Tuấn Tú ngơ ngác nhìn cô , môi bất giác run lên hỏi :
- Sao lại không ?
- Em xin lỗi nhưng em không thể bỏ Huy Khánh được ! Em mệt rồi em về phòng đây !
Ánh Nguyệt nói xong bỏ đi , Tuấn Tú ngồi sụp xuống giường .. Cậu mất thật rồi sao ? Mất cái thế giới của mình rồi sao ? Đau quá .. Bên đâu Ánh Nguyệt cũng không kém cậu chút nào , nước mắt chảy dài xuống má .. Tim cô đau thắt lại ..
Minh Khang bế Ánh Nhật về biệt thự của anh , đưa cô lên phòng anh khẽ mỉm cười khổ .. Không ngờ lòng thù hận đã làm cô nên nỗi này .. Nhưng cậu vẫn yêu cô suốt bao năm qua cậu đã cố gắng xây dựng thế lực ngầm tuy không lớn nhưng cũng có tiếng trong giới .. Nhìn thân hình nóng bỏng của cô , anh không tự chủ cúi xuống hôn nhẹ vào môi cô lúc đầu nhẹ nhàng nhưng khi tiến vào khoang miệng anh lại mạnh bạo hơn mút lấy cái lưỡi bé nhỏ của cô , dường như cô chút đau nên cô khẽ rên nhẹ nhưng hành động đó lại khiêu khích lấy anh , lúc nảy anh cũng đã đốt nến trong phòng nhất định cô sẽ ngủ ngon cho đến tối bây giờ cậu làm gì cũng không ai biết . Bàn tay nhanh chóng tuột chiếc váy của cô ra , áo trên người anh cũng mạnh mẽ vứt đi . Di chuyển miệng xuống ngay bầu ngực căng tròn của cô , anh khẽ nhíu mày những vết này do tên khốn khiếp kia làm ra nghĩ tới càng tức giận khẽ cắn vào nhuỵ hoa khiến cho cô khẽ nhíu mày , tiếp đến anh dò thám vùng đất thần bí , cởi tất cả mọi vướng bận anh nhẹ nhàng cho vào người cô , động tác ngày càng mạnh mẽ hơn , đôi mắt mơ màng của cô mở ra khẽ mỉm cười cô ôm lấy cổ anh trao cho nụ hôn mãnh liệt trong tâm trí cứ gọi " Tuấn Kiệt !" Minh Khang được thế nhanh chóng thúc đẩy , khoái cảm lan toả khiến anh không dừng được cho đến khi anh ra ngoài 5 lần mới thôi . Nhìn cô ấp ủ trong lòng , anh khẽ mỉm cười nhẹ " Ánh Nguyệt , yên tâm đi ! Anh sẽ giúp em ra tay với hắn ! " Nói xong hôn nhẹ ngay môi cô một cái rôi bồng vào nhà tắm rửa nhẹ qua cơ thể cô .
Khi Ánh Nguyệt hoàn toàn tỉnh lại thì cả người đau nhẹ , nhìn lại thân mình đã đổi thành cái áo sơ mi dài màu trắng .. Áo này của Minh Khang mà .. Loạt kí ức quay về cô hoảng hốt , tức giận nhìn chiếc váy nằm dưới đất liền đi ra khỏi phòng thì :
- Mau giải quyết đi , càng nhanh càng tốt !
- Giải quyết ai ? - cô lạnh lùng truy vấn
- Được rồi , chút tao gọi lại !
Minh Khang quay qua mỉm cười nhẹ định vươn tay ôm cô thì bị tay cô chặn lại ngay trước ngực :
- Em hỏi anh là giải quyết ai ?
- Anh thấy em không xuống tay được với hắn bây giờ hắn lại bên nước ngoài anh nghĩ đây là thời cơ tốt để ra tay!
Một cái tát tay giáng xuống mặt anh, khuôn mặt Ánh Nhật lãnh khốc tàn bạo nói nhẹ nhưng lạnh rét :
- Chuyện này em đã có kế hoạch , anh không cần nhúng tay , tốt nhất anh nên huỷ bỏ mệnh lệnh ngay đi !
Minh Khang nhìn cô tay khẽ siết lại , cô vì hắn mà đánh anh sao ? Tuấn Kiệt mày vạn lần nên chết mới đúng . Nói vậy thôi , nhưng tay vẫn gọi cho đàn em bỏ nhiệm vụ . Ánh Nhật nhìn anh rồi khẽ nói :
- Em muốn về nhà !
- Ánh Nhật , anh sai rồi ! Xin em đừng xa anh ! - Minh Khang ôm lấy cô từ sau
- Em cần được sự tôn trọng , anh không thể vì cơn dục vọng của mình mà xem em như mấy hạng gái làm tình ngoài kia , em đã nói sự nghiệp hoàn thành em sẽ đến với anh sao ? - Ánh Nhật cũng không còn lạnh nhạt nữa
- Anh xin lỗi , anh nôn nóng quá !
Ánh Nhật xoay lại ôm lấy anh , khẽ siết lấy tay lại đôi mắt lộ ra hung ác .