Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Nghiêm Linh Trang nhìn Nghiêm Mặc.

Hàn, vốn dĩ là hi vọng anh mình sẽ an ủi Anh Nguyệt, nhưng Nghiêm Mặc Hàn lại cúi gắm mặt xuống để không ai thấy được biểu cảm của mình.

Nghiêm Linh Trang tiếp tục nói: “Nhưng mà Anh Nguyệt, em không về biệt thự Ngọc.

Bích thì có thể đi đâu được chứ?”

“Em sẽ đi thuê nhà rồi tìm việc làm” Anh Nguyệt đáp Từng là cô chủ của nhà họ Chiến tiếng tăm lừng lẫy, nay lại rơi vào cảnh phải sống như một người thường, không khỏi làm người khác cảm thấy thổn thức thay cho Chiến Anh Nguyệt.

“Ôi, em ra ngoài tìm việc thì phải làm từ vị trí thấp nhất lên, đám lãnh đạo kia đều là những kẻ hợm hĩnh và thích sai khiến nhân viên mới, em phải bưng trà rót nước, đặt hàng cho họ, không những thế còn phải chịu sự khinh miệt của họ nữa” Nghiêm Linh Trang xúc động nói.

Chiến Hàn Quân nhìn cô bằng ánh mắt thương tiếc.

“Linh Trang, có phải em đã từng làm qua không?”

Đương nhiên Nghiêm Linh Trang đã từng làm mấy công việc này, lúc đó một mình nuôi hai đứa con, tìm sự trợ giúp ở nước ngoài xa lạ.

Anh Nguyệt dường như trưởng thành chỉ trong một đêm: “Chị dâu, chị không phải lo lắng cho em. Dù khó hơn đi nữa em cũng sẽ vượt qua”

Nghiêm Mặc Hàn đột nhiên nói: “Việc gì em phải ra ngoài tìm công việc chứ, em có thể xin anh trai em, để anh ấy tìm cho em một công việc ở Á Châu mà?”

Chiến Hàn Quân vẫn nho nhã ngồi ăn cơm, làm như không nghe thấy lời đề nghị của Nghiêm Mặc Hàn.

Linh Trang cố ý để Anh Nguyệt tỏ ra thảm thương để dành được lòng đồng cảm của Nghiêm Mặc Hàn. Chiến Hàn Quân không thể làm chướng ngại vật cho kế hoạch của Linh Trang trước.

Anh Nguyệt ngước mắt lên nhìn Hàn Quân ~ người vẫn đang ngồi yêu đó, ủ ũ nói: “Anh trai không có nghĩa vụ phải lo cho em. Em cũng không thể gây thêm phiền phức cho anh ấy được”

Chiến Hàn Quân nói: “Em cũng nên đi rèn luyện cho biết”

Nghiêm Mặc Hàn: “..”

Tâm trạng Anh Nguyệt không tốt, ăn cũng không ngon miệng, rất nhanh đã buông bát đũa xuống, nói với mọi người: “Mọi người từ từ ăn. Em có việc, phải đi đã”

Người tinh ý đều nhìn ra, cô ấy ở đây nữa sẽ cảm thấy khó xử.

Linh Trang hận rèn sắt không thành thép, nói với Nghiêm Mặc Hàn: “Nghiêm Mặc Hàn, anh đi tiễn Anh Nguyệt đi”

Nghiêm Mặc Hàn rất khó xử, dời ánh nhìn sang cô Bảo Ngọc để hỏi ý kiến.

Anh Nguyệt nhìn thấy cảnh này liền từ chối: “Không cần đâu” Rồi cô ấy lập tức căm lấy túi của mình lao ra ngoài.

Nghiêm Mặc Hàn thấy vậy lập tức chạy theo.

“Anh Nguyệt!”

Trong vườn nhà họ Nghiêm, thông thẳng lối ra vào là hai hàng cây ngô đồng xanh rì Bóng dáng của Anh Nguyệt xen giữa hai hàng cây ngô đồng cao lớn, trông thật nhỏ bé.

Nghe thấy giọng của Nghiêm Mặc Hàn, Anh Nguyệt quay người.

“Anh không muốn gặp em, sao phải miễn cưỡng mình chứ?” Anh Nguyệt nói với giọng trách móc.

Nghiêm Mặc Hàn cười một cách gượng gạo: “Nếu anh không gặp em, bé Trang sẽ xỉa xói anh mãi”

Anh Nguyệt nở nụ cười chua xót: “Đúng vậy, nếu không nhờ chị Linh Trang, anh sẽ không chịu tới gặp em đâu”

Anh Nguyệt nhìn mặt mũi bị sưng của Nghiêm Mặc Hàn, đưa tay lên muốn sờ vào vết thương của anh ta thì anh ta lại né tránh.

Nghiêm Mặc Hàn nói: “Anh Nguyệt, xin lỗi, anh..”

Tay của Anh Nguyệt dừng ở không trung, cô ấy giả vờ thản nhiên nói: “Em quên mất, anh là chậu đã có chủ rồi”

“Anh Mặc Hàn, em có chuyện muốn hỏi anh. Mười năm rồi, rốt cuộc có bao giờ anh đã từng động lòng với em không?” Anh Nguyệt nhìn anh ta với đôi mắt đượm buồn mang theo cả sự mong đợi trong đó.

Nghiêm Mặc Hàn sững sờ..

Anh không muốn trả lời Nhưng Anh Nguyệt vẫn kiên trì: “Linh Trang tốn rất nhiều công sức như vậy là để anh cho em một lời giải thích. Còn em, em chỉ muốn biết đáp án thôi”

“Rốt cuộc anh có từng yêu em không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui