Ma Ngân


Từ xa nhìn lại, toàn bộ Nam Du căn cứ quân sự vô cùng to lớn, không kém gì một một tòa thành thị, tất cả đều vô cùng đẹp đẽ quý giá, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tản ra ánh sáng mà chỉ kim loại mới có.
Đồng dạng ở trong căn cứ quân sự này, cũng có ước chừng 7000 binh lính, phụ trách bảo hộ an toàn cho Cố Hoành Thần và các tướng lĩnh khác, những quân đội này đối với Cố Hoành Thần, thì cũng là tuyệt đối trung thành.
Các phương tiện phòng ngự thì cũng đầy đủ mọi thứ, có thể nói đề phòng rất nghiêm mật.
- Đã đến lúc kết thúc rồi, cho dù Tiêu Hoằng ta có tan xương nát thịt, cũng sẽ không làm những anh linh bất khuất kia thất vọng đâu!
Tiêu Hoằng thì thào tự nói, nét mặt tràn ngập vẻ tàn nhẫn, sau đó ra lệnh cho các thành viên Thích Khách Minh:
- Xông lên! Vì các anh linh đã chết, vì Đại trưởng giả đã chết, tàn sát nơi này!
Theo một tiếng ra lệnh của Tiêu Hoằng, các thành viên Thích Khách Minh đều khu động Lưu Văn, lập tức từ trên đỉnh núi lao xuống, đánh thẳng về phía Nam Du căn cứ quân sự, hang ổ của Cố Hoành Thần.
Mấy chục năm trước, Nam Du căn cứ quân sự đều có bộ đội tinh nhuệ của Nam Du Quận đóng quân, tuy nhiên, từ khi Cố Hoành Thần tiếp nhận chức vụ, thì thủ vệ Nam Du căn cứ quân sự cũng không phải là quân đội tinh nhuệ nhất, mà là quân đội trung thành nhất đối với Cố Hoành Thần.
Thực lực tuy rằng kém hơn một ít, nhưng lại có thể khiến cho uy hiếp tới quyền lợi của Cố Hoành Thần bị giảm tới mức thấp nhất, nên biết rằng, nơi này chính là lớp vỏ phòng ngự cuối cùng của Cố Hoành Thần.
Tuy thực lực kém hơn một ít so với quân tinh nhuệ, nhưng Cố Hoành Thần lại có thể càng an tâm hơn, không cần để ý đến các thuộc hạ bên cạnh.
Theo Tiêu Hoằng tự mình suất lĩnh Thích Khách Minh từ trong khu rừng màu xanh kia xung phong tới, các binh lính tại đây cũng trở nên cảnh giác hơn.
- Người nào? Lui về phía sau, nếu không...
Phốc...
Không đợi lính gác nói hết, Nặc Lâm đã như một tia chớp xông tới trước mặt lính gác, năng lượng nhận trong tay trực tiếp đâm xuyên qua yết hầu, trực tiếp tiêu diệt đối phương.
Một màn như vậy, tự nhiên rơi vào mắt các Nam Du binh sĩ khác, phản ứng của họ cũng khá nhạy bén, thấy một gã lính gác rồi ngã xuống, thì đã xác định những Bạch y nhân này là địch nhân, rất nhanh lấy ra vũ khí, hoặc là đi vào tới trước Ma Văn cơ pháo, chuẩn bị tiến hành phản kích.
Chỉ là các binh sĩ này đều là Ngự Giả, thực lực làm sao có thể sánh bằng thành viên Thích Khách Minh có thực lực đạt tới Ngự Sư cấp hai, cấp ba được.
Gần như ngay khi gần trăm tên lính gác này vừa mới phản kích, thành viên Thích Khách Minh đã đều đã hiện ra trước mặt chúng, tiến hành ám sát, đều là một kích mất mạng.
Những người cách xa hơn một chút, thì trực tiếp lấy ra nỏ tay, bắn chết đối phương.
Chỉ sau mười giây, 1200 thành viên Thích Khách Minh đã dưới sự chỉ huy của Tiêu Hoằng, lướt qua tường vây cao ngất của Nam Du căn cứ quân sự một đường xông tới Khu cảnh giới mà giết chóc.
Ven đường bất kể nhìn người lạ nào, không có nhiều lời, đều ra tay giết chết, người đi đầu là Tiêu Hoằng, một tay nắm băng thứ, một tay còn lại cầm Thánh nỏ, không ngừng phát ra các loại năng lượng mũi tên hình thù khác nhau, đánh chết binh lính Nam Du từ xa.
Toàn bộ nơi đóng quân cũng không có quá nhiều tiếng chém giết, bởi vì những kẻ nhìn thấy thành viên Thích Khách Minh, thì đại bộ phận đều bị một kích mất mạng, không kịp kêu tiếng nào, ngay cả âm thanh giao chiến cũng rất nhỏ.
Nhưng mà hình ảnh tại đây là khiến cho người ta phải hết hồn, những nơi thành viên Thích Khách Minh đi qua, máu tươi của địch nhân đã nhuộm đỏ cả mảng đất.
Lúc này thì mọi người chỉ có một mục tiêu, đó chính là Cố Hoành Thần trong Khu cảnh giới.
Giờ phút này, Cố Hoành Thần căn bản không thể tưởng được, Tiêu Hoằng chỉ suất lĩnh hơn một ngàn người mà dám giết tới Nam Du Tinh.
Dựa theo hắn lý giải, thời điểm này Tiêu Hoằng đang chuẩn bị tiến công Nam Du phòng vệ hạm đội mới đúng.
- Nhớ kỹ, nếu muốn người nhà các ngươi được bình an, được bảo hộ nguyên vẹn, thì các ngươi cần không tiếc hết thảy, ngăn cản Tiêu Hoằng một tuần thời gian.
Cố Hoành Thần nhìn vào màn hình, dùng bộ dáng uy nghiêm nói với Nam Du phòng vệ hạm đội.
- Trưởng quan, ngài yên tâm đi, chỉ cần chống đỡ một tuần, tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp cả, chúng ta thần phục Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, cam nguyện làm nước phụ thuộc của họ, không thể nghi ngờ chính là một cái bánh từ trên trời rơi xuống cho Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, bọn họ sẽ không từ chối đâu, họ cũng sẽ phái binh tới trợ giúp chúng ta, bao vây tiễu trừ tên ma quỷ Tiêu Hoằng này.
Một lão Tướng quân hơn sáu mươi tuổi nói với vẻ xu nịnh.
Về phần Chu Bằng, lúc này thì vẻ nghiêm trọng trên mặt, ít nhiều đã bớt đi, trong mắt Chu Bằng, hiện tại việc cấp bách, ngoài việc phòng bị Tiêu Hoằng ra, thì còn cần tìm cách ứng phó hạm đội Viễn Vọng do Chiến khu Tây Nam phái tới.
Tuy nhiên, chỉ là một chi hạm đội, đối với Nam Du Tinh thì vẫn không đủ trình độ uy hiếp, hơn nữa chỉ cần Thụy Lạp Tinh Quần Quốc kiềm chế được tốt, thì Chiến khu Tây Nam cũng rất khó phái ra đại lượng quân đội tấn công Nam Du Quận, trừ khi bọn họ không cần Hoàng đô nữa.
Hoàng đô và Nam Du Quận, cái nào trọng yếu hơn, không cần nói cũng biết.
Nhưng ngay khi Cố Hoành Thần, Chu Bằng thậm chí các Tướng quân biến chất này tính toán tiền cảnh tương lai, cùng với thế cục có thể phát sinh, thì Bộ tổng chỉ huy vốn đang yên lặng, trong nháy mắt đã bị tiếng cảnh báo vang lên làm cho bừng tỉnh, âm thanh chói tai giống như một lưỡi dao sắc bén, xé rách mộng đẹp của mọi người.
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Nghe thấy thanh âm này, Cố Hoành Thần đang nhìn bố trí chiến cuộc trước mặt, không kìm được nheo mắt lại, sau đó bất mãn hỏi.
- Báo cáo Tướng quân, ách... không, là báo cáo Thống soái đại nhân, một đám áo trắng đã từ bên sườn đông của căn cứ quân sự mà giết vào trong, đang chạy tới chỗ chúng ta, nhân số đại khái có hơn một ngàn người.
Trợ thủ của Cố Hoành Thần nhanh chóng báo cáo.
- Chỉ có hơn 1000 người ư? Vậy mà lại dám...
Không đợi Cố Hoành Thần nói xong, màn hình trước mặt Cố Hoành Thần bỗng hiện ra một hình ảnh, khiến cho câu nói của hắn bị nghẹn lại, trong màn hình là Tiêu Hoằng thân mặc áo trắng, phía sau hắn là hơn một ngàn thành viên Thích Khách Minh.
Đối với nhất cử nhất động của thành viên Thích Khách Minh, Cố Hoành Thần tự nhiên có nghe thấy, bọn họ đã từng thuấn sát 1000 Thiên Dực binh sĩ.
- Điều này... điều này sao có thể? Tiêu Hoằng không phải đang ở trong Liên hợp hạm đội Tây Cương hay sao? Tại sao lại ở trong này?
Chu Bằng nhìn vào màn hình, tình cảnh Thích Khách Minh giết chết quân đội Nam Du hiện ra rõ mồn một, vẻ mặt trầm tĩnh của hắn rốt cục cũng toát ra một chút kinh hãi!
Dời toàn bộ lực chú ý của mọi người vào Liên hợp hạm đội Tây Cương, sau đó dùng một nhánh quân đội xông tới, đánh thẳng vào trái tim, nếu mà không xử lý tốt, đây tuyệt đối là một đòn trí mạng.
Nếu đổi làm quân đội bình thường, cuộc tập kích như vậy thì không khác gì đi chịu chết cả, nhưng Tiêu Hoằng không biết từ chỗ nào đào ra đội quân thần bí này, hoàn toàn có thể sánh được với một căn cứ quân sự, bọn họ làm thế nào để miểu sát quân đoàn Thiên Dực thứ 5, Chu Bằng tự nhiên có nghe thấy rất rõ ràng.
Không hề nghi ngờ, một chiêu này của Tiêu Hoằng tuyệt đối là nằm ngoài dự đoán của Cố Hoành Thần và tất cả các Tướng quân biến chất tại đây.
- Tất cả binh lính đóng quân tại Nam Du nghe lệnh, toàn bộ xuất phát, vây giết Tiêu Hoằng, yên tâm, chỉ cần đánh chết Tiêu Hoằng, tất cả nguy cơ chắc chắn sẽ bị hóa giải!
Cố Hoành Thần cầm Ma Văn thông tin, ra lệnh.
Lần kinh biến này, trong mắt Cố Hoành Thần, vừa là uy hiếp, đương nhiên cũng là cơ hội, Cố Hoành Thần không cho rằng một căn cứ quân sự gồm hơn 7000 người, lại không ngăn được hơn 1000 người của đối phương!
Theo Cố Hoành Thần ra lệnh một tiếng, toàn bộ Nam Du căn cứ quân sự lập tức nhanh chóng tiến vào trạng thái cảnh giới toàn diện, đại lượng quân đổi Nam Du cùng nhau lao về phía đám người Tiêu Hoằng mà giết, một số kẻ còn hiện lên vẻ vô cùng tàn nhẫn!
Đối với quân đội Nam Du, Cố Hoành Thần rất quan tâm, bởi vậy, vào thời khắc mấu chốt, vẫn biết nên bán mạng cho Cố Hoành Thần.
Chỉ là phần lớn những người này đều là cấp bậc Ngự Giả, muốn đối kháng cùng Thích Khách Minh, quả thực chính là không biết lượng sức!
Đối mặt với quân đội Nam Du từ bốn phương tám hướng giết tới, hai mắt Tiêu Hoằng đã trở thành màu đỏ, điên cuồng điều động Ngự lực.
Bông tuyết màu tím trên bầu trời lại một lần nữa bay múa trên không trung, khi thì từ trên trời giáng xuống mộ tảng băng, đều đã vô cùng chuẩn xác đập cho những binh lính Nam Du kia tan xương nát thịt!
Các thành viên Thích Khách Minh khác cũng đại khai sát giới, năng lượng nhận trong tay, hoặc là Vi Mễ thứ đao đã biến thành máy móc thu gặt sinh mệnh, đối mặt với binh lính Nam Du đang lao tới, thì thường chỉ cần nhẹ nhàng cắt một cái trên cổ, thì tên binh lính vốn đang nhe ranh múa vuốt này lập tức ngã xuống, không có chút động tác thừa nào cả.
Về phần cái gì mà Ma Văn chiến đấu cơ, Ma Văn trọng pháo, giờ khắc này, căn bản không thể phát huy ra công hiệu của bọn chúng, dù sao nơi này là căn cứ trung tâm của Nam Du Quận, Ma Văn đạn pháo sẽ phá hủy tất cả kiến trú của Nam Du Quận.
Vẻn vẹn chỉ không đến hai phút thời gian, 2000 binh sĩ Nam Du lao lên đầu tiên đã bị giết chết, trong số này còn bao gồm hơn 1000 nhân viên công tác Nam Du Quận, hễ tới ngăn cản, thì đều bị giết chết.
Thông qua màn hình, nhìn Tiêu Hoằng và thành viên Thích Khách Minh đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, vẻ mặt vốn tràn ngập uy nghiêm của Cố Hoành Thần rốt cục cũng hiện ra vẻ kinh hãi.
Thích Khách Minh mạnh hơn các binh sĩ rất nhiều, năng lực tác chiến hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của bọn họ, đối với bị tấn công từ xa, thì Thích Khách Minh thể né tránh cực kỳ linh hoạt, tốc độ cực nhanh, mà năng lực viễn trình công kích của họ cũng rất tinh chuẩn, cận chiến cũng vậy, chỉ cần một kích là mất mạng.
Hiển nhiên, cho dù số lượng binh lính Nam Du đông hơn, nhưng sức chiến đấu của Thích Khách Minh thật sự quá mức cường hãn.
- Đây... đây rốt cuộc là quân đội gì?
Cố Hoành Thần không kìm được thốt lên, trên trán thì mồ hôi không kìm được chảy xuống, không hề nghi ngờ, nếu nơi này thất thủ, toàn bộ tính toán khi trước của Cố Hoành Thần đều sẽ hóa thành bọt nước, thậm chí tánh mạng cũng khó bảo toàn được.
Cố Hoành Thần tuyệt đối không nghĩ tới, một chiêu này của Tiêu Hoằng nhìn như không có gì, nhưng lại cực kỳ trí mạng, nguyên nhân thì vẫn là do bên người hắn có một đội quân cực kỳ thần bí, hơn nữa còn rất cường đại.
- Tất cả binh sĩ Nam Du, không nên phân tán, cần tập trung tấn công Tiêu Hoằng, toàn bộ tập trung đến khu vực bên cạnh Khu cảnh giới.
Cố Hoành Thần tiếp tục ra lệnh, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lạnh lẽo.
Mãi cho đến hiện tại, hắn mới thật sự cảm nhận được ngọn lửa báo thù của Tiêu Hoằng rốt cuộc khủng bố tới mức nào, quả thực chính là một đầu dã thú đang gào thét trong đau đớn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui