừng với Haru vẫn còn nhiều, đôi mắt màu tím có vẻ không hài lòng.
- Được rồi. Đợi anh năm phút, anh nhất định quay lại. Trong lúc đó hứa với anh, em không được bước ra khỏi căn phòng này, được chứ?
- Vâng.
Sau khi nhìn thấy nụ cười của Haru, Kabo mới an tâm rời khỏi. Người bố của anh đã luôn có mưu đồ giết anh. Kabo nắm lấy viên đá trong tay mình, ngày này cuối cùng cũng đã tới. Biệt thự chìm trong bóng tối, mùi máu tanh vương vấn khắp mọi nơi. Trong căn phòng khách, bố của anh đang ngồi trên sô pha, chăm chú nhìn vào cầu thang.
Haru ngồi nhìn cánh cửa. Kabo bảo cô đợi anh năm phút, Haru sẽ đợi anh năm phút. Chiếc vòng cỏ vẫn còn trên cổ. Haru chạm vào nó rồi khẽ cười. Lần sau Haru nhất định đòi anh hướng dẫn cô làm vòng cỏ, cô cũng muốn tặng anh một cái vào sinh nhật của anh.
Khi cánh cửa mở ra, Haru trông thấy Kabo.
- Năm phút của anh lâu quá... máu... anh..
- Haru. Lại đây.

Cả người Kabo đầy máu. Haru cuống cuồng, cô không biết phải làm gì trong trường hợp này. Bàn tay nhỏ muốn chạm vào anh nhưng lại sợ làm anh đau. Đôi mắt màu tím tràn ngập nỗi sợ hãi. Một hạt ngọc rơi xuống, đó là lần đầu tiên Haru khóc trong năm năm qua.
- Haru. Đừng khóc. Anh muốn ôm em, lại đây.
- Em sợ...
- Em sợ máu sao? – Ánh mắt Kabo có chút buồn bã và thất vọng.
- Không phải, em sợ làm anh đau.
- Không sao, anh không đau nếu như em ôm anh.
- Thật không?
- Thật.
Haru cẩn thận ôm lấy Kabo, mùi máu xộc lên mũi cô. “Người Kabo lạnh chứ không ấm áp như bình thường, có lẽ vì vậy mà Kabo muốn cô ôm anh”, Haru nghĩ thế nên ôm anh chặt hơn. Giọng anh thì thầm bên tai cô, chỉ sợ không đủ thời gian nữa.
- Haru. Em nhất định phải sống vui vẻ và hạnh phúc. Anh luôn hạnh phúc khi thấy em cười, vì vậy em phải cười mà sống tiếp. Cuộc sống sẽ luôn tồn tại nguy hiểm, anh không thể tiếp tục bên cạnh em để có thể chăm sóc em. Nhưng em nhất định sẽ bình an, món quà cuối cùng trong ngày sinh nhật anh tặng em, hạnh phúc nhé!
- ...
Kabo đặt lên trán Haru một nụ hôn còn dính máu. Một ánh sáng màu tím bao bọc lấy cơ thể Haru, cô ngơ ngẩn nhìn anh, chỉ thấy anh cười với cô. Đôi mắt anh từ từ nhắm lại. Giây phút chiếc đồng hồ điểm báo mười hai giờ đêm, chiếc kim giây chạy qua ngày mới, Kabo gục vào vai Haru.
Dù cho Haru có lay anh bao nhiêu lần, Kabo cũng không mở mắt nhìn cô. Dù cho Haru có gào thét tên anh, dù cho cô có đánh anh, Kabo cũng không hề có phản ứng. Mưa đã ngừng, cũng không còn tiếng sấm nữa. Trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng gọi thê lương của một đứa trẻ. Haru ôm lấy Kabo lạnh ngắt, cầu mong phép lạ sẽ xảy ra.
Nhưng đến khi trời sáng, tiếng chim hót vang lên đâu đây, Kabo vẫn không hề tỉnh lại. Anh từng đọc cho cô nghe một câu chuyện, chỉ cần uống máu của trẻ con, người chết cũng sẽ hồi sinh. Haru chợt bừng tỉnh. Cô buông anh, chạy xuống dưới lầu. Băng qua bao nhiêu xác chết, Haru cũng không hề chớp mắt. Trong tâm trí của Haru, điều cần làm bây giờ là cứu Kabo.
- Chủ nhân. Chưa tìm thấy thiếu gia của nhà này, tuy nhiên, có một người còn sống.
- Một đứa trẻ ư?
Bởi vì quá chú tâm vào Kabo, Haru không nhận ra những người đang đứng trong phòng khách. Sau khi lấy được con dao từ nhà bếp, Haru lại chạy lên tầng.
- Theo con bé đó.
- Vâng.

Haru vui mừng, chạy nhanh tới phòng của Kabo. Cô nhanh chóng cắt một đường trên tay của mình, máu chảy ra. Đưa máu đang chảy tới gần miệng của Kabo. Ánh mắt tràn đầy hi vọng. Tuy nhiên máu vẫn cứ chảy ra, nhưng Kabo vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Haru nghĩ chưa đủ, quay lại tìm con dao để cắt thêm một đường nữa.
Người con trai đứng ở cửa phòng nhìn cô, ánh mắt vô cùng phức tạp. Haru không quan tâm. Cầm lấy con dao trên tay, cô nở nụ cười, cắt thêm môt vệt nữa. Máu lại tuôn ra ngày càng nhiều hơn. Haru vui vẻ quay lại bên Kabo, tuy nhiên bước chân có phần không được ổn định. Haru cảm thấy hơi choáng. Bước chân nhỏ tiến lại phía anh, đặt chỗ máu đang chảy vào miệng Kabo.
- Chủ nhân, con bé đó điên rồi.
- ...
Luhan không nói gì. Bước từng bước lại gần. Cậu muốn xem gương mặt của người con trai đang nằm trên mặt đất. Không cần kiểm tra cũng nhận ra người con trai đó đã chết. “Vậy con bé này muốn làm gì?”. Con dao lại đưa lên lần nữa, nhanh như cắt, Luhan bắt lấy tay cầm dao của Haru. Đôi mắt màu tím của cô nhìn vào anh khó chịu.
- Muốn chết sao? – Luhan lạnh lùng.
- Buông tay ra.
- ...
Con dao lại lần nữa đưa lên, Luhan lại bắt lấy. Lần này tự tay đoạt lấy con dao trong tay Haru ra. Haru cảm thấy bắt đầu hoa mắt do mất máu quá nhiều.
- Đưa dao đây.
- Cậu ta chết rồi.
- Kabo chưa chết, tôi sẽ cứu anh ấy. Mau đưa dao đây?
- Bằng cách nào?
- Cho anh ấy uống máu của tôi.
- Chết rồi, dù có làm cách gì cũng không thể cứu được. Thần kinh cũng vừa phải thôi chứ.
- ...
Haru nhìn con dao trong tay Luhan, nhận ra trong phòng không có bất cứ vật nào có thể cắt được nữa. Cô lao về phía anh cướp con dao, mặc cho một tay máu vẫn chảy. Luhan không những cảm thấy khó chịu, ngược lại rất vui vẻ. Tự dưng suy nghĩ muốn chiếm hữu Haru, muốn cô là của riêng mình. Luhan tóm lấy cả hai tay của Haru. Đôi mắt màu tím nhìn anh đầy căm phẫn, không hài lòng. Luhan lại tỏ ra thích thú. Haru cựa quậy một lúc, sau đó rơi vào hôn mê.
Luhan cho người mang cô đi. Sai người chôn cất cậu con trai đó, người mà cô gái nhỏ gọi là Kabo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận