Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Mẹ, bọn họ thân thân!” Bạch Diễm ngạc nhiên nhìn về phía tôi, cảm thấy rất không thể tưởng tượng.

Tôi vội ôm hắn, che kín đôi mắt của hắn.

“Ma…” Thuận tay tôi lại che kín đôi mắt của Tiểu Tiểu.

Khác với tôi với Mặc Uyên vài lần chuồn chuồn lướt nước, Dạ Tế Ngôn đây chính là hôn sâu! Lại là nụ hôn ướt át!

Tôi không thể để hắn dạy hư trẻ con!

Bạch Diễm và Tiểu Tiểu không thể giấu, đột nhiên, tôi nghe được một giọng nói.

“Mau vào đi!”

Là giọng của Dạ Tế Ngôn!

Thứ này hôn môi còn không chuyên tâm, lại không tiếc dùng mỹ nam kế bám trụ Nhược Thủy.

Tôi rót pháp lực vào phía trên kết giới, khống chế được kết giới di chuyển vào chỗ cái khe màu đỏ, đồng thời truyền âm cho Mặc Hàn bọn họ.

Tề Thiên là người đầu tiên trở lại bên trong kết giới, Mặc Hàn theo sau, chỉ có Nhị Nhị thật thành nhất, mãi cho đến khi Tiểu Tiểu gọi hắn, mới thả ra một Thái Dương Thần Hỏa tinh thuần ngăn cản những quái vật đó đuổi theo, trở lại bên trong kết giới.

“Nhị ca hình như ngươi giống tên ngốc!” Tiểu Tiểu xoa eo chất vấn Nhị Nhị: “Chúng ta đều phải đi vào, nếu ngươi không trở lại sẽ không vào được! Nhị ca ngươi thật ngốc!”

“Bốp.” Gà con bị anh trai nàng cạo một chút da đầu.

Tiểu Tiểu chu miệng, che lại cái đầu bị Nhị Nhị cạo chạy đến bên người tôi, nàng cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt: “Ma ma… Nhị ca đánh ta…”

Em nói cho chị cũng vô dụng… Chị không đánh lại nhị ca em…

“Chị Tiểu Tiểu, ta giúp ngươi báo thù!” Bạch Diễm xung phong nhận việc.

Gà con một ngụm đáp ứng: “Được!”

Hai tên nhóc tì đi đến bên người Nhị Nhị, Nhị Nhị rũ mắt nhìn bọn họ, không để bụng.

Đột nhiên, Bạch Diễm triệu hoán một đoàn Lam Diễm ra, muốn đốt tóc dài màu vàng nhạt dựng thẳng lên của Nhị Nhị.

Nhị Nhị kịp thời tránh ra, trở tay nắm Bạch Diễm, ném vào trong tay Mặc Hàn: “Quản tốt nhi tử ngươi!”

Mặc Hàn sờ đầu Bạch Diễm, khích lệ nói: “Làm rất tốt.”

“Hừ!” Nhị Nhị hừ lạnh một tiếng, nắm Tiểu Tiểu ngồi xếp bằng xuống, mệnh lệnh nói: “Điều tức, mau chóng khôi phục pháp lực!”

Tiểu Tiểu bĩu môi, vẫn làm theo.

Mặc Hàn từ chỗ tôi nhận khống chế kết giới, bay vào bên trong cái khe kia.

Một cổ uy áp đến từ thượng cổ vọt tới chúng tôi, cũng may Tề Thiên còn tính hữu dụng, dùng uy áp Thiên Đạo của bản thân hắn đi chống cự, lại giúp không ít việc.

Tôi quay đầu lại, cơ thể Dạ Tế Ngôn nhạt dần xuống, hắn rời khỏi môi Nhược Thủy, muội tử ở trong lòng hắn thẹn thùng.

Dạ Tế Ngôn nhìn về phía chúng tôi, thấy chúng tôi sắp tiến vào giao diện Cửu Châu, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Nhất định phải trở về.” Tôi nghe được hắn nhẹ giọng nói, giọng nói đã không có lực đạo gì, nghĩ đến là pháp lực đã hao hết.

Trong cái khe Cửu Châu truyền đến trận gió mãnh liệt, cho dù là Mặc Hàn khống chế được kết giới, kết giới chỗ chúng tôi vẫn bị trận gió kia thổi đến đong đưa trái phải, như là ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.

Mặc Hàn tăng lớn pháp lực khống chế kết giới, mạnh mẽ xâm nhập kết giới vào trong mảnh đất màu đỏ kia.

Đột nhiên, sau lưng truyền đến một cổ hơi thở hỗn độn, lại là hai quái vật nửa tàn đuổi theo, một móng vuốt vỗ vào phía trên kết giới.

Nhị Nhị thả ra Thái Dương Thần Hỏa, đốt một con quái vật lui về sau. Một con quái vật khác lại đầu cơ trục lợi, vòng đến chỗ chúng tôi, muốn công kích Bạch Diễm nhỏ tuổi nhất.

Cơ thể của Mặc Hàn hơi nghiêng, muốn đi đánh lui con quái vật kia, bị tôi giơ tay ngăn cản: “Em tới, anh khống chế kết giới đi Cửu Châu là được rồi!”

Sao chuyện gì cũng đều để Mặc Hàn làm chứ!

Tôi rót linh lực vào trường kiếm, tụ đủ khí thế đâm vào trái tim quái vật bốn chân ở giữa kia. Quái vật kia lăn lộn hai vòng, Bạch Diễm quăng ra ma trơi, đốt sạch sẽ.

Cùng lúc đó, Nhị Nhị cũng thu thập xong một con quái vật trước.

Hơi thở hỗn độn bên trong cái khe kiệt lực bài xích chúng tôi tiến vào, quỷ khí của Mặc Hàn cường thế, vẫn phá ra một khe hở, mang chúng tôi đi vào.

Kết giới hoàn toàn đi vào trong đó một nửa, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu khóc tê thanh kiệt lực của Nhược Thủy: “Không ——”

Tôi quay đầu lại, đã thấy cơ thể của Dạ Tế Ngôn hóa thành một bãi nước ở trong lòng Nhược Thủy rơi xuống mặt đất, chỉ còn lại một bãi nước sông màu đen.

Dạ Tế Ngôn hắn…

“Hắn chỉ là pháp lực hao hết, lúc sau sẽ theo bản năng trở lại bên trong bản thể Minh Hà tu dưỡng, sẽ không có việc gì, không cần lo lắng.” Như là nhìn thấu tôi lo lắng, Mặc Hàn trấn an nói.

Tôi thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhìn vẻ mặt đau lòng của muội tử màu đen kia, chung quy vẫn là không đành lòng.

Trong chớp mắt, chúng tôi đã mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong cái khe. hơi thở hỗn độn thượng cổ ập vào trước mặt, còn nồng đậm hơn núi Bất Chu, lại làm người có chút không thở nổi, làm tôi không rảnh bận tâm cho Dạ Tế Ngôn.

“Chỉnh lại hơi thở, chú ý điều tức.” Mặc Hàn thấp giọng nhắc nhở tôi một tiếng, tôi vội vận hành những hơi thở dũng mãnh vào trong cơ thể toàn bộ theo kinh mạch tôi, ngực cảm giác bị một tảng đá đè nặng kia, cuối cùng là tốt không ít.

Có lẽ là khảo nghiệm thông qua lối vào, sau khi tiến vào kết giới, uy áp đến từ thượng cổ biến mất không ít.

Tề Thiên nhẹ nhàng thở ra, vui đùa nói: “Sau khi đi vào, chúng ta có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn trước một chút, uy áp đè thật là mệt chết ta…”

Lời còn chưa dứt, tôi đã nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng rít gào bén nhọn của quái vật, một con quái vật rắn lại quấn lên kết giới chúng của tôi.

Hình thể của con rắn này khổng lồ, kết giới của chúng tôi mới chỉ lớn bằng thân hình của nó, còn chưa đủ để nó quấn một vòng.

Vừa thấy là rắn, lông tơ cả người tôi đã dựng lên, kiếm muốn đâm ra có chút run. Một đôi tay lạnh lẽo bỗng nhiên phủ lên hai mắt tôi, trước mắt chính là một mảnh hắc ám, cái gì cũng không nhìn thấy.

“Sợ thì đừng nhìn, con rắn nhỏ mà thôi.” Là giọng nói của Mặc Hàn.

“Vâng…” Tôi gật đầu, lại nghe thấy Mặc Hàn nói: “Đi giải quyết.”

“Dựa vào cái gì là ta?” Nhị Nhị mắc lười không vui đi.

“Bởi vì rắn ăn chim chóc! Ngươi không đi, sẽ bị ăn!” Là giọng nói thiếu đòn của Tề Thiên.

Nhị Nhị nặng nề hừ hắn một tiếng, tôi cảm nhận được lực Thần Mặt Trời của hắn nổ tung ở kết giới. Tấn công quái vật quấn lấy kết giới của chúng tôi kia ra một khoảng cách.

Hắn bay ra ngoài kết giới, ở ngoài kết giới hóa ra nguyên hình, ba móng vuốt sắc bén bắt lấy con rắn kia, chiến đấu một trận, xé con rắn kia thành mảnh nhỏ ở không trung.

Tôi cảm nhận được hơi thở hỗn độn bị quái vật kia biến thành từng mảnh nhỏ, đôi tay Mặc Hàn che đến càng chặt.

Hắn ném ra một đoàn Lam Diễm bay ra khỏi kết giới, sau khi thiêu những mảnh nhỏ hơi thở đó đến sạch sẽ, mới thả xuống tay.

Đánh cuộc năm đồng, hắn vừa mới đốt, nhất định là thịt của con quái vật rắn.

Tôi liếc nhìn Kim Ô Tam Túc cao lãnh bên cạnh kia, không nghĩ tới hắn còn có một mặt thị huyết như vậy.

Chúng tôi đã tới Cửu Châu rồi, đập vào mắt là sự u ám tương tự núi Bất Chu. Nếu không có mặt trời chiếu sáng, cho dù Chúc Long mở mắt, đêm biến thành ban ngày, thế giới cũng là cái dạng u ám này.

Nhị Nhị và Tiểu Tiểu khẳng định là không muốn ở chỗ này ngồi trên xe ngựa mặt trời thực hiện chức trách của mặt trời, tôi cũng không ôm hy vọng gì, đánh giá nơi này một phen.

Nơi chúng tôi tiến vào, là một hòn đảo nhỏ chỗ giữa sông. Nước sông là màu xanh đậm, bởi vì sắc trời có vẻ càng thêm quỷ dị.

Nơi xa lộ ra dãy núi màu lục đậm liên miên không dứt, tầng tầng lớp lớp, càng rộng lớn không biết bao nhiêu diện tích.

“Nơi này chính là Cửu Châu sao?” Tề Thiên tò mò đánh giá thế giới này giống tôi, còn đi lại khắp nơi, lại hỏi tôi: “Đồng Đồng muội tử, núi Bất Chu giống nơi này sao?”

Núi Bất Chu là địa giới của Hồng Hoang, Tề Thiên chưa bao giờ đi qua.

“Không sai biệt lắm đi, nhưng cảm giác nơi này có vẻ sinh cơ bừng bừng hơn núi Bất Chu chút.” Tôi nói xong cảm giác có chút kỳ quái.

Đã từng, tôi vẫn luôn cảm thấy núi Bất Chu làm chỗ ở cho đông đảo thần thượng cổ, sẽ là một địa phương non xanh nước biếc. Nhưng sau khi thật sự đi qua, núi Bất Chu hoang vu đến nay tôi không thể lý giải.

Thậm chí, đi núi Bất Chu hai lần với Mặc Hàn, trừ ở trong yến hội của Hi Hòa ra, thời gian còn lại gặp qua thần thượng cổ đều ít ỏi không có mấy.

Chỉ là, nơi này sinh cơ bừng bừng, nơi chốn đều lộ ra quỷ dị và hơi thở nguy hiểm.

Tề Thiên ngược lại còn đắc chí: “Xem ra vẫn là bổn thiên có cách thống trị, xem các ngươi nhân gian, có một chỗ nào không phải non xanh nước biếc?”

“Sa mạc Sahara.” Tôi nói.

“Đó là ngoài ý muốn! Dùng lời mà nhân loại các ngươi mà nói, đó là bởi vì dòng nước lạnh trải qua khí hậu khô ráo mới tạo thành sa mạc!” Hắn vội biện giải.

“Sa mạc Takla Makan.” Tôi lại nêu ví dụ nói.

Tề Thiên lại vội vàng phủi sạch quan hệ: “Đó là bởi vì khoảng cách hải dương quá xa. Không có hơi nước mới hình thành! Không quan hệ với ta!”

Lấy cớ! Chỉ cần anh muốn, nơi nào không thể có trời mưa?

Có lẽ là thấy được ánh mắt khinh bỉ của tôi, Tề Thiên vuốt cái gáy nói: “Cái kia… Sa mạc không có kỳ cảnh sao! Cái gì ốc đảo, các tòa nhà Hải Thị, lưu sa nữa, nguyền rủa Takla Makan……”

Tôi không muốn để ý đến gia hỏa lạc đề này.

Mặc Hàn và Nhị Nhị lại thu thập mấy quái vật công kích chúng tôi, Bạch Diễm tò mò ngồi xổm một bên nhìn một đóa hoa màu màu tím đậm.

“Mẹ, hoa này có thể nói không!” Hắn kinh ngạc chạy đến bên người tôi chỉ vào hoa kia nói.

Hoa kia có hơi thở hỗn độn nhàn nhạt, có thể mở linh trí, chỉ là linh trí yếu ớt, tôi không cảm ứng được.

“Hoa hoa nói cái gì?” Tôi hỏi.

“Hoa hoa nói hắn đói bụng.” Bạch Diễm từ túi nhỏ của mình lấy ra tới một túi tôm khô meo meo, suy nghĩ muốn cho hoa hay không.

“Bảo bối, hoa không ăn cái kia.” Tôi nhắc nhở nói.

Bạch Diễm lắc đầu: “Hoa nói nó ăn!”

Một đóa hoa còn ăn tôm khô?

Tề Thiên thèm nhìn đồ ăn vặt kia, lại ngượng ngùng muốn Bạch Diễm, cười hỏi: “Vậy hoa kia nói như thế nào?”

“Hoa nói, muốn ăn… Muốn ăn…” Bạch Diễm cố gắng học giọng điệu kia, nghe được tôi buồn cười cười ra tiếng.

Hắn tới gần đóa hoa kia, không biết làm sao, hoa màu tím như Tulip kia, bỗng nhiên làm tôi sởn tóc gáy một chút.

“Bạch Diễm trở về!” Tôi lập tức nói.

Bạch Diễm do dự một chút, đóa hoa nhỏ bên cạnh đến bả vai hắn kia đột nhiên từ bùn đất xông lên, phía dưới cành lá có một người thô tráng như vậy.

Nụ hoa kia bỗng nhiên mở nụ hoa ra, bên trong cánh hoa không phải nhụy hoa, mà là một miệng rộng hình tròn đầy lớp răng nanh, thẳng tắp muốn phóng về phía Bạch Diễm.

Ý thức được nguy hiểm, Bạch Diễm lập tức lui về phía sau, tốc độ của đóa hoa kia lại kỳ quái, lại phá tan đất đai đuổi theo.

Tôi nhanh chóng tiến lên ôm Bạch Diễm lùi về sau, Mặc Hàn chắn ở trước người chúng tôi, chém một kiếm chặt đứt cành lá thô tráng của đóa hoa. Kia

Nửa cành lá chôn dưới đất kia như một con rắn quỷ quyệt, lùi về bên trong bò đất nứt ra. Mà nửa trên lại có sinh mệnh lực, ngã xuống mặt đất vùng vẫy còn muốn về phía Bạch Diễm.

Mặc Hàn nhíu mày, thả ra một đoàn ma trơi, đốt sạch sẽ.

“Tiểu Bạch Diễm, hoa nói chính là muốn ăn ngươi!” Tề Thiên không biết khi nào đã bò đến bên người tôi, làm ra động tác giương nanh múa vuốt với Bạch Diễm muốn dọa hắn, bị Mặc Hàn đánh một quyền vào trên mặt.

“Không có việc gì chứ?” Mặc Hàn dùng quỷ khí tra xét thân thể của tiểu gia hỏa một chút, cho tôi một ánh mắt an tâm.

Bạch Diễm lại không bị thương đến, nhưng có chút không vui: “Hoa gạt người… Vì sao muốn ăn con…”

“Bởi vì ngươi ăn ngon nha! Trước kia cũng có rắn muốn ăn ta! Bởi vì ta cũng ăn ngon!” Tiểu Tiểu kết thúc điều tức, nhảy đến bên người tôi nói với Bạch Diễm, vẻ mặt kia còn đặc biệt tự hào.

Tôi trộm nhìn Nhị Nhị, vẻ mặt Nhị Nhị đầy sỉ nhục, một giây muốn phân rõ giới hạn với Tiểu Tiểu.

“Đệ đệ, ăn ngon là một chuyện tốt! Ngươi xem, không ai muốn ăn nhị ca ta, nhất định là nhị ca ta không thể ăn!” Gà con tiếp tục nói.

Nhị Nhị đã bị chọc tức không muốn nói chuyện.

Bạch Diễm vẫn là lần đầu tiên nghe thấy cách nói như vậy, lại thật đúng là đồng ý cách nói của Tiểu Tiểu, đồng tình nói với Tề Thiên: “Đệ đệ, cũng không ai ăn ngươi! Nhất định là ngươi cũng không thể ăn!”

“Tiểu tử không lương tâm!” Tề Thiên bĩu môi, cùng bị đánh vào hàng ngũ không thể ăn làm bạn với Nhị Nhị đi.

“Chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả với tình huống nơi này, cho dù là nhìn thấy cái gì đều không cần tò mò tiếp cận, mọi chuyện cẩn thận là trên hết.” Mặc Hàn dặn dò nói, cường điệu nhìn Bạch Diễm, Tiểu Tiểu và Tề Thiên.

Các tiểu gia hỏa gật đầu, Tề Thiên lại không rõ sao phải nhắc theo hắn.

“Kế tiếp đi nơi nào?” Nhị Nhị đi tới hỏi.

“Khi rời khỏi nơi thí luyện Chúc Long, Mộ Nhi từng thấy một hình ảnh, dựa vào thái độ của Chúc Cửu Âm với hình ảnh kia, rất có thể là có quan hệ với Cửu Châu, đó là manh mối duy nhất của chúng ta, tốt nhất trước khi tìm được nơi đó, đi xem có manh mối hay không.” Mặc Hàn nói.

“Vậy đi đâu?” Nhị Nhị hỏi.

Mặc Hàn lắc đầu, tôi đột nhiên nhớ tới chúng tôi không phải chỉ có một manh mối như vậy, hỏi Bạch Diễm: “Bạch Diễm, con nói rùa đen nhỏ ở nơi nào?”

“Ở chỗ này!” Bạch Diễm nói.

Tôi dùng linh lực nhanh tra xét trong nước thuỷ vực gần đảo nhỏ nơi chúng tôi một lần, không phát hiện một con rùa đen nào, ngược lại chú ý tới bên trong thuỷ vực còn cất giấu không ít quái vật giao long, mỗi một con đều lớn lên cực hung ác.

“Không có.” Bạch Diễm sẽ không lừa tôi, nhất định là tôi nhầm với lời lý giải của hắn: “Bảo bối, con chỉ cho mẹ xem được không?”

Bạch Diễm gật đầu, chỉ vào dưới chân nói: “Mẹ, rùa đen nhỏ ở chỗ này!” Hắn dùng sức nhảy hai cái ở tại chỗ: “Nơi này! Nơi này!” Hắn lại nhảy sang một bên: “Còn có nơi này và nơi này! Đều là rùa đen nhỏ!”

Chẳng lẽ một hòn đảo nhỏ nhô lên chỗ chúng tôi này là chỉ mai rùa của rùa đen?

Tô cố gắng phát huy lực suy nghĩ, lại dùng linh lực ra ngoài đảo nhỏ tra xét trong nước lần nữa. Vẫn luôn tra xét đến đáy nước thật sâu, đảo nhỏ này và lục địa đáy nước đều liền nhau, hơn nữa cũng không có hơi thở của linh thú.

Cũng không phải rùa đen…

Tôi sợ tôi không đủ cẩn thận, lại để Mặc Hàn và Tề Thiên tra xét, bọn họ đều phát hiện giống tôi.

Chẳng lẽ là tôi lý giải sai? Tiểu rùa đen bò bên chân Bạch Diễm, chỉ tôi không nhìn thấy mà thôi?

Tôi vội hỏi Bạch Diễm có phải như vậy hay không, tiểu gia hỏa lắc đầu: “Không phải nha, mẹ, tiểu rùa đen đang ngủ, không bò, cũng không ở trên bờ.”

“Vậy nó ở nơi nào?” Nhị Nhị cũng không nhịn được.

“Ở chỗ này…” Bạch Diễm không hiểu vì cái gì vì sao chúng tôi đều không hiểu hắn nói.

“Bên cạnh rùa đen có cái gì? Có hoa văn, chữ viết gì hay không?” Tôi thử dùng phương thức có thể lý giải với Bạch Diễm để với giao lưu hắn.

Bạch Diễm lắc đầu: “Không có, bên cạnh rùa đen không có cái gì.”

“Ngay cả loại đất này đều không có sao?” Mặc Hàn như là ý thức được cái gì đó.

Bạch Diễm gật đầu: “Vâng, ngay cả thổ địa đều không có!”

Đây lại là tình huống như thế nào?

Mấy người lớn chúng tôi hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt đều mờ mịt, tôi lại nhìn về phía Tiểu Tiểu, tuổi tâm lý nàng dễ tiếp cận Bạch Diễm nhất, hy vọng nàng có thể hiểu lời Bạch Diễm nói.

Ai ngờ, còn chưa mở miệng, đã nghe được gà con oán giận một miệng: “Vậy còn có thể canh ăn rùa đen sao… Ma ma, ngươi sẽ làm cao quy linh sao? Cay này ăn ngon không?”

Thôi, nàng khẳng định không hiểu Bạch Diễm đang nói cái gì.

“Bằng không, chúng ta phân công nhau tìm xem? Sau một ngày, lại đến đây hội hợp.” Nhị Nhị đề nghị nói.

Tề Thiên lại phủ định ý tưởng này: “Không được, tình huống nơi này không chắc, tách ra nguy hiểm lớn hơn ở bên nhau. Tuy quái vật chúng ta vừa mới gặp phải đều đã thu thập, nhưng rốt cuộc vẫn có chút khó giải quyết. Tách ra, vạn nhất đụng phải cái gì đó, nói không chừng sẽ phiền toái.”

Nhị Nhị lại nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn nhàn nhạt: “Bổn tọa tùy ngươi.”

“Ta đi theo Đồng Đồng muội tử!” Tề Thiên lập tức tỏ thái độ.

Hắn không đi, một nhà ba người chúng tôi sẽ không tách ra, Nhị Nhị muốn phân công nhau hành động, khẳng định cũng không yên tâm Tiểu Tiểu, sẽ dẫn theo nàng đi.

Nói như vậy, huynh muội bọn họ có vẻ thế đơn lực mỏng.

Vẫn luôn suy nghĩ, nhìn Bạch Diễm còn đang thảo luận chín chín cách ăn rùa đen với Tiểu Tiểu, Nhị Nhị chỉ có thể lui bước: “Vậy thôi, đi nơi nào?”

Tề Thiên đánh giá bầu trời, nói: “Lão nhân Hồng Hoang kia không ở đây, ta cũng không cảm nhận được có hơi thở của Thiên Đạo khác, ta hẳn là có thể đi lên nhìn xem.”

Nếu hắn có thể trở về căn nguyên Thiên Đạo, thiên hạ này hắn đều có thể thấy không sai biệt lắm!

Mọi người đều không có dị nghị, sau khi Tề Thiên để chúng tôi chú ý thân thể của hắn, rút ra ý thức, tiến vào bầu trời.

Hơi thở của hắn nhàn nhạt tản ra trên đỉnh đầu, tôi lại cảm giác đại địa dưới chân rung rung.

“Làm sao vậy?” Tôi hỏi.

“Đoán chừng có quái vật muốn đến đây.” Khuôn mặt Mặc Hàn trầm xuống: “Mộ Nhi, để ý bọn Bạch Diễm.”

“Vâng!” Một tay tôi kéo một nhóc con, dẫn bọn họ về bên thân thể của Tề Thiên. Còn chưa kịp hạ kết giới xuống, đã nhìn thấy một con thuồng luồng trong hồ vọt lên.

Đây là một loại sinh vật thân hình cực giống rồng, nhưng khác với uy nghiêm của rồng, con thuồng luồng này, đỉnh đầu có một sừng, khuôn mặt hung ác, cả người đều tỏa ra một hơi thở hỗn độn khiến người không thoải mái.

Thuồng luồng rít gào một tiếng, cuốn lên một luồng sóng gió cao lớn bắn lên bờ.

Mặc Hàn lập tức thiết hạ một kết giới bọc lấy chúng tôi, thuồng luồng kia cuốn theo sóng nước pháp lực như thái sơn đè nặng từ trên đỉnh đầu chúng tôi gào thét qua.

Cho dù cách kết giới vững chắc của Mặc Hàn, tôi vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được sóng xung kích của pháp lực kia vọt tới trên người.

“Chút tài mọn!” Nhị Nhị khinh thường nói, nhìn Tiểu Tiểu, thấy tôi còn kéo theo nàng, yên tâm chạy ra khỏi kết giới.

Trên tay hắn ngưng tụ ra một Thái Dương Thần Hỏa tinh thuần, ném vào mặt con thuồng luồng kia.

Thuồng luồng phát ra tiếng kêu rên thống khổ, vươn móng vuốt đánh về phía Nhị Nhị. Nhị Nhị lắc mình tránh thoát, đại hỏa cầu như không cần tiền xông về phía thuồng luồng, rất nhanh đã đánh thuồng luồng nghiêng bụng lăn vào trong nước một lần nữa.

“Nhị ca giỏi quá!” Vẻ mặt Tiểu Tiểu tự hào.

Nhị Nhị lại nhíu mày trở lại bên người Mặc Hàn: “Quái vật này không đơn giản, da quá dày!”

“Lạc nha?” Mặc Hàn trêu chọc một câu.

Nhị Nhị lườm hắn không muốn nói chuyện, đơn giản bãi công đi tới khu an toàn của chúng tôi.

Trong mặt nước lại quay cuồng khí cuộn sóng lần nữa, nhưng con thuồng luồng xông lên kia có cơ thể còn to lớn hơn con vừa rồi kia gấp mấy lần.

Mặc Hàn rút kiếm đón, Nhị Nhị tùy ý hắn đánh trong chốc lát, cũng xông ra ngoài.

Hai người hợp lực đuổi tận giết tuyệt toàn bộ những thuồng luồng đó, bỗng nhiên một con thuồng luồng bị Mặc Hàn chém thành hai phần trong cơ thể hiện ra một ánh sáng.

Tôi có thể từ trong cảm nhận được hơi thở pháp lực không thấp, vội nói với Mặc Hàn: “Mặc Hàn, trong cơ thể thuồng luồng có cái gì!”

Mặc Hàn hiểu ý, chém ra vài kiếm về phía thi thể của thuồng luồng, da thịt bay tứ tung, hắn nắm cái gì đó vào trong tay, mang về bên người chúng tôi.

“Giao châu.” Nhị Nhị liếc mắt một cái đã nhận ra.

“Giống long châu sao?” Tôi hỏi.

Nhị Nhị gật đầu.

Mặc Hàn tùy tay đưa cho Bạch Diễm, tiểu gia hỏa vui vẻ: “Ba ba, cho con chơi sao?”

“Ừ.”

Tiểu Tiểu nắm tay áo Nhị Nhị: “Nhị ca ta cũng muốn…”

“Nội đan cực âm không thích hợp với ngươi.” Nhị Nhị lạnh mặt.

“Vậy nhị ca có thể cho ta tìm một cái cực dương sao?” Tiểu Tiểu vội nói.

“Chơi chính nội đan ngươi đi!” Nhị Nhị vẻ mặt ghét bỏ.

Trên đời nào có nội đan còn cực dương hơn nội đan của Kim Ô, đứa nhỏ ngốc.

Hơi thở của Tề Thiên vẫn như có như không quanh quẩn trên đỉnh đầu, cũng không biết hắn thế nào.

Xét thấy không biết hắn khi nào sẽ xuống dưới, hắn cũng không cho chúng tôi bất kì tín hiệu gì, chúng tôi tính chờ hắn cả đêm.

Tuy Cửu Châu này chỉ là một địa phương trong bản đồ thượng cổ, nhưng diện tích rất rộng lớn, tra tìm cũng phải phí một đoạn thời gian.

Vì phòng ngừa những quái vật trong nước đó vẫn luôn chạy ra công kích chúng tôi, Mặc Hàn vẽ trận pháp phòng ngừa hơi thở của chúng tôi phát ra ngoài, do hắn và Nhị Nhị thay phiên gác đêm, một người khác thì điều tức.

Xét thấy trận pháp là Mặc Hàn vẽ, hắn đạt được quyền điều tức hữu hạn.

Sau khi dặn dò tôi vài câu, Mặc Hàn ở bên cạnh Tề Thiên nhắm mắt điều tức.

Bạch Diễm chơi mệt mỏi nằm ở trên đùi tôi ngủ, Nhị Nhị thủ cũng không có việc gì, gọi Tiểu Tiểu qua.

“Nhị ca.” Tiểu Tiểu ngọt ngào gọi hắn một tiếng.

Nhị Nhị từ trong tay áo lấy ra chuông Đông Hoàng bị hắn tịch thu ở lối vào Cửu Châu kia, bên trên còn bọc một dây nhỏ màu vàng nhạt.

Hắn kéo Tiểu Tiểu đi về phía hắn hai bước, tách dây nhỏ đang buộc ra, treo chuông Đông Hoàng ở trên eo Tiểu Tiểu một lần nữa.

“Thúc phụ dạy ngươi khẩu quyết còn nhớ rõ không?” Nhị Nhị lạnh mặt hỏi.

Tiểu Tiểu gật đầu: “Vâng!”

“Gặp được nguy hiểm đừng quên khẩu quyết.” Nhị Nhị dặn dò xong giúp nàng buộc chuông Đông Hoàng, lại cường điệu nói: “Nhưng không được dùng loạn!

Nếu lại để ta phát hiện ngươi dùng chuông Đông Hoàng che giấu hơi thở tránh ở trên người ta, ta sẽ giam ngươi!”

“Giam bao lâu?” Gà con yếu ớt hỏi một tiếng.

“Cả đời!” Nhị Nhị tức giận nói.

Tiểu Tiểu hơi sợ thè lưỡi, dẫm lên mảnh vụn chạy về tới bên cạnh tôi: “Ma ma, ta cũng muốn ngủ.”

“Ngủ đi.” Tôi cũng có chút mệt muốn nghỉ ngơi.

Tiểu loli hưu một tiếng biến trở về bộ dáng gà con, dựa gần Bạch Diễm tới bên người tôi.

Trên người tôi bỗng nhiên truyền đến một tia lạnh lẽo, Mặc Hàn vẫn đang điều tức lại ôm tôi vào trong lòng, tôi đơn giản dựa vào trên vai hắn nhắm mắt lại.

Ngay ở lúc tôi mơ màng muốn ngủ, loáng thoáng như nghe được ai đó đang nói chuyện với tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui