Đại Đường Cuồng Sĩ

"Đây là con gái của ta, cũng là muội muội của Đại Tráng."

Khang Ngũ Đức cười giới thiệu cho mọi người: "Tên là Khang Nhị Nhi, nàng không biết nói Hán ngữ, kính xin các vị thông cảm nhiều hơn."

Lý Chân nhất thời nhớ tới một điển cố thú vị, vẫn là Khang Mạch Đức uống say rượu nói cho hắn, hắn cùng đệ đệ đều đã ba mươi tuổi mới đồng thời kết hôn.

Bọn họ ở Sơ Lặc gặp phải một đôi tỷ muội người Túc Đặc, song phương một lần gặp là thương hoài ngàn năm, kết quả huynh cưới tỷ tỷ, đệ cưới muội muội, cuối cùng hai người đều sinh ra hai nữ tử.

Lý Chân lại nhớ đến, Khang Nhị Nhi khi còn bé đã từng thấy qua, là tiểu cô nương rất điêu ngoa, vừa thấy mặt đã đoạt mười mấy văn tiền tiêu vặt của hắn.

Lý Chân thấy Khang Nhị Nhi đang tò mò đánh giá bản thân mình, phảng phất như nhớ chính mình, đối với nàng cười gật gù.

Tửu Chí trong mắt nhưng toát ra vẻ nôn nóng, lại lén lút nhìn kỹ vài lần Khang Nhị Nhi.

Lúc này, Khang Nhị Nhi cho mọi người thi lễ, nàng thấy ở giữa có một tên béo mục mắt không thèm nháy một cái chằm chằm nhìn mình, mặt đỏ lên, xoay người liền chạy vào trong phòng.

Khang Ngũ Đức cười ha ha, "Nàng gặp người ngoài dù là ai cũng chính là như vậy, mời các vị vào trong!"

Mọi người vào trong phòng ngồi xuống, gian phòng điển hình toàn treo trang sức của người Túc Đặc, sắc thái rực rỡ, trên đất bày ra 1 cái thảm, nhìn rất là đẹp mắt, trên ngăn tủ bày biện các loại trang sức và các loại dụng cụ của phương tây, lưu ly bình của Ba Tư, ấm trà của Túc Đặc, khay bạc,vân vân.

Bọn họ vây quanh một tấm thảm rồi ngồi xuống, Khang Đại Tráng nghĩ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi: "Nhị thúc, đại ca ta đâu? Làm sao không cùng ngươi đồng thời đến đây?"

"Đại Lợi đi Bukhara, hắn muốn mua một món bảo thạch, ở Bukhara ngọc ru-bi khá là rẻ, phỏng chừng muộn hơn một tháng mới đến được đây."

Khang Ngũ Đức lại dùng Túc Đặc ngữ nói với Khang Đại Tráng: "Đại Tráng, không phải Nhị thúc đã nói với ngươi, ngươi nên nhiều học một ít từ đại ca ngươi, chúng ta người Túc Đặc nào không kinh thương? Đang lúc tuổi trẻ tích góp một ít của cải, sau này mới có thể sống qua ngày thật tốt, cha mẹ ngươi lớn tuổi rồi, ở lại Đôn Hoàng không có vấn đề, nhưng ngươi tuổi còn trẻ, làm sao có thể cả ngày du thủ du thực?"

Khang Đại Tráng mặt phát trướng đến đỏ chót, hắn bất an liếc mắt nhìn Lý Chân, hắn biết Lý Chân cũng hiểu sơ sơTúc Đặc ngữ, Nhị thúc nói lời này, sẽ đắc tội nhiều người.

Kỳ thực Lý Chân cũng chỉ hiểu vài câu Túc Đặc ngữ, vẫn là cùng Khang Tư Tư học, hiện tại Khang Ngũ Đức nói một tràng dài Túc Đặc ngữ, còn ẩn giấu ám ý, Lý Chân nơi nào nghe hiểu được.

Chỉ là thúc cháu bọn hắn dùng tiếng quê hương để nói chuyện, không cho người khác biết, mà Khang Đại Tráng càng là nhìn lén sắc mặt của mình, đây là ý gì? Lẽ nào Nhị thúc một bên nói xấu mình?

Lý Chân cũng lười hỏi nhiều, hắn tò mò nhặt lên một bình nhỏ màu xanh lục của hương liệu, là một bình thủy tinh phi thường tinh xảo, bên trong tựa hồ là hương liệu, lúc trước hắn ở nhà Đại Tráng lần thứ nhất nhìn thấy bình thủy tinh này, liền đoạn tuyệt ý nghĩ phát minh ra pha lê để phát tài làm giàu.

Có điều đem loại bình thủy tinh tinh xảo nhỏ nhỏ này vận đi Trường An buôn bán, cũng có thể kiếm lời một phát, hắn phát hiện cơ hội kiếm tiền thật sự quá nhiều, then chốt là trước tiên phải có tiền vốn.

Bên cạnh Tửu Chí có chút mất tập trung, đôi mắt nhỏ không ngừng mà lén lút hướng về trong gian nhà, bỗng nhiên, ánh mắt của hắn trở nên nóng bỏng, chỉ thấy một cánh tay vén bức rèm che lên, Khang Nhị Nhi bưng mâm từ trong phòng đi ra, trên mâm bày đặt năm chén cháo nóng hổi.

Khang Nhị Nhi nhìn quét một vòng mọi người, cuối cùng nhìn lên trên người Lý Chân, nàng quỳ xuống bên người Lý Chân, đem chén cháo thứ nhất đưa cho hắn.

Quy củ của người Túc Đặc là trước tiên kính khách, chén cháo thứ nhất phải dành cho khách nhân tôn quý nhất, tuy rằng nàng không biết ai tôn quý nhất, nhưng bản tính thiếu nữ hiển nhiên rất yêu thích thiếu niên oai hùng, nhìn ra Tửu Chí một trận đố kị không thôi.

Khang Nhị Nhi lại ở bên cạnh Tửu Chí quỳ xuống, bưng lên chén cháo thứ hai, hai tay đưa cho Tửu Chí, ánh mắt to toát ra vẻ ngượng ngùng, Tửu Chí kích động đến thịt mỡ cả người run rẩy, mắt không hề nháy cái nào nhìn chằm chằm nàng.

Hai tay hắn run cầm cập đón cái chén, theo lý hắn nên cầm chuôi cái chén là được, nhưng hắn lại đang xúc cảm dạt dào, hai tay nắm chặt bàn tay nhỏ mềm mại ấm áp của Khang Nhị Nhi, hai người cả kinh đồng thời buông tay ra, cháo đựng ở trong cái chén 'Cạch!' rơi xuống dưới đất, văng tung tóe lên người Tửu Chí.

Tất cả mọi người hơi nhướng mày, sao lại như vậy? Khang Nhị Nhi đỏ cả mặt, luôn mồm xin lỗi, lại tìm khăn lau chùi cháo trên người của Tửu Chí.

Tửu Chí rất là lúng túng lại vừa hoảng hốt, lén lút liếc mắt nhìn Lý Chân, đã thấy hắn hướng mình nháy mắt mấy cái, nụ cười quái lạ, mặt hắn cũng nhất thời trở nên đỏ chót.

Rối ren một hồi lâu, mới thu thập xong, Khang Nhị Nhi lại trở về trong nhà nấu cơm cho mọi người, Khang Ngũ Đức nhìn bóng lưng của con gái, hắn cười cợt, hướng mọi người nói: "Tiểu nữ luôn luôn tay chân vụng về, ta thật lo lắng sang năm nàng xuất giá thì phải làm sao bây giờ?"

Đại Tráng rất kinh ngạc, "Nhị nhi phải xuất giá?"

Khang Ngũ Đức gật gù, "Nàng đã đính hôn, kế hoạch là sang năm xuất giá, vì lẽ đó ta dẫn nàng đi Trường An nhìn một chút trước khi xuất giá, cũng coi như giải quyết xong nhiều năm tâm nguyện của nàng, sau khi xuất giá nàng không có cơ hội để đi."

Mấy câu nói của Khang Ngũ Đức tưới tắt ái tình vừa mới bùng lên ở trong long Tửu Chí, tinh thần Tửu Chí nhất thời trở nên uể oải.

Lúc này, Lý Chân đổi chủ đề cười hỏi: "Khang Nhị thúc còn kinh doanh châu báu sao?"

"Đúng vậy! Ta cùng đại ca đồng thời kinh thương, bán hương liệu cùng châu báu, sau khi kết hôn mới ở riêng, hắn bán hương liệu, ta bán châu báu, nhưng ta là người mệnh phải lao lực, lớn tuổi như vậy, còn phải bôn ba trên lữ đồ."

"Kinh doanh châu báu rất kiếm được rất khá!"

Khang Ngũ Đức cười ha ha, "Kiếm chút đỉnh tiền thôi, kỳ thực kinh doanh hương liệu thì kiếm được nhiều tiền hơn, một hai hộp phấn ở Đôn Hoàng có giá trị bốn thạch lúa mạch, gấp mười lần lợi nhuận a! Mà xạ hương của Đại Đường cũng vô cùng quý giá, chở về Tát Mã Nhĩ Hãn, chí ít cũng là năm lần lợi nhuận, một năm đi một chuyến đã đủ rồi."

Lý Chân lúc này mới chợt hiểu, chẳng trách đại tỷ không tiếc táng gia bại sản sống chết đòi mua xạ hương, nguyên lai xạ hương kiếm tiền nhiều như thế, hắn lại liếc Tửu Chí một chút, thấy hắn đang uể oải suy sụp, trong lòng thầm hận, tên mập mạp chết bầm này khắp nơi động dục, ngày hôm nay thực sự là mất mặt về đến nhà biết ăn nói thế nào.

Hắn lặng lẽ đá Tửu Chí một cước, cười nói: "Lão mập, ngươi đưa thanh hoàng kim chủy thủ cho Nhị thúc giám định một tí, xem được bao nhiêu tiền?"

Không hổ là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Lý Chân quả hiểu bản thân Tửu Chí, nếu muốn hắn tỉnh táo lại, chỉ có nói chuyện tiền tài, Tửu Chí nhất thời bỗng cảm thấy phấn chấn, cảm giác tham tài thay thế cho háo sắc chi tâm.

Hắn vội vã từ trong lồng ngực lấy ra chủy thủ, đưa cho Khang Ngũ Đức, "Nhị thúc giúp ta nhìn một chút, chủy thủ này trị bao nhiêu tiền?"

Khang Ngũ Đức tiếp nhận chủy thủ, nhìn kỹ một lúc, cười híp mắt nói: "Từ vỏ trên đao khắc năm loại bảo thạch liền có thể nhìn ra, thượng đẳng ngọc thạch, ru-bi, Miêu Nhãn thạch, ngọc lục bảo, Phỉ Thúy thạch, tổng cộng hai mươi viên.

Hơn nữa là chuôi đao làm bằng hoàng kim, mạ vàng cùng bì cá mập, có khắc hoa văn sơn thủy và chim chóc, năm ngoái rất được quyền quý Lạc Dương yêu thích, lưu hành loại bảo đao hoàng kim này, vì lẽ đó ta đoán cây chủy thủ này đến từ Lạc Dương."

Lý Chân cười gật gù, "Khang Nhị thúc nói không sai, đúng là đại thương nhân đến từ Lạc Dương đưa cho Tửu Chí."

"Vậy giá trị của nó bao nhiêu tiền?" Tửu Chí càng quan tâm giá cả chủy thủ.

Khang Ngũ Đức rút ra chủy thủ nhìn một chút, lại nói: "Không sai, dùng chính là Ô Tư cương, là loại vật liệu tốt nhất a!"

Hắn đưa cây chủy thủ trả lại Tửu Chí nói: "Ở Trường An, cây chủy thủ này ít nhất có thể bán được năm trăm quan tiền, đi cửa hàng châu báu của người Hồ, bọn họ sẽ xuất tiền thu mua, Đôn Hoàng bên này phỏng chừng không ai biết hàng, nhiều nhất cũng chỉ có hai trăm quan tiền!"

Tửu Chí con mắt đều híp lại, hắn đời này nhiều nhất chỉ cầm qua tay chưa tới năm trăm văn tiền, cây chủy thủ này trị năm trăm quan, vậy thì đúng là năm mươi vạn tiền a!

Thế này sao nói là có giá trị không nhỏ, rõ ràng chính là bảo vật tiền tài a, thời khắc này, bên trong ánh mắt của hắn chỉ có từng đống tiền chảy xuống , còn lúc nãy để hắn dấy lên ái tình với Khang Nhị Nhi, sớm biến mất vô ảnh vô tung.

Lúc này, Khang Ngũ Đức lại chỉ vào mấy thớt ngựa trong sân hỏi: "Bốn con ngựa thồ kia các ngươi từ nơi nào mua được?"

Tiểu sấu lừa tuy rằng đã chết rồi, nhưng kỵ binh Đường quân lại đưa cho bọn hắn bốn con ngựa của binh sĩ Thổ Phiên để chuẩn bị kéo hàng, xem như là vì bọn họ cứu sứ giả triều đình mà báo đáp.

Đó là ngựa của binh sĩ Thổ Phiên chuyên dùng để gửi vận chuyển lương thực cùng lều vải, sinh ra từ vùng hồ Thanh Hải, nơi đó gọi là Hà Khúc mã, tuy rằng thể lực không sánh bằng chiến mã, nhưng chúng lại rất cường tráng, có thể kéo được vật nặng, hơn nữa có thể lặn lội đường xa, so với súc vật bình thường sức kéo tốt hơn rất nhiều.

Mặt khác bọn họ mỗi người còn phải mang theo một tấm lều vải, ở ngoài dã ngoại cắm trại thì có thể che chắn cả người, phi thường thực dụng.

Bọn họ lúc mới bước vào cửa, Khang Ngũ Đức liền chú ý đến bốn con ngựa thồ, hắn vừa vặn súc vật kéo rất thiếu thốn, bốn con ngựa này cũng rất tốt.

Ánh mắt của mọi người đều chuyển tới trên người Lý Chân, phải làm sao để trả lời? Lý Chân nghe hiểu nghĩa bóng của Khang Nhị thúc, cười cợt nói: "Chúng ta dẫn đường cho kỵ binh quân Đường, bọn họ mới vừa đánh mã phỉ, thu hoạch khá dồi dào, vì lẽ đó mấy thớt ngựa này liền đưa cho chúng ta, Khang Nhị thúc có hứng thú sao?"

Khang Ngũ Đức cười ha ha, thầm khen Lý Chân hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, hắn kỳ thực cũng không phải quan tâm đến ngựa từ nơi nào chiếm được.

Vừa nãy hắn nhìn thấy bọn người Lý Chân cùng Đường quân cùng nhau đi tới, phỏng chừng khởi nguồn của ngựa hẳn là không có vấn đề, hắn động tâm, muốn mua lại mấy con ngựa này.

"Đi xem một chút!"

Khang Ngũ Đức đứng dậy hướng trong sân đi ra, tất cả mọi người âm thầm vui mừng, bọn họ còn đang rầu rĩ không biết xử lý như thế nào với mấy thớt ngựa, đặc biệt là Lý Chân, hắn làm sao hướng về a tỷ cực kỳ khôn khéo bàn giao?

Bán rẻ một chút cho Khang Nhị thúc là biện pháp tốt nhất, bởi vậy hắn có được tiền vốn để làm ăn, Tửu Chí càng là hài lòng, chủy thủ của hắn sẽ không bán, nhưng nếu như đem ngựa bán đi, hắn cũng có thể kiếm một tí.

Tâm ý của mọi người tương thông, theo sau Khang Ngũ Đức đi tới trong sân, một đám la ngựa đều buộc ở trong sân, Khang Ngũ Đức đi tới trước mặt mấy thớt ngựa thồ, bung miệng nhìn một chút tuổi của chúng, đều là ngựa còn trẻ.

Khang Ngũ Đức khá thoả mãn, đối với Lý Chân cười nói: "Bên cạnh la ngựa để thồ hàng đại khái hai mươi quan một thớt, ngựa của các ngươi tốt hơn nhiều sao với chúng, như vậy đi! Hai mươi lăm quan tiền một thớt, có được không?"

Lý Chân lắc đầu một cái, "Hai mươi quan một thớt, một đồng tiền thêm cũng không cần."

Khang Ngũ Đức hơi khó xử, nhìn mã một chút Khang Đại Tráng, Đại Tráng gật đầu, Khang Ngũ Đức nở nụ cười, "Được! Vậy thì hai mươi quan, nhân tình này ta nhận."

Khang Ngũ Đức từ túi da bên người lấy ra một cái túi tiền, 'Rầm!' một tiếng đổ ra một đống kim tệ, đếm đủ tám mươi đồng tiền vàng.

Hắn đem kim tệ đưa cho bọn họ rồi cười nói: "Tiền Đường quá nặng, các ngươi cũng giữ không được, đây là kim tệ mà chúng ta hay dùng, một đồng khoảng chừng trị giá gần một quan tiền, mang trên người rất thuận tiện, ở bất kỳ cửa hàng Túc Đặc nào có thể hối đoái, nhận lấy đi!"

Trên thực tế hắn dùng một đồng kim tệ giá trị một quan hai trăm văn, tuy rằng hắn là thương nhân hay tính toán chi li, nhưng đây đều là vãn bối của hắn, trong đó còn có cháu hắn, người Túc Đặc không tính toán anh em ruột của mình, tiện nghi này hắn không thể chiếm.

Lý Chân tiếp nhận kim tệ nhìn một chút, loại kim tệ này hắn từng ở nơi của đại tỷ thấy qua, thật giống chính là kim tệ của đế quốc Byzantine, có điều người Túc Đặc gọi chúng nó là cái gì? Hắn đã quên, Lý Chân cười hỏi: "Khang Nhị thúc, đây là kim tệ của Túc Đặc sao?"

"Không phải là kim tệ Túc Đặc, đây kim tệ của một đế quốc phía tây Túc Đặc, Triều Đường gọi nó Bái Chiêm Đình, chúng ta gọi nó là Đế Quốc La Mã."

"Đế quốc La Mã?" Tửu Chí rất kinh ngạc, "Thời đại này người bán súc vật còn có thê kiến quốc."

Khang Ngũ Đức cười to lên, "Tửu tiểu lang thật thú vị a!"

Bốn người trở nên hưng phấn, hai mươi quan tiền, chính là 20 ngàn văn tiền, bọn họ thật sự phát tài giàu to rồi, khổ cực mấy ngày nay cũng đáng.

Tiểu Tế lén lút kín đáo đem mười đồng tiền vàng đưa cho Tửu Chí, nhỏ giọng nói: "Mập Ca, đây là tiền thuê lừa, trả cho ngươi."

Tửu Chí trừng mắt, cả giận nói: "Ngươi coi khinh ta có phải không, lão tử tốt xấu cũng là người hào sảng, hiếm có ai được ta yêu thích như ngươi, chút tiền lẻ này, lấy về!"

Hắn đem kim tệ trả về cho Tiểu Tế, vỗ tay một cái, "Lão tử tuy tham tài, nhưng ít ra còn muốn có chút mặt mũi, nói một tiếng Mập Ca là không sao?"

Tiểu Tế trong lòng cảm kích, cũng không làm chuyện điên rồ, lúc này, Khang Nhị Nhi cười hướng về bọn họ vẫy tay, dùng Túc Đặc ngữ hô cái gì, Lý Chân quay đầu lại cười nói: "Đi thôi! Khang tiểu muội gọi chúng ta ăn cơm trưa."

Ăn cơm xong, Khang Đại Tráng đối với Lý Chân nói: "Nhị thúc để chúng ta ở ngay đây chờ đội buôn, hắn đã thay chúng ta nghe ngóng, đội buôn của Ban đại thúc còn chưa tới nơi này, phỏng chừng nhanh nhất sáng ngày mốt mới đến, nếu như đội buôn đến, người Túc Đặc sẽ lập tức báo cho chúng ta."

Lý Chân gật gù, như vậy là tốt nhất, còn hơn bọn họ không có chút manh mối nào mà chạy loạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui