Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu



Kỳ Lâm nhìn sâu vào mắt Diệp Chuyết Hàn, lặng im không nói gì.

Nhưng nội tâm đang không ngừng bla bla phát tiết.

Diệp Chuyết Hàn hỏi cậu nghĩ kỹ chưa, nhưng trong tình cảnh này, cái gì cũng chưa nghĩ, hiện tại còn có sự lựa chọn nào khác sao?

Nếu cậu vẫn là một con cẩu độc thân, nhà bếp và phòng tắm đang sửa vẫn có thể chấp nhận ở tạm được, hoặc là có thể dành phần lớn thời gian ở phòng làm việc.

Nói chung là chỉ cần có một chỗ ngủ là được.

Nhưng hiện tại…

Cậu là người đã có gia đình.

Chuyện này thực sự buồn cười. Kỳ Lâm im lặng nghĩ, gia đình người ta nhỡ có chuyện gì thì người bị liên lụy đều là những đứa trẻ, một người bố đơn thân mang theo con mình vất vả kiếm sống, còn nhà cậu thì ngược lại, cậu làm liên lụy chồng mình.

Chồng làm việc liên tục trong mấy tiếng, mệt đến thở dốc, đổ mồ hôi ướt hết ngực và lưng áo sơ mi, không biết có phải vì mồ hôi chảy xuống hốc mắt, làm ướt lông mi hay không mà nhìn ánh mắt người kia càng thêm thâm thúy.

Nhìn nhau hồi lâu, Kỳ Lâm cảm thấy toàn thân ngứa ngáy.

Chưa kể, dáng vẻ hiện tại của Diệp Chuyết Hàn so với ngày thường càng thêm bắt mắt. Hai người bọn họ đang giống như những cặp phu phu bình thường khác, làm việc bận rộn một ngày, tối về ngồi xuống nói chuyện với nhau về củi gạo mắm muối.

Kỳ Lâm thả lỏng tay, theo thói quen vỗ vỗ đùi.

Sau đó cậu nhìn thấy tầm mắt của Diệp Chuyết Hàn từ mặt cậu chuyển xuống chân cậu.

Cậu không quên tình huống xấu hổ lần trước, vội chặn nói: “Tôi tùy tiện vỗ một chút, không có ý bảo anh ngồi lên đùi!”

Diệp Chuyết Hàn chống tay phải lên má, mắt híp lại một nửa, khóe môi như đang cong lên.

Kỳ Lâm: “…..”

Nam hồ ly câu dẫn người, chính là bộ dạng này đi?

“Cậu không định sống ở chỗ đang sửa chữa này chứ?” Diệp Chuyết Hàn nói.

Kỳ Lâm: “Anh đổi tư thế trước đã.”

Diệp Chuyết Hàn: “Hửm?”

Kỳ Lâm: “Anh nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi lo lắng.”

Không chỉ có lo lắng, còn có xao động, anh trai anh hiểu không?

Diệp Chuyết Hàn cười, “Lần trước tôi để Hình Tiêu tới tìm cậu, cậu nói tạm thời không nghĩ tới chuyện chuyển nhà. Vậy hôm nay thì sao? Năm cái biệt thự, cậu chọn cái nào?”

Mí mắt Kỳ Lâm giật giật, có cảm giác Diệp Chuyết Hàn đang đào cho cậu một cái hố.

Tay phải kéo kéo cổ áo sơ mi, mồ hôi theo đường gân cổ chảy xuống.

Yết hầu Kỳ Lâm khẩn trương lên.

Người đàn ông này, bây giờ lại còn tỏa ra sợ gợi cảm đáng chết!

“Nhanh quyết định đi.” Diệp Chuyết Hàn giục, bộ dạng không thoải mái, “Tôi muốn tắm rửa.”

Lương tâm thúc đẩy, Kỳ Lâm lập tức đứng lên, tìm cho Diệp Chuyết Hàn một cái khăn lông thấm nước ấm.

Vừa rồi cậu chỉ lo rửa mặt mình, quên mất Diệp Chuyết Hàn cũng làm việc vất vả, mặt cũng chưa được rửa qua.

Diệp Chuyết Hàn nhận khăn lông, không nhanh không chậm chạm khăn lên mặt.

Là chạm, không phải lau.

“Lần trước đêm anh không về ngủ, anh ngủ ở đâu?” Kỳ Lâm nhìn mà không chịu được, thấy Diệp Chuyết Hàn lau mồ hôi kiểu vậy giống như mèo đang cào, hận không thể giật khăn lông lại lau hộ hai ba cái cho xong.

“Hả?” Diệp Chuyết Hàn dừng lại, “Đêm không về ngủ? Chúng ta đâu phải đang sống chung ở kí túc xá nam?”

Kỳ Lâm chỉ là tùy tiện nói, không nghĩ Diệp Chuyết Hàn lại bắt bẻ như vậy, “Là buổi tối lần trước anh không về nhà!”

“Ở Thần Trang. Lần trước tôi đã nói với cậu rồi.” Diệp Chuyết Hàn hỏi, “Cậu có muốn ở đó không?”

“Thần Trang?” Kỳ Lâm nhướn mày.

Văn kiện lúc trước Hình Tiêu đưa cho cậu, năm căn biệt thự ở năm khu nào cậu nhớ rõ, trong đó tuyệt đối không có Thần Trang.

Thần Trang là khu ở phía nam. Có lần trong tiệc sinh nhật Hoàng Vũ đã ước, nói tương lai nếu phát tài sẽ mua một căn biệt thự ở Thần Trang, trồng rau nuôi gà.

Cố Nhung lập tức dội cho Hoàng Vũ một chậu nước lạnh, “Cậu cho rằng Thần Trang là nơi nào hả? Chỗ đó không phải chỉ cần có tiền là mua được đâu.”

Lời nói nằm trong miệng nửa ngày, Kỳ Lâm không thể hình dung bản thân rốt cuộc đang nghĩ như thế nào, bật thốt ra: “Tôi muốn sống ở Thần Trang.”

Diệp Chuyết Hàn rũ mi, không nói chuyện.

Kỳ Lâm tự hỏi.

Không thể sống ở Thần Trang à?

Vì sao?

Con người chính là như vậy. Một cái gì đó bày ra trước mặt, vốn không phải đồ hiếm lạ gì nhưng nếu không chiếm được thì trong lòng sẽ khó chịu.

Kỳ Lâm cảm thấy năm căn biệt thự kia như nhau, sống ở đâu cũng được, nhưng hiện tại lại xuất hiện một nơi là Thần Trang, thái độ của Diệp Chuyết Hàn còn rất kì lạ. Nhất thời, năm căn biệt thự kia không còn sức hấp dẫn gì nữa, Kỳ Lâm chỉ có thể nhìn thấy duy nhất Thần Trang.

“Thần Trang không được à?” Sau một hồi lâu không có đáp án từ Diệp Chuyết Hàn, Kỳ Lâm nhíu mày, có chút không vui, “Đó là nơi anh ở?”

Là ai đã nói, hôn nhân này không phải là giả, cả hai nên tận lực làm tròn nghĩa vụ của bạn đời.

Nghĩa vụ đầu tiên: thẳng thắn thành thật đối đãi với nhau.

“Chỗ ở của tôi cũng là chỗ ở của cậu.” Diệp Chuyết Hàn có vẻ cuối cùng cũng suy xét xong, “Cậu muốn sống ở Thần Trang, không thành vấn đề.”

Kỳ Lâm hơi giật mình.

Cậu nhìn ra được, Diệp Chuyết Hàn không hi vọng cậu chuyển tới Thần Trang, nhưng cậu chỉ hỏi hai lần, sau một khoảng thời gian do dự ngắn ngủi, Diệp Chuyết Hàn thỏa hiệp.

Diệp Chuyết Hàn luôn ở thế tiến công, chọc ghẹo cậu, bây giờ lại vì cậu mà lui về sau một bước. Cậu đang chuẩn bị đại chiến 300 hiệp với Diệp Chuyết Hàn thì hắn lại cười nhận thua.

Cảm xúc khó chịu nổi lên, reo hò đòi phát tiết.

Kỳ Lâm nhìn chằm chằm khăn lông trên tay Diệp Chuyết Hàn, có cảm giác cuối cùng cũng tìm được cách, một bước tiến lên, giật lấy khăn, một tay ôm thắt lưng Diệp Chuyết Hàn, một tay cầm khăn lau loạn lên mặt hắn, tiện thể còn giáo huấn, “Lau mặt cả ngày không xong, khăn lông lạnh cả rồi, mèo rửa mặt khéo còn nhanh hơn anh!”

Cậu thấp hơn Diệp Chuyết Hàn.

Nhưng chỉ là thấp khi so với Diệp Chuyết Hàn mà thôi, trên thực tế cậu vẫn cao 1m8, bình thường vẫn đủ tiêu chuẩn làm một đại soái ca.

So Diệp Chuyết Hàn cao gần 1m9, cậu cũng chẳng thấy có gì mất mặt.

Cậu dùng lực lau mặt Diệp Chuyết Hàn, một tay ôm lấy hắn, không phải là không nghĩ đến chuyện sẽ bị đẩy ra.

Thậm chí có khả năng Diệp Chuyết Hàn sẽ dùng chân đá cậu một cái.

Nhưng cho đến khi cậu hết tức giận, Diệp Chuyết Hàn vẫn mặc cho cậu ôm, không có chút tính tình vợ nhỏ giận dữ nào.

Lấy khăn lông ra, Kỳ Lâm giật mình phát hiện, cậu dùng sức quá mạnh, cả mặt Diệp Chuyết Hàn bị lau đến đỏ lên.

Lúc này hai người đang dựa vào nhau rất gần. Tay cậu vẫn đặt ở một bên thắt lưng Diệp Chuyết Hàn, thất thần không rút về. Hô hấp của Diệp Chuyết Hàn gần trong gang tấc. Cậu chỉ cần cúi mặt xuống là có thể hôn Diệp Chuyết Hàn.

Ý định hôn môi lóe lên khiến cho Kỳ Lâm tỉnh táo lại, bước lui về sau, tay phải ném khăn lông về lại cho Diệp Chuyết Hàn, “Tự anh lau đi.”

Nói xong, cậu chỉ muốn trốn ngay đi, khi xoay người nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng hừ nhẹ.

Diệp Chuyết Hàn hừ cậu!

Diệp Chuyết Hàn lại hừ cậu!

Tốt. Meme Tiểu Mỹ Long lại có thêm tư liệu mới!

Gấp gáp chuyển nhà, một giờ sau, Kỳ Lâm đã thu dọn xong hành lý cơ bản, chủ yếu là vài món đồ cần thiết cho cuộc sống trong một thời gian ngắn, sau đó lái xe tới Thần Trang.

Xe của Diệp Chuyết Hàn đi trước, nhưng Diệp Chuyết Hàn lại ngồi cùng xe với cậu.

Cậu rất muốn hỏi, Diệp tổng, xe ngài là Maybach sao ngài không ngồi, ngồi xe tôi làm gì a?

Nhưng cậu không dám hỏi.

Bởi vì bây giờ đã là buổi tối, buổi tối hôm trước Diệp Chuyết Hàn nói muốn cậu cảm nhận thử tốc độ tay hiện ra rõ ràng trước mắt, cậu sợ người này lại nổi hứng lên, nói mấy câu như kiểu “ông xã thương cậu.”

Diệp Chuyết Hàn hoàn toàn có khả năng nói ra những lời này.

Kỳ Lâm nghĩ nghĩ, thở dài.

“Sao vậy?” Diệp Chuyết Hàn hỏi.

“Không có gì.” Kỳ Lâm nói, “Chỉ là tự dưng phải chuyển nhà, có chút đau lòng.”

Diệp Chuyết Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói, “Sớm muộn gì chẳng phải chuyển.”

Kỳ Lâm không nghe rõ, “Anh nói gì cơ?”

Diệp Chuyết Hàn cười, “Không nói gì cả.”

“Anh có nói! Tôi nghe thấy!”

“Cậu nghe thấy gì?”

“Tôi…” Cậu đúng là không nghe rõ.

Trong xe yên tĩnh một lát, Kỳ Lâm cảm thấy bầu không khí hơi lúng túng, vì vậy mở miệng bắt chuyện: “Diệp tổng, tôi cân nhắc việc chúng ta là bạn đời hợp pháp, muốn thẳng thắn hỏi anh một số chuyện. Biệt thự Thần Trang kia có gì đặc biệt à? Vì sao năm căn biệt thự luật sư Hình đưa tôi chọn không có Thần Trang?

Diệp Chuyết Hàn quay đầu sang, “Đổi xưng hô đi rồi tôi nói cho cậu biết.”

Kỳ Lâm thực sự muốn ném tên này xuống xe ngay lập tức.

Nhưng cậu nhịn xuống.

Chuyện này thì có gì khó? Chỉ là gọi ông xã thôi sao?

“Ông xã.”

Sau khi bình tĩnh phun hai chữ này ra, Kỳ Lâm phát hiện, Diệp Chuyết Hàn không hổ là người dẫn dắt sản nghiệp giải trí của Nhạc Đình lên đến đỉnh cao, hình thức đắm chìm trải nghiệm thực tế này quá hữu dụng, cậu từng ngày từng ngày bị Diệp Chuyết Hàn nhồi vào đầu chữ “ông xã”, dần dần cũng tiếp nhận rồi.

“Thần Trang là nơi tôi sống từ lâu.” Cửa sổ xe được mở ra một nửa, gió mùa xuân mang theo hương hoa tràn vào, thanh âm Diệp Chuyết Hàn trầm thấp, “Cũ hơn nhiều so với năm căn kia, không giống phòng tân hôn.”

Răng Kỳ Lâm suýt cắn vào lưỡi, đảo mắt nhìn sang, trong lòng ngũ vị tạp trần, “Anh chưa nói thật.”

Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn hơi trầm xuống.

Kỳ Lâm nói, mang theo vài tia tự giễu: “Thần Trang là khu vực của riêng anh, anh không muốn tôi – một người xa lạ kết đôi – đặt chân vào trong đó.”

Vài giây sau, Diệp Chuyết Hàn nói: “Không sai.”

Kỳ Lâm nhíu mày.

Cậu và Diệp Chuyết Hàn luôn giương cung bạt kiếm với nhau, nhưng trong những lần giằng co ít nhiều mang theo một chút vui đùa.

Người trưởng thành luôn có thói quen dùng một chiếc mặt nạ che giấu nội tâm của mình.

Khó có cơ hội an tĩnh nói chuyện thành thật với nhau, câu “không sai” này của Diệp Chuyết Hàn giống như một đôi tay đẩy cậu ra.

Bỗng nhiên Kỳ Lâm cảm thấy rất tủi thân.

Không phải là không thể lý giải hành động của Diệp Chuyết Hàn, bọn họ vốn dĩ kết hôn không có tình cảm, Diệp Chuyết Hàn không để Thần Trang vào danh sách năm căn biệt thự kia cũng không có gì đáng trách.

Nhưng khi quyết định kết hôn, cậu không hề giữ lại thứ gì cho riêng mình, thậm chí trước khi kết hôn còn cho Diệp Chuyết Hàn vào nhà mình.

Khi nói chuyện với Cố Nhung về Diệp Chuyết Hàn, cậu tự động tính hắn vào nhóm người “bên trong”.

Bỗng dưng ủy khuất.

Loại cảm xúc ủy khuất này, không có lý do.

Kỳ Lâm cười, cố tình nâng cao thanh âm, làm ra vẻ cậu không chú ý đến, “Vậy hiện tại sao lại đồng ý để tôi đến Thần Trang?”

Diệp Chuyết Hàn: “Ừm.”

Kỳ Lâm: “….”

Ừm là có ý gì?

Còn “ừm” đến thâm trầm như vậy?

Không muốn thì cứ việc nói thẳng, cậu cũng không phải là người không biết nói lý, nói rõ ràng ra, cậu sống ở chỗ khác cũng được!

Kỳ Lâm thật sự tức giận.

Giảm tốc độ, đánh tay lái, dừng lại bên đường.

Xe Maybach đi đằng trước có lẽ là chú ý tới tình huống đằng sau, cũng dừng lại.

Kỳ Lâm quay đầu, mặt nghiêm túc, lại thấy Diệp Chuyết Hàn đang ôn hòa nhìn mình. Loại ôn hòa này, rất giống lần hai người ngồi ở trên thang kệ sách, cậu ngước mắt nhìn ngược lên. Lần đó cậu cho rằng vì thị giác bị đảo ngược nên những gì mình thấy là giả.

Diệp Chuyết Hàn chậm rãi nói: “Lúc ấy tôi chưa hiểu sâu về cậu. Thay vì sống cùng cậu ở Thần Trang, tôi thà chọn một căn biệt thự khác làm tân phòng sống chung. Nhưng giờ thì khác.”

Trái tim Kỳ Lâm nảy lên, “Khác chỗ nào?”

Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng, có thêm một loại chuyên chú kì lạ, “Cậu không biết sao?”

Lời này nói ra, Kỳ Lâm lập tức rõ ràng.

Cậu có cảm giác đối với Diệp Chuyết Hàn.

Hơn nửa tháng sống chung, Diệp Chuyết Hàn có cảm giác với cậu không?

“Tôi cho phép cậu đi vào lãnh địa của tôi.” Diệp Chuyết Hàn nói.

Kỳ Lâm: “…..”

Diệp Chuyết Hàn: “Hửm?”

Kỳ Lâm cởi dây an toàn, nửa người trên nghiêng qua, bóp chặt cằm Diệp Chuyết Hàn, cười xấu xa, “Ông xã, anh nhất định phải nói câu “tôi bắt đầu có cảm giác với cậu” thành “tôi cho phép cậu đi vào lãnh địa của tôi” sao? Sao anh lại ngạo kiều như vậy?”

Chủ động xuất kích, chiêu giả ngu tán tỉnh này trước kia Kỳ Lâm đã thử qua, dùng rất tốt.

Có lẽ Diệp Chuyết Hàn cũng không đoán được đột nhiên cậu lại hành động như vậy, khóe môi giật giật.

Ngón cái Kỳ Lâm vuốt ve cằm của Diệp Chuyết Hàn: “Ông xã?”

“Hôm nay cậu thật làm càn.” Diệp Chuyết Hàn nói: “Ôm eo, niết cằm.”

Kỳ Lâm rất thích thú với phản ứng của Diệp Chuyết Hàn, cảm xúc ủy khuất trong lòng lúc nãy không cánh mà bay.

“Cái này gọi là làm càn?”

Kỳ Lâm buông ngón tay ra, nhẹ vỗ vỗ bàn tay lên mặt Diệp Chuyết Hàn, nghĩ thầm tôi còn thể làm càn hơn nữa kìa.

Tôi còn muốn sờ anh nữa.

Bỗng nhiên, Diệp Chuyết Hàn cúi đầu, trán hắn chạm vào trán cậu.

Kỳ Lâm: “?????”

Xin hỏi đây là nghi thức quỷ dị gì vậy?

“Lái xe đi.” Diệp Chuyết Hàn ngồi ngay thẳng trở lại vị trí.

Kỳ Lâm hoài nghi, nếu không vì không gian trong xe quá hẹp, hạn chế động tác, nói không chừng Diệp Chuyết Hàn sẽ ưu nhã bắt chéo hai chân.

Buổi tối ở Thần Trang cực kỳ yên tĩnh, hai căn biệt thự cách nhau một khoảng cách không nhỏ. Xe đi qua cổng lớn, đi một hồi rồi dừng lại trước một khu vườn nhỏ, Kỳ Lâm đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Diệp Chuyết Hàn giữ cửa xe, “Sao cậu không xuống xe?”

Kỳ Lâm nhún vai, “Tôi cận hương tình khiếp*.”

(*cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng)

Diệp Chuyết Hàn cười, “Cậu dùng sai thành ngữ rồi.”

Kỳ Lâm biết mình đang tự ra vẻ, một hai muốn tới nơi này, giờ lại chần chừ. Một lúc sau, cậu ra khỏi xe, đi theo Diệp Chuyết Hàn.

“Ở nơi này của anh còn có người nào khác không?” Đứng trước cửa nhà, Kỳ Lâm hỏi.

Diệp Chuyết Hàn quay đầu liếc cậu một cái, “Chỉ có một mình tôi.”

Chắc là do ánh trăng đêm nay quá đẹp. Kỳ Lâm nghĩ, nếu không thì sao cậu lại hỏi một câu nhảm nhí như vậy?

“Ý tôi là, nhà anh không có quản gia hay đầu bếp nữ gì đó?”

Diệp Chuyết Hàn mở cửa ra, bên trong một mảnh tối thui.

Nhưng Kỳ Lâm vẫn nhìn thấy một cái quầy bar quen thuộc, là chỗ lần trước gọi video với Diệp Chuyết Hàn.

“Có người tới quét dọn định kỳ.” Diệp Chuyết Hàn nói.

Kỳ Lâm kéo hai rương hành lý, “Tôi cứ vậy đi vào sao?”

Diệp Chuyết Hàn nhướn mày, “Chẳng lẽ tôi phải cõng cậu vào?”

Kỳ Lâm: “…..”

Cậu chỉ là muốn hỏi có cần đổi dép đi trong nhà hay không!

Diệp Chuyết Hàn nghiêm túc vươn tay, “Bế công chúa cũng được.”

“Anh đủ rồi a!” Kỳ Lâm cười, không khách khí nữa, chân dài sải bước, một mạch đi vào bên trong.

Hành lý không chỉ có hai cái rương này, tài xế hỗ trợ mang tới một cái nữa.

Kỳ Lâm đang định đi tiếp thì Diệp Chuyết Hàn bật một nửa đèn lên. Cậu lập tức sửng sốt.

Bởi vì cậu phát hiện phong cách trang hoàng của nơi này so với văn phòng của Diệp Chuyết Hàn không khác nhau lắm, đều là loại tối giản và lãnh đạm.

Từ mắt nhìn của một nhà thiết kế, nơi này không nên có những vật trang trí quá bắt mắt. Nhưng mà trên tường, trên quầy bar, trong tủ trưng bày, đặt đầy ảnh cưới hạnh phúc của bọn họ.

Chuyện này, con mẹ nó, thực sự khiến người khác phải suy nghĩ.

Kỳ Lâm xoay người.

Diệp Chuyết Hàn tựa hồ quên mất trong nhà có gì, nhất thời xấu hổ.

Kỳ Lâm: “Hôm trước tôi hỏi anh ảnh cưới sao rồi, anh bảo chưa xử lý xong. Hóa ra là đã sớm một bước trang trí sau lưng tôi rồi?”

Lời tác giả:

Diệp Long Long: Đều là do tôi đào ổ của cậu ấy, bây giờ cậu ấy tới đào ổ của tôi.

*** Hết chương 24

"

Xe Maybach


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui