Lâm Quốc hướng Trần Thiên Minh gật đầu một cái, liền gọi hai huynh đệ cùng đi ra ngoài. Trần Thiên Minh quay đầu hỏi Trương Ngạn Thanh:
"Ngạn Thanh, Tiểu Tô cùng Tiểu Ngũ thương thế ra sao rồi?"
Trương Ngạn Thanh ngồi bên cạnh nói: "Tiểu Ngũ không có gì đáng ngại, hai ngày nữa có thể xuất viện. Tiểu Tô mặc dù thân thể tốt khôi phục nhanh, nhưng bác sĩ nói còn cần một tuần nữa."
"Ừ, cho dù bọn họ xuất viện cũng để cho bọn họ nghỉ ngơi vài ngày, dù sao nơi này nhiều người, bọn họ không đến cũng được."
Trần Thiên Minh uống một ngụm trà, thật sự rất thơm, như có luồng thơm mát chảy vào tận tim phổi thật lâu không tiêu tan.
"Cô chủ, phòng ở lầu bốn đã chuẩn bị tốt rồi"
Một nữ giúp việc khoảng 40 tuổi đi tới bên cạnh Hoàng Na nhỏ giọng nói.
"Tôi biết rồi, bà Liễu, bà vào phòng bếp xem có thể ăn cơm chưa, mà sau này ở đây đều có hơn mười người ăn cơm, tôi đã mời thêm hai người giúp việc đến phòng bếp làm việc" Hoàng Na nói với bà Liễu ở bên cạnh.
Bà Liễu hướng Hoàng Na cúi chào, sau đó liền đi. Mặc dù bà Liễu nói nhỏ, nhưng Hoàng Lăng ở bên cạnh cũng nghe được, cô bé nói với Hoàng Na:
"Mẹ, con đưa thầy giáo lên lầu bốn xem phòng được không?"
"Được, con đi xem đi" Hoàng Na nói:
"Thầy Trần, Tiểu Lăng buổi tối có phải đến trường tự học?"
"Đúng vậy, tôi sẽ đưa em ấy tới trường" Trần Thiên Minh gật đầu nói.
"Đi thôi, thầy, chúng ta lên trên xem một chút"
Hoàng Lăng cao hứng lôi kéo tay Trần Thiên Minh, sau khi kéo Trần Thiên Minh đến thì vừa đi vừa khoác tay Trần Thiên Minh, hình như không lo có người nhìn bọn họ.
Trần Thiên Minh cảm giác có chút không ổn, hắn nhỏ giọng nói với Hoàng Lăng:
" Hoàng Lăng buông tay ra, thầy tự mình đi tới."
Mặc dù Trần Thiên Minh nhìn một chút bốn phía, chưa có ai chú ý đối với việc hắn cùng Hoàng Lăng thầy trò thân mật, nhưng hắn nghĩ là không nên, nếu như Hoàng Na nhìn ra Hoàng Lăng thích mình thì không tốt lắm.
"Sợ cái gì, trước kia trong nhà có người khác tới, em cùng bọn họ thân thiết cũng là như thế này, mẹ sẽ không nói chúng ta, mẹ không biết em thích thầy."
Hoàng Lăng nhỏ giọng vừa nói vừa hướng Trần Thiên Minh mỉm cười.
Trời, nếu như để cho mẹ ngươi biết nàng khẳng định sẽ không bỏ qua cho ta. Trần Thiên Minh trong lòng âm thầm nghĩ tới.
Trong chốc lát, Trần Thiên Minh cùng Hoàng Lăng lên tới lầu bốn, nhà ở của Hoàng Na được trang trí rất đẹp, chỉ nhìn tay vịn cầu thanh làm bằng gỗ lâu năm, cầm vào cảm giác rất thoải mái.
Hoàng Lăng kéo Trần Thiên Minh tới trước một gian phòng nói:
"Đây là phòng của mẹ em, vừa rồi mẹ nói hai gian phòng bên phải là phòng của chúng ta ở, chúng ta đi xem một chút." Hoàng Lăng vừa nói vừa kéo Trần
Thiên Minh về bên phải:
"Thầy xem một chút đây là phòng của thầy, còn lại là của em"
Nói xong Hoàng Lăng lấy tay mở cửa ra.
Bên trong có một cái giường lớn, còn có tivi, tủ quần áo, điện thoại bàn, đồ dùng trong nhà v.v…, bên trong còn có phòng vệ sinh, gian phòng rộng khoảng bốn mươi mét vuông.
Trần Thiên Minh nhìn một chút sau đó nói với Hoàng Lăng:
"Hoàng Lăng, những phòng này có giống nhau không, thầy muốn xem phòng em".
Hoàng Lăng nghe Trần Thiên Minh nói vậy lắc đầu nói:
"Không giống, phòng của em làm sao có thể đơn sơ như vậy,phòng của thầy trước kia là nơi bạn của mẹ ở lại khi đến thăm mẹ, bên trong bày biện không có gì thay đổi, chỉ có giường là đổi mà thôi."
"Đơn sơ?" Trần Thiên Minh nhìn phòng như vậy khó hiểu nói,
Nếu như phòng này mà nói đơn sơ vậy phòng mình trước kia chính là quá quá đơn sơ. Xem ra người có tiền đúng là không thể nào giống như mình, mình trước kia tưởng rằng mình rất có tiền nhưng so sánh với Hoàng Na thật
khác xa giống như trời và đất vậy.
"Đúng vậy, nhà em mỗi một phòng đều như thế, có đồ gia dụng tivi, phòng
vệ sinh. Đi thôi, thầy, đi xem phòng em một chút." Hoàng Lăng vừa nói vừa khoác tay Trần Thiên Minh,
Hơn nữa lần này làm càng thêm trầm trọng hơn là đem bộ ngực của mình đè lên tay Trần Thiên Minh, dù sao nơi này chỉ có hai người bọn họ, Hoàng Lăng đối với Trần Thiên Minh thân mật hơn rất nhiều.
"Hoàng Lăng, em không nên như vậy có được không, nếu như mẹ em nhìn
thấy sẽ hiểu lầm chúng ta"
Trần Thiên Minh lo lắng nhìn hành lang, may mà không có ai.
"Em không sợ đâu, mẹ em rất thương em, em làm sai việc gì mẹ cũng không
nỡ mắng em, hơn nữa thầy là thầy giáo của em, em đối tốt với thầy thì có gì không đúng đâu?" Hoàng Lăng không cho là đúng nói.
"Cái này không phải là đúng hay không, mà chúng ta như vậy đã vượt quá quan hệ thầy trò, hay là em cũng cùng với thầy giáo khác làm như vậy hả?"
Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng lộ ra bộ dáng bất cần, không thể làm gì khác hơn là lấy ví dụ để dạy dỗ nàng.
"Không, nhìn thấy bộ dáng mấy thầy giáo khác em đã buồn nôn, em làm sao
có thể cùng bọn họ như vậy, em ngay cả chạm vào bọn họ một chút cũng không có đâu!" Hoàng Lăng ủy khất mà nói,
Hình như Trần Thiên Minh nói như vậy làm tổn hại danh dự của nàng.
"Chúng ta cũng không thể như vậy, người khác nhìn thấy thì không tốt." Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nói.
Hoàng Lăng này hình như thật cố chấp, mình nói cái gì nàng cũng không tiếp thu.
"Em hiểu rồi, ý của thầy là khi có người khác nhìn chúng ta sẽ không thể như vậy, nếu như không có ai khác chúng ta có thể như vậy,ý tứ là như vậy sao?" Hoàng Lăng cố ý nói với Trần Thiên Minh.
Nàng không phải không rõ ý tứ của Trần Thiên Minh, chỉ là nàng sẽ không nghe theo Trần Thiên Minh!
Hơn nữa, nàng sẽ không thể thua Trịnh Tiểu Hồng, nàng học tập không có tốt như Trịnh Tiểu Hồng nhưng không có nghĩa là tại phương diện này nàng không hơn được Trịnh Tiểu Hồng.
"Em, em…" Trần Thiên Minh không biết nói như thế nào,
Hoàng Lăng này ngươi càng nói nàng, nàng càng như thế, càng nói càng hồ đồ.
"Thầy, thầy xem phòng em một chút, đồ của em bà Liễu cũng đều mang lên rồi".
Hoàng Lăng giảo hoạt cười cười với Trần Thiên Minh, sau đó kéo Trần Thiên Minh vào một gian phòng khác. Gian phòng này cùng phòng Trần Thiên Minh không khác biệt nhiều lắm, nhưng bày biện nhiều hơn một chút, đều là một ít đồ của con gái, xem ra đúng như Hoàng Lăng nói đây là phòng của nàng.
Hoàng Lăng đi tới cái bàn bên cạnh, chỉ vào cái máy tính ở trên bàn nói với Trần Thiên Minh:
"Thầy, thầy thích dùng máy tính không? Cái máy tính này là của em, thầy muốn dùng lúc nào có thể đến phòng em."
"Không dùng, thầy tháng này tới bảo vệ em cùng mẹ em chứ không phải tới đây để chơi" Trần Thiên Minh khoát khoát tay nói.
"Thầy, võ công của thầy lợi hại lắm sao? Vừa rồi võ công anh Quốc thật lợi hại, thầy có phải so với anh ấy còn lợi hại hơn?" Hoàng Lăng tò mò nói.
Nàng không ngờ Trần Thiên Minh bên ngoài là thầy giáo, thật ra lại mở công ty vệ sĩ, trách không được ngày đó thầy lái xe đến cứu mình.
"Võ công của thầy cũng vậy thôi, được rồi Hoàng Lăng em không được nói cho người khác biết chuyện thầy ở bên ngoài mở công ty còn biết võ công nữa." Trần Thiên Minh dặn dò Hoàng Lăng,
Hy vọng tiểu quỷ nghịch ngợm này có thể vì mình giữ bí mật.
Hoàng Lăng nhìn Trần Thiên Minh hỏi: "Thầy, Tiểu Hồng có biết việc này không?".
"Tiểu Hồng đối với chuyện của thầy biết rất ít"
Trần Thiên Minh dùng từ "rất ít" để che dấu Tiểu Hồng biết chuyện tình của mình rốt cuộc là những gì.
"Tốt lắm, em sẽ không nói cho người khác"
Hoàng Lăng biết mình hiểu rõ chuyện của Trần Thiên Minh so với Tiểu Hồng nhiều hơn, trong lòng nàng rất cao hứng, nàng vội vàng đáp ứng Trần Thiên Minh.
"Em cần phải nói chuyện giữ lời, nếu không thầy sẽ tức giận đấy"Trần Thiên Minh có chút không yên lòng với tiểu quỷ nghịch ngợm Hoàng Lăng.
"Nói chuyện giữ lời" Hoàng Lăng gật đầu nói.
Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, Hoàng Lăng đi ra mở cửa, thì ra là bà Liễu.
"Tiểu thư, phu nhân gọi cô cùng Trần tiên sinh xuống ăn cơm, nói cô tối hôm nay còn đến trường tự học nữa!" bà Liễu hiền lành nhìn Hoàng Lăng.
Bà chăm sóc Hoàng Lăng từ khi còn nhỏ cho đến lúc lớn lên, cho nên đối với Hoàng Lăng có chút cưng chiều, cũng vì thế Hoàng Lăng ở trường học có chuyện gì xấu bà cũng đều làm cho việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ thành không có.
"Cháu biết rồi, bà Liễu, bà xuống trước đi"
Hoàng Lăng vừa nói vừa kéo cổ tay bà Liễu, sau đó bảo bà đi xuống.
"Thầy, bà Liễu là quản gia nhà em, thầy cần gì có thể nói với bà, thầy nhớ không cần khách sáo, coi ở đây như nhà thầy là được."
Hoàng Lăng nói tới đây, cảm giác câu cuối cùng nói hơi quá, mặt nàng không khỏi đỏ lên.
Trần Thiên Minh nhìn Hoàng Lăng đỏ mặt cũng hơi buồn bực, Hoàng Lăng này cũng có lúc đỏ mặt, xem ra hôm nay mặt trời mọc từ phía tây.
Hoàng Lăng cùng Trần Thiên Minh xuống cùng mọi người ăn cơm, sau đó cùng Trần Thiên Minh đến trường học.
Để tiện cho Trần Thiên Minh bảo vệ Hoàng Lăng, Hoàng Na cũng kêu hai người bảo tiêu đi cùng Trần Thiên Minh. Tới trường học, Trần Thiên Minh để cho hai bảo tiêu ở gần phòng học của Hoàng Lăng tìm chỗ ngồi đợi, hắn thì trở về văn phòng Đoàn.
Sau khi tan học Trần Thiên Minh để Hoàng Lăng tới phòng làm việc của mình ngồi một lúc, chờ học sinh về hết, bọn họ cùng nhau quay về nhà Hoàng Lăng.
Trở lại nhà Hoàng Lăng, bà Liễu lập tức cho người đưa tới cho Hoàng Lăng cùng bọn Trần Thiên Minh một ít điểm tâm là đồ ăn khuya.
Trần Thiên Minh thấy vậy, cảm giác Hoàng Lăng thật hạnh phúc, đúng là sinh ra trong một gia đình giàu có. Bất quá, đáng tiếc là Hoàng Lăng trước kia không hiểu chuyện, nghe nói con nhà giàu giáo dục không được tốt lắm, cái này có thể do luôn cho rằng bản thân ưu việt hơn người khác.
"Thầy, em đi tắm trước đây"
Hoàng Lăng bắt chuyện một chút với Trần Thiên Minh rồi đi lên lầu.
Trần Thiên Minh thấy Hoàng Lăng đi liền gọi điện thoại cho Lâm Quốc "A Quốc, cậu ở đâu vậy?"
"Lão Đại, em ở trên tầng thượng của tòa nhà" Lâm Quốc nói.
"Cậu xuống đây một chút, anh có chuyện nói với cậu." Trần Thiên Minh nói.
Lát sau, Lâm Quốc đi tới bên Trần Thiên Minh. Bây giờ Lâm Quốc mặc một bộ quần áo đen, trên quần áo có dấu hiệu huỳnh quang màu trắng.
Đây là Trần Thiên Minh để mọi người mặc buổi tối, bởi vì phạm vi bảo vệ rộng, nhiều người, nếu mọi người không mặc thống nhất không thể dễ dàng phân biệt quần áo, như vậy có thể khiến cho khi kẻ địch đến còn tưởng là
người nhà ấy chứ!
"Cậu đã nắm được lịch làm việc ngày mai của Hoàng Đổng chưa?" Trần Thiên Minh nói.
"Có, sáng mai cô ấy đến văn phòng tập đoàn Âu Minh thống nhất một số chi tiết cuối cùng của việc hợp tác, xế chiều quay về công ty, buổi tối không có việc gì." Lâm Quốc nói với Trần Thiên Minh.
"Vậy hệ thống bảo vệ điều khiển có tốt không?" Trần Thiên Minh nói.
"Điều khiển tốt rồi, bây giờ nếu ở phụ cận tòa biệt thự này có người xuất hiện, người phụ trách giám sát đều phát hiện được họ. Lão Đại, đây là bộ đàm mini của anh, bộ đàm này đã được kết nối tất với tất cả mọi người."
Lâm Quốc vừa nói vừa đưa một cái bộ đàm mini cho Trần Thiên Minh.