Kiều Luyến mở miệng: "Đương nhiên, đây là chọn cho anh!"
Thẩm Lương Xuyên sững sờ, "Anh?"
Kiều Luyến gật đầu: "Đúng vậy, anh tặng em một cái dây chuyền, em cũng phải trả anh một vật, tuy giá tiền không đều, nhưng dầu gì cũng là tấm lòng thành của em."
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên ấm áp, ngậm miệng nhìn cô.
Kiều Luyến lại ở đó xoắn xuýt, cầm lên cái này, lại cầm lên cái kia: " Anh thích bộ dạng gì ~ "
Hôm nay Thẩm Lương Xuyên chơi Tank, bời vì luôn sử dụng kỹ năng tránh né, cho nên cũng không có cách nào nhìn ra đến cùng anh chơi có được hay không, cho nên, cô cũng không biết anh thích cái nào.
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên đưa tay ra, lấy một dao găm từ trên giá xuống.
Đó là...
Tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Anh muốn cái này."
Kiều Luyến bình tĩnh nhìn dao găm này, chậm rãi buông thõng tầm mắt, che khuất gợn sóng sâu trong đáy lòng.
Cái dao găm này, là vũ khí của anh hùng Chu Du.
Chu Du là một chiến sĩ thích khách, năm đó Kiều Luyến một mực thích dùng tiểu Kiều, cho nên Tử Xuyên liền thích dùng Chu Du.
Mà bây giờ, Thẩm Lương Xuyên lại lựa chọn dao găm Chu Du...
Kiều Luyến vội vàng lắc đầu, vứt bỏ những tà niệm đó.
Tử Xuyên đã là chuyện tám năm trước, cô không thể luôn luôn thỉnh thoảng nhớ tới anh.
Như vậy là đối với Thẩm Lương Xuyên không công bằng, cô yêu cầu Thẩm Lương Xuyên toàn tâm toàn ý yêu cô, làm sao có thể để mình chần chừ?
Nỗ lực để cho mình không suy nghĩ, lúc này Kiều Luyến mới lấy dao găm kia: " Được, em đi thanh toán."
Thẩm Lương Xuyên gật đầu.
Hai người đi đến trước quầy thu tiền, hai nhân viên thu ngân còn xem phim.
Kiều Luyến đưa đồ tới: " Tính cho tôi cái này."
Một nhân viên thu ngân lập tức tươi cười, sau đó nhìn qua, nói: "188 đồng."
Kiều Luyến lấy ví tiền ra, vừa trả tiền, vừa thuận miệng hỏi thăm một câu: "Mấy người cũng thích Thẩm ảnh đế sao?"
Nhân viên thu ngân lập tức đưa hai tay lên che mặt, "Đúng vậy, rất thích! Bộ dạng anh ấy rất đẹp trai! Diễn cũng rất gỏi, trong nhà của tôi còn có rất nhiều áp phích của anh ấy đấy? ~ Nếu như có thể để cho tôi thấy mặtThẩm ảnh đế một lần thì tốt, cho dù không nói câu nào, không đúng, chỉ gặp một lần, gặp thoáng qua cũng được!"
Kiều Luyến nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút, đưa tới 200 đồng tới: " Nguyện vọng này khẳng định sẽ được thực hiện."
Nhân viên thi ngân trả tiền thừa tiền cho cô, mở miệng cười: "Chúc cô tốt lành! Hoan nghênh lần sau tới nữa!"
-
Trên đường về nhà, nụ cười trên mặt Kiều Luyến, liền không có dừng lại.
Xe rất nhanh đã rời phố xá sầm uất, từ từ đi về phía biệt thự.
Tiến vào khu biệt thự, hai người muốn qua chỗ Hạ Diệp Hoa trước, sau đó mới về nhà.
Nguyên bản từ nơi cửa hướng biệt thự đi hẳn là đi ở giữa đường liền có thể, có thể lệch ngày hôm nay phổ thông có người loạn dừng xe, ngăn cản đường, Thẩm Lương Xuyên chỉ có thể lượn quanh một vòng, từ phía sau lái qua.
Xe đi qua một chỗ ngoặt, đèn đường hai bên biệt thự không sáng lắm.
Kiều Luyến tùy ý nhìn thoáng ra ngoài, chợt nhìn thấy trong góc cách đó không xa, đứng hai người.
Một người đưa cho người khác gì đó, người kia liền nhanh chóng nhét vào trong túi xách của mình.
Tuy cách xa như vậy, nhưng thường xuyên tiếp xúc với tiền, Kiều Luyến liếc mắt liền nhìn ra, đó là một xấp tiền!
Mà người đưa tiền này... Làm sao như thế giống Tống Nguyên Hi? Về phần một người khác...
Đồng tử của cô bỗng nhiên co rụt lại, người kia... Lại là giúp việc Vương Lan!
"Dừng xe!"