Cũng khó trách Vương Phục Bảo khó giải thích nổi, Đậu Kiến Đức đích xác có nhiều ý tưởng và phương hướng đại khái đối với tương lai, còn cụ thể bước thực thi thì lại chưa hề nói với y. Có lẽ bản thân Đậu Kiến Đức cũng không biết rằng làm như thế nào mới có thể thực hiện chút ý tưởng kia, hoặc có lẽ Đậu Kiến Đức cảm thấy bản thân Vương Phục Bảo là võ tướng, không cần để ý tới những chuyện thuộc về quan văn này, cho nên cố ý không đề cập tới. Dù sao giờ phút này Vương Phục Bảo không trả lời được, y có thể từ trong mắt Trình Danh Chấn nhìn một chút thất vọng nhanh chóng tiêu tan.
Đói ăn bánh vẽ tuy rằng có thể giải vây nhất thời, cuối cùng lại khó tránh khỏi sẽ làm người đói chết. Các tướng Minh Châu Quân những năm gần đây không nghe Trình Danh Chấn nói bất kỳ một câu mạnh miệng, hay lời nói khách sáo nào, nhưng lại thật sự rõ ràng thấy được sự cảm kích của địa phương phồn vinh và đám dân chúng đối với mình. Nếu Đậu Kiến Đức...
- Lão Đậu, lão Đậu...
Vương Phục Bảo cảm nhận được bầu không khí có chút bất thường, gấp đến độ lắp bắp.
- Không sao, cơm phải ăn từng miếng!
Trình Danh Chấn rộng lượng khoát tay, chủ động tìm lối thoát thay cho Vương Phục Bảo.
- Lão Đậu hắn là người thật sự, thật sự...
Vương Phục Bảo hiện tại rốt cục phát hiện mình ăn nói vụng về rồi, nói năng đã không có cách nào khác biểu đạt được. Cũng may ông trời hiểu tâm tư lòng người, dùng một trận tiếng vó ngựa dồn dập hóa giải sự ngượng ngập giữa mọi người.
- Có biến!
Vương Phục Bảo nhanh chóng đẩy chuyển vật cưỡi, tránh ra quan đạo.
- Hẳn không phải là cái đại sự gì!
Trình Danh Chấn gật gật đầu, bình tĩnh đáp lại. Vì để tránh cho người đưa tin khi truyền lại quân tình dẫn đến sự náo loạn khắp nơi, hắn từng cố ý chia tướng quân tình làm mấy cấp bậc, cấp bậc tình báo bất đồng, màu kỳ sau lưng người đưa tin cũng bất đồng. Mà xa xa trên quan đạo đang cấp tốc đuổi tới có thể nhìn thấy được sau lưng người đưa tin cắm chính là ba cây cờ xí màu vàng nhạt, điều này nói rõ trong lúc đoàn người đi tuần, thành Thanh Chương đã xảy ra chuyện vô cùng trọng yếu và cũng vô cùng nguy hiểm.
Quan đạo là lúc nông nhàn đặc biệt phái người tu sửa rồi, cho nên người đưa tin tới rất nhanh. Trong nháy mắt, đã đuổi tới trước mọi người, phi thân xuống ngựa, đem ống trúc trên người giơ lên cao hướng về phía Trình Danh Chấn:
- Báo, Đại đương gia, huyện Thanh Chương có khách quý đến, phu nhân mời ngài nhanh chóng quay lại!
- Khách quý?
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng nhíu mày, nhanh chóng tiếp nhận ống trúc từ tay người đưa tin. Mình đang ở cùng Vương Phục Bảo đi nắm tình hình quen thuộc ba huyện Bình Ân, có khách quý gì có thể có thân phận cao hơn so với Vương Phục Bảo nữa?
Không đợi hắn mở ra thư, Vương Phục Bảo đã đoán được vài phần chân tướng.
- Sợ là lão Đậu lại phái người đến rồi. Mấy ngày trước ta đã sai người cưỡi khoái mã đem tin tức ngươi gia nhập liên minh truyền cho hắn. Khẳng định hắn quá cao hứng, cho nên phái người đến thương lượng với ngươi những an bài cụ thể sau này!
- Ừ!
Trình Danh Chấn nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, ánh mắt đã rơi vào trên tờ giấy. Tin là Đỗ Quyên tự tay viết đấy, chữ sai không ít, nhưng đủ thấy sự coi trọng của nàng đối với tin tức này. Khách quý cũng đích thật là theo đồi Đậu Tử tới, nhưng thân phận và mục đích lại không hoàn toàn như Vương Phục Bảo suy đoán. Hắn khẽ cười cười, quay đầu nhìn về mọi người đang nôn nóng.
- Không có chuyện lớn gì. Buổi chiều chúng ta quay trở lại. Vương huynh, khách nhân là tới tìm ngươi!
- Tìm ta?
Vương Phục Bảo nghe được sửng sốt, đầu óc choáng váng hỏi.
- Ừ!
Trình Danh Chấn cười trả lời.
Vương Phục Bảo bị cười đến trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài miệng ngoan cố như cũ.
- Tìm ta, lão Đậu phái tới tìm ta sao? Lão Đậu này, từ khi nào bỗng trở nên lề mề như thế!
- Sợ ngươi bị người khác câu đi đấy!
Trình Danh Chấn cười đem tờ giấy đặt vào trong tay y:
- Là vị nữ tướng quân, ngàn dặm xa xôi tới tìm ngươi!
Hứng thú của mọi người lập tức đã bị khơi gợi, đồng thời cười dài nhìn chằm chằm Vương Phục Bảo. Lỗ tai, hai má, cổ của Vương Phục Bảo toàn bộ đỏ rực lên, lắp bắp nói:
- Là phụng mệnh đến ư! Lão Đậu, cô muội muội này của lão Đậu là một nữ trung hào kiệt, từ trước đến nay là cánh tay của hắn. Ta, ta với cô ấy chưa, không có...
Y càng phủ nhận, mọi người càng cười. Trên trán Vương Phục Bảo mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống, nhưng vẫn cứ nghển cổ cãi:
- Thật sự không giống như các ngươi nghĩ đâu, chúng ta còn chưa có hôn ước đâu. Hơn nữa dù là tìm ta thì thế nào? Ta lớn tuổi hơn so với các ngươi, đã sớm nên thành thân rồi!
- Nếu vậy, ta ở Thanh Chương đặt một căn phòng, để cho Vương huynh làm đại sự?
Trình Danh Chấn bỡn cợt chớp mắt, cười truy hỏi.
- Đừng, đừng. Việc này, việc này còn phải thương lượng cùng Hồng Tuyến rõ ràng mới được!
Khỏi phải xem Vương Phục Bảo không hề sợ hãi ở trong mấy vạn trong đại quân, giờ phút này lại sợ tới mức liên tục xua tay.
- Tính tình cô ấy mạnh mẽ, can đảm, có đôi khi ngay cả lão Đậu cũng không quản cô ấy nổi...
Mọi người cười ha ha, trong lòng đều vô cùng chờ mong được gặp vị nữ tử hiếm thấy Đậu Hồng Tuyến này, không ngờ có thể dễ bảo trị được Vương Phục Bảo. Cái gọi là nữ trung trượng phu đoàn người cũng không phải chưa từng thấy bao giờ, xa không nói, trong nhà Trình Danh Chấn cũng có một vị. Nhưng Ngọc la sát Đỗ Quyên trước khi kết hôn coi như danh xứng với thực, sau khi thành thân so với tiểu thư khuê các còn mềm mại hơn vài phần. Không những với Trình Danh Chấn là nói gì nghe nấy, mà còn phu xướng phụ tùy (chồng làm gì, vợ cũng làm theo), sau này càng ngày càng khách khí đối với đoàn người, đồng thời cũng càng ngày càng tỏ rõ phong phạm của một trưởng tẩu.
Mang theo chút ý nghĩ đùa giỡn, trên đường về, đám người Đoàn Thanh không ngừng trêu chọc Vương Phục Bảo, moi ra chút tin đồn thú vị. Vương Phục Bảo mỗi khi bị đoàn người trêu chọc cho thì trán lại đầy mồ hôi, đỏ bừng cả mặt, lại ấp úng không biết ăn nói thế nào. Đến cuối cùng Trình Danh Chấn thật sự thấy hơi quá, trừng mắt nhìn mọi người một cái, thấp giọng quát:
- Bớt trêu chọc một chút đi. Đậu tướng quân rốt cuộc bộ dạng dài ngắn thế nào, chẳng lẽ bản thân Đại Hỏa Trưởng không tự mình nhìn thấy hay sao?
- Vâng, Giáo đầu!
Mọi người mím môi, nén cười đến vô cùng vất vả.
- Bọn ngươi tỏ ra nghiêm trang một chút đi! Nếu chẳng may hù khách nhân đến, cẩn thận da của các ngươi đấy.
Trình Danh Chấn trừng mắt, sa sầm mặt tiếp tục nhấn mạnh.
Các tướng lĩnh ở trước mặt hắn đều tùy tiện đã quen, có thể không biết sâu cạn. Mà cô muội muội của Đậu Kiến Đức kia tính tình như thế nào, đoàn người lại cũng không rõ ràng lắm. Lúc này Minh Châu Quân vừa mới nhập vào đồi Đậu Tử, nhưng vẫn chưa hoàn toàn dung nhập. Một khi lúc này có người tạo ấn tượng xấu cho Đậu Kiến Đức, ngày sau đoàn người không thiếu được sẽ có phiền toái.
Hắn nghĩ xâu xa, Vương Phục Bảo lại không tìm được cơ hội thoát thân. Nở nụ cười chân thành, quay sang giải thích với mọi người:
- Cũng không phiền toái như vậy. Đoàn người tự mình gánh vác hậu quả là được. Đậu gia muội tử võ nghệ khá lắm đấy, ai đắc tội nàng, tự người đó ăn quả đắng nhé!
- Ha ha ha ha!
Mọi người thật vất vả giả vờ nghiêm túc bị Vương Phục Bảo làm cho mất hoàn toàn.
- Đậu tướng quân võ nghệ cao đến đâu?
- So với ngươi như thế nào?
- Vương Tướng quân nói một chút đi, dù sao đường còn xa!
Nhắc tới võ nghệ của người trong lòng, vẻ ngượng ngùng trên Vương Phục Bảo lập tức giảm đi, thay thế bằng sự kiêu ngạo tận đáy lòng.
- Cô ấy không giống với ta. Ta là xuất thân rèn sắt, thể cốt rắn chắc, mấy năm này công phu học được tất cả đều là cần dùng nhiều sức lực. Cô ấy chỉ là một cô gái, khí lực không thể so với các lão gia, cho nên chiêu số khéo léo tinh xảo. Lúc ấy Lão Đậu bị liên lụy vào trong vụ án của Tôn An Tổ, Hồng Tuyến chỉ có mười hai tuổi. Quan phủ phát binh vây quanh Đậu gia, chuẩn bị trảm thảo trừ căn. Kết quả một cô gái mang theo cây đao dám giết ra một đường máu, không chỉ cứu mạng mình, và bảo vệ cháu nhỏ ra khỏi trùng vây...
Có thể huyết chiến thoát khỏi sự bao vây của mấy trăm thanh niên trai tráng, võ nghệ của nàng khẳng định không phải tinh thục bình thường. Cũng khó trách Vương Phục Bảo vừa thương vừa sợ đối với nàng. Mọi người tự cảm thấy nếu mình cũng bị vây trong tình cảnh giống như vậy, chỉ sợ cũng không làm được như Đậu gia Hồng Tuyến, toàn bộ đều cảm thấy tò mò. Cùng lúc đó, trong lòng cũng thầm vẽ phác thảo ra một hình ảnh phụ nhân nhanh nhẹn dũng mãnh, một tay nhấc hoành đao, một tay mang theo đầu người, máu me đầy mặt, tóc tai bù xù.
Dọc theo đường đi cười cười nói nói, đợi khi đuổi tới Thanh Chương, sắc trời đã gần đen. Mọi người lòng ngứa ngáy khó chịu, chết cũng không rời đi theo sát phía sau Trình Danh Chấn, lấy lý do đàm luận công vụ không chịu giải tán hồi doanh nghỉ ngơi. Khó khăn lắm tới cửa huyện nha môn, Đỗ Quyên đã dẫn dắt các tướng đóng giữ và Đậu Hồng Tuyến ra đón. Nào có đàn bà hung dữ cầm đao, mà chỉ là một cô gái trẻ thân hình nhỏ nhắn, mặt phấn lông mày kẻ đen, mặc áo đỏ váy xanh đứng ở bên cạnh Đỗ Quyên, nếu đoàn người không phải vô cùng quen thuộc lẫn nhau, quả thực đã nghĩ nàng là thân tỷ muội của Đỗ Quyên rồi.
- Nàng, nàng tới làm cái gì?
Vừa thấy Đậu Hồng Tuyến, Vương Phục Bảo lại khẩn trương lên, lắp bắp hỏi han.
- Chẳng lẽ ta không thể đến sao? Hay là ngươi không hy vọng ta đến?
Cô gái dựng mày liễu lên, cười hỏi lại.
- Không phải, không phải!
Vương Phục Bảo gấp đến độ chà xát tay.
- Trên đường loạn, ta, ta không phải sợ nàng... Cái đó, sao!
Trước mặt nhiều người như vậy mà, Đậu Hồng Tuyến không quan tâm y đang khó xử, thoải mái đi lên trước, kéo cánh tay tráng kiện của y.
- Là đại ca để cho ta tới đấy. Huynh ấy mang theo đại đội nhân mã đi theo sau. Sợ Trình Tướng quân chuẩn bị không kịp, cho nên trước tiên phái ta đến thông báo một tiếng!
Được nghe lời ấy, trong lòng mọi người không kìm nổi đồng thời thầm khen.
- Thật là một nữ tử hiếm thấy! Không hổ là thân muội muội của Đậu Kiến Đức!
Khiến đoàn người bội phục không chỉ là mỹ mạo và sự can đảm của nàng, mà trong lời nói còn biểu hiện sự nhạy bén. Nói mấy câu, vừa trấn an Vương Phục Bảo, lại tinh tường chuyển mục đích tới cho Trình Danh Chấn. Đậu Kiến Đức lập tức muốn tới, không có ác ý gì, cho nên phái em gái ruột đến tiền trạm, để tránh trên dưới Minh Châu Quân hiểu lầm.
- Đậu, Đậu đại ca cũng tới, hắn tới làm gì?
Luận tâm cơ, mười Vương Phục Bảo cũng không bằng một Đậu Hồng Tuyến, toe toét miệng rộng, cười ha hả hỏi.
- Vào nha môn rồi hẵng nói đi. Đừng đứng ở bên ngoài nữa!
Đỗ Quyên đúng lúc nói vào một câu, tránh cho tình hình ngượng ngập có thể phát sinh.
Đoàn người nghe vậy, vội vàng giao vật cưỡi cho thân binh, cùng đi theo Trình Danh Chấn tiến vào huyện nha môn. Đợi mọi người phân công nhau lau khô mồ hôi trên mặt, thay đổi quần áo, một lần nữa tụ hợp, Đỗ Quyên mới gật gật đầu với mọi người, cười tuyên bố.
- Đậu Đại đương gia đã chỉnh hợp đồi Đậu Tử xong rồi, lục lâm anh hào của ba nơi quận Bình Nguyên và quận Bột Hải đích thân đi tới Thanh Hà báo thù cho Trương Đại Đương Gia. Lúc này các huynh đệ đã đánh chiếm toàn bộ thành trì và bảo trại (làng có tường xây quanh) phía đông huyện Thanh Dương, ít ngày nữa liền có thể giết bên cạnh sông Chương Thủy!
- A ——
Mặc dù sớm hiểu biết đối với thực lực của Đậu Gia Quân, các tướng Minh Châu vẫn như hít phải luồng khí lạnh. Từ đồi Đậu Tử đến giữa sông Chương Thủy, tất cả có chừng hai mươi mấy thành trì bảo trại lớn nhỏ. Tuy rằng năm trước đã từng bị hai người Trương Kim Xưng, Cao Sĩ Đạt phá hư bốn phía, nhưng sau khi Trương Kim Xưng và Cao Sĩ Đạt lần lượt bại vong, quan phủ đã ở Bác Lăng được sự ủng hộ của Đại Tổng Quản Lý Húc một lần nữa khôi phục lại sự khống chế đối với mấy địa khu này. Mà lúc này cách trận chiến Đậu Kiến Đức đánh bại Quách Huyến còn chưa đủ một tháng, trong thời gian không đến một tháng, một lần nữa chỉnh hợp Hà Bắc lục lâm, hoàn toàn nắm trong tay đồi Đậu Tử, hai nửa quận này bị bẻ gãy nghiền nát... Nhiều sự việc gần như làm cùng đồng thời như vậy, Đậu Kiến Đức này, chẳng lẽ thật sự có ba đầu sáu tay hay sao?