Giáo Sư, Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa?

“Được.” Trần Tư Tầm nhìn Hạng Doanh Doanh, cười cười gật đầu, “Bạn học yên tâm, tôi và Hạng Doanh Doanh nhất định sẽ hưởng thụ thật tốt.”

Nữ sinh bị gọi tên mạnh mẽ quay đầu lại, cười đến vô cùng mừng rỡ, Lâm Nhất Nhiên trừng mắt nhìn Trần Tư Tầm, cắn cắn môi, sau đó dẫm chân xoay người đi ra ngoài.

Hạng Doanh Doanh chống tay lên bàn bật cười, nụ cười có chút khinh miệt.

Tuy không biết Lâm Nhất Nhiên vì cái gì mà lại để lộ ra vẻ mặt như vậy, nhưng nhìn đến biểu hiện của Trần Tư Tầm, rõ ràng là anh đối với người con gái ra vẻ kiều mỵ, đem lòng yêu thương nhung nhớ mình quả thật không hề có hứng thú nha!

Nghĩ như vậy, Hạng Doanh Doanh bật cười, cô nghiêng đầu lại, “Trần. . . . . .”

“Thật ngại quá!” Trần Tư Tầm đứng lên, cắt ngang lời nói của cô, “Tôi có việc, đi trước!”

“Nhưng mà. . . . . . “ Hạng Doanh Doanh có chút sững sờ, vội vàng mở miệng: “Anh. . . . .”

“Thứ lỗi cho tôi không tiếp chuyện được rồi!” Trần Tư Tầm cười với nữ sinh đến là dịu dàng, Hạng Doanh Doanh hơi ngẩn người, anh nhân cơ hội này xoay người đi ra ngoài.

Lâm Nhất Nhiên bước đi thật nhanh trên con đường dài.

“Đáng chết!!!” Cô nghiến răng nghiến lợi nắm chặt cái điện thoại không hề có phản ứng, “Trần Tư Tầm, cái tên khốn kiếp này!”

“Đúng, anh khốn kiếp!”

Lâm Nhất Nhiên đột nhiên bị người khác ôm chầm lấy từ phía sau, bên tai còn vang lên tiếng cười trầm thấp: “Anh khốn kiếp, anh đáng chết!”

“Anh đúng là khốn kiếp!”

Lâm Nhất Nhiên cảm thấy bao nhiêu tức giận tích cóp ở trong lòng bấy lâu nay đều tuôn trào ra, cô xoay người lại muốn tránh khỏi cái ôm của anh, “Anh buông em ra!!!”

Cô túm lấy những ngón tay thon dài của người đàn ông, ra sức muốn gạt tay anh xuống, nhưng đâu ngờ rằng Trần Tư Tầm lại càng ôm chặt hơn, cằm tựa vào đỉnh đầu của cô, cất lên giọng nói vô lại: “Không cần dùng sức nữa, anh sẽ không buông tay!”

Lâm Nhất Nhiên cắn răng, “Trần Tư Tầm, anh là tên khốn kiếp!”

“Ừhm!” Trần Tư Tầm cười nói: “Khốn kiếp thì khốn kiếp nhưng cũng chỉ yêu một mình em!”

Lâm Nhất Nhiên quay đầu nhìn anh, không lên tiếng.

“Là tại em không muốn để cho người khác biết, anh mới cùng em diễn trò thôi mà.”

“Anh nói vậy nghĩa là em sai sao?” Lâm Nhất Nhiên đẩy mạnh Trần Tư Tầm, cau mày nói to: “Rõ ràng là anh và cô ấy. . . . . .”

Trần Tư Tầm khoanh hai tay ôm trước ngực, mỉm cười nhìn cô gái nhỏ đang xù lông, xung quanh người đi đường tấp nập, đã có không ít người đưa mắt nhìn đến bóng dáng cao ngất của anh.

Lâm Nhất Nhiên có chút hoảng hốt, dường như đã rất lâu rồi, cô cũng chưa từng cáu gắt với một người con trai nào như vậy.

Chỉ là trong lúc tức giận, Lâm Nhất Nhiên bỗng dưng nhớ lại lời nói của Lý Điển trước khi thi tốt nghiệp ngày đó.

Cậu nói, em có biết vì cái gì mà anh lại nói chia tay?

Cậu nói, bây giờ em đối với anh như vậy, sau này em cũng sẽ đối với anh ta như vậy thôi.

Cậu nói, anh sẽ chờ xem, đến khi nào em cũng sẽ đối với anh ta như vậy.

Lâm Nhất Nhiên đứng cách Trần Tư Tầm khoảng năm bước chân, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Đáy mắt anh là một mảng ý cười trong vắt, không hề có một tia bất mãn, cũng không hề có một tia hờn giận, giống như là hoàn toàn không bị sự tức giận, cố tình gây sự của cô ảnh hưởng.

Lâm Nhất Nhiên bất giác buông lỏng đôi bàn tay đang nắm chặt giữa không trung.

“Sao vậy?” Dường như là có thể cảm nhận được cảm xúc của cô dần thay đổi, Trần Tư Tầm hơi thu lại ý cười, có chút lo lắng nhìn cô gái đứng cách mình không xa, “Đừng tức giận, vừa rồi anh chỉ chọc em chút thôi, ngoan, đừng giận nữa nhé!” Nói xong anh liền vươn tới nắm lấy bàn tay cô.

Lâm Nhất Nhiên nhìn vòng tay anh đang ôm lấy mình, cô bỗng thấy sống mũi cay cay.

“Không có gì, em không tức giận.” Lâm Nhất Nhiên chớp chớp mắt, thanh âm mềm mại mang theo một chút giọng mũi, cô nhắm mắt lại rồi tiến lên hai bước, vòng tay ôm lấy anh, vùi đầu vào trong ngực anh, “Em sai rồi, em xin lỗi!”

Cô hít vào thật sâu, nghe trên người anh là hương vị rất dễ chịu, Lâm Nhất Nhiên cảm thấy nước mắt mình dường như sắp rơi xuống, đột nhiên cô lại nhớ đến dáng vẻ của mình khi to tiếng trách mắng Lý Điển ngày trước.

Cậu thiếu niên kia chỉ đứng im tại chỗ, khẽ cúi đầu, trông dáng vẻ vô cùng cô đơn, trong gương phản chiếu hình ảnh của một thiếu nữ sắp không thể kiên nhẫn, còn có nỗi thất vọng thật sâu trong đáy mắt của cậu nam sinh và đôi bàn tay đang nắm chặt.

Thật xin lỗi, thật xin lỗi.

Kỳ thực, từ rất lâu trước đó, tôi đã biết tính tình của mình rất hay tùy hứng, lại còn cố ý gây sự, nhưng bởi vì rất nhiều lý do mà tôi không thể hiểu được, khiến cho tôi cảm thấy những lần tùy hứng và cáu gắt đó là một lẽ đương nhiên mình phải làm, tôi đã đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người cậu, tôi giả vờ tất cả mọi sai lầm đều là từ cậu.

Rất nhiều, rất nhiều chuyện, đều là tôi đã sai.

Thật sự xin lỗi!

Nếu sự tùy hứng của cô, sự bồng bột, cáu gắt của cô khiến cho cô đã từng mất đi cậu ấy, vậy có phải nếu cô cứ tiếp tục như thế này, rồi sẽ có một ngày, sớm muộn gì cô cũng mất đi anh?

Lâm Nhất Nhiên ôm lấy Trần Tư Tầm thật chặt, hít sâu một hơi, dè dặt lên tiếng: “Trần Tư Tầm, em sẽ trưởng thành, em sẽ cố gắng trở nên tốt hơn, vì vậy. . . . . . .”

Vì vậy xin anh hãy tha thứ cho cái sự tùy hứng nho nhỏ này, xin anh đừng mất đi lòng kiên nhẫn, xin anh hãy chờ em lớn lên, được không?

Còn nhớ hồi trung học, cô hay cùng Đường Cẩm nằm ở trên bàn, mỗi người đeo một bên tai phone nghe nhạc, Đường Cẩm thích nhất là những bài tình ca của Lương Tịnh Như, cô ấy luôn nói là giọng hát ấm áp của Lương Tịnh Như và lời ca day dứt có thể đâm sâu đến tận đáy lòng mềm yếu của người nghe.

Lúc đó, Lâm Nhất Nhiên vẫn chưa hiểu rõ, chỉ đơn giản cùng Đường Cẩm nghe đi nghe lại, giọng hát nhẹ nhàng của Lương Tịnh Như từ trong tai phone truyền đến, cô hát: Nếu như sự bướng bỉnh của em, vô tình khiến anh bị tổn thương, anh có thể nhẹ nhàng nhắc nhở em hay không? . . . .Tuy trái tim em cảm thấy lo sợ, nhưng em càng lo sợ sẽ mất anh hơn. . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui