Đô Thị Tàng Kiều

Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại, nhìn thoáng qua Bạch Cảnh Sùng, hắn đưa di động lên tai, nói vào trong điện thoại:

- Bà xã, anh thấy em nên đưa Vu Tiểu Vũ đên đây ngay đi, trông nhạc phụ lão nhân gia đang rất hi vọng được gặp Vu Tiểu Vũ đấy!

- Em biết rồi!

Bạch Tình Đình nói,

- Nhưng mà em còn phải chuẩn bị quần áo cho cô ấy chứ, ông xã, những chuyện này anh đừng có lo, anh chỉ cần phụng bồi cha em cho thật tốt là được rồi, em chỉ lo cha sẽ sốt ruột, cho nên mới bảo anh đi cùng ông ấy!

- Ừ, anh biết rồi!

Diệp Lăng Phi đáp.

Diệp Lăng Phi để di động xuống, nói với Bạch Cảnh Sùng đang đứng bên cạnh:

- Nhạc phụ, cha không cần phải quá sốt ruột, nếu cha cứ tiếp tục thế này thì con lo lắm!

- Cha biết, cha biết mà!

Bạch Cảnh Sùng vội vàng nói.

Bạch Cảnh Sùng và Diệp Lăng Phi đi vào hội sở, trong lúc đó ở trung tâm mua sắm, Bạch Tình Đình để điện thoại xuống, Vu Tiểu Vũ đang thay quần áo ở kia, Bạch Tình Đình thấy Vu Tiểu Vũ mặc một bộ váy Chanel thời trang đi trước mặt cô, Bạch Tình Đình nói với Vu Tiểu Vũ:

- Cô cảm thấy bộ này thế nào?

- Đẹp thì đẹp thật, chỉ có điều tôi cứ cảm thấy mặc bộ quần áo này đi ra ngoài thì hơi trang trọng quá!

Vu Tiểu Vũ nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Có thể tôi không phải là người chị đã mất tích của cô, tôi lo...!

Vu Tiểu Vũ còn chưa nói hết lời, đã nghe thấy Bạch Tình Đình nói:

- Tôi làm như vậy không phải là vì cô, chỉ là vì cha tôi thôi, bất kể cô có phải là chị ruột của tôi hay không, tôi luôn muốn sự xinh đẹp của cô được thể hiện ra đầy đủ. Sức khỏe của cha đã yếu đi nhiều rồi, tôi hi vọng khi nhìn thấy cô thì cha sẽ cao hứng, cho dù cô không phải là chị ruột của tôi, nếu như cô đồng ý, tôi cũng sẽ coi cô như là chị ruột của mình!

Vu Tiểu Vũ nghe những lời này của Bạch Tình Đình, cô ta nói:

- Bạch Tình Đình, cô muốn tôi phải nói thế nào mới tốt đây, cảm ơn cô hào phóng, hay là muốn tôi nói cô làm như vậy rất tự tư (chỉ vì mình)?

- Rất tự tư?

Hiển nhiên Bạch Tình Đình không ngờ Vu Tiểu Vũ lại dùng từ này để miêu tả mình, cô nhìn Vu Tiểu Vũ, nói:

- Tôi không ngờ cô lại dùng hai chữ tự tư để hình dung tất cả những gì tôi làm, cô nói tôi tự tư, tôi tự tư ở đâu chứ, chẳng lẽ những gì tôi làm vì cha tôi là sai sao?

- Tất nhiên là sai rồi!

Vu Tiểu Vũ nói,

- Cô chỉ nghĩ đến cha cô, vậy cô có nghĩ đến tôi không? Bạch Tình Đình, có thể tôi là chị ruột của cô, nhưng cho dù không phải, cô cũng nên suy nghĩ tôi đã ra đi lâu như vậy rồi, giữa tôi và các người không có tình cảm gì cả, cái gọi là em gái, cha, với tôi mà nói đều là người xa lạ, cô có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng tôi bây giờ không? Tôi cảm thấy mình bây giờ giống như là một món đồ chơi, bị các người xoay qua xoay lại, nếu không phải vì Diệp Lăng Phi đã đồng ý bỏ tiền, tôi cũng không đến cái thành phố này để gặp cô và cha cô đâu!

Bạch Tình Đình không ngờ còn có chuyện như vậy, cô vừa nghe Vu Tiểu Vũ nhắc đến chuyện Diệp Lăng Phi bỏ tiền, Bạch Tình Đình lập tức truy vấn:

- Tiền gì vậy?

- Chẳng lẽ Diệp Lăng Phi không nói với cô sao?

Vu Tiểu Vũ nghe Bạch Tình Đình nói như vậy, cô ta nhìn Bạch Tình Đình, nói:

- Diệp Lăng Phi đã đồng ý bỏ ra rất nhiều tiền để chăm sóc cho những đứa trẻ mồ côi!

Bạch Tình Đình nghe đến đó, cô nhíu máy, cô nhìn Vu Tiểu Vũ, nói:

- Vu tiểu thư, không biết cô có thể kể lại chi tiết chuyện đã xảy ra ở tỉnh thành được không, tôi nmuốn biết rõ hơn!

Diệp Lăng Phi và Bạch Cảnh Sùng đã chờ hơn một tiếng ở hội sở trên núi rồi mà còn không nhìn thấy Bạch Tình Đình và Vu Tiểu Vũ đâu, Bạch Cảnh Sùng bắt đầu có vẻ sốt ruột, ông ta nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi:

- Tiểu Diệp, có phải là còn có chuyện khúc mắc gì nữa không, chẳng lẽ Tình Đình lại có mâu thuẫn gì đó Vu Tiểu Vũ thì sao?

Diệp Lăng Phi nghe Bạch Cảnh Sùng nói như vậy, hắn liền đáp:

- Nhạc phụ, chuyện này con cũng không dám chắc, chỉ là, con thấy sáng nay lúc ra ngoài tâm trạng của Tình Đình có vẻ rất tốt, con nghĩ chắc là Tình Đình muốn làm sao để Vu Tiểu Vũ ăn mặc trang điểm đẹp hơn, cho nên mới tốn nhiều thời gian như vậy. Cha cũng biết đấy, phụ nữ mà đã chọn quần áo với cả trang điểm thì sẽ mất rất nhiều thời gian, nhạc phụ, cha đừng nóng ruột, để con gọi điện thoại cho Tình Đình xem bây giờ xem Tình Đình đi đến đâu rồi!

Bạch Cảnh Sùng nói:

- Tốt, Tiểu Diệp, con gọi điện thoại cho Tình Đình hỏi một chút, không phải là cha muốn giuc Tình Đình, chỉ là cha cảm thấy Tình Đình và Vu Tiểu Vũ mất nhiều thời gian quá mà chưa tới đây!

Diệp Lăng Phi cảm thấy hơi buồn cười, rõ ràng là Bạch Cảnh Sùng rất muốn gặp Vu Tiểu Vũ, nhưng mà lại không dám nói thẳng ra, lo lắng Bạch Tình Đình sẽ tức giận, có lẽ đây là suy nghĩ mà những người cao tuổi đều có, Diệp Lăng Phi cũng không thể khẳng định đến lúc già mình có giống như vậy không nữa? Diệp Lăng Phi lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Bạch Tình Đình, khi người ở đầu dây bên kia bắt máy, Diệp Lăng Phi lại hỏi:

- Tình Đình, bây giờ bọn em đang ở đâu rồi, nhạc phụ có vẻ sốt ruột rồi đấy!

Lúc Diệp Lăng Phi nói đến đây, hắn còn nhìn thoáng qua Bạch Cảnh Sùng, chỉ thấy Bạch Cảnh Sùng vội vàng đánh mắt ra hiệu với Diệp Lăng Phi, ý bảo Diệp Lăng Phi chớ nói lung tung. Giọng nói của Bạch Tình Đình vang lên trong điện thoại:

- Bọn em sắp tới rồi, ông xã, khi nào em đến, anh phải nói với em về chuyện của cô nhi viện đó, chúng ta là vợ chồng, tiền của anh cũng là tiền của em, em có quyền được biết anh tiêu tiền với mục đích gì!

Diệp Lăng Phi nghe những lời này của Bạch Tình Đình thì giật mình, hắn nghĩ có thể Vu Tiểu Vũ đã kể lại chuyện ở tỉnh thành cho Bạch Tình Đình biết. Đối với chuyện này, Diệp Lăng Phi cũng không có gì phải lo lắng cả, theo Diệp Lăng Phi thấy, chỉ cần Bạch Tình Đình không biết những người phụ nữ của hắn ở bên ngoài, những chuyện khác cũng dễ xử lý thôi.

- Được, không thành vấn đề!

Diệp Lăng Phi trả lời rất thoải mái:

- Tình Đình, em mau tới đi nhé!

Diệp Lăng Phi để di động xuống, hắn nhìn Bạch Cảnh Sùng, nói:

- Nhạc phụ, bọn họ sắp tới đây rồi, khi cha nhìn thấy Vu Tiểu Vũ, nhất định phải khống chế tâm tình của mình đấy!

- Cha biết rồi, ta biết rồi!

Bạch Cảnh Sùng đáp.

Diệp Lăng Phi thấy Bạch Cảnh Sùng có phản ứng như vậy, trong lòng thầm lo lắng, hắn cứ cảm thấy cảm xúc của Bạch Cảnh Sùng không được ổn định, như vậy thì rất không tốt với Bạch Cảnh Sùng. Nhưng hiện giờ, Diệp Lăng Phi cũng không biết phải làm thế nào, sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy. Khi Bạch Tình Đình dẫn Vu Tiểu Vũ xuất hiện ở trước mặt Bạch Cảnh Sùng, Bạch Cảnh Sùng mở to hai mắt nhìn trân trân vào Vu Tiểu Vũ, chỉ thấy Vu Tiểu Vũ mặc một bộ váy Chanel thời thượng, phối hợp với màu váy của Bạch Tình Đình cực kỳ rạng ngời quyến rũ, Vu Tiểu Vũ và Bạch Tình Đình cạnh nhau giống như là một người vậy, chỉ là hai người mặc quần áo khác nhau mà thôi. Bạch Cảnh Sùng đứng đó, bỗng nhiên, thân thể Bạch Cảnh Sùng lảo đảo mấy cái. Diệp Lăng Phi thấy vậy thì thầm kêu không ổn, đỡ Bạch Cảnh Sùng, nói:

- Nhạc phụ, nhất định phải chú ý tâm tình của mình, có thể cô ấy không phải con gái của cha đâu!

- Cô ấy là con gái của cha!

Bạch Cảnh Sùng nói một cách rất chắc chắn, ánh mắt của ông ta chỉ tập trung vào Vu Tiểu Vũ đang đứng trước mặt mình, chậm rãi nói:

- Từ trước tới giờ, cha luôn nghĩ về tướng mạo của con gái mình, cha luôn cho rằng nếu cô con gái đó của cha còn sống, có lẽ cô ấy sẽ rất giống Tình Đình. Cha từng nằm mơ được gặp cô ấy, gặp cô con gái đã mất tích của mình, hôm nay, cuối cùng thì cha cũng gặp được. Vu Tiểu Vũ, con là con gái ruột của cha!

Bạch Cảnh Sùng nói xong, đưa tay ra định nắm tay Vu Tiểu Vũ, nhưng không ngờ Vu Tiểu Vũ lại lùi về phía sau một bước, nói:

- Tôi đến đây không phải để nhận cha, tôi tới là vì có người đã hứa với tôi là sẽ giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi!

Vu Tiểu Vũ phản ứng như vậy khiến cho Diệp Lăng Phi cảm thấy bất ngờ, hắn nhìn Vu Tiểu Vũ, nói:

- Vu Tiểu Vũ, cô biết cô đang nói cái gì không vậy, người đang đứng trước mặt có thể chính là cha ruột của cô, tuy hiện giờ còn chưa kiểm tra ADN, nhưng mà tỷ lệ cô là con gái ông ấy chắc phải hơn 50%!

- Tôi biết!

Vu Tiểu Vũ nói,

- Thật ra thì tôi cũng từng suy nghĩ về hình dạng của cha mẹ mình, tôi cũng muốn có một gia đình, nhưng mà vừa rồi, khi tôi nhìn thấy ông ta, tôi lại biết mình không muốn làm con gái ông ta, bởi vì, tôi đã từng gặp ông ấy, lúc đó, ông ta nhìn thấy tôi nhưng lại không muốn đưa tôi về. Nếu lúc ấy ông ta chịu đưa tôi về, tôi đã không phải chịu nhiều đau khổ như vậy, ở trong lòng tôi, ông ta không bao giờ là cha tôi, không bao giờ là cha tôi cả!

Những lời này của Vu Tiểu Vũ khiến cho Diệp Lăng Phi, Bạch Tình Đình cùng với Bạch Cảnh Sùng đều sửng sốt, bọn họ không thể ngờ được rằng cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui