Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

"Khăn trải bàn rất đẹp, để lại chỗ này, chờ lúc chúng ta muốn trở lại còn có thể dùng tiếp."

"Bình hoa thật đáng yêu, lần sau khi em tới sẽ mang một bó forget me not, mặc dù hơi tầm thường, nhưng dù sao cũng là cảm xúc nữ sinh nhỏ tuổi của em."

"Em cũng rất thích ga giường vỏ chăn, sao anh biết em thích màu xanh da trời? Màu hồng thật sự siêu cấp thiếu nữ, rất muốn mang về nhà, đáng tiếc giường nhỏ không hợp . . . . ."

Vưu Khả Ý dọn dẹp đồ vật để lại ở trong phòng mấy ngày qua, bởi vì cảm xúc kích động mà trong miệng lảm nhảm tuôn ra một số lời nói không có quá nhiều ý nghĩa.

Cô cũng không biết người đàn ông dựa ở cửa ra vào dùng ánh mắt như thế nào nhìn cô, nếu như mà biết rõ, có lẽ tất cả kích động đều sẽ tan thành mây khói ở giờ phút này.

Chỉ tiếc cô không nhìn tới, cũng không nhận thức được.

Nghiêm Khuynh nhìn cô giống như một con ong mật nhỏ vui sướng dọn dẹp trên dưới trong phòng được cô để lại dấu ấn DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương trong khoảng mười ngày ngắn ngủn, trái tim giống như bị người ta dùng tay níu lại, lôi từng chút từng chút vào trong vực sâu không thấy đáy.

Anh chưa bao giờ có ý thức rõ ràng như vậy, cô sẽ bị người ta cướp đi.

Anh biết cho tới nay mình cũng chưa từng có cái gì, người nhà, gia đình, thân tình, bạn bè. . . . . . Những thứ kia đều không liên quan đến anh, anh giống như người bị số mạng bỏ sót ở trong góc, trời sinh liền đánh mất một số đồ vật mà người bình thường bẩm sinh đều có cho nên không biết quý trọng, cho đến khi gặp Vưu Khả Ý.

Cho đến khi có Vưu Khả Ý.

Nhưng bởi vì chưa từng có những thứ đó, cho nên không cảm thấy mất đi sẽ đau, mà nay, rốt cuộc anh nếm được tư vị mất đi.

Tận mắt nhìn thấy người không biết từ lúc nào đã bị anh khắc sâu vào trong lòng sẽ từng bước từng bước rời khỏi anh.

Nghiêm Khuynh đứng ở cửa không nói gì, ngay cả mắt cũng không muốn nháy nữa.

Chỉ sợ nháy mắt một lần, sẽ thiếu một cái nhìn.

Bọn họ rời đi dọc theo đường lúc đến, lúc tới là ban đêm, có tuyết rơi, sắc trời âm u lạnh, nhưng đèn đường dọc đường và tâm đều ấm. Mà nay là sáng sớm, mặt trời màu da cam đã xuất hiện ở chân trời, ấm áp chiếu ở trên thân người, đáng tiếc tâm cũng không nóng nữa.

Anh không nói một tiếng giúp cô xách theo một túi đồ cô không muốn bỏ lại, những thứ kia đều là anh và cô mua, ví dụ như hộp xà phòng gấu nhỏ, ví dụ như móc chìa khóa Doraemon, ví dụ như khăn tắm in đầy hoa nhỏ màu vàng, ví dụ như. . . . . . Anh trầm mặc nhìn một túi đồ chơi nhỏ rất bình thường, sao lại không biết sở dĩ cô không nỡ bỏ lại bọn chúng, cũng chỉ bởi vì bọn chúng đều do hai người cùng nhau mua.


Là lưu lại khoảng mười ngày tốt đẹp ngắn ngủi này trong trí nhớ.

Chỉ tiếc cô cũng không biết, cho dù giữ lại tất cả, chủ nhân của bọn nó cũng sẽ không giống như trước kia.

Có một khoảnh khắc, anh thật sự rất muốn giữ cô lại, nói cho cô biết không hề để tâm đến tất cả những thứ đồ bị cô bỏ lại, nhưng anh lại lùi bước, cho tới khi rốt cuộc không nói ra miệng.

Anh không thể cũng không muốn biến cô thành cô nhi cô độc giống như anh, rõ ràng có người nhà lại phải sống cô đơn chiếc bóng, rõ ràng có gia đình lại muốn trở về cũng không thể quay về. . . . . . Anh cũng từng chịu những nỗi khổ này, cho nên biết rõ cuộc sống có bao nhiêu đáng sợ, sao có thể để cho cô trải qua một lần nữa?

Từng ngọn đèn đường bị bọn họ quên lãng ở sau ót, kể cả căn phòng nhỏ không thể quay về đó.

Nghiêm Khuynh dùng mô tô đưa cô trở về chỗ nhà của cha mẹ cô.

Ở trước bồn hoa dưới lầu, Vưu Khả Ý quay đầu nói với anh: "Chờ em trở về nói chuyện với mẹ một chút, tối nay sẽ báo cáo kết quả với anh."

Cô mang theo nụ cười nhẹ nhõm sung sướng để nói lời này.

Nghiêm Khuynh nhìn nụ cười nghịch ngợm ở khóe miệng cô, dừng một chút, cũng chậm rãi cười: "Được."

Cho dù anh thật sự cười không nổi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô, liền muốn vui vẻ cười theo cô.

"Vậy em đi về trước á!" Vưu Khả Ý phất tay một cái với anh, nhận lấy túi từ trong tay anh muốn đi về phía hành lang.

Một giây kế tiếp, tay lại bị anh níu lại.

Cô quay đầu lại theo bản năng, "Sao vậy?"

Trong nháy mắt cô quay đầu, vẻ mặt của người đàn ông kia từ kinh hoảng một giây trước lại đột nhiên ổn định lại, dừng một chút, anh bình tĩnh cười hỏi cô: "Thật sự không cho anh ôm một lần hả?"

Vưu Khả Ý cười ha hả, lại bổ nhào trở lại ôm cổ của anh, lao thật mạnh vào trong ngực của anh, dùng tóc cọ xát lung tung vào trên cằm anh, "Lúc này không bỏ được em hả?"

Anh cúi đầu nhìn cô như đứa bé, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy, không bỏ được em."


Không nỡ buông em ra.

Không nỡ để cho em đi như vậy.

. . . . . .

Anh ôm cô vào lòng, cảm nhận cô bừng bừng sức sống, cảm thấy trong thân thể giống như đang bị người ta cẩn thận thăm dò rồi lấy đi vật gì đó.

Vậy mà cuối cùng phải buông tay.

Anh nhìn cô rời khỏi ngực của anh một lần nữa, lại phất tay với anh một cái, "Không cần quá nhớ em, ngày mai em sẽ còn tới tìm anh!"

Anh cười gật đầu, cười nhìn cô cẩn thận đi mỗi bước vào hành lang, cười. . . . . . Cho đến khi cô biến mất ở trong tầm mắt, rốt cuộc cũng không cười nổi nữa.

Anh đứng ở nơi đó thật lâu, sau đó một mình rời khỏi chung cư có cảnh vật xung quanh tao nhã này.

Lúc tới từng bóng người thành đôi, trở về lại chỉ còn dư lại chiếc bóng cô đơn.

Đây cũng rất giống như một biểu hiện của hình thức ẩn dụ, cũng thể hiện cuộc sống của anh, cho anh biết đời này quả nhiên không nên có quá nhiều mong đợi, không có gì sẽ vĩnh viễn dừng lại ở trong sinh mệnh của anh.

***

Lúc Vưu Khả Ý về đến nhà, mẹ đang dọn dẹp hành lý bên giường. Cô bước vào phòng khách, chỉ nhìn thấy d,d,l,q,d ba xem báo cạnh cửa sổ, thấy cô trở về, ba để tờ báo xuống có chút lo lắng đứng lên, gọi một tiếng: "Khả Ý."

"Trở về rồi sao?"

Cô nghe giọng nói của mẹ truyền tới từ phòng ngủ, liền đi tới cửa phòng ngủ, lúc này mới phát hiện mẹ đang thu dọn hành lý, lập tức sững sờ, "Mẹ phải đi đâu sao?"

Chúc Ngữ cũng không ngẩng đầu nói: "Mợ con bị bệnh, nói là u xơ tử cung, phải mổ, mấy ngày trước đã đi Thượng Hải. Con cũng nhanh chóng thu dọn một chút, mẹ đã mua vé xong rồi, tối nay bay."

Vưu Khả Ý cảkinh, "Mợ bị bệnh? Chuyện khi nào ạ? Sao con không biết?"


Tháng trước cô còn đi sinh nhật của cậu, khi đó mợ còn khỏe, sao bỗng chốc bệnh đến mức phải đi Thượng Hải làm phẫu thuật?

Chúc Ngữ nói: "Mẹ cũng không tiện nói tình huống cụ thể, tóm lại con thu dọn đồ đạc đi với mẹ một chuyến đi, mợ con vẫn đối xử với con rất tốt, lúc này con cũng nên chăm sóc mợ ấy." ,

Trong đầu Vưu Khả Ý trống rỗng, nhưng lúc này còn nhớ đến Nghiêm Khuynh, cô có chút nóng nảy lại hơi lo lắng nói: "Vậy, vậy mẹ có thể trả điện thoại di động của con lại cho con không? Con muốn. . . . . ."

Tay dọn dẹp quần áo của Chúc Ngữ đột nhiên dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn cô một cái, "Muốn gọi điện thoại cho cậu ta?"

Vưu Khả Ý không lên tiếng, chỉ chọn gật đầu, nhìn bà giống như khẩn cầu.

Giống như bỏ ra rất nhiều sức lực suy nghĩ một lát, cuối cùng Chúc Ngữ vẫn phải gật đầu một cái, có chút không tình nguyện l q d rồi lại thỏa hiệp mà lấy điện thoại của cô từ trong ngăn kéo ra, không nói tiếng nào đưa cho cô.

Vưu Khả Ý không thể kết nối với điện thoại của Nghiêm Khuynh.

Không có ai nhận.

Cô chưa từ bỏ ý định lại gọi ba lượt, nhưng vẫn không có người nghe. Chúc Ngữ thúc giục cô nhanh trở lại phòng thu dọn mấy bộ quần áo, lúc xế chiều sẽ phải đến sân bay, cô chỉ có thể nghe lời trở về dọn dẹp hành lý trước.

Mà cô cũng không thấy, Chúc Ngữ cầm điện thoại di động mà cô vừa mới dùng từ trên bàn trà lên, cúi đầu kiểm tra cú điện thoại cô mới gọi một lần. . . . . . Trên màn hình ghi chú là "Người đàn ông ở đối diện".

Khó trách tìm thật lâu cũng không tìm được tên tuổi Nghiêm Khuynh.

Thì ra là cái tên này.

Chúc Ngữ cúi đầu đọc dãy số kia hai lần, sau đó lấy điện thoại di động của mình ra nhấn từng ký tự khóa máy, trở về phòng ngủ đóng cửa lại, bấm điện thoại.

***

Thời điểm cơm trưa, trong nhà chỉ còn lại Vưu Khả Ý và ba, Chúc Ngữ nói giữa trưa phải ăn một bữa cơm với bạn bè, cho nên mang túi xách ra ngoài, nói là cơm nước xong sẽ trở về, sau đó lái xe mang Vưu Khả Ý đến sân bay.

Bà ra ngoài, đi vào bãi đỗ xe ngầm lấy xe, sau khi nịt chặt dây an toàn lại lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, ngay cả xưng hô cũng lược bớt, chỉ có một câu rất đơn giản: "Cậu có thể đi ra rồi."

Thời gian là 20' sau, địa điểm là một quán cà phê đường Nhị Hoàn.

Chúc Ngữ cúp điện thoại, mặt không thay đổi lái xe rời khỏi chung cư.


Cũng trong lúc đó, đầu kia Nghiêm Khuynh cũng cúp điện thoại, không nói tiếng nào đi khỏi quầybar.

Lục Khải gọi anh ở sau lưng: "Này, Anh Nghiêm, không phải nói buổi trưa cùng nhau ăn cơm, buổi tối còn phải uống rượu không say không về sao?"

Nghiêm Khuynh cũng không quay đầu lại nói: "Có chút việc."

Lục Khải ríu ra ríu rít nói lảm nhảm ở đó: "Wey wey Wey, anh không có suy nghĩ như vậy sao? Anh nói xem từ sau khi bản thân anh có vợ, đêm không về ngủ, không giúp tôi còn chưa tính, bây giờ còn có thể cho tôi leo cây —— này, anh đừng đi! Mẹ nó, lời của tôi còn chưa nói hết. . . . . ."

Nghiêm Khuynh không để ý tới Lục Khải, chỉ lái mô tô, rời khỏi quán bar ở trong tiếng nổ.

Nên tới trước sau sẽ đến, anh không tránh thoát.

Một giờ trước, anh nhận được ba cuộc điện thoại của Vưu Khả Ý, lại chần chừ không bắt máy, mười phút sau, một số điện thoại lạ lẫm khác gọi tới.

Anh đi khỏi cửa chính quán bar, nhận cú điện thoại kia, "Alo?"

Anh nghe thấy người phụ nữ ở đầu kia dùng giọng nói lạnh lẽo nói với anh: "Nghiêm Khuynh ư, xin chào, tôi là mẹ của Vưu Khả Ý."

Anh không nói gì ở đầu này, cũng không có một chút thiện cảm đối với người được gọi là mẹ này, ấn tượng duy nhất chính là bà ta điên cuồng như người điên đập đồ lung tung về phía anh, cuối cùng đập trúng con gái của mình.

Chúc Ngữ nói: "Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút, gặp mặt đi."

Lúc này Nghiêm Khuynh mới nói: "Nói chuyện gì?"

Đầu kia dừng một chút, sau đó cười một tiếng, nói không nhanh không chậm: "Nói chuyện về thân phận DiễღnđànLêQღuýĐônღtửđinhღhương của cậu, nói chuyện về con gái của tôi, nói chuyện cậu muốn hủy hoại cuộc sống của con bé đến mức nào, nói chuyện cậu định hủy hoại thế nào, thời gian hủy diệt bao lâu, cậu cảm thấy có thể không?"

Nghiêm Khuynh dừng lại tại chỗ trong chốc lát, sau đó khẽ hỏi: "Gặp mặt ở đâu?"

Lái mô tô phi nhanh ở trên đường thì gió lớn thổi vào trên mặt, anh cũng không mang mũ bảo hiểm.

Lần này, anh có một loại dự cảm vô cùng rõ ràng, hoàn toàn đuổi đi suy nghĩ may mắn lúc trước.

Có lẽ anh và Vưu Khả Ý thật sự xong đời.

Thật sự, một tia hi vọng cũng không có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận