Hiệp nữ khuynh thành - Tập 2

Nhuốm đỏ tà áo trắng tinh, nhuốm đỏ thanh trường kiếm của Tịch Vân.
Hai đại tướng quân hộ diện của Nam đế, Tây đế thấy vậy bèn dẫn quân xông vào Tịch Vân.
Khi tất cả mọi người đều lao vào một đợt chiến đấu mới.
n Ly đứng trên điện Kim Hoa quan sát chiến sự, cô hít vào một hơi thật sâu, rồi tàn ảnh nháng lên, người đã trở về bên Diệp Khuynh Thành.
“Khuynh Thành, nếu cô không muốn mọi người phải chết sạch thì bây giờ cô tỉnh lại đi!”
Nếu không, người nhà cô sẽ chết, Kim Bằng sẽ chết, Hồng Loan cũng có thể sẽ chết, Trọng Lâu và Tịch Vân cũng chết là đương nhiên.”
Điều quan trọng nhất là nếu họ đều chết cả.
Thì Diệp Khuynh Thành cũng không thể sống sót.
n Ly tuyệt đối không thể để cho Khuynh Thành chết, tuyệt đối không thể!
Nội lực cực mạnh từng đợt từng đợt truyền vào Khuynh Thành.
Ý thức của Khuynh Thành dần trở nên rõ ràng.
Vân Nhi, vú em... Kim Bằng, Hồng Loan...
Không! Họ không thể chết, bất cứ ai cũng không thể chết.
Cực mạnh.
Diệp Khuynh Thành mở mắt ra, thở hít thật sâu.
Lúc này n Ly mới thu nội lực lại, mừng rỡ nhìn Diệp Khuynh Thành: “Vậy là cô đã tỉnh rồi!”
Những ngày vừa qua n Ly đã làm đủ mọi việc vì Khuynh Thành, Khuynh Thành đều biết rõ cả. Cô cảm kích nhìn n Ly, nói: “Cô giúp tôi chăm sóc Vân Nhi và mọi người nhé! Tôi phải đi đây!”
Tay vung trường kiếm, tà áo dài tung bay.
Khi Diệp Khuynh Thành xuất hiện trên bầu trời chiến địa, tất cả mọi người đều kinh ngạc sửng sốt.
Chục vạn quân sĩ còn lại bỗng phấn chấn, sĩ khí dâng cao.
“Này, Nam đế, Tây đế, Long Dương! Diệp Khuynh Thành ta có bao giờ làm việc không phải với các ngươi? Sao các ngươi lại bỉ ổi, dùng người nhà ta để uy hiếp ta?”
Vận thần thức quan sát một lượt. Đông đế!
Thì ra gã đáng chết này vẫn chưa chết!
Ánh mắt tàn độc lập tức định vị ngay Đông đế.
“Được lắm, hôm nay các ngươi đến đủ mặt cả, ta sẽ bắt cả lũ các ngươi bồi táng cho cha ta!”
Tà áo đỏ thắm không ngừng phần phật bay trong làn khí cực mạnh. Tuyệt mỹ khiến người ta phải ngạt thở.
Và cũng đáng sợ khiến người ta phải lạnh gan.
Ngay tám con thanh long cũng cảm nhận thấy áp lực rất ghê gớm.
Diệp Khuynh Thành vốn dĩ là Kiếm thánh trung cấp trung kỳ, vừa nãy lại được n Ly bổ sung nội lực, cho nên chỉ trong chớp mắt đã có thể đột phá lên Kiếm đế sơ cấp trung kỳ.
Còn thua kém Hoa Mãn Nguyệt không nhiều lắm.
Cũng đồng thời với lúc này.
Có một áp lực mạnh mẽ khác cũng tràn đến với mọi người.
Đó là yêu giới.
Mắt Trọng Lâu bỗng sa sầm. Xem ra...
Mặt Kim Bằng thì lại có nét cười xưa nay chưa từng có.
Đó là con ba ba Kim Xán, con tiểu ba ba Kim Liệt, và còn cả... gã Kim Diệm Ưng nữa!
Kim Bằng không nén được phấn khích, kêu rít lên!
“Ha ha ha... lần này thì các ngươi chết là cái chắc! Ha ha ha ha!!! Con ba ba già kia! Mau mau lên! Ông mãnh nhà ngươi đến quá muộn thì phải?”
Kim Xán xám mặt lại. Thằng Kim Bằng chết tiệt kia chẳng ra sao, không biết quy củ lễ độ là gì.
“Nếu ngươi còn gọi ta là con ba ba già, ta sẽ đưa quân quay về vậy!”

Kim Bằng vội “giở mặt” nhanh hơn bao giờ hết.
Nó nở nụ cười cầu tài, nói: “Yêu hoàng đại nhân, Yêu hoàng đại nhân...”
Trong bốn đại thế lực Yêu giới, Tiên giới, Ma giới và Long tộc, Yêu giới có số lượng đông đúc nhất.
Và tuyệt đối không thể coi thường thế lực của họ.
Ba mươi nhăm vạn quân của họ bỗng chốc lao vào cuộc chiến.
Ba mươi lăm vạn quân là ba mươi lăm vạn yêu thú. So sánh giữa người tu chân và yêu thú cùng cấp độ, thì công lực của yêu thú đương nhiên mạnh hơn rất nhiều. Cho nên, thực lực chắc chắn là một có thể chọi hai. Chiến sự bỗng dưng xoay chuyển tình thế.
Tám đại trưởng lão của Long tộc thấy thế bỗng cuống lên.
Cứ đà này thì bọn họ cầm chắc thất bại, khỏi phải bàn!
Áp lực của bầu không khí chiến trường nặng nề đến kinh người.
Tám trưởng lão và Kim Bằng cùng theo dõi nhau, theo dõi từng cử động nhỏ nhất của đối phương. Chỉ cần ai đó hơi lơ lỏng quan sát thì rất có thể sẽ bị ăn đòn liên tục hoa mắt ù tai.
Bỗng nhiên...
Chẳng khác gì kiếm sắc rạch bầu trời, trong chớp mắt phá tan không gian nặng nề, những tiếng kim khí choang choang va đập liên hồi dội đến, đồng thời còn có cả những tiếng xé không khí trầm trầm.
Tám con thanh long và Kim Bằng đã quấn vào nhau giao đấu.
Kim Liệt bỗng bay về phía Kim Bằng, cười vui với nó.
“Ta đến giúp ngươi đây!”
Nhưng Kim Bằng lại hất nó ra, nói: “Ba ba nhóc con, tránh sang bên, đừng đến làm vướng chân tay ta!”
“Này!”
“Bên kia có vô số bọn tép riu, ngươi sang đó mà luyện quyền cước!”
Kim Liệt rất ức. Nó có thiện chí giúp Kim Bằng mà Kim Bằng lại bảo nó sang giết bọn tốt đen, quá coi thường nó.
Kim Xán thấy vậy bật cười ha hả, nói: “Kim Liệt, cháu hãy nghe lời đi!”
Kim Liệt cũng biết bọn thanh long rất lợi hại, nhưng nó vẫn dám đến vì nó cũng không sợ chết; dù chết thì nó vẫn mong có thể giúp Kim Bằng phần nào.
Nhưng bây giờ xem ra Kim Bằng không cần đến nó.
Được! Nó sẽ không làm phiền Kim Bằng nữa, nó sang đây chà đạp bọn tốt đen vậy!
Khuynh Thành vốn định ra giúp Kim Bằng, Kim Bằng vội linh thức truyền âm, nói: “Tôi đã có Kim Xán và Kim Diệm Ưng giúp rồi, cô sang giúp Hồng Loan đi.”
Khuynh Thành gật đầu với nó, rồi quay người cấp tốc bay sang phía Hồng Loan.
Thanh trường kiếm của Long Dương đã rời khỏi tay, hóa thành một làn chớp điện đâm vào chỗ hiểm của Hồng Loan; đồng thời, thân thể Long Dương lại biến thành bản thể là một con tiểu kim long.
Nó lao ngay vào Hồng Loan vây chặt.
“Gay rồi!”
Khuynh Thành thầm kêu lên, cô tăng tốc bay đến chỗ bọn họ.
Nam đế, Tây đế và Thanh Hư đạo trưởng thấy vậy đều cả mừng.
Giết được Hồng Loan thì tức là chặt mất một cánh tay của Diệp Khuynh Thành.
Đương nhiên ai cũng sướng mê tơi.
Có điều, họ không hề chú ý đến một tia quái dị trong đôi mắt Hồng Loan.
“Uỳnh...”
Một tiếng nổ khủng khiếp vang lên.
Lập tức, máu phun bốn phía, thịt bắn tám phương.
Hồng Loan vừa rồi bị vô số bóng xanh bóng vàng bủa vây, rơi vào thế yếu, lúc này nó giận dữ trợn mắt rồi quát một tiếng kinh hồn, trong nháy mắt đã biến trở lại bản thể; mỏ ngậm thanh kiếm sắc đâm thẳng vào vùng gan rồng của Long Dương.
Long Dương thấy vậy kinh hãi hết hồn.
Nó định tránh nhưng đã không kịp nữa.
Đành giương mắt nhìn thân thể mình bị kiếm sắc chém đứt đôi, nguyên anh định chạy trốn thì lại bị thần thức cực mạnh của Hồng Loan khống chế.

Nó chỉ còn cách nhìn mũi kiếm sắc nhọn đâm xuyên thân thể, phá tan nguyên anh của mình.
Nam đế, Tây đế và Thanh Hư đạo trưởng giật mình kinh hãi vì chuyển biến bất ngờ này.
Cái chết của Long Dương bỗng kích thích tám con thanh long.
Họ bỏ qua bọn Kim Bằng, lao thẳng vào Hồng Loan.
Nên biết rằng ở Long tộc, kim long là cực kỳ đáng quý.
Cùng với thời gian, công lực của kim long sẽ vượt trội, các thanh long tuyệt đối không thể sánh kịp.
Nhưng giờ đây bọn họ đã giết chết niềm hy vọng của cả Long tộc.
Thế thì họ phải chết.
Họ buộc phải trả giá cho hành vi của mình.
“Hãy nộp mạng!”
Tiếng quát của đại trưởng lão vang động bầu trời. Cả tám người bỗng nhanh chóng hóa thành tám con thanh long, những làn ánh sáng bắt đầu tỏa ra từ thân thể tám con rồng xanh này.
“Giết cháu ta thì ta sẽ tắm máu cả thành Bắc Đế!”
Tám con rồng xanh được những làn sáng màu xanh vây bọc, khí thế tăng trưởng với tốc độ chóng mặt.
Diệp Khuynh Thành mặt biến sắc, nói: “Nguy rồi!”
Tám làn sáng xanh cực mạnh nhanh chóng tấn công thẳng vào Hồng Loan.
Tàn ảnh đỏ rực của Diệp Khuynh Thành loáng lên, chỉ trong khoảnh khắc, khắp xung quanh tràn ngập tàn ảnh; đồng thời vô số đạo kim quang phóng ra cực nhanh; rõ ràng là Hồng Loan đang rất yếu thế.
Những tám con thanh long!
Uy lực tất nhiên tuyệt đối hãi hùng.
Bỗng nhiên có một đạo kiếm khí xẹt đến, và khắp đất trời đều là kiếm ảnh!
Những tiếng kêu gào trầm trầm đáng sợ vang lên. Đồng thời, những cái đầu của cự long khủng khiếp nhất tề đánh vào Diệp Khuynh Thành, những cái miệng khổng lồ há ra đớp, dường như chúng có thể nuốt chửng cô ngay tức thì.
“Khuynh Thành cẩn thận!”
Hồng Loan hoàn toàn không dám coi thường đối phương, tàn ảnh màu đỏ của nó loáng lên, giương ra bộ móng vuốt cực kỳ sắc nhọn nhằm vào bọn thanh long.
“Xẹt...”
Một đạo hàn quang phóng ra nhanh như chớp giật, lao vào Hồng Loan tức thì; Hồng Loan vừa nãy hơi cuống, bây giờ căn bản không kịp đánh chặn, đành cố xoay người một chút nhưng vẫn bị mũi ngọc kiếm ấy đâm trúng bả vai.
Sắc mặt Hồng Loan bất chợt nhăn nhó khó coi.
Lẽ ra dù là tiên khí cực phẩm của tiên giới cũng không thể đâm xuyên thân thể cứng rắn của nó.
Thế mà...
Điều kinh khủng nhất là, vết thương kiếm đâm này lại không ngừng há miệng lan rộng, cứ đà này thì nó sẽ bị gặm nhấm mất đứt một bên cánh.
Diệp Khuynh Thành thấy thế cũng hãi hùng biến sắc.
“Hồng Loan!”
Ai đó có thể không biết, nhưng Khuynh Thành thì rất biết đó là do lão tặc Thanh Hư đạo trưởng thừa cơ đánh lén lúc Hồng Loan không đề phòng.
Lưỡi kiếm của lão đã bôi chất kịch độc cực lợi hại gây hoại tử; ngay thần khí có lẽ cũng sẽ bị gặm thủng một lỗ to.
Hồng Loan bị thương, đồng thời cũng kích thích nó điên tiết lên.
“Lão đạo sĩ mũi dài muốn chết!”
Mắt Hồng Loan đỏ đòng đọc, nó chưa bao giờ bị chơi khăm một vố như thế này, lửa hận đang thiêu đốt trong lòng.
Kể cả bị hủy luôn bản thể, nó cũng phải giết lão đạo sĩ khốn khiếp này!
Diệp Khuynh Thành đương nhiên hiểu rõ tâm tư Hồng Loan, cô đâu có thể đứng nhìn Hồng Loan phải hy sinh bản thể!

Điều cấp thiết lúc này là phải giúp Hồng Loan ngăn chặn chất độc đang gây hoại tử.
Nhưng tám con thanh long hình như đã nhìn thấu ruột gan Khuynh Thành.
Chúng bao vây cô thật chặt, giọt nước cũng không thể lọt qua.
Khuôn mặt Khuynh Thành vốn tạm gọi là bình tĩnh, lúc này bỗng méo mó, mắt cô thấp thoáng hồng quang, gân xanh cuồn cuộn nổi gồ trên mặt, trông gớm ghiếc tột độ kinh người.
Tuyệt đối không để xảy ra sự việc như thế. Nếu Hồng Loan bị mất bản thể thì sức phòng ngự sẽ giảm cực mạnh; trước mắt còn rất đông cao thủ, nếu họ tấn công Hồng Loan... thì càng quá dễ.
Cho nên, Khuynh Thành tuyệt đối không cho phép.
“Á...”
Một âm thanh cuồng bạo vang lên.
Diệp Khuynh Thành bỗng dưng hóa điên. Hình ảnh Đông đế đánh chết Diệp Chấn Thiên bỗng hiện lên trước mắt cô.
Khuynh Thành quyết không để cho sự việc tương tự tái diễn. Tuyệt đối không!
Tử Thanh bảo kiếm trong tay. Bất chợt hình thành một vành đai kiếm khí màu tím bao bọc quanh Khuynh Thành.
Điều này xưa nay chưa từng có.
“Quả là một thanh kiếm tuyệt diệu, ta trông cậy ở ngươi!”
Khuynh Thành khẽ mỉm cười, rồi đâm cực mạnh vào tám con thanh long.
Bọn Kim Bằng lúc này cũng đã truy kích đến nơi, thấy Hồng Loan bị thương, Kim Bằng bỗng đỏ vằn mắt. Dám đánh bị thương người anh em của ta, các người muốn chết cả lũ!
“Ngươi có sao không?”
“Không chết được đâu!”
Kim Bằng nhìn nó gật đầu, rồi bất ngờ lao thẳng vào Thanh Hư đạo trưởng.
Kim Bằng không hiểu về chất độc nhưng lần trước đi đầm lầy Thiên Trì, Hư Trúc đã dùng chất độc đánh bị thương Nam đế.
Cho nên Kim Bằng không cần nghĩ nhiều nữa, biết ngay là tại tên đạo sĩ già này gây ra.
Mẹ nó chứ, trông cái mẽ thì tiên phong đạo cốt, nào ngờ hắn lại là hạng tiểu nhân nham hiểm xảo quyệt như thế.
Bộ mỏ cực kỳ cứng rắn của Kim Bằng nhằm chuẩn xác vào mắt Thanh Hư đạo trưởng mổ một phát. Lập tức móc một con mắt của lão ra.
“Á...”
Thanh Hư đạo trưởng vốn tưởng Kim Bằng sẽ giơ bộ vuốt ra xé thịt lão, nên lão chỉ chú ý phòng ngự cho đôi chân, không ngờ Kim Bằng lại xơi luôn một mắt của lão.
Nhưng Thanh Hư đạo trưởng cũng cực kỳ tàn độc.
Sau tiếng rú thảm thiết, lão tóm luôn con mắt của Kim Bằng móc ra, bỏ tọt vào mồm nuốt chửng luôn!
Rồi lão cầm máu, và tiếp tục giao chiến với Kim Bằng.
Kim Bằng cực kì phẫn nộ, hai bộ móng vuốt cực kỳ sắc nhọn của nó nhằm đúng mặt Thanh Hư đạo trưởng đạp một trận như điên.
Trong nháy mắt, nhòe nhoẹt máu thịt.
Khuôn mặt của lão không còn là hình thù gì nữa.
Nhân đó, Kim Bằng khạc ra một con hỏa long phun thẳng vào đầu Thanh Hư đạo trưởng.
Tất cả xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi Thanh Hư đạo trưởng không kịp nhìn xem Kim Bằng đã hành động ra sao.
Khi lão tỉnh ra thì từ đầu đến chân lão đều như kim châm khắp toàn thân, đau buốt thấu tim.
Nguyên anh định chạy trốn thì đã bị Kim Bằng khống chế ngay lập tức.
Chỉ còn cách chờ đợi, chờ đợi lửa thiêu nướng chín rồi bỏ mạng.
Nam đế và Tây đế thấy vậy đều kinh hãi thất sắc.
Chỉ trong chốc lát Long Dương và Thanh Hư đạo trưởng đều bị chết thảm khốc.
Cục diện của đại quân bỗng xoay chuyển.
Xem ra, khả năng chiến thắng hầu như là không còn.
Muốn bỏ chạy cũng không thể thoát.
Lẽ nào phải bỏ mạng ở đây thật ư?
Hai gã đưa mắt nhìn nhau rồi nói: “Phải liều!”
Cả hai bỗng cấp tốc chạy về phía các thanh long. Chỉ cần chạy đến chỗ bọn họ, được họ bảo vệ, thì đối phương muốn đánh bị thương mình cũng không dễ.
Bọn Kim Bằng đều nhìn thấu ruột gan của hai gã.
Rất nhanh, Kim Bằng và Hồng Loan chia hai ngả trái phải bao vây luôn.
Hai con chim đó một đỏ một vàng đưa mắt nhìn nhau cùng bật cười tinh quái.

Nam đế và Tây đế chỉ còn cách chờ được hành xác.
Hết đường chạy trốn, không kịp tính toán gì nữa, cả hai đành liều mạng chống trả vậy.
“Nam đế, Tây đế, hãy nhận lấy cái chết!”
Kim Bằng cười rất gian.
Cả hai gã mặt mũi xám ngoét, biết rõ mình không thể thoát khỏi hai con chim này, vô cùng hậm hực.
Dù mình chết thì cũng phải bắt chúng chết theo.
Cả hai nhất trí hạ quyết tâm tự nổ nguyên anh!
Định tự nổ nguyên anh. Kim Bằng đã sớm nhận ra ý đồ của hai gã. Đâu có thể cho chúng có cơ hội ấy?
Nó xuất thân từ Hồng Hoang, đã trải qua trăm trận rồi trưởng thành.
Vào thời khắc sinh tử, ai ai cũng có cái cách nghĩ này.
Dù là sắp chết cũng quyết không để cho đối phương được sống ngon lành.
Tốc độ của Kim Bằng và Hồng Loan nhanh kinh người.
“Ùng...”
“Ùng...”
Thân thể của hai gã lập tức bị hai con thần thú xẻ làm hai mảnh.
“Khuynh Thành! Chúng tôi đã trả thù cho cô!”
Kim Bằng nhìn Diệp Khuynh Thành, lớn tiếng hô vang.
Rồi nó lại đạp cho hai cái thây ma bị chẻ đôi một trận tơi bời, nát nhừ không còn dấu vết gì nữa.
Tám con thanh long thấy thế đều kinh hãi, mặt biến sắc.
Những thằng cha kia thật điên cuồng!
Và, Khuynh Thành vừa nãy lại còn thả các yêu thú từ vườn Vạn Thú ra nữa.
Đại trưởng lão của Long tộc thấy người của phe mình căn bản chẳng ăn nhằm gì trong trận này.
Bèn lập tức linh thức truyền âm: “Thôi! Rút lui!”
“Đại ca!”
“Lẽ nào ngươi muốn Long tộc bị diệt vong hay sao?”
Có mấy người tuy vẫn hậm hực nhưng rồi cũng đành bỏ cuộc vậy.
“Quân đội Long tộc cấp tốc rút lui!”
Lệnh ban ra, tàn ảnh chớp lên, cả bọn bỗng biến mất không thấy đâu nữa.
Chỉ còn lại Đông đế mặt nhăn như bị đứng đó. Ông ta hiểu rằng kiếp nạn lần này mình không thể tránh thoát.
Khương Tịch Nguyệt nhìn thấy chỗ dựa của mình đã đi đời, vừa định chuồn thì nhìn thấy một tàn ảnh màu đỏ chớp đến.
Khuynh Thành sắc mặt vô cảm đã án ngữ ngay trước mặt hắn.
“Khương Tịch Nguyệt lẩn trốn lâu thật! Món nợ giữa chúng ta đã đến lúc phải tính sổ rồi thì phải?”
Khương Tịch Nguyệt bỗng quỳ mọp xuống đất rõ mạnh.
Hắn van nài: “Tôi xin lỗi cô, tôi van xin cô đừng giết tôi. Tôi không dám thế nữa, tôi thực lòng không dám thế nữa.”
Diệp Khuynh Thành lạnh lùng hừ một tiếng, đầy khinh bỉ.
Khuynh Thành cực ghét hạng người như thế này. Trông thì rất đạo mạo đẹp mã, không ngờ lại là hạng người hèn hạ hết mức.
Tử Thanh bảo kiếm vung lên, đâm thẳng vào nguyên anh của Khương Tịch Nguyệt.
Diệp Khuynh Thành lại từ từ bước đến gần Đông đế. Đông đế không chạy trốn, cũng không xuất chiêu.
Dường như đã nhìn thấu lẽ tử sinh, lão cười nhạt nói: “Ta dù ngủ mê cũng không ngờ mình lại thua thảm hại như thế này.”
“Xưa nay những kẻ tham lam đều không ngờ mình sẽ thua.”
“Ngươi nói đúng. Ta chưa từng nghĩ rằng ta sẽ thua!”
Lão nhắm mắt lại, nói: “Ra tay đi! Ta gây nên tội, thì ta phải chịu!”
“Được! Ta sẽ cho ngươi được thỏa lòng!”
Một đường kiếm phạt xuống, Đông đế lập tức hồn lìa khỏi xác.
Cuộc chém giết kinh hồn cuối cùng đã kết thúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận