----------
Dương Tuyết Vy - thiên tài violin
Hạ Minh Nhật - bạn Hạo Nhiên, lớp A
Trần Bảo Nam - bạn Hạo Nhiên, lớp A
Hoàn Ly Châu - bạn Tuyết Vy
bé Mina - em họ của Bảo Nam
----------
Tuyết Vy thì như xi măng khô nhanh, đứng bất động gần cô bé.
Giờ cô đã nhận ra... Tưởng cô bé này là một thiên thần bé nhỏ xinh đẹp, thế mà hóa ra lại là một tiểu quỷ độc ác đội lót thiên thần. Rốt cuộc cô đã là gì có lỗi mà con bé lại ghét cô đến vậy chứ? Vì Minh Nhật, hoàng tử cổ tích sao? Nhưng con bé này chẳng để cô giải thích đã chuốc họa lên người cô.
Những người đi qua nghe thấy cô bé khóc, không đành lòng dừng lại. Một người phụ nữ hiền hậu nào đó đã bế cô bé lên, dùng giấy mùi xoa lau nước mắt trên khuôn mặt đáng thương của cô bé. “Sao lại khóc vậy? Ai bắt nạt cháu?”
Con bé đầu tiên nín, đôi mắt to tròn tỏ vẻ buồn thiu, vô tội... chỉ tay thẳng về phía Tuyết Vy. “Chị ấy ăn hiếp cháu.”
Những ánh mắt chỉ chích liếc nhìn Tuyết Vy, lời nói trách cứ vang lên, một người… rồi nhiều người hơn. Tuyết Vy khó sử chẳng biết làm gì.
“Con gái bây giờ hung hăng thật. Tội nghiệp cháu nhỏ...”
“Khổ thân cô bé quá.”
“Lớn tướng mà bắt nạt một đứa trẻ con.”
Không phải! Cô không có! Tuyết Vy thực sự muốn hét như thế, nhưng cô hiểu nếu cô có nói thế nào đi chăng nữa thì người ta vẫn sẽ nghĩ là cô biện minh. Sẽ chẳng có ai tin cô cả.
Trong lúc nàng công chúa gặp nguy, chàng bạch hoàng tử sẽ xuất hiện…
“Xin lỗi, đó là em gái của cháu.” Minh Nhật chạy tới bế cô bé từ tay người phụ nữ. “Con bé nghịch lắm nên chắc bị chị hai mắng đây mà.”
“Ồ... ra là vậy...” Người phụ nữ nói, thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm.
Tuyết Vy cảm kích nhìn Minh Nhật, quả nếu không có anh ra tay giúp đỡ thì cô đã bị nghi oan rồi.
Cô bé được Minh Nhật bế nên quên luôn cả phản bác, quên luôn cả kế hoạch mà anh họ đã giao. Đôi tay bé nhỏ choàng qua cổ của Minh Nhật, giữ thật chặt.
Bảo Nam từ xa nhìn, anh giơ tay che một mắt, mệt mỏi quanh đi. Anh muôn về nhà, thật nhanh... nếu không lượng stress sẽ dâng ất. Thôi thì hôm nay không được hôm khác trả thù. Quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn.
Cũng không cần hỏi, Ly Châu đủ thông minh để biết lúc này Bảo Nam cần nghỉ ngơi... và ‘tránh nạn’.
Mười phút sau khi cô bé Mina giải thích vấn đề ( -_-‘”)
Tuyết Vy hùng hổ kêu lên. “Bảo Nam, lần này tôi cho anh nát xương!!”
“Từ từ nào, bà đừng nóng tính quá thế.” Ly Châu nói.
“Bà còn coi tôi là bạn không vậy???” Tuyết Vy tức giận đùng đùng.
Cô bạn Ly Châu nhỏ tiếng. “Thì tôi đã nhắn tin cho bà còn gì? Với lại... người bà vẫn còn lành lặn thế kia cơ mà.”
“Bá còn dám nói?!”
“Thôi, đừng giận nữa, anh sẽ trừng trị tên đó hộ em.” Minh Nhật tay bế cô bé con, nói.
Nể tình có Minh Nhật ở đây cô đành tạm thời bỏ qua cho vậy.
Tên Bảo Nam đó to gan thật, dám chọc tức con quỷ Satan Tuyết Vy. Bầy mưu, tính kế khiến cô mất mặt trước mọi người, cũng may là có Minh Nhật giúp đỡ. Tên đó đúng là kẻ xấu xa dạy cả một đứa trẻ con mới sáu tuổi đi hại người khác.
Cô bé con, được Minh Nhật bế im thin thít, đến khi để ý anh có đeo túi đựng guitar đằng sau lưng mới hứng phấn lên tiếng. “Ô! Chồng Mina biết chơi đàn guitar sao? Chơi cho vợ Mina nghe một bài đi.”
Hịc... Cô bé con này có cư xử hơi quá không, mới tý tuổi đã sưng hô chồng chồng vợ vợ. Không những vậy, cô bé này còn quay ra lườm Tuyết Vy kiểu định nói ‘Người còn lâu mới có được hoàng tử của ta’ hay cái gì đó.
Minh Nhật cũng chẳng để ý, chỉ cười cười nói. “Bé muốn nghe không? Anh đàn cho bé một bài.” Anh còn thông minh nói thêm một câu. “Nhưng với điều kiện là cho anh,chị biết địa chỉ nhà em để anh, chị còn đưa em về.”
Cô bé Mina im lặng, như người lớn ngẫm nghĩ một lúc. “Nhưng em có được gặp lại chồng không?”
“Ừm, tất nhiên là được rồi.” Minh Nhật nở nụ cười tươi nói.
Cô bé cũng cười tươi đáp lại.
Minh Nhật đặt cô bé đứng xuống rồi lôi chiếc guitar ra.
Tuyết Vy do cũng biết chơi guitar nên cô có thể nhận ra chiếc guitar này không phải một tác phẩm đơn giản. Màu gỗ với sơn bóng, nhè nhẹ màu vàng, dây đàn loại chắc chắn... nói chung là trong mắt Tuyết Vy, chiếc guitar đang phát sáng một cách kỳ lạ. (Cô gái này cũng thật kỳ lạ -_-‘)
Đeo dây đeo đàn guitar qua cổ, Minh Nhật chỉnh lại đây đàn và thử kiểm tra tiếng. Đến khi nó phá ra những âm thanh chính xác, anh bắt đầu khúc nhạc “Yesterday” của ban nhạc The Beatles.
...
Tiếng đàn nhè nhẹ vang lên, tiếp theo là tiếng hát khiến Tuyết Vy gần như nín thở khi nghe thấy... Đúng là Minh Nhật khi nói giọng rất quyến rũ, thế nhưng Tuyết Vy thật không ngờ giọng hát của anh lại tuyệt với như vậy.
Tính định đàn cho cô bé Mina nghe, thế mà lại thành biểu diễn ngoài trời. Vô số người cũng như cô bị tiếng hát này mê hoặc, tiến lại gần thưởng thức. Với dáng người cao ráo (Tuyết Vy đoán anh chắc chắn cao hơn mét tám), cùng khuôn mặt bảnh trai, cô thầm nghĩ anh thật vô cùng thích hợp làm thần tượng.
“Why she had to go?... I don't know, she wouldn't say...”
Cô không có ý rằng ca sĩ nổi tiếng Paul McCartney hát không hay, chỉ là cô có cảm giác hơn khi nghe Minh Nhật hát. Giọng anh có thể hát à không hề bị lệch nốt, phát âm chính xác, nhẹ nhàng trôi như mây, bay bổng xung quanh người nghe. Nói thật là khá khó để diễn tả giọng hát này, đây có thể là lần đầu Tuyết Vy chú ý nghe một ai đó hát như vậy.
“Oh I believe in yesterday... Mmmm...” Những giai điệu cuối cùng vang lên, bài hát kết thúc.
Nói tiếp là tràng võ tay như pháo nổ và lời khen ngời của ‘khán giả’.
“Bravo!!”
“Hay quá anh ơi, hát thêm bài nữa đi.”
Có vài người còn tưởng là hát rong, lại gần và cho vài đồng tiền lẻ lên chiếc túi đựng đàn đang đặt dưới chân anh. Hàng đông số người đó không rời đi, hình như họ ở lại vì muốn... nghe tiếp.
“Làm sao giờ?” Minh Nhật nói nhỏ với Tuyết Vy.
Tiểu quỷ nhỏ Mina thấy vậy lại bắt đầu ghen tức, dẫm lên chân cô.
“Á!” Tuyết Vy khẽ kêu lên.
Mina nhân lúc đó trả lời thay cô. “Chồng chơi đi, Mina thích lắm.” Cô bé cười tít mắt với anh.
Minh Nhật cười lại bằng nụ cười thân thiện. “Ok.”
Vậy là bài hát tiếp theo vang lên, lần này là “I'm Yours” của Jason Mraz.
Vẫn tiếng hát đó, tiếng hát mà mọi người xung quanh đang mong chờ lại một lần nữa vang lên, nó thôi miên người nghe một cách kỳ lạ.
Cứ thế không chỉ kết thúc tại bài thứ hai, anh còn hát đến bài thứ ba. Biểu diễn tình nguyện cũng được gần nửa tiếng, Minh Nhật rốt cuộc cũng không thể nào hát thêm được nữa. Những khán giả có phần tiếc nuối, nhưng rồi họ cũng dần dần rời đi, để lại cho anh chút ít ‘chiến lợi phẩm’. Với số tiền này, Minh Nhật dùng để gọi taxi đưa Tuyết Vy và Ly Châu về, còn anh thì gọi tài xế đến đón anh và Mina.
Sau khi xe taxi rời đi, trên khuôn mặt của Minh Nhật không thiểu vẻ thất vọng, nuối tiếc.
Dù nhỏ nhưng Mina vẫn tinh ý nhìn ra. “Chồng thích chị ta sao? Cái chị mặc váy hồng ý...”
Minh Nhật chợt tỉnh từ suy nghĩ, anh hơi ngượng ngạo cười. “Anh...” Âm điệu kéo dài, anh dường như không biết phải nói gì.
Đúng lúc tài xế đến, may mắn cứu anh khỏi câu hỏi bế tắc này. “Thiếu gia, tôi đã đến.”
Tài xế mở cửa xe, Mina và Minh Nhật vào trong...
Lúc này mặt trời đã chạy về phía tây, từ một khoảng bầu trời xanh biếc, giờ đã bị che phủ bởi màu vàng cam. Xem ra... một ngày dài cuối cùng cũng kết thúc.