Lạc Nhi Ý

Vân Tử Lạc nghe vậy cũng không nói gì.

Một ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, hiện ại đối với Vân Khinh Bình mà nói, cho dù nàng ta nói cái gì, chỉ cần liên quan đến mình, nàng đều tin tưởng nhất định không có chuyện gì tốt đẹp.

Thái hậu nghe được Vân Khinh Bình tán dương Vân Tử Lạc, khuôn mặt già nua lập tức bày ra vẻ tươi cười như hoa cúc đang nở.

"Được, đương nhiên là được, hai con là tỷ muội cùng nhau biểu diên, người ta còn không ngưỡng mộ Vân gia chúng ta sao"

Vân Tử Lạc vừa muốn cự tuyệt, Vân Kiến Thụ đã lo lắng nhìn về phia nàng hỏi, " Lạc nhi, có được không? Hôm nay có rất nhiều người, nếu không được cũng đừng miễn cưỡng".

Nghe được giọng nói quan tâm quen thuộc của Vân Kiến Thụ, vân Tử Lạc nhớ tới, trước kia đứa bé ấy, sợ nhất đúng là lúc có nhiều người, cho nên tài năng của nàng người ngoài đều không biết đến.

Nghĩ đến đây, lời đến bên miệng của nàng lập tức thay đổi: " Nếu tỷ tỷ đã muốn gẩy đàn cổ, Lạc nhi cũng đáp ứng".

Nói xong, nàng vén váy dài màu ngọc bạch, đứng dậy, đi lên phía trước.

Vân Khinh Bình đã ngồi xuống ở phía trước của đài cao, ôm đàn cổ, nàng ta ngắm nhìn Vân Tử Lạc, lấy móng tay dài của mình, gẩy gẩy dây đàn, phát ra mấy tiếng" Tinh, tinh" nghe rất êm tai.

Khúc đàn như êm dịu như nước chảy dưới bàn tay của nàng ta chậm rãi vang lên, bốn phía lập tức im lặng lắng nghe.

Đợi tiếng đàn của Vân Khinh Bình dần dần nhập cảnh, Vân Tử Lạc mới vén tay áo của mình tùy ý múa.

Tiếng đàn tuyệt đẹp, dáng múa uyển chuyển, trong nháy mắt thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.

Vân tử Lạc cố ý muốn dùng thân thể tài hoa của mình, đem dìm tài hoa của Vân kHinh Bình xuống, nàng múa đến nhập tâm.

Tóc như liễu, dài đen như mực, cánh tay uốn lượn mềm mại như rắng, lúc thì cúi xuống lúc lại ưỡn lên, lúc thì đứng, lúc lại xoay người, lúc lại như chuồn chuồn lướt nước, lúc lại như chim yến mùa xuân bay lượn, có lúc lại như phượng hoàng múa... mọi người nhìn thấy Vân Tử Lạc thay đổi dáng múa đến chóng cả mặt, liên tục kêu lên.

Nàng giống như một đóa lục bình nở rộ dưới đài cửu phượng.

Thân thể Nhiếp chính vương hơi rướn về phía trước, hô hấp thô trọng, ánh mắt dính lên người Vân Tử Lạc, si mê quyến luyến, không cách nào rời đi được.

Quỷ Hồn đứng sau lưng phải liên tục nhắc nhở chủ nhân mình, tránh để cho Nhiếp chính vương thất thố.

Sở Hàn Lâm vốn đang nhìn Vân Khinh Bình cũng không có cách nào không chế được ánh mắt chuyển đến trên người Vân Tử Lạc.

Nhìn người con gái đang đung đưa eo như một con rắn, Sở Tử Uyên có chút thất thần.

"Có cái gì tốt chứ! Múa ai mà chả biết!"

Trường nhạc chông chúa đưa tay che tầm nhìn của Sở Tử Uyên, bất mãn hừ một tiếng.

"Đông Lâm chúng ta mạnh vì lúa gạo,bạo bì tiền tài. Nếu bản cung nghiêm túc học từ nhỏ, chắc chắn múa còn đẹp hơn Vân Tử Lạc".

Sở Tử Uyên nhíu mày, cuối cùng cũng phải bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt.

Vân Khinh Bình vốn đang đàn nhập thần, đột nhiên chuyển ánh mắt nhìn thấy ánh mắt nóng rức của Sở Hàn Lâm đang nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Vân Tử Lạc.

Động tác nàng ta lập tức chậm lại, tâm tình nàng ta cũng loạn, tiếng đàn cũng loạn cả lên.

Vân Tử Lạc nghiêng đầu, nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, cũng không dừng lại bài múa mà vung một ống tay áo, nhẹ nhàng nhón chân lên, xoay tròn...

Mọi người xung quanh dường như không chú ý tới tiếng đàn đang loạn, mà chỉ đồng loạt kêu tốt tốt...

Vân Khinh Bình cắn răng, kìm không được lửa giận, đột nhiên "Ai u" lên một tiếng, đang ngồi trên ghế đẩu gẩy đàn đột nhiên ngã về phía trước, nàng ta cũng hướng về phía Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc xoay người một cái, đỡ lấy tay của nàng ta.

Vân Khinh Bình nhanh chóng cầm lấy mạng che mặt của nàng, mạnh tay kéo xuống.

Khóe miệng Vân Tử Lạc lóe lên tia cười lạnh, sớm biết nàng ta không có ý tốt, không nghĩ rằng lại là chuyện này...

Vì vậy, nàng cứ để nàng ta kéo mạng che mặt của mình xuống, Vân Khinh Bình nội tâm vừa thực hiện được ý muốn đắc ý, giả vờ, dắt gao cầm lấy vạt áo của vân Tử Lạc bò dậy.

"Trời ạ!"

Bốn phương tám hướng vang lên tiếng kêu kinh hãi,, thâm chí có người còn đứng dậy khỏi chỗ.

"Vân gia nhị tiểu thư?"

Vân Khinh Bình nhìn thấy phản ứng của mọi người, trong lòng đắc ý,ý cười sắp tràn ra..

Vân Tử Lạc, múa được thì có gì tốt? Từ nhỏ đến lớn có dung mạo xấu xí,chắc chắn nhiều người không muốn nhìn.

Nghĩ đến đây, nàng ta chuyển ánh mắt cực kỳ khinh miệt nhìn về phía Vân Tử Lạc.

Nhưng mà, khi ánh mắt vừa chạm vào mặt vân Tử Lạc không có gì che chắn, gương mặt trơn nhắn bóng loáng như ngọc, khuôn mặt trắng như tuyết vô cùng tuyệt mĩ, Vân Khinh Bình không nhịn được hét lớn.

"Vân Tử Lạc --- vân Tử Lạc, mặt của ngươi..."

Sắc mặt nàng ta kịch liệt biến hóa, giống như đóa hoa bị dẫm nát, sắc mặt trắng bệch...

Vân Tử Lạc nhướng đôi môi mỏng đỏ thắm, cười dịu dàng nói: " Mặt của ta làm sao?"

Nói rồi, nàng xoay người lại, đối mặt với chỗ thái hậu ngồi.

Nhìn thấy dung mạo như tiên nữ xa lạ kia,thái hậu cũng không khỏi kinh ngạc, há hôc mồm.

Phản ứng của Sở Hàn Lâm không khác Vân Khinh Bình là mấy, "Soạt"hắn từ chỗ ngồi đứng bật dậy, đưa ngón tay chỉ về phía Vân Tử Lạc, khiếp sợ hỏi: " Lạc nhi, mặt của muội đẹp đến thế sao?"

Đâu chỉ là đẹp!

Hắn hiện tại không thể tin được người trước mắt mình là Vân Tử Lạc.

Đây là Vân Tử Lạc! Là Vân Tử Lạc! Làm sao có thể, không thể nào!

Nữ nhân xấu xí bị hắn từ hôn ngoài cửa, cho dù không xấu, hắn cũng nghĩ không thể nào xinh đẹp như vậy..!

Sở Tử Uyên cũng ngây ngẩn cả người, ánh mát tràn đầy kinh diễm.

Trường nhạc công chúa dù không nhìn Vân Tử Lạc múa, lúc này đây cũng há hốc mồm.

Người con gái trước mắt da dẻ trắng hơn tuyết, mày liễu hơi chau lại, hàng mi dài hạ xuống, đôi mắt hạnh sáng như sao, sống mũi cao thẳng, môi đỏ mọng khẽ mím lại, ngũ quan xinh xắn, bày ra phong thái của một tuyệt thế giai nhân,

Hai tay đang nắm, vai hơi rũ xuống, nhìn ra đường cong quyến rũ, cả người đang mặc bộ váy dài màu xanh ngọc bạch, giống như một cành sen duyên dáng yêu kiều lay động lòng người.

Không chỉ xinh đẹp, còn rất cao quý, giống như bông pháo hoa tuyệt đẹp.

Gió thổi qua, làm bay tóc nàng, càng tạo nên một phong thái khác biệt,

Ngụy Thành cũng nhìn đến sững sỡ, chỉ là hắn nghĩ, chính mình bị cô gái trước mặt đánh cho một trận mất hết mặt mũi...

Chỉ có hai người ánh mắt trầm xuống.

Vân Kiến Thụ vội vàng lăn xe lăn đến, lấy mạng che mặt trên tay Vân Khinh Bình, vội vã mang lên cho Vân Tử Lạc.

Nhìn thấy vẻ lo lắng không che dấu được trong mắt phụ thân, Vân Tử Lạc có chút áy náy.

Mình đã đáp ứng cha, không để lộ dung mạo trước mặt người khác, vừa rồi, chỉ nghĩ đơn giản muốn đối phó với thủ đoạn của Vân Khinh Bình, mà thất hứa.

Nàng không khỏi nhìn về phía Nhiếp chính vương, sắc mặt Nhiếp chính vương cũng trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng quét qua mấy người đang ngẩn ngơ nhìn phía dưới, thập phần không vui.

Chàng hung hăng cấp cho Tiếu Đồng một ánh nhìn lạnh băng, Tiếu Đồng không khỏi rùng mình một cái, vội vàng mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Nhiếp chính vương, hắn mới tỉnh ra.

Một người dễ dàng bị ánh mắt bán đứng nhất, vừa rồi, hắn thiếu chút nữa quên mất thân phận của mình lúc này.

Vân Tử Lạc đẩy Vân Kiến Thụ lùi ra phía au, Vân Khinh Bình lúc này mới phản ứng lại, vội vàng từ mặt đất bò dậy.

Một trận hoa mắt choáng váng đánh tới, nàng ta đưa tay đỡ lấy đầu, vẫn khiếp sợ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Vân Tử Lạc. Tim giống như đang bị hàng vạn con sâu đục khoét, đau đớn khó chịu. Nàng ta không dám chấp nhận sự thật này.

Vân Tử Lạc làm sao đột nhiên lại trở nên xinh đẹp như vậy!

Đố kị giống như cỏ mọc sâu từ đáy lòng bùng dậy, gắt gao cuốn lấy cổ họng nàng ta, cướp mất hô hấp của nàng ta.

Vân Tử lạc đẩy Vân Kiến Thụ trở về chỗ của Vân gia, Diêu Linh Linh cũng không để ý đến cái khác nữa, cũng Đào nhi vội vàng chạy đến.

Vẻ mặt muội ấy kịch động không thôi, vừa định hỏi Vân Tử Lạc, thì Thập vương gia đã từ bên cạnh chạy đến, cách ăn mặc của hắn vẫn như cũ, một thân trường bào màu xanh, trong lòng còn đang ôm một bàn cờ lưu ly, nhìn chằm chằm vào vân Tử Lạc đang mang mạng che mạt.

"Nhin cái gì?" Diêu Linh Linh trước giờ không thích những hành vi kiểu này.

Thập vương gia thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt,nói ra: " vân Tử Lạc,c ho ta xem mặt cô một chút"

Khóe miệng vân Tử Lạc nhẹ rút, thật đúng là một đứa trẻ... Nhìn thấy Sở Hàn Lâm cùng Sở Tử Uyên cũng đang đi đến, ánh mắt nóng như lửa đang nhìn về phía mình, nàng giận đến tái mặt nói: " Mặt của ta không thể gặp gió".

Thập vương gia có chút không tin, một giọng nói trầm thấp từ phía trên đã vang lên.

"Thập vương gia, ca múa không hợp ý sao?"

Nhiếp chính vương hé mở môi mỏng, hai đầu mày lại thoáng qua ý lạnh, vẻ mặt lại ôn hòa hỏi.

Thập vương gia quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt.

Nhiếp chính vương lạnh lùng cười nói: " Ngươi không vừa ý, bản vương giữ lại mấy kép đào hát này cũng vô dụng không bằng đem chém hết"

Thập vương gia lúc này mới hiểu được ý của Nhiếp chính vương, trên trán lập tức rịn mồ hôi, dáng vẻ tươi cười miễn cưỡng: " Thích, thích chứ".

Nhiếp chính vương thả tách trà trong tay ra, giọng nói âm trầm mà hữu lực: " Bản vương còn tưởng rằng Thập vương gia không thích thú!"

"không có, không có, Không thể nào!" Thập vương gia vội vàng lau mồ hôi trên trán, tìm một chỗ khuất ngồi xuống.

Nhiếp chính vương lúc này mới nhìn về phía Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc cùng Diêu Linh Linh thì thầm rồi đứng lên, vờ như lúc chưa có hắn xuất hiện.

Yến hội vẫn tiếp tục diễn ra, chỉ khác là tâm tình mọi người đêu trở nên khác hẳn, thỉnh thoảng có một vài người nhìn trộm về phía Vân Tử Lạc.

Vân tử Lạc vẫn lạnh nhạt như cũ.

Tất cả các triều thần tham gia yến tiệc đều lần lượt dâng lễ vật đã chuẩn bị lên cho Thái hậu, Diêu Linh Linh cũng đưa lên một bức tranh tự thêu để tỏ rõ tâm ý.

Vân Tử Lạc vẫn không có bất kỳ cử động nào.

Yến tiệc đã trôi qua được một nửa,đột nhiên có một tiểu thái giám từ bậc thềm ngọc vội vã chạy tới.

"Thái hậu, Nhiếp chính vương, Hoàng thượng! Hầu Hạ- quận chúa Nam Xuyên mang lễ vật tiến cung!"

Hắn vừa chạy xong, thở hồng hộc: " Đang ở cách đài cửu phượng trăm mét, chuẩn bị tới đây rồi!"

Thái hậu vui mừng " Mau tiếp đón, mau tiếp đón!"

Vân Tử Lạc nghe được Lục Thừa Hoan tới đây, đôi mày liễu lập tức chau lại.

"Lạc nhi, nữ nhân kia chả phả là muội muội kết nghĩa của Nhiếp chính vương sao? Lần trước cùng tỷ so tài đã thua một lần rồi, phải chật vật trở về Nam Xuyên, sao còn không biết xấu hổ mà đến đây".

Giọng Diêu Linh Linh nhỏ nhỏ nói ra.

Trước kia, muội ấy không biết quan hệ của Nhiếp Chính Vương và Vân Tử Lạc, giờ nghĩ lại, thái độ của Lục Thừa Hoan đối với Vân Tử Lạc, rõ ràng là tranh giành tình cảm của Nhiếp chính vương.

Nửa nén hương sau, Lục Thừa Hoan một thân váy dài đen, đầu bồng màu đen được tiểu thái giám chầm chậm dẫn lên đài cửu phượng.

Nàng ta ăn mặt thần bí, bên hông còn cắm hai song kích màu bạc, cất bước thập phần rộng lớn, không có khí chất nữ nhi, lại có một chút khí thế oai hùng, dũng cảm.

Nàng ta đi thẳng đến bên cạnh Thái hậu, mới cởi áo choàng ra, để lộ gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo như mặt trăng, sau đó hành lễ.

"Quận chúa Nam Xuyên- Hầu Hạ, tới chúc thọ Thái hậu, chúc Thái hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn".

"Thật tốt! Quận chua xin mời đứng lên! Quận chúa không quản ngàn xa vạn dặm vì ai gia đến đây chúc thọ, Công chúa Đông Lâm- Trường nhạc công chúa cũng vì ngày sinh nhật của ai gia mà đến, điều này là may mắn của ai gia, may mắn của Hoàng thượng, may mắn của Kỳ Hạ!"

Thái hậu cười tủm tỉm nói; "Người đâu, chuẩn bị chỗ ngồi"

Ánh mắt Lục Thừa Hoan sớm đã liếc qua chỗ Nhiếp chính vương, vừa nghe được lời này lập tức xoay mặt nhìn về phía Nhiếp chinh vương, khuôn mặt khiếp sợ không thể nào che dấu được, không khỏi cao giọng hỏi: " Hách Liên ca ca, sao huynh lại mặc y phục màu trắng?"

Nàng ta trừng mắt lớn, tựa như thấy được chuyện không tồn tại.

Màu trắng nhạt, có thêu họa tiết hoa lê thanh lịch, chất liệu tơ tằm thượng hàng, từng đường kim, sợi chỉ được may rất tỷ mỷ, công phu, chiếc trường sam mày trắng này càng làm nổi bật thân thể cao lớn, tráng kiệt của Nhiếp chính vương, màu nhạt, gò má tuấn tú như điêu khắc của Nhiếp chính vương lại càng nổi bật.

Ngọc quan tử sáng chói trên tóc, mày kiếm nhập tấn, mắt phượng như biển, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ nhếch lên.

Con mắt Lục Thừa Hoan tràn đầy kinh diễm, trái tim cũng không khỏi đập loạn vài nhịp.

Nàng ta mới phát hiện ra, thì ra Hách Liên ca ca mặc áo bào trắng còn có phong thái tuấn kiệt hơn!

Nhiếp chính vương "Ừm" một tiếng, rồi hỏi lộ trình trên đường của nàng ta.

Một tên thái giám thân cận, sắp xếp chỗ ngổi của Lục Thừa Hoan bên cạnh Nhiếp chính vương, Lục Thừa Hoan chỉ ngồi nửa người trên ghế gỗ lê, nửa còn lại tựa hồ như dán chặt vào thân thể của Nhiếp chính vương, trả lời câu hỏi của Nhiếp chính vương, ánh mắt kinh ngạc nhất thời chưa kịp thu về.

Vân Tử Lạc không tự chủ được nhếch đôi môi đỏ mọng lên, dời mắt đi chỗ khác, trong lòng lại cực kỳ không thoải mái.

Tiếng cười của Lục Thừa Hoan như chuông bạc không gì che dấu được, bị gió thổi đi, không biết nàng ta nói gì, mà Nhiếp chính vương cũng cất giọng cười trầm thấp.

Đáy lòng của Vân Tử Lạc toàn bị chua!

Quả nhiên là "Huynh muội"! Vừa mới đõ đã có thể tán gẫu tận hứng nhanh như vậy!

Trong lòng nàng có chút phiền muộn, đứng dậy, tìm vị trí phía sau.

Nàng vừa động, Nhiếp chính vương liền phát hiện ra, lập tức ngước mắt nhìn về phía này, Lục Thừa Hoan nói gì cũng không nghe thấy.

Lục Thừa Hoan thấy ánh mắt của chàng thay đổi, cũng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ánh mắt của chàng đang chăm chú nhìn về hướng Vân TỬ Lạc, lửa giận trong lòng không khỏi bừng cháy.

Mà lúc này, bọn thị vệ Nam Xuyên vừa hay mang một cái rương gỗ đỏ thượng hạng đến đài cửu phượng.

Nàng ta áp chế sự không vui, đứng dậy kêu lên: " Vân Tử Lạc!"

Vân Tử Lạc ngẩn ra, quay đầu lại nhìn nàng ta, không như nội tâm buồn bực, con mắt hạnh của nàng vân bình thản không một gợn sóng.

"Hầu hạ..!" Giọng nói Nhiếp chính vương thập phần nghiêm khắc.

Lúc Thừa Hoan chau mày, bước ra vài bước, chỉ vào cái rương đặt trên mặt đất nói: " Đây là lễ vật ta đặc biệt chuẩn bị cho sinh nhật của Thái hậu, ta cho ngươi xem ta chuẩn bị gì cho Thái Hậu! Mở ra!"

Khóe miệng vân Tử Lạc nhẹ rút, thản nhiên nói: " Quận chúa Nam xuyên quả là hào phóng"

Lúc này nàng cũng tìm được chỗ ngồi, thoải mái ngồi xuống.

Cảm giác được, ánh mắt của Nhiếp chính vương nhìn mình, Vân Tử Lạc ngước mắt nhìn thẳng chàng.

"Đem mở rương ra" Lục Thừa Hoan sai bọn thị vệ bên cạnh mở rương gỗ đỏ ra.

"Lạch cạch" Nắp rương được mở ra, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt là một vầng ánh sáng lung linh.

Trong rương gỗ lim, một bức tượng bằng bảo ngọc nằm lẳng lặng trong đó, cao chừng ba thước, hình được khắc chính là quan thế âm bồ tát đại từ đại bi, không biết tầng ngoài còn có gì, chỉ biết dưới ánh nắng mặt trời nó tỏa ra đủ mọi màu sắc, sáng lung linh. Cả bức tượng ngọc dưới ánh sáng vô cũng đẹp đẽ quý giá, gương mặt đại sĩ Quan Thế Âm thanh khiến, sáng bóng".

"Ồ.." âm thanh bốn phía vang lên.

"Thứ đồ tốt!"

"là ngọc quý.."

Vẻ mặt Thái hậu cực kỳ hưng phấn, kích động đứng lên.

Lục Thừa Hoan cười giải thích, " Đây là ngọc phật quý giá của Nam Xuyên, đã có lịch sử trăm năm, là đồ cổ, ngày đêm phổ độ phật quang, Thái hậu có bức Ngọc Quan âm ngũ sắc này, nhất định sẽ trường thọ ngàn năm".

Vân TỬ LẠc nghe được cũng trọn tròn mắt.

Ngọc cao đến ba thước không thể nhìn thấu vào bên trong được, nhưng lớp ngoài toàn có chất hóa học thông thường, lại nói thành phật quang phát sáng. Lục Thừa Hoan này cũng thật hay...

Những người cổ đại này cũng thật phiền toái, người nào cũng mê tín đến dị thường, nghe mấy lới này của Lục Thừa Hoan, có vẻ nàng ta đang rất hưng phấn.

Thái hậu vui mừng vỗ vỗ tay, " Tố, lễ vật tốt! Đây là lễ vật tốt nhất năm nay ai gia nhận được".

Vẻ mặt Lục Thừa Hoan dương dương tự đắc, xoay đầu lại, vội vàng nhìn về phía Vân Tử Lạc hỏi: " Không biết, lần này Vân nhị tiểu thư chuẩn bị lễ vật gì cho Thái hậu".

Vân Tử Lạc nhíu mày, từ tốn đáp: " Đương nhiên không bằng được lễ vật trân quý của Hầu Hạ quận chúa".

Nàng đâu có chuẩn bị lễ vật gì, căn bản là nàng đi tay không, bằng không trước mặt nhiều người như vậy đến bây giờ nàng còn chưa đưa lễ vật ra sao?

Nếu như hỏi nàng mang lễ vật gì, lễ vật của Vân Kiến Thụ có tính là có phần của nàng hay không?

Lục Thừa Hoan thấy nàng không nói, quay ra hỏi Thái hậu: " Thái hậu, người vừa nói Ngọc này của ta là lễ vật tốt nhất năm này, vậy ở Kỳ Hạ, không có một lễ vật nào hơn được ngọc này của ta sao?"

Hết thẩy hạ thần của Kỳ Hạ, đều nghe ra trong giọng điệu nàng ta có nhiều ít phần khinh thường, sắc mặt ai ấy đều biến sắc.

Thái hậu chau mày, rất nhanh cười đáp lại: " Ở Kỳ Hạ,bảo ngọc quý giá đều ở trong hoàng cung, ở dân gian cũng hiếm có".

Trên mặt Lục Thừa Hoan có một tia đắc ý, dương dương tự đắc, ngồi trở lại bên cạnh Nhiếp chính vương, thân mật nghiêng qua nói chuyện với chàng.

Dù sao nàng ta cũng là quận chúa Nam Xuyên, lại không phải là lần đầu tiên đến Kỳ Hạ, lại có quyền lực của Hách Liên Ý làm chỗ dựa, hành vi,lời nói của nàng ta vẫn thường hống hách.

Nhiế chính vương cũng không suy nghĩ nhiều.

Nhưng Sở Hàn Lâm, Sở Tử Uyên, kể cả hoàng thượng giả Tiếu Đồng, trên mặt đều có tia giận giữ.

Vân Tử Lạc lạnh lùng cười nói, " Thái hậu là Thái hậu của Kỳ Hạ, không phải là thái hậu của Nam xuyên, chúng ta tặng lễ vật gì, không phải nằm ở giá trị bao nhiêu, mà là ở tâm ý trân quý"

Để nàng xem lần này Lục Thừa Hoan khó chịu tới đâu.

Lục Thừa Hoan ánh mắt vờ kinh ngạc nhìn qua: " Tâm ý, không biết Vân nhị tiểu thư có tâm ý gì? Là tự mình thêu một chữ thập? Hay làm một bộ y phục? hoặc cũng có thể là, hát thái hậu nghe một bài, hay múa một khúc, như vậy là lễ vật tâm ý trân quý sao?"

Nhiếp chính vương thấy nàng ta nói chuyện với Vân Tử Lạc giọng điệu châm chọc, đôi mắt phượng trầm xuống, nhin không được quát lớn: " hầu hạ".

Lục Thừa Hoan run lên, nhưng lại cố nén sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Vân Tử Lạc.

Vân Tử Lạc hừ một tiếng, đứng dậy.

"Hậu Hạ quận chúa đã muốn xem tâm ý của ta như vậy, vậy thì chờ đi".

Nói rồi nàng nhấc váy lên, đi về phía bậc thềm ngọc,chậm rãi bước đến trước mặt Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên, do dự một lúc, mới nhướn mày hỏi Sở Tử Uyên: " Có thể giúp ta một việc được không?"

"Giúp việc gì?" Sở Tử Uyên lập tức hỏi.

"Chúng ta nói sau" Vân Tử Lạc đưa ngón tay trắng nõn thon dài chỉ về phía dưới bậc thềm.

Dưới ống tay ao, tay Nhiếp chính vương đã nắm chặt thành quả đấm, vị chua loét bùng lên.

Vì sao Lạc nhi lại nhờ Sở Tử Uyên giúp mà không tìm mình?

Chàng thừa nhân, chàng ghen tỵ, trong lòng chua chát, ghen tuông bay đầy trời J J

Sở Tử Uyên vừa đi được vài bước,

"Đợi đã"

Trường nhạc công chúa đưa tay ngăn Sở Tử Uyên lại.

"vân Tử Lạc, cô muốn cho quận chúa Hầu Hạ biết quà mừng thọ của cô trân quý đến thế nào, cô có tâm ý cỡ nào, cô gọi Tử Uyên sao? Chẳng lẽ cô muốn Tử Uyên giúp cô đối phó? Không có bản lĩnh thì đừng lớn miệng! Không bằng thì vẫn là không bằng"

Dù sao nàng ta cũng không phải là người Kỳ Hạ, nên lời nói cũng không chút kiêng kỵ nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui