Tôi nằm gọn trong lòng anh như một chú mèo con đang run sợ trước giá lạnh. Không hiểu sao. Tôi không hề chợp mắt nổi… Đây là đêm cuối cùng. Bao nhiêu điều cứ nghẹn lại trong tim tôi… Mười một giờ mười phút. Hạ Minh vẫn xoa nhẹ mái tóc tôi chầm chậm. Anh cũng chưa ngủ. Tôi rúc vào ngực anh như tìm sự yên bình.
“Em chưa ngủ phải không?”
“Vâng…Em không ngủ được”
“Ừ. Anh cũng vậy…”
Im lặng. Tôi và Hạ Minh không nói thêm gì cả. Cứ như thế mãi…Dường như chúng tôi hiểu được người kia muốn nói gì. Tự lúc nào tôi lại khóc. Cảm giác sắp phải xa một người quan trọng cứ chèn nặng ngực tôi. Lòng tôi se thắt lại, trĩu xuống…Muốn mở miệng ra nói một câu gì đó nhưng lại không thể. Tôi đã quá yêu anh. Yêu anh trong thời gian ngắn ngủi. Nhưng thế là quá đủ để khẳng định tình yêu của chúng tôi. Hai bóng ma…Nhờ một cơ duyên nào đó mà được yêu nhau, được ở bên nhau một khoảng thời gian. Nhưng hỡi ôi…Sắp phải rời xa nhau rồi. Cả hai…Sẽ hóa thành cát bụi. Sẽ quyện vào nhau, bay đi theo gió, xa mãi, xa mãi…
Tôi đã từng rất hận, rất ghét anh. Vì chính anh đã cướp đi mạng sống của tôi. Chính anh đã không cho phép tôi được sống trên cõi đời này nữa. Nhưng cũng chính anh…Anh phải trả giá cho tất cả, bằng mạng sống. Rôi cũng chính anh…Anh mang lại cho tôi tình yêu đầu đời. Một tình yêu khi chỉ còn là hồn ma vất vưởng…Lần đầu tiên yêu, cũng là lần cuối cùng…Vĩnh viễn…Không có kiếp sau. Tôi không bao giờ hối hận vì đã yêu anh. Không bao giờ hối hận vì đã vứt bỏ kiếp sau để được bên anh đến giây phút cuối cùng… Suy nghĩ, rồi tôi chìm vào giấc ngủ…
Ôi không. Tôi mơ thấy anh. Tôi mơ thấy cái màn sương mỏng nơi nghĩa địa ấy đang dần biến thành hố sâu, cuốn chúng tôi vào đó…Sâu, sâu thẳm. Tôi và Hạ Minh nắm chặt lấy tay nhau. Anh mỉm cười nhìn tôi lần cuối. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi. Một màu đen huyền bí, màu đáng sợ. Chưa đầy năm phút, chúng tôi bị hút vào hố đen ấy, vận tốc càng mạnh thêm. Trong cái hố kinh tởm ấy là vô vàn xương xẩu, đầu lâu. Thật khủng khiếp. Tôi nhìn sang Hạ Minh cầu một sự bình yên. Anh nhìn tôi. Ánh mắt bỗng trở nên lạnh lẽo, vô hồn rồi đỏ thẫm lại như máu. Anh nới lỏng tay ra, sau đó gần như buông hẳn. Một nụ cười nham hiểm…Không. Đó không phải Hạ Minh. Không phải…
“Aaaaaa!” – Tôi sợ hãi, giật mình tỉnh giấc…Tôi thực sự run sợ…
“Em, em sao thế?”
Tôi lưỡng lự nhìn Hạ Minh, mồ hôi vẫn lăn từng dòng trên trán. Đây mới chính là anh ấy.
“Huhu…”
“Ngoan nào. Em gặp ác mộng hả. Ngoan…Anh đây mà”
“Em sợ lắm…”
“Còn có anh đây. Em đừng sợ nhé”
“Anh không được buông tay em ra đâu. Với lại…”
“Ừ. ừ. Anh không buông đâu, anh hứa!”
“Với lại…mắt anh không được chuyển sang màu đỏ đâu. Hức hức”
“Ngốc hết sức. Ác mộng qua rồi. Anh đang cạnh em đây mà. Ngoan, nằm xuống đây với anh. Anh thương!”
Đêm đó, tôi không thể chợp mắt thêm giây phút nào nữa. Nỗi sợ hãi dần tăng lên tột đỉnh. Ngày mai…À không…Chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi. Mọi thứ sẽ vĩnh viễn chấm dứt…Không bao giờ còn có thể được bên anh như lúc này nữa. Hạ Minh…
Bàn tay tôi siết mạnh áo anh lại như muốn níu giữ thứ gì đó…
Anh vuốt nhẹ lưng tôi. Mang lại sự bình yên cuối cùng cho tôi…
Ước gì…
Mãi mãi như thế này…
“Có chăng? Tình yêu…Mộng đẹp…Chỉ là một giấc mơ…Ta chìm đắm với những giây phút ngọt ngào…Rồi lại giật mình tỉnh dậy…Nước mắt làm nhòe đi tất cả…”
Ừ!...Phải chăng? Đã đến lúc tỉnh dậy…
* * *
“Vợ yêu! Dậy nào…”
“…”
“Trời…ngủ say quá cơ!”
“…”
Hạ Minh nheo mắt nhìn tôi. Có lẽ thế! Hình như, anh đang cười nữa…Tôi ti hí mắt…Bóng dáng anh nhanh nhẹn vụt dậy, bước vào nhà tắm…Mấy giờ rồi nhỉ?? Trời vẫn mưa…Gì thế này…Ngày cuối cùng…Mưa làm nhòe mi mắt…
“Em tỉnh rồi à? Hì”
Anh cười với tôi. Nụ cười thiếu đi cái gì đó…Cái gì đó rất quan trọng…
“Dạ. Mấy giờ rồi anh???”
“Gần mười giờ em ạ. Hà Nhi. Mình đi chơi đi…”
Lại có gì đó…nghẹn ngào…
Tôi nhìn anh…
Gắng nở nụ cười thật tươi…
“Dạ…Đi đâu hả anh?”
“Cần Giờ. Anh nợ em nơi đó…”
“Anh vẫn nhớ sao? Hi… Đợi e chút. Em chuẩn bị rồi đi nha”
“Ngày cuối cùng, cơn mưa cuối cùng…Lần cuối cùng được ngắm biển…Lần cuối cùng bên anh và sóng…Gió, cơn gió cuối cùng…Tận hưởng đi nào…Rồi ngày mai chia xa…Vĩnh viễn chỉ là cát bụi…Hòa quyện vào nhau rồi thoảng đi khắp nơi…Chỉ còn lại, dư âm cuộc tình của những bóng ma…”
Về với Cần Giờ, về với sóng và gió…Tôi, biển và anh…Gió và sóng…Mưa và nước mắt nghẹn nơi khóe mi…
Mưa không dữ dội mà nhẹ nhàng hất những hạt mưa li ti vào chúng tôi. Sóng từng đợt xối xả dưới chân. Gió quyến luyến tôi và anh… Hẳn như, nó hiểu…Đây là những giờ phút cuối cùng bên những kẻ si tình…
Bầu trời mang màu xám nhạt, Hạ Minh lặng yên cho tôi tựa vào…Giữa đất trời, mây biển…Anh nắm chặt tay tôi hơn lúc nào hết…Cảm xúc dâng lên…Sao cay cay…
Trời về chiều. Chúng tôi đã đứng đó, suốt mười tiếng đồng hồ. Yên lặng để hiểu tất cả. Hai hồn ma. Mờ nhạt giữa biển mênh mông, cát ướt mèm…
Ba giờ, hai mươi phút, năm mươi tư giây, bốn tám tích tắc…Gần chín tiếng nữa. Mọi thứ sẽ chấm dứt…
Mưa tạnh. Cũng là lúc Hạ Minh lên tiếng. Phá tan bầu không khí trĩu nặng…
“Hà Nhi…Em lạnh không?”
Ngớ ngẩn…Ma thì làm gì biết lạnh…
“Em không…Còn anh?”
“Ừ.Anh không…Mình đi ăn chút gì em nhé!”
“Được…”
Hạ Minh nhẹ nhàng xốc tôi lên lưng, tôi ôm chặt vai anh. Nhìn xuống chân anh đang từng bước, từng bước di chuyển. Mắt anh hơi ướt. Vì mưa? Hay vì khóc??? Bất giác, tôi mỉm cười…
Chỉ thế này thôi…
Đã khiến tôi hạnh phúc tột cùng…
Thêm một giây, một phút bên anh…Là vô cùng quý giá…
Nhưng…Chuyện gì đến ắt sẽ phải đến. Mười một giờ tối. Hạ Minh cùng tôi về nhà. Đường Sài Gòn vẫn đông đúc. Lòng người vẫn tấp nập ngược xuôi. Đèn điện vẫn sáng chưng…Phố xá nhộn nhịp. Nhưng đâu đó…Có những tiếng thở dài và nỗi buồn trong vô vọng…
Tôi không còn suy nghĩ được gì nữa. Chỉ muốn bình yên nốt những giây phút còn lại. Chúng tôi vẫn chưa về tới nhà… dường như, cả hai chúng tôi. Những bước chân…Chậm dần, cảm giác đuối sức ập đến. Tôi lả người đi trong vòng tay anh…Anh cố chống cự, đưa tôi về căn nhà. Ai cũng hiểu…Giờ phút ấy sắp đến…
“Anh…Em sắp…”
“Không. Đừng…Cố lên em…Mình vẫn còn ba mươi lăm phút nữa…Gắng bên anh đi em…Anh…anh…”
“Anh cũng rất mệt…phải không?...Hãy đưa em đến đó đi…Đến ngôi nhà thật sự ấy…”
“Em muốn đến đó rồi sao?”
“Vâng…”
“Ừ. Anh sẽ đưa em đến…”
Cổng nghĩa địa hiện ra trước mặt. Bóng đêm đen đặc pha chút ánh sáng khó hiểu. Tôi nặng nề lê bước theo anh…Những giây phút cuối cùng, sao nặng nề quá…Dường như, tôi muốn khụy xuống, muốn đổ ập lên bóng đêm…Hạ Minh vẫn chậm rãi dùng sức lực cuối cùng còn sót lại đỡ tôi từng bước một…
Từng nấm mồ nhìn chúng tôi, đâu đó có những tiếng rú kì lạ, những âm thanh của địa ngục vẫn réo lên từng hồi, dọa dẫm chúng tôi. Gần đến rồi, ngôi nhà của tôi nằm ở kia…Có ánh sáng…Chẳng nhẽ vẫn còn có người đến thăm tôi ư? Trễ rồi…
“Nhật Huy, chúng ta về thôi…Sắp mười hai giờ đêm rồi…”
Là tiếng của Yến Vũ, tưởng chừng như sắp khóc đến nơi vậy…
Kia là…Nhật Huy…Cùng một người đàn ông lạ mặt.
“Không. Nhất định Huy phải chờ để đưa Hà Nhi về bằng được. Thầy Ha Lù có thuốc Hồi Sinh mà”
Thầy Ha Lù? Thuốc hồi sinh?
Sao khó hiểu đến vậy? Tôi lặng người. Trong đêm đen, có chút ánh sáng gì đó như vụt lên…
“Nhật Huy!”
Hạ Minh cất tiếng trước tôi. Anh cũng đã nghe thấy…
Trời âm u, gió từng đợt gai lạnh nơi nghĩa địa…Tiếng Hạ Minh như hòa vào cơn gió ấy. Nó không còn chuẩn xác nữa mà thành những tiếng khó nghe…
Ba người họ quay lại nhìn chúng tôi. Tôi và Hạ Minh chẳng còn đủ sức nữa rồi, mười phút cuối cùng…
Gương mặt Nhật Huy dãn ra, cậu ta vui mừng chạy đến đỡ tôi.
“Nhi, Nhi…Nhi đi đâu mà Huy tìm mãi. Nhi được cứu rồi Nhi biết không?”
“Sao? Nhi không…hiểu…”
“Đây là thầy Ha Lù, thầy ấy có thuốc hồi sinh. Quý lắm. Mau…còn kịp. Thầy Ha Lù, mau đưa thuốc cho tôi”
Tôi vui. Tôi hi vọng. Phải chăng ông trời thương cho phận ma bé nhỏ này…Phải chăng tôi và Hạ Minh sẽ được sông tiếp…được bên nhau…
Thầy Ha Lù đến cạnh tôi, mở từ chiếc lọ nhỏ hình bầu dục ra một viên thuốc hình tròn, giống như mấy viên Linh Đan thời xưa? Liệu có cứu được chúng tôi???
Tôi quay sang nhìn Hạ Minh, anh mỉm cười…Tôi cũng cười, đón viên thuốc từ tay ông cụ miền núi…
Nhưng…
“A! Sao chỉ có một viên???”
Nỗi lo lắng dâng lên. Có gì đó…
“Ta chỉ có đúng một viên thôi nên không thể cứu cả hai người được. Vậy nên…”
“Sao…sao cơ???”
Chết lặng. Sững sờ. Đau đớn….
Hạ Minh ánh mắt thoáng buồn, nhưng lại nở một nụ cười. Anh đến bên tôi. Vẫn nhẹ nhàng như vậy.
“Em uống đi…”
“Không…Không. Em không thể uống được! Em không thể bỏ anh lại một mình được. Không bao giờ!”
“Em mau uống đi. Em phải sống. Đây là thế giới của em! Em phải ở lại. Còn anh, anh phải trả giá cho tất cả. Em mau uống đi. Nhanh lên không thì không kịp mất!”
“Hà Nhi, Nhi uống mau đi, chỉ còn hai phút nữa thôi!”
“Nhi, nhi uống đi. Đừng cứng đầu nữa”
Tôi cầm viên thuốc trong tay, nước mắt lăn dài. Không thể được. Tôi phải theo anh. Tôi phải theo Hạ Minh…Anh cần tôi và tôi cũng vậy…
“Không! Em không uống. Mình không uống đâu! Mình sẽ đi…”
“Nhiiiii! Nhi bị làm sao vậy? Trời ạ…Khụ…khụ…”
“Huy…Huy sao không?”
Yến Vũ lên tiếng. Dường như cậu bạn si tình này không ổn.
“Nhi ơi. Về với chúng tớ đi. Huy và tớ không thể thiếu Nhi được. cậu ấy đang ốm nhưng vẫn nhất định không chịu từ bỏ cơ hội cứu cậu đâu.”
“Hà Nhi…em chỉ cần nhớ…Anh yêu em. Thế là đủ. Anh muốn em sống. Em hiểu không?”
Lúc Hạ Minh dứt lời, cũng là lúc bầu trời vang lên một tiếng sấm lớn, tia sét soẹt ngang trên đó. Một làn sương mờ ảo xuất hiện. Nhưng nó là một vòng xoáy. Một hố sâu…
“Hạ Minh…Không! Em sẽ đi cùng anh…Không”
Anh lấy viên thuốc từ tay tôi, nhanh như chớp, viên thuốc ấy được Hạ Minh đặt gọn trong miệng tôi…Hạ Minh mỉm cười nhìn tất cả rồi lao vào hố sâu.
Mười hai giờ đúng!
“Không………..Hạ Minh…Aaaaaaaaaaaaa! Hạ Minh…………..”
Đau đớn. Hạ Minh không còn nữa…Mọi thứ nhòe đi trước mắt tôi….Đau đơn đến tột cùng…Tôi mất Hạ Minh…Còn ý nghĩa gì nữa chứ…Hố đen ấy…Biến mất…
“Aaaaaa………”
Tiếng hét vang vọng cả khu nghĩa địa…Tiếng hét tuyệt vọng….
….
“Aaaaaaaaaaaaaaa…Không!!!!!!”
Cô gái nhỏ hét lớn. Giường bệnh nhốn nháo. Mọi người đều hết sức vui mừng khi người bệnh kia đã tỉnh dậy suốt năm tháng trời hôn mê.
“Hà Nhi…Hà Nhi tỉnh rồi…Hà Nhi tỉnh rôi….”
Tiếng la ó của hai người bạn, một nam, một nữ cũng lớn không kém…
Đôi mắt tinh khiết của cô gái nhỏ mở ra…Mơ hồ…
“Hạ Minh…”
“Hà Nhi…”
Nơi ấy. Phút ấy. Tại phòng bệnh bên cạnh. Người ta cũng nghe thấy và cảm nhận được sự vui mừng khi người con trai cũng sau năm tháng đã tỉnh dậy.
Một vụ tai nạn kinh hoàng. Tưởng chừng cướp đi tất cả…Nhưng, số phận đã cho hai người được sông…
Có lẽ…số phận của họ đã được sắp đặt trong một Giấc Mơ. Và chính thức bắt đầu là khi họ Gọi Tên Nhau lúc tỉnh dậy…
“Một cái kết trong giấc mơ là mở đầu cho một tình yêu thực sự…Số phận! Là số phận của họ… Ông trời đã sắp đặt tất cả. Họ phải được ở bên nhau! Mãi mãi…
Tỉnh dậy và yêu!”
“…hết…”