Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Vưu Châu Châu sững sờ, vốn dĩ nghĩ rằng lần này cô sẽ thực hiện được, thì anh bất ngờ tránh né cô. Vậy nên môi Vưu Châu Châu cứ thế dán trên cằm Lương Tấn, không nhúc nhích.

Anh cảm nhận được hơi thở của cô càng lúc càng gần, đến khoảnh khắc cuối cùng lại nhanh chóng tránh né cô. Không nghĩ đến việc tránh không thành công. Trên cằm truyền đến một cảm giác vừa mềm vừa ấm áp, giống như lúc ở Toronto, môi cô cũng kề sát vào bên tai anh như thế, có một loại cảm giác khó nói thành lời. Loại cảm giác này, đối với lần trước thì có chút lạ lẫm, nhưng lần này lại có phần quen thuộc.

Lương Tấn đột nhiên mở mắt, cả người nghiêng về bên cạnh, cố ý tránh cái hôn. Anh nhìn xuống cô, giọng cũng trở nên nghiêm túc: “Cô còn như vậy nữa…”

Trong bóng đêm, ánh mắt sáng lấp lánh của cô nháy một cái, sau đó chăm chú nhìn anh.

Lương Tấn chỉ nói nửa câu.

Vưu Châu Châu lại nháy một bên mắt, có chút tiếc nuối nói: “Vẫn chưa hôn được.”

Lương Tấn cắt ngang lời cô nói: “Lần sau không được như vậy nữa!”

Vưu Châu Châu mới không muốn để lời nói này của anh trong lòng.

“Cô để cơ phó bay liên tục như thế sao?” Lương Tấn còn nói.

“Giờ vẫn còn đang là thời gian nghỉ ngơi của tôi nha.” Cô lười biếng ngồi tựa lưng bên cạnh.

“Vậy thì về nghỉ đi.”

“Tôi muốn nghỉ ngơi cùng một chỗ với anh. Với lại, tôi cũng có nhiều chuyện muốn nói với anh.” Chẳng hạn như nói đến bộ dạng đẹp trai của anh mới nãy khi bắt người, hay mùi vị của miếng đùi gà kia ra sao, hay vì sao anh lại chọn đi máy bay này, anh đến London làm gì, và một số chuyện quan trọng khác nữa.

Lương Tấn nhàn nhạt nói: “Không phải chuyện gấp thì đừng nói.”

Cô có thể nghỉ ngơi một hai tiếng, nhưng cô vẫn sẽ cố gắng nhanh nhất có thể để thay ca với Lục Phi. Vì vậy, cô hơi suy nghĩ một chút, chọn một chuyện quan trọng, nói: “Chuyện anh chọc tức Sonja, tôi có nghe nói. Tôi đã nói là anh ngoài mặt thì lạnh mà trong tim thì nóng mà.”

“Không phải vì cô.”

Vưu Châu Châu đắc ý cười: “Anh giải thích nhanh như thế, tôi mới không tin đó.”

Lương Tấn nghiêng đầu nhìn cô: “Tin hay không, tùy cô.”

Cô vẫn tiếp tục nói: “Tôi bảo anh đến nói về chuyện tôi chuyển qua Trường Cát làm việc, đấy là tôi lấy việc công làm việc tư. Bởi vì tôi vốn không có ý định đến Trường Cát. Nhưng chính miệng anh nói rằng anh không hi vọng tôi qua đó làm, tôi cũng chẳng thấy vui vẻ gì, quả thật tôi có muốn đi đâu thì anh cũng không cản được. Dù sao đi nữa, tôi nghĩ là sẽ có thời gian bên anh nhiều hơn chút nữa. Sau khi vào trong căn biệt thự ở đảo Ward kia, dáng vẻ lúc đó của anh giống như chỉ luôn muốn giải quyết việc chung, đã vậy lại còn nhanh chóng rời đi, làm cho tôi cảm thấy không vui chút nào.”

Trong màn đêm, cô kể hết mọi chuyện cho anh. Lương Tấn nghe, nhưng không nói lời nào.

Vưu Châu Châu nói tiếp: “Sau đó, đến khi tôi nghe chuyện anh chọc tức Sonja, tôi lại không thấy giận nữa. Bất quá…” Cô xoay mặt, hỏi anh: “Đã lâu như thế, tôi không nhắn tin với anh. Vậy, anh đã bao giờ muốn liên lạc với tôi chưa?”

“Chưa.”

“Tôi biết ngay anh sẽ nói vậy mà.” Vưu Châu Châu cười, nghiêng người qua một bên, tay lại để trước ngực anh, thấp giọng nói: “Tôi phải lấy tim anh ra xem thì mới tin.”

Lương Tấn lấy tay cô ra, hỏi: “Nói xong rồi?”

“Ừm.”

“Vậy thì yên lặng.”

Vưu Châu Châu nhìn thấy anh nhắm mắt lại, cô nói: “Được, tôi cũng nghỉ ngơi đây.” Cô cũng nhắm mắt lại.

Bất quá, trong chốc lát, cô lại mở mắt ra, nhìn vào cằm anh. Vừa rồi lúc hôn lên cằm anh, cảm giác có thứ gì đó đâm môi, ở nơi đó có râu cằm ngắn. Thật ra thì, cảm giác hôn nơi đó một cái cũng không tệ lắm.

Vưu Châu Châu nhắm mắt lại, rồi tiếp tục mở mắt ra, đưa đầu đến trước mặt Lương Tấn.

Lúc này, anh nhẹ mở cả hai mắt ra, cùng với cô, bốn mắt nhìn nhau.

“Không xong rồi, tôi ngủ không được.” Vưu Châu Châu nói.

Lương Tấn nhàn nhạt nói: “Đừng có nghĩ đông, nghĩ tây tự nhiên sẽ ngủ được thôi.”

Vưu Châu Châu cươi: “Không nghĩ đông nghĩ tây. Được, ngủ ngon. Hi vọng anh sẽ mơ thấy tôi.”

Nói xong cô nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

“Tôi phải đến buồng lái.” Lúc Vưu Châu Châu tỉnh, nhìn thấy Lương Tấn đang mở bóng đèn nhỏ đọc sách, cô nhỏ giọng nói với anh.

“Ừm.” Lương Tấn không ngẩng đầu.

Vưu Châu Châu ghé đầu đến, liếc nhìn qua trang sách, là một quyển sách tiếng anh. Cô cười nói: “Nhanh đi ngủ đi.Tôi sẽ không quấy rầy anh nữa đâu.”

Nói xong cô đứng dậy, đi về phía buồng lái. Lúc này Lương Tấn mới khép sách lại, thực sự chìm vào giấc ngủ.

Máy bay bỗng nhiên có đôi chút xốc nảy, các hành khách không để ý, vẫn tiếp tục ngủ. Sau khi xốc nảy nho nhỏ này, máy bay lại tiếp tục xốc nảy ngày một dữ dội hơn. Tất cả mọi người đều tỉnh. Giọng nói của tiếp viên trưởng từ loa phát thanh truyền đến, cô bảo mọi người cứ yên tâm, chỉ là luồng không khí tràn vào, chẳng mấy chốc máy bay sẽ ổn định lại thôi. Mọi người lại nhắm mắt đi ngủ.

Nhưng sự xốc nảy này lại không giảm bớt, mà càng lúc càng mạnh hơn. Có người nhanh chóng cài lại dây an toàn, cả người bị xốc đến mức muốn nhảy lên.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Tại sao lại xốc như thế?”

Các hành khách đều mở đèn, bàn tán ầm ĩ.

Vị hành khách nữ người Hà Lan ngồi cạnh cũng nói với Lương Tấn: “Xốc kiểu này thật sợ, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Lương Tấn lãnh đạm nói: “Sẽ không có chuyện gì.”

Cô gái người Hà Lan nhíu mày: “Là do người lái máy bay này sao?”

Lương Tấn nói: “Đây là hiện tượng thường xuyên xảy ra.”

Cô ta nhíu mày, nói: “Hãng hàng không Bắc Hàng của Trung Quốc, tại sao lại cử một người phụ nữ ra để lái máy bay cơ chứ?”

Người đàn ông ngồi phía trước cô ta nghe thấy thế, cũng quay đầu xuống nói: “Đúng thế! Bên Bắc Hàng không còn cơ trưởng nào khác hay sao?”

Lương Tấn liếc mắt nhìn cả hai người họ, nói: “Cô ấy là cơ trưởng có kỹ thuật tốt nhất ở Bắc Hàng.”

“Thật sao?”

“Không thể nào?”

Cô gái người Hà Lan kia và người đàn ông ngồi phía trước, mỗi người một câu, câu nào cũng nghi ngờ chất vấn.

Lúc này, máy bay bỗng nhiên lắc lư.

“Nhìn đi, nếu không phải lúc nãy tôi cài dây an toàn, chỉ sợ là bây giờ tôi đã bay lơ lửng trên không rồi!” Cô gái người Hà Lan lại nhíu mày.

“Nếu như là người khác cầm lái, chắc chắn sẽ không xuất hiện ra những tình huống như thế này.” Người đàn ông kia nói.

“Anh nói xem?” Cô gái người Hà Lan lại hỏi ngược lại Lương Tấn.

Anh lạnh nhạt nói: “Nếu cô ấy mà lái không được, thì người khác lại càng không lái được.”

Ánh mắt của cô ta tràn đầy vẻ không tin.

Trong khoang, tất cả mọi người ai cũng bàn tán ầm ĩ, tiếp viên trưởng nói là do luồng không khí, chuyện này thường xuyên xảy ra khi bay, nhưng chỉ sợ xốc nảy như thế có là phi công có kỹ thuật cũng không chịu được, nhất là vừa rồi người mà bọn họ nhìn thấy lại là nữ cơ trưởng. Một người phụ nữ xinh đẹp như thế mà lại biết lái máy bay sao?

“Này anh, nhìn xem, tất cả bọn họ đều cảm thấy cô cơ trưởng kia có vấn đề.” Cô gái người Hà Lan nói với Lương Tấn, dường như cũng muốn anh phải đồng ý với cái nhìn của bọn họ, đứng cùng một lập trường với họ.

Giọng của anh lại càng thêm lạnh nhạt: “Cô ấy mà lái không được, thì người khác cũng sẽ không lái được.”

Đây là lần thứ hai anh lặp lại câu nói này.

Cô gái kia nhún vai: “Tôi thật sự không biết vì sao anh lại tin tưởng cô ấy nữa.”

Tiếp viên trưởng Vương lúc này đang báo cáo với Vưu Châu Châu: “Tất cả mọi người đều không tin cô đó, cơ trưởng. Nhưng riêng anh Lương lại tin tưởng cô.”

Vưu Châu Châu nhìn chằm chằm vào rađa biểu thị bản đồ. Bây giờ cô không có thời gian nghe tiếp viên trưởng báo cao.

Mà bên trong khoang máy bay, sau khi Lương Tấn nói xong câu nói kia, chỉ sợ máy bay gặp phải tình trạng nghiêm trọng, vì độ xốc nảy và lắc lư của máy bay càng lúc càng kịch liệt.

Anh mở tấm mành che nắng, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bên ngoài là một màu đen kịt, không nhìn thấy gì cả.

Kéo tấm che xuống, đứng lên, đi về phía buồng lái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui