Mơ ước em

Cô đợi thêm mười phút, cuối cùng Ngôn Kha cũng thay quần áo xong đi ra, anh mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh nhạt, mái tóc đen tuyền hơi che lông mày, trông cả người yên tĩnh và ôn hòa.
 
Một nam sinh trung học đẹp trai.
 
Hạ Chi buồn chán ngồi trên bàn ăn gõ bát, thấy anh cô không nhịn được phàn nàn: "Vừa nãy chị đi tìm em, em có nghe thấy không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Chị tìm em à?"
 
Anh giả vờ không biết: "Không nghe thấy."
 
"Thôi thôi, ăn đi!"
 
Vốn dĩ Hạ Chi không nghĩ đến chuyện con trai sẽ làm những chuyện đó khi đang tắm, đương nhiên cô càng không nghĩ đến chuyện cậu em trai ngoan ngoãn hiểu chuyện đang ngồi đối diện cô lúc này vừa nghĩ đến cô vừa làm những chuyện đó trong phòng tắm.
 
Dù sao Hạ Chi cũng lớn lên trong một gia đình đơn thân, lại chưa từng yêu đương, thậm chí để mẹ không lo lắng, để trở thành một đứa trẻ ngoan chỉ biết học, cô còn chưa từng thích một chàng trai nào.
 
Về vấn đề giới tính, cô thực sự ngây thơ đến mức đáng sợ.
 
Vì vậy, khi bạn bè nói muốn giới thiệu bạn trai cho cô, cô sẽ vô thức từ chối cũng là vì cô thật sự không biết phải tiếp xúc với con trai như thế nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thế nào, vị không tệ đúng không?"
 
Ngôn Kha gật đầu, chuyên tâm ăn mì trong bát, anh đã ăn liền hai bát to, điều này đã hiệu quả hơn bất kỳ lời khen ngợi nào nên khiến Hạ Chi vô cùng vui vẻ.
 
Buổi tối, hai người ngồi cạnh nhau trên ghế sofa xem TV.
 
Ngôn Kha đột nhiên hỏi cô có muốn học cách chơi trò chơi đó không, Hạ Chi nhìn chương trình tạp kỹ nhàm chán trên TV rồi ngáp dài đáp lại anh.
 
"Thôi, chị không giỏi chơi game."

 
Ngôn Kha lại nói: "Em có thể kéo chị."
 
"Không, không muốn chơi."
 
"Em chơi cũng không tệ lắm, có thể chơi cùng chị..."
 
Hạ Chi á một tiếng, phàn nàn anh thật phiền phức lại hay bám người.
 
...
 
Anh không còn ép cô nữa, trên Wechat, Tưởng Phương Niên gửi cho anh một tin nhắn.
 
Là Phương Niên chứ không phải Phương Điền: [Bố ơi cầu kéo rank!]
 
Ngôn Kha: [Cút.]
 
Là Phương Niên chứ không phải Phương Điền: [Vâng bố ơi, ngày mai con trai sẽ đến, bố ngủ ngon mơ đẹp nhé.]
 
-
 
Ngày thứ hai của kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ, Hạ Chi đến kỳ kinh nguyệt, vốn dĩ cô định đi xem phim với Ngôn Kha nhưng kế hoạch hoàn toàn đổ bể.
 
Buổi trưa vừa thấy đau cô đã muốn uống thuốc nhưng nhà lại không có thuốc giảm đau, vẫn là Ngôn Kha bất chấp trời nắng chang chang chạy ra hiệu thuốc mua thuốc Ibuprofen cho cô.
 
Thuốc không có tác dụng nhanh như vậy, cô đành nằm trên giường ngủ cả một buổi chiều.
 
Trước khi ngủ, Hạ Chi nghe thấy điện thoại của Chu Dương gọi Ngôn Kha đi chơi bóng, Ngôn Kha không muốn đi, nói cô khó chịu nên phải chăm sóc cô, cô nhịn đau, chỉ muốn đá anh một phát.
 
Anh có ở đó hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

 
Cô ngủ một giấc trưa hơn ba tiếng, lúc tỉnh dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thấy trời vẫn sáng, có chút cảm giác hỗn loạn không biết hôm nay là ngày nào.
 
Bụng không còn đau nhưng lại đói.
 
Trong nhà cũng không còn nhiều băng vệ sinh, dù thế nào cô cũng phải ra ngoài một chuyến.
 
Hạ Chi dọn dẹp xong chuẩn bị ra ngoài, ừm, cảm thấy mình lại tràn đầy năng lượng, cô đến một quán bún ở gần khu chung cư ăn một bát bún gà, đang ăn thì Ngôn Kha gọi điện cho cô.
 
Ngôn Kha đoán chừng cô đói nên dậy rồi, trước tiên anh hỏi cô đã đỡ hơn chưa, muốn ăn gì, anh sẽ mua đồ ăn tối về cho cô.
 
Khi anh gọi điện, Hạ Chi nghe thấy tiếng bạn anh không hài lòng ở đầu dây bên kia: "Này, đại ca, không phải chúng ta sẽ chơi cả đêm sao?"
 
Ngôn Kha lạnh lùng phản bác lại: "Tớ đã đồng ý đâu."
 
Bên kia lại gào lên: "Vậy lúc em quỳ xuống cầu xin anh, anh cũng không phản đối mà! Anh ơi!"
 
Hạ Chi vội vàng nói với anh cô đã ăn bún rồi nên cũng không đau nữa, bây giờ rất khỏe, bảo anh đừng lo lắng, cứ chơi bóng với bạn bè đi.
 
Ngôn Kha nói anh không nhìn thấy cô thì sao tin cô không sao được? Anh vẫn còn nhớ dáng vẻ khó chịu của cô vào buổi trưa.
 
Cô cười nói: "Vậy em muốn xem thế nào mới vừa lòng? Chẳng lẽ chị bay qua đó?"
 
"Ừ, chị qua đây đi, chị đến xem em chơi bóng đi."
 
Cô do dự một lúc, không biết tại sao gần đây anh lại trở nên hay bám người như vậy, rõ ràng đã trưởng thành rồi, sao lại còn bám cô hơn trước kia vậy?
 
"Vẫn ở sân bóng bên trường Nhất Trung, có quán trà sữa mà chị thích nhất đó."
 

"Ừ, để chị bắt xe qua."
 
Trường Nhất Trung là trường cấp ba của cô và Ngôn Kha, quán trà sữa ở phố đồ ăn vặt bên cạnh có trà sữa tươi ngon nhất thế giới.
 
Nhưng ông chủ lại không có tham vọng, cũng không mở chi nhánh theo các quán trà sữa khác, chỉ giữ một cửa hàng nhỏ bên cạnh trường Nhất Trung, đủ sống là được.
 
Hạ Chi về nhà vào thứ sáu hàng tuần, chương trình cố định là nhờ Ngôn Kha mua cho cô một cốc trà sữa vào thứ sáu hàng tuần.
 
Cô không biết quán trà sữa đó đông nghịt vào thứ sáu hàng tuần vì Ngôn Kha sẽ đến.
 
Ngôn Kha cười, nghe giọng điệu có vẻ tâm trạng rất tốt: "Chị đến quán trà sữa trong bao lâu, em đến đón chị, sợ chị không tìm thấy sân bóng."
 
“Chị tìm được, chị biết ở đâu mà."
 
"Em đến đón chị."
 
Quả nhiên là học sinh cao trung, tràn đầy năng lượng, không hề ngại phiền phức.
 
"Vậy đi, chị lên xe rồi gửi Wechat cho em, mười mấy phút nữa là đến."
 
Hạ Chi đi taxi đến quán trà sữa, phát hiện quán trà sữa đông nghịt, cô vừa xếp hàng vừa do dự.
 
Uống trà sữa đá hay trà sữa ấm đây.
 
Ai cũng biết, trà sữa đá ngon nhất thế giới.
 
Huống hồ trời lại nóng nực như thế này.
 
Nhưng cô lại đang trong kỳ kinh nguyệt, đây là một câu hỏi khó đối với mọi tín đồ hảo ngọt đang trong kỳ kinh nguyệt.
 
Hạ Chi đang do dự thì một nhóm nữ sinh ngồi dựa tường trong quán trà sữa cũng đang do dự vì một vấn đề khác.
 
"Sao hôm nay không thấy anh ấy đến nhỉ?"
 
"Có phải vì nghỉ rồi không?"

 
"Nhưng tuần trước anh ấy cũng đến mà, thi Đại học xong rồi mà thứ sáu tuần trước anh ấy cũng đến mua trà sữa đấy."
 
"Ôi~ Tiếc quá~ Bình thường phải học tự học buổi tối nên không đến được, nghĩ hôm nay anh ấy sẽ đến, tớ từ Thành Tây đi xe đến đây gần hai tiếng, ai bù đắp thanh xuân cho tớ đây."
 
Ai? Ai đến cơ?
 
Hạ Chi bị cuộc trò chuyện của các cô gái thu hút sự chú ý.
 
Cô vừa định nhìn sang thì đột nhiên có tiếng ồn ào ở cửa, cô lại quay người nhìn ra cửa, ồ, Ngôn Kha đến rồi.
 
Anh vừa đến thì cả cửa hàng chìm vào sự im lặng kỳ lạ.
 
Anh mặc áo bóng rổ màu đỏ, trán đeo một chiếc băng đô thể thao màu đen đi thẳng về phía Hạ Chi.
 
Đến lượt Hạ Chi gọi món, cô nhìn Ngôn Kha trước: "Em uống không?"
 
Ngôn Kha lắc đầu.
 
Nhân viên phục vụ nhìn anh với vẻ mặt như cậu đang đùa à, khách quen đến đây vào thứ sáu hàng tuần ơi, cậu không uống sao? Có chắc là cậu không uống không?
 
"Xin chào, tôi muốn một cốc trà sữa trân châu không đá, ba phần đường."
 
"Xin lỗi, làm nóng giúp cô ấy nhé."
 
Hạ Chi trừng mắt nhìn anh, Ngôn Kha bình tĩnh cúi mắt nhìn cô, Hạ Chi đành quay sang nhìn nhân viên phục vụ.
 
"À, phiền các bạn đổi thành đừng quá nóng, có một chút đá là được nhất..."
 
Từ lúc nào mà ánh mắt của cậu ấy trở nên đáng sợ như vậy?
 
Hạ Chi: "Không đá không đá, nhiệt độ thường, nhiệt độ thường, cảm ơn!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận