Cưng Chiều Vợ Tối Cao: Em Dám Bỏ Trốn


Hôm nay là Chủ nhật, Lãnh Khinh Cuồng bỏ tất cả công việc ra, đồng ý ở bên cạnh mẹ con Băng Băng trọn một ngày.
"Con muốn đi vườn thú!" Sáng sớm Băng Băng mang theo vẻ hưng phấn, khuôn mặt mềm mại mang theo vẻ mong đợi nhìn Lãnh Khinh Cuồng.
"Ăn bữa sáng trước đi" Lạc Tích Tuyết tức thời cắt đứt của con gái, kiên trì bắt cô dưỡng thành thói quen biết nghe lời.
Băng Băng chu mỏ một cái, kéo ghế ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn bữa sáng của mình.
Lãnh Khinh Cuồng từ trong hồ bơi đi ra, khoác một cái khăn tắm, thương yêu đi tới bên cạnh Băng Băng đút cho con.
Lạc Tích Tuyết cau mày ngăn cản: "Khinh Cuồng, để cho con gái tự ăn."
Hai cha con liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể tiếc nuối buông ra
Lạc Tích Tuyết uống một ly nước chanh, Lãnh Khinh Cuồng thỉnh thoảng đưa tới trước mặt cô một miếng bánh mì trét bơ, một nhà ba người cùng ăn bữa sáng ngon lành.
"Tích Tuyết, Chiêm Mỗ Tư biết thân phận thật của Băng Băng sao?" Lãnh Khinh Cuồng đột nhiên hỏi.
Lạc Tích Tuyết thiếu chút nữa bị sặc, ngẩng đầu lên nghi ngờ hỏi: "Tại sao nói như vậy?"
"Nếu như không phải anh ta đã biết thân phận của Băng Băng, cũng sẽ không cho người theo dõi nhà nghỉ của chúng ta?" khóe miệng Lãnh Khinh Cuồng giơ lên nụ cười ưu nhã.
Lạc Tích Tuyết càng thêm nghi ngờ: "Theo dõi nhà? Từ sau khi gặp nhau ở nhà nghỉ, chúng ta đã không gặp nhau hai tuần rồi?"
Lãnh Khinh Cuồng nhìn chằm chằm cô, sử dụng ánh mắt ý bảo: "Anh ta lại tới, Tuyết, em nhìn ra cửa lớn sẽ gặp ngay!"
Cửa? trong bụng Lạc Tích Tuyết trầm xuống, anh không nên đến đây mới đúng?

Cô nhanh chóng quay đầu nhìn ra cửa lớn, quả nhiên, xuyên qua những hàng cây, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn, đang đứng ở ngoài cửa sắt và nhìn vào bên trong.
Cho dù là khoảng cách xa như vậy, cô cũng có thể cảm nhận được, cặp mắt kia lạnh lùng giống như khối băng cứng, toát ra một độ lạnh đến bức người.
Lạc Tích Tuyết không tự chủ được rùng mình một cái, giống như là nghĩ tới điều gì, cô lập tức hỏi người giúp việc.
"Băng Băng, đi theo dì Ngô vào phòng ăn đi!" Cô không thể để cho Chiêm Mỗ Tư mang con gái mình đi.
Băng Băng lắc đầu không muốn: "Không đâu, con chỉ muốn ăn với ba thôi!"
"Nhanh đi, nghe lời mẹ!" Giọng Lạc Tích Tuyết trầm xuống.
Lúc này Tiểu Băng băng mới bất đắc dĩ rời đi.
"Tích Tuyết, em sợ anh ta sẽ giành con gái với em sao?" Lãnh Khinh Cuồng dùng giọng nghi ngờ hỏi.
Đôi tay Lạc Tích Tuyết ôm lấy bả vai, giọng nói mang theo khẩn trương: "Em hiểu rõ thế lực hiện tại của Chiêm Mỗ Tư, muốn biết thân phận thật của Băng Băng cũng không khó, nhưng con gái là sinh mạng của em, em sẽ không để cho anh ta dắt Băng Băng đi."
Lãnh Khinh Cuồng thở dài, dịu dàng khuyên lơn: "Anh cũng hy vọng Băng Băng sẽ ở bên cạnh chúng ta, nhưng cứ mãi trốn tránh không phải là biện pháp, dù sao Băng Băng cũng là con ruột của anh ta, sớm muộn anh ta cũng sẽ đến cửa để đòi, đến lúc đó em phải công bằng mà giải quyết."
"Em hiểu rồi, nhưng…" Lạc Tích Tuyết thở dài, lắc đầu một cái, cùng Chiêm Mỗ Tư nói chuyện của Băng Băng, mọi ý nghĩ đều bị anh nhìn thấy, thật ra thì bọn họ cũng không phải chị em ruột, như vậy anh sẽ buông tay cô sao?
"Khinh Cuồng, anh dẫn em và Băng Băng đi đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp chạy trốn, đến một nơi anh ta không thể tìm thấy chúng ta!" Lạc Tích Tuyết đột nhiên bắt lấy tay Lãnh Khinh Cuồng, cầu khẩn.
"Tích Tuyết, em hãy nghe anh nói" Lãnh Khinh Cuồng ôm lấy hai vai Lạc Tích Tuyết, để cho cô đối mặt thực tế: "Em không thể trốn tránh anh ta cả đời được, chuyện sớm muộn cũng phải giải quyết, huống chi lấy thể lực của anh ta ở hiện tại, dù em có trốn đi đâu trên thế giới này, anh ta đều có năng lực để tìm ra chúng ta, thay vì như vậy, không bằng em hãy đối mặt một lần, cùng anh ta nói chuyện rõ ràng."
"Nói rõ ràng?" Lạc Tích Tuyết ngẩn người, trong mắt đầy tràn tia phức tạp.
Lãnh Khinh Cuồng cầm tay của cô: "Không phải sợ, anh sẽ đi cùng em!"

"Nhưng…" Lạc Tích Tuyết có chút do dự, mặc dù có Lãnh Khinh Cuồng ở bên cạnh, đối với cô mà nói đó là sự khích lệ, nhưng bây giờ Chiêm Mỗ Tư khiến cô vô cùng sợ hãi.
"Đừng lo lắng, có anh ở đây, anh ta chẳng thể làm gì em đâu, nhất định em phải nói rõ ràng mọi chuyện với anh ta, mới có thể để cho em sống bình yên!" Lãnh khinh Cuồng khích lệ cô, chăm chú nhìn mắt của cô.
Lạc Tích Tuyết cắn môi, chần chờ một lúc mới gật đầu một cái.
Có lẽ cô nên dùng giọng ôn hòa nói chuyện với Chiêm Mỗ Tư một lần, chỉ hi vọng hiện tại anh ta sẽ thành thật hơn, không cần cố chấp như trước kia nữa.
Nếu không có cách nào trốn tránh, cô chỉ có thể cứng đầu cùng Lãnh Khinh Cuồng ra cửa nói chuyện với anh mà thôi.
Cho đến khi đứng trước mặt Chiêm Mỗ Tư, rõ ràng Lạc Tích Tuyết cảm thấy cơ thể anh tỏa ra một cỗ hàn băng, không ngừng đưa nó vào cơ thể cô, để cô rung động, để cô sợ hãi!
Cô vô ý thức liền buông lỏng tay Lãnh Khinh Cuồng ra, sợ hãi nhìn ánh mắt giết người của Chiêm Mỗ Tư.
Lãnh Khinh Cuồng cũng có vẻ nhẹ nhõm, nếu Lạc Tích Tuyết không nắm tay anh, anh trực tiếp ôm lấy eo cô như thế sẽ tốt hơn, càng thân mật hơn.
Chỉ là sắc mặt Chiêm Mỗ Tư chuyển từ xanh mét sang âm trầm, tại sao người phụ nữ của anh lại bị người đàn ông khác ôm lấy, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho chuyện này. Nhưng vào giờ phút này, anh chỉ muốn đoạt lại Tuyết Nhi của anh mà thôi.
"Anh tới đây có chuyện gì sao?" Lạc Tích Tuyết tận lực dùng giọng nói bình tĩnh nhất để hỏi.
Chiêm Mỗ Tư gian nan ngọa nguậy hầu kết, khô khốc mà nói: "Mở cửa ra, anh muốn có một cuộc nói chuyện đàng hoàng với em!"
Lạc Tích Tuyết có chút kháng cự: "Nói tất cả ở chỗ này."
Chiêm Mỗ Tư nheo đôi mắt nguy hiểm lại, cười lạnh nói: "Tích Tuyết, em cho rằng, một cánh cửa có thể làm khó anh sao? Em có tin anh sẽ đập nát cánh cửa này không?"
"Chiêm Mỗ Tư, có tôi ở đây, sẽ không để cho anh làm tổn thương Tích Tuyết đâu!" Lãnh Khinh Cuồng lập tức ôm sát bả vai Lạc Tích Tuyết, tạo ra tư thế bảo vệ.

"Cút!!" Chiêm Mỗ Tư không kiên nhẫn rống to: "Đây là chuyện của tôi và Lạc Tích Tuyết, người ngoài không có tư cách nhúng tay vào!!"
Lãnh Khinh Cuồng liếc nhìn anh: "Tôi là người ngoài? Vậy anh được tính là gì? Anh chỉ là chồng trước của cô ấy mà thôi, tôi theo Tích Tuyết đã nhiều năm như thế, chờ làm xong thủ tục kết hôn nữa, anh nói xem tôi có tư cách đứng đây nói chuyện hay không?"
"Chồng chưa cưới, cái người…" Chiêm Mỗ Tư đột nhiên giật mình, đầu óc trống rỗng!
Nhìn Lạc Tích Tuyết dựa vào lồng ngực của Lãnh Khinh Cuồng, bộ dáng thân mật của hai người, tim của anh giống như trống rỗng
Anh hy vọng Lạc Tích Tuyết có thể đứng ra, nói cho anh biết đó không phải là sự thật, đó cũng chỉ là ý muốn đơn phương của Lãnh Khinh Cuồng.
Nhưng cô cứ thuận thế im lặng, căn bản không có ý muốn phủ nhận.
Thì ra giữa bọn họ đã sớm thân mật như thế rồi, thì ra chỉ có anh là đứa ngốc cho đến bây giờ vẫn chưa biết gì
Trong mắt của Tích Tuyết không có anh, cho tới bây giờ cũng không có anh.
Chỉ là anh không thể đánh mất cô, cũng không thể không có cô, anh không muốn trở lại tháng ngày một mình vượt qua đêm dài đăng đẵng, đau đến không muốn sống.
"Tích Tuyết, anh ly hôn rồi, hiện tại anh và Tống Khuynh Vũ không hề có một chút quan hệ nào, em theo anh trở về, chúng ta lần nữa bắt đầu lại được chứ?" cách một cánh cửa, Chiêm Mỗ Tư chợt cầm tay Lạc Tích Tuyết, khẩn trương nhìn cô.
Lạc Tích Tuyết lấy làm kinh hãi, tâm, lập tức hốt hoảng cuồng loạn không dứt.
Anh, ly hôn? Là bởi vì cô sao?
Chẳng lẽ hôm nay anh tới tìm cô, không phải muốn đưa Băng Băng, mà là cùng cô tái hợp sao?
Nội tâm của cô không ngừng giằng co, ngẩng đầu lên, thấy rõ ràng ánh mắt u ám của Chiêm Mỗ Tư, cái loại gần như tuyệt vọng, bi ai cầu xin, một lòng một dạ, như cây kim bén nhọn đâm vào tim cô.
Ban đầu nếu như không phải là anh và Tống Khuynh Vũ duy trì quan hệ mập mờ, hôn nhân của bọn họ cũng chẳng phải đi đến tan vỡ như hôm nay, là anh cho cô gái khác cơ hội, muốn cô một lần nữa tin anh, có thể sao?
Tâm co thắt lại, Lạc Tích Tuyết ép buộc mình không để cho anh thấy vẻ mặt đau lòng của cô, cô không nợ anh, nếu như không có giờ khắc gặp nhau, như vậy, cô sẽ có một cuộc sống vô cùng bình yên. Tại sao, mỗi lần anh xuất hiện, đều là phá hỏng cuộc sống tĩnh lặng của cô?
Cô nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, giống như là đã đưa ra một quyết định trọng đại: "Chiêm Mỗ Tư, từ hai năm trước chúng ta đã kết thúc rồi, xin anh đừng dây dưa với em nữa... hiện tại em đã có người đàn ông khác, Lãnh Khinh Cuồng chính là chồng chưa cưới của em, chúng em muốn kết hôn, xin anh đừng quấy rầy cuộc sống của em nữa!"

Nói xong, Lạc Tích Tuyết ngẩng mặt lên, xoay người, hướng về phía Lãnh Khinh Cuồng nở ra một nụ cười quỷ dị tràn đầy tin tưởng, Lãnh Khinh Cuồng thân mật ôm lấy bả vai cô, hai người cứ đứng ôm nhau như thế.
Xinh đẹp lại mang theo nụ cười siêu thoát, từ trong lòng lộ ra sức quyến rũ gọi hồn đoạt phách người đối diện, khiến lòng Lãnh Khinh Cuồng trong nháy mắt đã bị hòa tan, cũng làm cho lòng Chiêm Mỗ Tư như chìm dưới đáy cốc.
Khi anh và người đàn ông kia cùng đứng trước mặt cô, cô lại lựa chọn người đàn ông kia.
Vào giờ phút này, anh thật muốn chạy đến bóp chết đôi cẩu nam nữ kia!
Cho tới bây giờ người phản bội anh chẳng ai nhận được kết quả tốt, nhưng Lạc Tích Tuyết là một ngoại lệ.
Mặc dù lần nữa cô lại làm tổn thương anh, không cần anh, nhưng anh vẫn chẳng mong cô bị tổn thương, có lẽ đây là số mệnh suốt kiếp này của anh, từ ngày bé cô đã khắc anh!
Nhìn cử chỉ thân mật của hai người, những bắp thịt của Chiêm Mỗ Tư trở nên cứng ngắc, sắc mặt lạnh lẽo, lòng đố kỵ nổi điên!! Tay đang nắm tay Lạc Tích Tuyết không nhịn được mà gia tăng thêm sức lực.
"Đau quá, Chiêm Mỗ Tư, anh buông tay ra!" Lạc Tích Tuyết vì đau mà cau mày, nỗ lực muốn tránh ra, nhưng Chiêm Mỗ Tư lại tóm chặt lấy tay của cô không thả.
"Chiêm Mỗ Tư, anh đang làm cô ấy đau, mau buông tay!!" Lãnh Khinh Cuồng đau lòng quát.
Nhưng Chiêm Mỗ Tư lại như kẻ đã bắt được Lạc Tích Tuyết sẽ không thả, hai con mắt đầy máu tươi nhìn chằm chằm vào cô, nhìn sự hoảng hốt trong lòng Lạc Tích Tuyết.
"Chiêm Mỗ Tư, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Chúng tôi đã kết thúc!" Cô dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào anh.
Chiêm Mỗ Tư nắm chặt tay Lạc Tích Tuyết, đem cơ thể mảnh khảnh đang trong vòm ngực của Lãnh Khinh Cuồng, kéo lại trước mặt mình: "Tích Tuyết, anh không cho phép em gả cho anh ta, em chỉ có thể gả cho anh, em là của anh!!"
Mắt Lạc Tích Tuyết không chớp theo dõi anh, tâm cũng đang có cảm giác mờ ảo, chỉ nghe giọng bình tĩnh khác thường của cô: "Chiêm Mỗ Tư, anh phát điên như thế đủ chưa? Tôi chẳng thể nào ở cùng với anh nữa, mời rời đi!!"
Nói xong, cô hung hăng đẩy anh ra, tuyệt nhiên rời đi.
Mặt mũi Chiêm Mỗ Tư ảm đạm, nhìn tay bất lực chẳng cầm được tay người con gái mình yêu, trơ mắt nhìn cô nằm trong lồng ngực người đàn ông khác, tim của anh trở nên tan nát.
Mất hồn nhìn hai người ôm nhau rời đi, anh không thể khắc chế được lửa giận, trong nháy mắt tất cả đều bộc phát, điên cuồng đánh vào lan can sắt, dốc cạn đáy lòng, rít gào đứng lên: "Lạc Tích Tuyết, đừng tưởng rằng anh có thể buông tha em, anh sẽ quay lại tìm anh. Em chờ đó mà xem!!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui