Chương 03
Mỗi buổi chiều khi tan học, Kim Chi bao giờ cũng đạt được một vài thắng lợi. Các bạn cô bu quanh :
- Hôm nay con nhỏ lại phát minh được món gì thế ?
Những sáng tác của cô thì đếm không xuể và các bạn cô được tặng rất nhiều. Nhưng cái công trình mới nhất của cô thì quái gỡ hết chỗ nói : cô đã biến chiếc xe đạp của cô thành phòng học !
- Mày là một đứa tài ba xuất chúng, các bạn cô công nhận, nhưng thú thực cái phát minh này thì chúng tao tiêu không nổi.
- Đã đành, nhưng nếu chúng mày phải ở tận Thủ Đức như tao và phải đạp xe mỗi ngày 2 lượt 15 cây số, thì thử hỏi chúng mày có phải vừa đi đường vừa học bài như tao không ?
Hằng ngày, Khải và Kim Chi phải đạp xe về Sàigòn học. Khi trời tạnh ráo thì sự đi về như thế chẳng khác nào những cuộc đi du ngoạn. Khi trời mưa thì cũng cực, nhưng hai anh em đều khoẻ mạnh và đã quen sự bền bỉ rồi, nên chưa bao giờ thiếu buổi học nào.
Khải vẫn đưa rước em đến tận cửa trường. Nhưng cậu chẳng thấy thán phục những món phát minh của Kim Chi.. Cậu chẳng giấu giếm sự dè bĩu đối với cái phòng học - Xe đạp của cô em. Cái gì mà kỳ cục vậy ? Một tấm ván để làm mặt bàn, mấy sợi dây cao su để cột vào tay lái và hai cái kẹp để giữ cho quyển sách mở ra.
Khải khôi hài :
- Anh sẽ thoát nợ khi các dụng cụ này thành đồ phế thải.
Nhưng được cái là Kim Chi chỉ chế ra những đồ vật bền chặt và cái bàn di động của cô dù có bị va chạm hay té xe cũng không hề hấn gì cả.
Khải thì nuôi khát vọng thể thao, mỗi ngày cậu lại cố gắng phá kỷ lục đạp xe của mình hôm trước. Nên lúc nào cậu cũng cắm đầu cắm cổ đạp như muốn chiếm “áo vàng” nay mai.
Vì vậy một hôm, trên đường về Kim Chi rất ngạc nhiên thấy Khải đang đứng ở lề đường, chiếc xe nằm ngã trên bãi cỏ. Từ đằng xa, Kim Chi thấy Khải giơ tay làm hiệu, nhưng chẳng hiểu anh muốn nói gì.
- Anh bị bể bánh hả ? Kim Chi hỏi.
- Em thấy anh làm hiệu mà sao không dừng lại ?
- Có chuyện gì vậy ?
- Chuyện gì ! Chuyện gì ! Thế em không trông thấy họ à ? Họ vừa đi qua chỗ em đó.
- Họ đi qua chỗ em ? Vô lý !
Kim Chi vội quay cổ lại nhìn. Chậm quá. Cô chỉ thấy hai bóng người : một bà dáng mảnh mai, và một cô bé mặc chiếc áo dài lùng thùng, đầu lại quàng một chiếc khăn phủ kín hết vai, người ta tưởng nó không có cổ và tóc tai gì hết.
- Em đã lỡ một dịp tốt để biết họ, uổng quá ! Khải nói.
- Nếu họ hay đi dạo, thì thế nào mai mốt ta cũng sẽ gặp lại họ chứ lo gì.
- Em nên nhớ rằng họ rất ít khi ra ngoài.
- Nhưng sao hôm nay em thấy anh chẳng tháo vát tí nào cả.
- Tháo vát sao ?
- Thì bây giờ ta cứ việc đạp xe vượt qua họ rồi quành trở lại, thế là em tha hồ được quan sát.
Hai anh em bèn đạp xe theo, nhưng khi còn cách hai người kia độ vài chục thước, Kim Chi la lớn với vẻ thất vọng. Cô vừa thấy bà kia và con nhỏ bước lên một chiếc xe hơi đen và xe phóng đi mất.
Kim Chi tiếc ngẩn tiếc ngơ. Từ mấy tuần nay, cô vẫn ao ước được thấy cô bé ở biệt thự Bạch Liên. Một buổi sáng kia, lúc vừa đi qua biệt thự, Khải thấy cô bé ra cổng. Trông cô thật là kỳ dị, theo lời Khải thuật lại :
- Anh không biết nó xấu hay đẹp, nó đeo một bộ kính đen lớn che hết gần nửa mặt, như một chiếc mặt nạ, đầu thì bịt một chiếc khăn chùm xuống vai che kín hết tóc.
Hai anh em lẳng lặng đạp xe về. Khi đi qua biệt thự Bạch Liên, họ đậu lại để quan sát. Họ cho rằng có một sự bí mật bao trùm toà nhà cổ này, xây bằng đá xám chung quanh có tường cao bao bọc.
- Họ sống kín cổng cao tường quá, Kim Chi lên tiếng.
- Ừ, chắc các trẻ con bên ấy không được đùa nghịch như bọn mình.
- Nếu tối hôm nay không có ánh đèn, chắc là họ đi vắng.
- Ừ, em nhớ coi xem nhé. Thôi bây giờ mình về kẻo má mong. Nhưng chúng mình phải giữ kín câu chuyện này, đừng cho tụi nhỏ nó biết nhé.
Lúc này mấy đứa em đã trông thấy Khải và Kim Chi bèn chạy ùa ra.
Kim Chi hôn đôi má bụ bẫm, dám nắng của bé Thanh, trong khi Khải lên giọng anh cả :