Dị Giới Dược Sư

Sa mạc, mênh mông vô bờ bến!

Mặt đất cằn cõi, đá vỡ vụn khắp nơi, phóng mắt nhìn quanh chỉ thấy đất đai một màu vàng úa héo hắt và khô khan, thật khiến cho người ta rất dễ phát điên. Đường chân trời ở phía xa xa dường như kéo dài vô tận.

Tại đây không có bầu trời xanh thẫm, cũng không có mây trắng quang đãng, mà tất cả trời đất dường như chỉ mang một màu xám ngoét, ngay cả mặt trời chói chang cũng trở thành mông lung mờ nhạt và không rõ ràng.

Địa phương này không có cây cối, ngay cả một con sâu hay một chú chim nhỏ cũng không có, không khí u tịch trầm lặng. Cảm giác lẻ loi trống vắng càng dậy lên mạnh mẽ nhất là sau khi Mộ Dung Thiên vừa rời khỏi Nguyên dã thành thị không lâu.

Thỉnh thoảng có những luồng gió nhẹ rất hiếm hoi, nhưng chúng cũng lại rất ngột ngạt, chỉ khiến người ta buồn ngủ mà thôi.

Đó là những gì mà Mộ Dung Thiên cảm nhận được sau khi tiến vào vùng đất tây bắc, và cũng là lãnh thổ nổi tiếng lớn rộng nhưng hoàn cảnh chẳng khác nào những nơi khác trên sa mạc của Mạch Gia đế quốc.

Quốc gia lớn nhất của vùng tây bắc, chỉ đứng thứ hai sau Lam Nguyệt, mà lại có hoàn cảnh tệ hại đến thế này sao?

Nếu người ta chưa từng đặt chân đến tây bắc, thì sẽ không thể nào tưởng tượng ra được nó cằn cỗi tới mức nào đâu.

Ngoài sa mạc ra, ngay cả ao đầm, vùng đất hoang vắng, đồi núi, vv....tất cả đều là những địa phương không thích hợp cho người ta sinh sống. Suốt cuộc hành trình kéo dài hơn một ngàn dặm mà vẫn chưa gặp qua một trấn nhỏ nào. Qua đó có thể thấy được hoàn cảnh nơi đây ác liệt tới cỡ nào.

Leng keng!

Leng keng!

Leng keng!

.....

Từng trận thanh âm vang lên dồn dập làm phá tan bầu không khí trầm mặc của sa mạc, và tạo nên một chút sinh khí. Đừng tưởng rằng một nơi có hoàn cảnh ác liệt này là không có người, nhưng trái lại, nó còn rất náo nhiệt nữa.

Ở phía xa xa tại ven đường, nơi đó đang có một nhóm người cầm dùi đục các thứ mà không ngừng đục khoét một tảng đá lớn, khiến cho đá vụn bắn ra tứ tung.

Những người này khô gầy và có nước da ngăm đen, trông rất giống những người nô lệ của thời đại xa xưa tại Địa cầu vậy. Dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, họ tuôn mồ hôi nhễ nhại và vẫn chăm chú vào công việc hầu như không thay đổi của mình. Ánh mắt của ai nấy cũng đều dại ra, và chỉ biết làm việc như một cỗ máy thôi, ngay cả khi thú xa của Mộ Dung Thiên đi ngang qua đó mà họ cũng chẳng buồn quay đầu nhìn lại một cái nữa.

Tình cảnh đó khiến cho người ta cảm thấy rằng họ không phải là người, mà chỉ là những cái xác không có linh hồn, chỉ biết kéo dài chút hơi tàn ở trên thế gian này mà thôi.

Mộ Dung Thiên ngồi trên lưng Thạch Lâu, là một con sủng thú tầm trung thuộc loại bò sát giống như thằn lằn vậy. Loại sủng thú này có năng lực sinh tồn rất mạnh, cho dù mười ngày không ăn uống gì thì cũng sẽ không chết, thậm chí nếu gặp lúc cần thiết thì chúng còn có thể ăn đá sỏi để sống nữa.

Da dẻ của Thạch Lâu rất dầy và sần sùi. Trong lúc di chuyển trong sa mạc, những người cưỡi trên lưng nó đều không bị sốc lên sốc xuống. Tại Mạch Gia đế quốc, nó đúng là một phương tiện chuyên chở rất tốt và đặc biệt chỉ có chuẩn bị cho quý khách mà thôi.

Tất nhiên Mộ Dung Thiên là một quý khách rất quan trọng. Lúc này hắn thoải mái ngồi trên lưng Thạch Lâu, tầm mắt có thể nhìn được rất xa, toàn thân ngồi dựa vào chiếc ghế được bọc da thú rất mềm mại, ngoài ra còn được thưởng thức rượu trái cây thơm ngon được sinh sản tại Mạch Gia đế quốc và lại còn đặc biệt được các Băng hệ ma pháp sư đóng băng nữa.

So với sự cực khổ của các thổ dân ở bên ngoài, Mộ Dung Thiên nhất thời cảm thấy mình đang được hưởng thụ như bậc đế vương vậy.

Lúc này hắn khẽ nhíu mày rồi hỏi:

- Họ là ai thế?

- Họ là thợ mỏ.

Đắc Phỉ ngồi bên cạnh vừa nghe hỏi thì lên tiếng giải đáp thắc mắc cho hắn ngay.

Liệt Hỏa dong binh đoàn phải theo Mộ Dung Thiên mà trở về tây bắc, một là vì họ đúng là một trong những lựa chọn tốt nhất để hộ tống nhóm người của Mộ Dung Thiên; hai là ngoài Sa Lạc ra, họ là những người duy nhất biết được Mộ Dung Thiên đã đến thành Thiện Ba Lý.

Chuyến đi tây bắc này của Mộ Dung Thiên là một cuộc hành trình tuyệt đối bí mật, tuy Liệt Hỏa dong binh đoàn rất trung thành và tận tâm, nhưng vì để bảo mật việc này không bị tiết lộ ra ngoài, nên họ chỉ có hai lựa chọn mà thôi, một là trở lại tây bắc để tiếp nhận sự giám thị của người khác, hai là chết!

Đó chính là tác phong hành sự của người Tây Bắc, cho dù có là thuộc hạ của mình thì cũng không ngoại lệ.

Tất nhiên Liệt Hỏa dong binh đoàn không muốn chết, vì vậy mà họ chỉ có thể trở lại tây bắc mà thôi.

Thân là đoàn trưởng, đương nhiên Đắc Phỉ phải chịu trách nhiệm tiếp đãi Mộ Dung Thiên. Kỳ thật, nàng ta không phải là chỉ huy tối cao trong chuyến đi này, nhưng vì những người có chức vụ cao hơn nàng đều là nam nhân, hơn nữa ai cũng biết La Địch là một kẻ phong lưu, do đó mà Sa Lạc mới đặc biệt thay đổi tập quán của mình là vậy.

Ngoài Đắc Phỉ ra, trong xe còn có tiểu muội muội mục sư tên là Ba Lỵ của Liệt Hỏa dong binh đoàn nữa.

Lúc này Ba Lỵ đang chớp chớp đôi mắt to tròn và nhìn Mộ Dung Thiên đầy vẻ hiếu kỳ, bởi vì cô bé thấy hình dạng của hắn so với vị Tử thần đã thảm sát rất nhiều người ở trong lời đồn đãi thì khác xa nhiều lắm.

Tuổi trẻ, bảnh trai, và lại rất khôi hài.

Trong tưởng tượng của Ba Lỵ, hắn phải là một người cực kỳ lãnh khốc, khuôn mặt hung dữ, động chút là sẽ giết người mới phải.

Mỗi khi ánh mắt của Mộ Dung Thiên chạm vào ánh mắt của cô bé, nàng ta liền đỏ mặt quay người đi, rồi giả bộ vén màn nhìn ra ngoài. Thần tình của cô bé rất ngây thơ hồn nhiên, giống hệt như Tạp Lâm của Cuồng Bạo dong binh đoàn vậy, thậm chí kinh nghiệm chiến đấu cũng non nớt y hệt nhau nốt.

Cũng khó trách nàng ta có cảm giác như vậy, bởi vì lực lượng của Mộ Dung Thiên vẫn mỗi ngày một giảm thêm, tuy chậm nhưng vẫn duy trì đều đặn không ngừng. Hiện tại có lẽ cũng giảm xuống tới đẳng cấp của các thành viên trong Liệt Hỏa dong bình đoàn rồi cũng nên.

Tuy rằng người của Liệt Hỏa dong binh đoàn cũng có thể xem là cao thủ, nhưng so với Mộ Dung Thiên trước khi bị ma hóa thì vẫn còn kém khá xa, vì lúc đó dù sao hắn cũng là một cường giả thuộc hàng nhất lưu của đại lục kia mà.

Sau nửa tháng đi chung đường với nhau, người của dong binh đoàn cũng bớt sợ Mộ Dung Thiên hơn, bởi vì hắn bình thường không giống như một đao phủ thủ giết người điên cuồng, và cũng chẳng hề giống với một vô địch thống soái ở trên chiến trường gì cả. Trái lại, hắn lại có vẻ dễ gần như một người hàng xóm vậy.

Từ sau lúc tim của Tật Phong có nhịp đập trở lại, Mộ Dung Thiên bỗng cảm thấy thế gian này rất xinh đẹp, vì vậy mà tâm tình của hắn cũng tốt hơn nhiều, đồng thời tính tình bất cần đời như lúc vừa đến đại lục cũng trở lại với hắn; và không lâu sau thì hắn bắt đầu đi chọc người ta, thỉnh thoảng lại trêu đùa mỹ nữ. Cứ thế rồi ai nấy cũng quen dần, chỉ có đôi khi trong mắt Mộ Dung Thiên lại lóe lên những tia sáng yêu dị, điều đó vẫn nhắc nhở Đắc Phỉ rằng gã nam tử này đã từng gây nên một việc kinh thiên động địa.

Lúc này Mộ Dung Thiên lại nói:

- Ý ta muốn hỏi là họ thuộc chủng tộc nào?

Đắc Phỉ đáp gọn:

- Dạ Xoa.

- Dạ Xoa à?

Dạ Xoa tộc chiếm tỷ lệ tám mươi phần trăm tổng số lượng quốc dân của Mạch Gia đế quốc, họ là một trong những chủng tộc dữ dằn nhất của đại lục, vừa hung tàn lại vừa hiếu chiến, ngay cả một người không có chức nghiệp chiến đấu cũng có khí lực rất cường tráng, mà tuổi tráng niên của họ lại kéo dài rất lâu. Dù cho họ có trở thành già nua đi nữa, nhưng mỗi một người trong tộc đều có thể dễ dàng cử một tảng đá nặng đến trăm cân chứ chẳng chơi.

Vì vậy, khi nghe Đắc Phỉ nói những người gầy nhom, yếu đuối như ngọn nến trước gió kia đều là người Dạ Xoa thì Mộ Dung Thiên hơi nghi ngờ không biết mình có nghe lầm hay không.

Dường như hiểu được sự thắc mắc của Mộ Dung Thiên, Đắc Phỉ lại lên tiếng khẳng định:

- Không sai, họ đều là người Dạ Xoa. Đan Ni Tư đại nhân, có phải ngài rất ngạc nhiên không? Bởi vì những công việc liên miên bất tuyệt kia đã xoáy mòn thân thể của họ, lực lượng của họ, và thậm chí là cả sinh mạng của họ nữa; do đó mà những người thợ ấy lại già hơn người khác nhanh lắm, chứ kỳ thật thì họ đều là những người chưa đến ba mươi tuổi nữa đấy.

Thấy họ phải đục đẽo và khuân vác những tảng đá lớn, khiến cho thân thể của những người thợ đó bị oằn cong như cung tên vậy, Lăng Đế Tư nhịn không được mà xen vào:

- Tại sao họ không dùng sủng vật để vận chuyển những tảng đá đó đi?

- Lăng Đế Tư tiểu thư, nơi đây không phải là Lam Nguyệt, mà nó là một nơi bần cùng của tây bắc. Ngoài mỗi việc đất đai thích hợp để sinh sống ra, còn thì nơi đây thiếu rất nhiều tài nguyên, bao gồm cả sủng vật nữa. Điều duy nhất mà địa phương này có rất nhiều đó là ma thú rất hung mãnh mà thôi.

Tuy nghe đồn Lăng Đế Tư là trọng phạm của Lam Nguyệt, nhưng Đắc Phỉ lại không hiểu được tại sao Lăng Đế Tư lại theo Mộ Dung Thiên đến tây bắc, hơn nữa quan chỉ huy tối cao của cánh quân đang trú đóng tại Lam Nguyệt là Thác Đa Đại Tư cũng đã đáp ứng cho Lăng Đế Tư tiến vào Mạch Gia đế quốc, vì vậy mà nhiệm vụ của Đắc Phỉ chỉ là đưa quý khách đến mục đích mà thôi, còn tâm tư của thượng cấp thì nàng đoán không nổi.

- Thợ mỏ chỉ là một loại sinh hoạt chức nghiệp ở trong hình ảnh gian khổ được thu nhỏ mà thôi, nhưng kỳ thật, so với những chức nghiệp thuộc giai cấp hạ tầng khác thì họ cũng chẳng khác là bao.

Lời nàng ta vừa dứt, bên trong khoang xe liền bị bao phủ bởi bầu không khí bi ai, và mọi người cũng rơi vào tình cảnh trầm mặc.

Trước kia, Lăng Đế Tư vẫn cho rằng đời sống của những người có sinh hoạt chức nghiệp thuộc giai cấp thấp nhất ở Lam Nguyệt đã là gian khổ lắm rồi, nhưng giờ đây so với những người dân lao động của tây bắc thì họ vẫn còn sướng hơn nhiều lắm.

Người của Lam Nguyệt dù có nghèo hèn đến đâu thì ít ra vẫn có đủ cơm no áo ấm, đồng thời mỗi cuối tuần vẫn có một, hai ngày để nghỉ ngơi, thỉnh thoảng còn có thể đến những tửu điếm dành cho tầng lớp thấp để phóng túng và hưởng thụ lạc thú nhân sinh một chút.

Thế nhưng những người Tây Bắc kia, những người thuộc chủng tộc Dạ Xoa nổi tiếng là cường hãn kia lại phải làm những công việc vô cùng vô tận, và khiến cho thân thể của mình hao mòn dần dần cho đến khi dầu hết đèn tắt. Bọn họ đúng là sống chỉ để sống mà thôi.

Hưởng thụ?

Hai chữ này phảng phất như là một hy vọng xa vời và rất nực cười đối với họ vậy.

Hoàn cảnh tạo nên con người. Người Tây Bắc hung mãnh như vậy là bởi vì hoàn cảnh bắt họ phải sinh tồn, và nó chính là nguyên nhân khiến cho họ trở nên mạnh mẽ hơn ai hết.

Từ trước tới nay, Lăng Đế Tư vẫn luôn căm hận những kẻ xâm lược dã man, nhưng giờ đây nàng cũng bắt đầu hiểu được vì sao người Tây Bắc lại phải phát động trận chiến này.

Nếu như con dân của ngươi phải khổ sở sinh sống như những con chó không nhà tại mảnh đất cằn cỗi này, vậy ngươi có sẽ làm một điều gì đó cho họ hay không? Cho dù điều đó rất thiếu đạo đức hay là xâm phạm đến quyền lợi của người khác?

Nghe nói, trước lúc chiến tranh bùng nổ, từng có một thời gian dài gần cả trăm năm mà Mạch Gia đế quốc dẫn đầu các nước ở Tây Bắc đến Lam Nguyệt và các nước Đông Nam khác để cầu viện, nhưng chỉ vì Lam Nguyệt sợ Mạch Gia đế quốc càng lớn mạnh thêm nên đã cự tuyệt thẳng thừng.

Có lẽ các nước ở Đông Nam cũng phải chịu trách nhiệm với cuộc chiến này một phần mới phải, bởi vì khi họ may mắn có được địa lý tốt thì cũng nên tiếp tế cho những bằng hữu đáng thương này mới phải chứ nhỉ?

Nếu như họ có thể xòe cánh tay nhân ái ra và mang những nguồn tài nguyên dư thừa như là sủng vật, lương thực, tinh hạch, khoáng vật, vv....mà tiếp tế cho Tây Bắc, đồng thời mọi người có thể tiếp tục đoàn kết để chống lại kẻ địch của nhân loại là ma thú, vậy chẳng phải rất lý tưởng hay sao?

Bên nào mới là phe chính nghĩa đây? Lăng Đế Tư quả thật mê muội và không thể có được đáp án cho vấn đề này.

Hoặc giả, đáp án duy nhất chính là làm sao để tiếp tục sinh tồn, có lẽ đó mới là điều hợp lý nhất.

Người Tây Bắc rất dũng cảm, kể cả nữ nhân cũng không ngoại lệ. Lúc này Đắc Phỉ cũng nhanh chóng gạt bỏ lòng cảm khái của mình, sau đó nói:

- À, báo cho các người một tin tốt. Không lâu sau chúng ta sẽ vào thành, cứ theo tốc độ hiện nay, nhiều lắm thì nửa giờ sau sẽ đến được thành thị cấp hai là Cổ La.

Nguyên vốn tưởng rằng điều kiện sinh hoạt của tây bắc ác liệt như vậy thì thành thị của họ so với ở Lam Nguyệt thì tất phải tiêu điều hơn nhiều lắm, thế nhưng khi Mộ Dung Thiên vừa đặt chân vào Cổ La, hắn liền phát hiện ra mình đã hoàn toàn sai lầm.

Đô thị nơi đây rất phồn hoa, so với các thành thị cấp hai của Lam Nguyệt thì nó còn phồn hoa hơn nhiều lắm. Có lẽ do đất đai thích hợp để sinh sống quả thật quá ít, trong phương viên một ngàn dặm cũng chỉ có mỗi một thành thị thế này, cho nên ai nấy cũng đều tập trung về đây. Do đó mà mật độ nhân khẩu thì đông kinh người, còn thương nghiệp ở đây thì dĩ nhiên cũng rất phát đạt.

Cửa hàng y phục, cửa hàng binh khí, tửu điếm, phạn điếm, lữ quán, phòng đấu giá, vv....tất cả đều có đủ; hơn nữa sòng bạc cũng có khá nhiều, xem ra người Tây Bắc rất thích sự kích thích đây.

Phong cách của tòa thành này rất thô kệch, giống hệt như tính cách của người Tây Bắc vậy; tỷ như thạch điêu, rõ ràng chúng chỉ là những khối đá rất nặng chứ chưa trải qua gia công hay điêu khắc gì, còn những kiến trúc khác thì cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nhưng chúng lại có một loại mỹ cảm khá cuồng dã.

Tại đây, nhân chủng càng phong phú thì tỷ lệ Dạ Xoa tộc càng giảm xuống; mà các loại chủng tộc thông thường khác như Nhân tộc, Tinh Linh, Thú nhân, và Dã Man nhân, vv.....cũng bắt đầu thấy đông đúc hơn.

Vì đang ở trong thời kỳ chiến tranh, hơn nữa nơi đây lại có long xà hỗn tạp, nên về phương diện trị an thì tại đây có phần hơi thiếu sót. Khi đoàn người vừa vào thành không lâu thì mọi người đã nhìn thấy mấy trận ẩu đả rồi, tuy nhiên cũng không nghiêm trọng lắm, bởi vì không ai nhân những việc ẩu đả này phát sinh mà chiếm lời lẫn nhau, họ chỉ phân thắng bại xong thì lập tức dừng tay ngay, mà phe thắng trận cũng sẽ không hạ thủ nặng tay. Đó không phải là họ sợ nhà chức trách buộc tội, mà vì lúc này đang là thời kỳ phi thường, nếu không phải giết địch nhân của mình mà lại đi giết quốc dân của mình, vậy tất sẽ bị những người khác khinh bỉ nhiều lắm.

Người Tây Bắc tuy thô lỗ, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không đoàn kết. Ít ra thì giữa họ với nhau vẫn còn biểu lộ lễ nghĩa và lịch sự, còn bao nhiêu thủ đoạn đê tiện hay lén lút ám toán thì dành cho người của Lam Nguyệt còn hơn.

Lúc này vì thấy sắc trời đã tối, vì vậy mà đội ngũ hộ tống quyết định nghỉ lại Cổ La một đêm. Thế là mọi người liền tìm đến lữ quán tốt nhất dành cho các quan viên.

Bởi vì cuộc hành trình đến Tây Bắc lần này của Mộ Dung Thiên thuộc về kế hoạch tuyệt mật, do đó mà ngay cả quân đội của Cổ La cũng không biết đến sự có mặt của một đại nhân vật như hắn nữa.

Sau khi ăn cơm tối xong, Mộ Dung Thiên liền bước sang căn phòng sát vách dành cho Lăng Đế Tư.

Do dự một lúc lâu, rốt cuộc Mộ Dung Thiên cũng quyết định bấm chuông.

Có một số việc mà hắn cần phải bàn bạc với Lăng Đế Tư........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui