Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Dư Nhân đi đến phòng sách. Trong phòng sách anh ta không có chứa nhiều sách, ngược lại trưng bày rất nhiều vũ khí cổ quái kỳ lạ.

Dư Nhân ngồi trên chiếc ghế cao xoay tròn, ánh mắt nhìn vào bức tượng ở trên bàn. Đó là đêm qua anh ta ngủ không được, đứng lên nặn tượng thạch cao Lúc Dư Tiền đi vào, liền thấy cậu chủ của mình nhìn bức tượng thạch cao kia đến ngẩn người. Sau đó nhìn vào bức tượng thạch cao, là một người phụ nữ xinh đẹp, có mái tóc dài, đôi mắt to tròn và sống mũi rất cao.

Dư Tiền kinh ngạc đến mức ngây người, anh ta thừa nhận cô gái được làm từ tượng thạch cao này rất đẹp, nhưng mà những người đẹp tuyệt trần mà cậu chủ từng nhìn không đến một vạn thì cũng là một nghìn, sự thật chứng minh cậu chủ là một người đàn ông lạnh lùng.

Tuyệt đối sẽ không có cảm giác với phụ nữ.

Nhưng mà…

Dư Tiền xoa ánh mắt mình, chắc anh ta không nhìn nhầm, ánh mắt cậu chủ nhìn cái bức tượng này rõ ràng không giống khi nhìn những người phụ nữ khác.

Rất là gợi tình và cực kỳ dịu dàng.

“Cậu chủ, cuối cùng vị cô gái xinh đẹp và cao quý này là ai vậy?” Dư Tiền đã đi theo Dư Nhân khi còn nhỏ, tuy không học được cái khác nhưng lại học được bản chất của Dư Nhân “Mặt ngoài cười ha hả nhưng trong lòng lại âm thầm giết người nghìn đao”.

Dư Nhân nói: “Nghiêm Linh Trang”

Dư Tiền chưa gặp Nghiêm Linh Trang, thật ra anh ta không quan tâm đến lai lịch của Nghiêm Linh Trang chút nào. Anh ta thấy người phụ nữ mà có thể hàng phục được cậu chủ nhà mình đều là Quan Thế Âm Bồ Tát đầu thai, khi trở về phải cảm ơn vị nữ Bồ Tát này thật tốt.

“Cậu chủ, anh thích cô gái này?” Dư Tiền hỏi Ánh mắt Dư Nhân như phi tiêu ném qua: “Cậu kêu cái gì vậy? Sau này phải gọi cô ấy là mợ”

Dư Tiền nuốt một ngụm nước bọt, anh †a chỉ rời khỏi cậu chủ có mấy ngày thôi, sao quan hệ của cậu chủ với người con gái xa lạ phát triển đến mức nói chuyện kết hôn. Tốc độ này cũng quá nhanh đi?

Dư Tiền lo lắng, cậu chủ nhà anh ta không hiểu tình hình, sẽ bị những người cao thủ tình trường lừa gạt. Có điều nghĩ lại, cho dù là lừa tiền cũng thôi, dù sao cậu chủ anh ta chưa bao giờ thiếu tiền.

Nếu như cô gái đó lừa sắc thành công, thì nhà họ Dư sẽ ca tụng công đức cô ta, dù sao có thể làm cho cậu chủ như cây sắt này nở hoa, kia thật là công đức vô lượng.

“Cậu chủ, vậy anh đã cầu hôn chưa?”

Dư Tiền vô cùng phấn khởi đến trước mắt Dư Nhân. Anh ta phát huy tinh thần “Đào bới” của mình, anh ta thật sự muốn biết cậu chủ đã bị người phụ nữ lừa gạt bảo vật nào.

Dư Nhân suy nghĩ một chút nói: “Cho cô ấy chiếc thẻ một trăm năm mươi tỷ, có điều..” Nhớ đến người phụ nữ kia lúc nhận tấm thẻ, rõ ràng vẻ mặt kia chính là nghĩ bên trong thẻ không có tiền.

Nhiều ngày như vậy đi qua, cũng chưa có tin nhắn thông báo chiếc thẻ kia được sử dụng.

Khóe môi của Dư Nhân không khỏi nở một nụ cười.

Dư Tiền nuốt một ngụm nước bọt: “Một trăm năm mươi tỷ?”

“Cậu chủ có cùng với người phụ nữ kia?” Hai ngón tay của Dư Tiền thân mật chọc vào nhau.

Hai tay Dư Nhân bỗng che mặt lại, anh ta nghĩ lúc mình không tự chủ được lên hôn gương mặt Nghiêm Linh Trang, lại bị cô hung dữ tát một cái và anh ta cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Không có.” Anh ta bất ngờ nói.

“Không có hôn môi?” Dư Tiền bối rối.

Dư Nhân lắc đầu.

“Vậy nắm bàn tay của cô ấy chưa?”

Dư Nhân lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui