Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn


Editor: Trâm Trần
Mưa, chẳng biết từ lúc nào, đã nhẹ nhàng rơi xuống.
Cơn mưa tháng sáu, xen lẫn những tia chớp, càng rơi xuống càng lớn.
Người đi trên đường rối rít tránh né, về nhà, dọn quán, loạn thành một đoàn.
Lạc Thiên Uy vẫn như người không có ý thức, giống như cái xác không hồn, ánh mắt trống rỗng.
Trong mắt hắn chỉ thấy nụ cười ngọt ngào rạng rỡ của Lạc Tích Tuyết, đôi mắt to sáng ngời vẫn hướng hắn nháy vài cái, hắn cảm giác tất cả ý chí của mình đã theo cô mà đi rồi.
Một người tài xế mắng to: "Bệnh thần kinh! Băng qua đường liều mạng như vậy, muốn chết sao? Nếu như không phải là tôi lái xe tốt nếu là người khác không đụng chết ngươi mới là lạ, ngươi muốn chết cũng được nhưng không cần làm lien lụy tôi!"
Lạc Thiên Uy không để ý, vấn tiếp tục đi.
Ban đêm tịch mịch, chỉ có một mình hắn, không có người nào làm bạn.
Mưa càng xuống càng lớn, đâm vào trên da thịt, nện vào trong lòng, là đau đớn thấu xương.
Nước mưa hòa cùng nước mắt, long của Lạc Thiên Uy lại càng trống rỗng hơn.
Một đạo đen xe xoẹt qua, chiếu được khuôn mặt tái nhợt của hắn, hắn giống như không cảm giác, cũng không có ý thức, vẫn đề nước mưa cọ rửa chính mình.
Chợt, ngực hắn một hồi đau đớn, ho khan ra ngoài một bụm máu.
Máu bị nước mưa rửa sạch, nhưng trên vạt áo lại nhuộm một mảnh màu đỏ như tươi.
“Chủ nhân, tôi rốt cuộc cũng tìm được ngài" Uy Mục đem xe dừng lại, nóng nảy chạy đến bên cạnh Lạc Thiên Uy.
Hắn vừa đến gần nhìn, chỉ thấy Lạc Thiên Uy toàn thân ướt đẫm, tóc ướt dán thật chặt vào mặt của hắn, đầu tóc rũ rượi, áo trước là một mảng màu đỏ.


Uy Mục thất kinh, vội kêu lên: "Chủ nhân, sao ngài lại thành ra bộ dáng này? Ngài mắc mưa, lại hộc máu, không phải là viêm phổi lại phát tác chứ?"
Uy Mục đầy đầu mồ hôi lạnh, cầm bàn tay lạnh lẽo thấu xương của Lạc Thiên uy.
Tim của hắn lập tức liền trầm xuống, hốc mắt đều đỏ: "Chủ nhân, làm sao ngươi có thể không thương tiếc bản than như vậy? Không được, không được! Tôi lập tức đưa ngài đi bệnh viện"
"Không cần, tôi không đi bệnh viện, trực tiếp đưa tôi về nhà!" Lạc Thiên Uy đột nhiên hét lớn một tiếng, tiến thẳng vào trong ghế xe.
"Nhưng là, thiếu gia, cậu bây giờ bộ dáng như vậy nhất định phải đi bệnh viện mới được a" Uy Mục lo lắng quan tâm nói.
Lạc Thiên Uy lắc đầu, nằm xuống đệm xe: "Đừng nói nữa, tôi mệt quá, đưa tôi đi về nhà."
Lúc về đến nhà, Tống Khuynh Vũ nhiệt tình chào đón.
Lạc Thiên Uy không để ý tới cô ta, chỉ là vòng qua cô đi thẳng đến phòng tắm,sau khi tắm xong nước nóng liền nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Hắn cứ như vậy ngủ một ngày một đêm.
Chờ đến khi hắn tỉnh lại, đã là râu ria tóc rối một nùi.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, ngồi dậy, đè lại ngực ho nhẹ.
Không có kêu người làm, mà vô lực nằm ở trên giường, cầm một remote điều khiển từ xa nhấn nút một cái, một giá rượu hoa lệ hiện ra .
Hắn lảo đảo đi tới, giật mạnh mấy ly rượu, hi vọng mượn say có thể ức áp chế cảm giác khổ sở trong tim này.
Chai rượu đổ đầy mặt đất, hắn càng say lại càng nghĩ Lạc Tích Tuyết, rốt cuộc hắn chịu đựng không nổi loại tư niệm đau khổ này nữa.
"Xoảng" một tiếng đem chai rượu đập bể. Hắn thật khổ sở, lại phát hiện thủy tinh ở trên người không làm giảm bớt cảm giác đâu dớn trong long ngực kia.
Vì vậy hắn tiếp tục đâm, cũng không để ý máu đã nhuộm đầy tay.
"Thiếu gia đang làm cái gì ở bên trong? Thế nào một ngày một đêm còn không đi ra?" Thẩm Tâm Lam nhìn người làm nữ đang bưng thức ăn đi, bà ta tức giận hỏi.


"Phu nhân, thiếu gia khóa trái cửa phòng nên tôi không vào được, những thứ này là bữa ăn sáng ngày hôm qua ." Người làm nữ cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
"Cái gì? Ngày hôm qua?" Thẩm Tâm Lam trong bụng chấn động, chẳng lẽ đứa con trai này từ hôm qua tới hôm nay cũng không có ăn cơm sao?
Nó nghĩ muốn làm gì? Định tuyệt thực sao?
Nó bây giờ hành hạ mình như vậy, chính là muốn ép bà nói vị trí của Lạc Tích Tuyết ra sao?
Đáng tiếc bà sẽ không, hắn nhất định phải cưới Tống Khuynh Vũ.
Quản gia mang một chiếc chìa khóa dự bị, thời điểm mở cửa phòng, Thẩm Tâm Lam sợ ngây người.
Con trai của bà nằm ở một đống thủy tinh của chai rượu, sắc mặt tái nhợt, không ngừng dung miếng thủy tinh đâm từng nhát vào trong ngực.
"Lạc Thiên Uy, con điên rồi?" Thẩm Tâm Lam vừa nóng vừa giận xông lên, ngăn cản hắn tiếp tục tự tàn hành động.
Nhưng Lạc Thiên Uy giống như là không nghe thấy, tiếp tục làm hành động điên cuồng đó.
Cho đến khi Thẩm Tâm Lam gọi xe cứu thương tới, hắn lại một lần nữa bị mấy hộ vệ đưa đến bệnh viện.
"Lão phu nhân, ngươi trước trở về đi thôi, mấy ngày nay trắng đêm coi chừng thiếu gia người cũng mệt mỏi rồi." Uy Mục lập tức đỡ Thẩm Tâm Lam đã già đi rất nhiều, nhỏ giọng khuyên bảo.
Thẩm Tâm Lam thật sâu thở dài một cái: "Uy Mục, ngươi nói thử có phải tôi làm sai rồi không?"
Thấy con trai bị đưa vào trong bàn than thì đứng bên ngoài, thấy trước ngực con trai khắc chữ “Tuyết” kia, bà không khỏi rung động.
Lần đầu tiên trong đời bà cảm thấy , có lẽ con trai bà là thật không thể rời bỏ Lạc Tích Tuyết, không có cô ta, đứa con trai yêu quý của bà sẽ chết sao?
"Phu nhân, thật ra thì" Uy Mục vốn định thay thiếu gia nói vài lời trong lòng, đang lúc này, y tá đột nhiên xuất hiện.


"Bệnh nhân muốn gặp người thân!" Y tá đi ra cho biết, Thẩm Tâm Lam lập tức liền chạy vào.
Trên giường bệnh, con trai hôn mê ba ngày ba đêm đã tỉnh lại.
Lạc Thiên Uy nhìn thấy Thẩm Tâm Lam, câu đầu tiên mở miệng là: "Tôi đồng ý cưới Tống Khuynh Vũ, hôn lễ tổ chức càng sớm càng tốt! !"
Thẩm Tâm Lam chấn kinh, không nghĩ tới con trai tỉnh dậy, lại có biến chuyển như thế, bà thiếu chút nữa không kịp phản ứng, người đàn ông trước mắt này là con trai của bà Lạc Thiên Uy.
Mặc kệ như thế nào, tin tức này đối với Thẩm Tâm Lam cùng Tống Khuynh Vũ mà nói, đều là một tin tức đáng chúc mừng.
Ngày thứ hai, bọn họ cũng bắt đầu thu xếp chuẩn bị, mà Bối Dạ Xức cũng đắm chìm trong ngày vui sướng của con gái.
Bọn họ cũng biết, Lạc Thiên Uy một ngày nào đó sẽ nghĩ thông , trên cái thế giới này thật có người nào sẽ không thể rời bỏ người nào không? Sẽ không! Dù tình cảm sâu đến thế nào cũng sẽ bị quên lãng.
Tựa như Lạc Thiên Uy đối với Lạc Tích Tuyết vậy, trước một khắc vẫn còn vì cô ta mà muốn sống muốn chết , sau một khắc đã bình yên vô sự đi cưới người đàn bà khác.
LMấy tuần sau, vẫn không có tin tức của lạc Tích Tuyết, nhưng Lạc Thiên Uy cùng Tống Khuynh Vũ vấn đúng dịp cử hành.
Con gái lão đại trong giới hắc đạo cưới chồng, Bối Dạ Xức dĩ nhiên là muốn làm hoành tráng nhất, cơ hồ toàn giới truyền thông cũng tranh nhau bàn về hôn lễ thế kỷ này..
Trong lúc nhất thời, hôn lễ này được giới truyển thông ưu ái đưa lên trang đầu của các bài bào, Lạc Thiên Uy cưới vợ là Tống Khuynh Vũ có thể nói không ai không biết.
Đây chính là điều mà Lạc Thiên Uy muốn, hắn chính là muốn tất cả mọi người đều biết, như vậy cô —— cũng nhất định sẽ biết.
"Tích Tuyết, ngày mai anh cùng Tống Khuynh Vũ kết hôn, em sẽ đến không?" Hắn ngẩng đầu nhìn lên tấm hình chụp chung với cô, lầm bẩm nói.
Đúng vậy, hắn đang đánh cuộc, đánh cuộc Tích Tuyết đối với hắn có thật long hay không , nếu như là thật như vậy ngày mai cô nhất định sẽ đến.
Chỉ cần cô đến , hắn nhất định sẽ tại chỗ tuyên bố hủy bỏ hôn lễ, cùng cô chạy đến một vùng đất khác để sinh sống.
Trong khoảng thời gian này, thừa dịp Bối Dạ Xức vội vàng lo chuyện hôn lễ cho con gái hắn, hắn đã để Uy Mục âm thầm an bài tốt tất cả, tùy thời chuẩn bị cùng Bối Dạ Xức tử chiến.
Đối với Tống Khuynh Vũ mà nói, Lạc Thiên Uy rốt cuộc chịu cưới mình, quả thật so nằm mơ còn khó tin hơn.
Nhưng mà bây giờ truyền thông cũng đã ra báo hết rồi, lại có chabảo giá hộ tống, cô còn cần lo lắng cái gì? Chỉ cần làm một cô dâu hạnh phúc là được rồi.
Đáng tiếc ngày hôn lễ lại làm cho cô ta phải thất vọng.


Bởi vì cô căn bản không tìm được chú rễ, mà Lạc Tích Tuyết thủy chung cũng không có xuất hiện.
"Cha, làm thế nào? Thiên Uy có thể hay không không quan tâm đến con rồi?" Tống Khuynh Vũ lo lắng ở trong lễ đường đi lại, tân khách cũng đã đến đầy đủ, chú rễ vẫn không có xuất hiện.
"Đừng lo lắng, dù sao hôn lễ đã cử hành, hắn có tới hay không thì con cũng là vợ hắn!" Bối Dạ Xức thử an ủi con gái, trong lòng cũng nóng nảy sốt ruột không kém.
Chưa từng có người dám đùa bỡn hắn như vậy, nếu không phải là giữ mặt mũi cho con gái, hắn sớm đem tiểu tử kia bẻ gãy cổ rồi.
Tống Khuynh Vũ lo lắng: "Uy có khi nào đi tìm Lạc Tích Tuyết rồi không? Anh ấy còn yêu cô ta?"
"Không thể nào! Hắn tuyệt đối không tìm được Lạc Tích Tuyết!" Bối Dạ Xức trong mắt thoáng qua nhất mạt âm chí, hắn làm việc chưa từng có thất thủ qua.
Tống Khuynh Vũ nghe cha nói như vậy, cảm thấy an tâm hẳn, Thẩm Tâm Lam lại lên trước khuyên nhủ mấy câu.
Biệt thự bên cạnh biền phong cảnh vô cùng xinh đẹp.
Nhưng Tống Khuynh Vũ lúc này lại hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức, nhìn ngoài cửa sổ bóng đêm dày đặc, khuôn mặt hiện đầy nét khổ sở cùng không cam long.
Hôm nay hôn lễ mà cô ta mong đợi cả đời, nhưng Lạc Thiên Uy vẫn không có xuất hiện, tại trước mặt bao nhiêu khách cô trở thành trò cười cho thiện hạ, ngày mai chuyện của cô sẽ lên đầy trên các mặt báo.
"Ai!" Cô thật sâu thở dài một cái, thay áo cưới trên người ra.
Vốn tưởng rằng mặc áo cưới này có thể gả người đàn ông mình yêu nhất, không nghĩ tới hắn ngay cả liếc nhìn cô một lần mặc áo cưới cũng không có.
"Thiếu phu nhân, có muốn gọi điện cho thiếu gia không ạ?" Người làm nữ ở một bên tốt bụng nhắc nhở.
Tống Khuynh Vũ lắc đầu một cái: "Không cần, ngươi lui xuống đi."
Thiên Uy ở trong hôn lễ không có xuất hiện, đoán chừng đêm tân hôn cũng sẽ không trở lại, cô nhất định là ở phòng một mình trong đêm tân hôn của mình.
Nằm ở trên ghế sa lon, dần chìm vào giấc ngủ
Chợt ngoài cửa truyền đến một tiếng cửa mở, Tống Khuynh Vũ dụi nhẹ đôi mắt buồn ngủ, hướng cạnh cửa nhìn ——
Chỉ thấy Lạc Thiên Uy toàn than mặc âu phục của chú rể, nhưng mà hắn không có đi một mình, trong ngực của hắn còn có them một người phụ nữ! !



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận