Này Quỷ Nhỏ, Lại Đây Ôm Một Cái!

Thời gian dường như ngưng đọng lại.

Vạn vật đều trở nên bất động.

Chỉ có trái tim của Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn nhảy nhót loạn xạ không ngừng.

Trong đầu vẽ ra một loạt cảnh tượng hôn môi lãng mạn, rốt cuộc nương theo trí tưởng tượng, bé con nhắm tịt mắt lại.

Môi hơi mím nhẹ, đầy vẻ căng thẳng.

Cậu nghĩ mùi bạc hà cũng rất thơm, chắc chắn người kia sẽ rất thích.

Nghĩ đến đó, yết hầu khẽ động đậy, cậu nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Được rồi, thầy sẽ hôn em thật sao?

Nhưng mà hơi nhanh đó, kiểu này làm sao mà em sống nổi đây? Mười lăm năm trời ba mẹ em cực khổ nuôi em lớn, vậy mà thầy chỉ cần một giây đã cướp đi sinh mạng của em sao?

Không được, em hồi hộp quá!

Âu Dương Kiều Vỹ nhăn nhăn chân mày, môi vẫn mím nhẹ, vẻ mặt tràn đầy mong chờ.

Nào ngờ sau đó cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh quen thuộc đặt lên môi mình.

Hôn rồi?

Khoan đã, cái này…không giống cho lắm.

Bé con rất tò mò nhưng không dám mở mắt, sợ sẽ bị khuôn mặt phóng to của anh dọa chết mất.

Màn tĩnh lặng qua đi, bé con nghe thấy tiếng cười trêu chọc bên tai mình. Càng nghe càng thấy ngứa ngáy.

Vưu Kiện duỗi ngón tay lau khóe miệng cho cậu, nói: “Mặt đỏ, môi mím chặt, nhắm mắt lại, em đang muốn làm gì vậy quỷ nhỏ?”

Lúc này cậu mới biết mình vừa tưởng bở một quả rất to!

Hít hít mũi, ngửi được thoang thoáng mùi nhục nhã nữa.

Âu Dương Kiều Vỹ rốt cuộc cũng mở mắt nhìn Vưu Kiện, nhận ra anh đang nhìn mình đầy ý vị, cả người không chịu được, chui xuống trùm chăn lên.

Từ trong chăn, cậu nói: “Thầy trêu em!”

Vưu Kiện bật cười thành tiếng: “Quỷ nhỏ, em xem phim nhiều quá rồi đúng không hả?”

Bé con vẫn không nhúc nhích, cảm thấy nỗi nhục này còn gì sánh bằng nữa chứ. Cậu cứng đầu không trả lời, nằm im trong chăn.

Sau một lúc, Vưu Kiện đi tới, đưa tay lật chăn ra: “Trốn cái gì? Quê quá rồi đúng không?”

Bé con quay đầu lại, mặt vẫn còn đỏ bừng: “Sao thầy dám gạt một đứa trẻ chứ?”

“Thầy gạt cái gì? Là do em nghĩ nhiều thôi.”

Bé con hậm hực, vung chăn ra, bước xuống giường, nhón chân nói: “Thầy định hôn em đúng không? Nhưng vì em đã bắt bài, cho nên thầy liền đổi bài khác?”

Vưu Kiện gõ lên đầu cậu, càng ngày càng dung túng con người này quá đà rồi.

“Bậy bạ! Sung lại rồi nhỉ? Vậy mau về lớp dọn cặp đi.”

Âu Dương Kiều Vỹ ôm đầu, ánh mắt vừa giận dỗi vừa xấu hổ nhìn anh, bất lực nói: “Em biết rồi. Thầy đúng là…”

“Đúng là gì?”

Bé con cúi thấp đầu, lí nhí nói: “Kì cục.”

Nói xong thì xoay người gấp lại chăn cho ngay ngắn rồi mới chịu rời khỏi phòng.

Vưu Kiện lưu lại trong phòng một chút, nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy, khi khoảng cách cả hai rất gần nhau, anh có tình cờ ngửi thấy mùi bạc hà rất nhẹ, còn có một mùi hương nhẹ nhàng ngọt ngào khác nữa.

Anh nghĩ đó là mùi toát ra từ bé con.

Nếu lúc tâm anh không vững, chắc chắn sẽ làm ra loại chuyện tồi tệ nhất đời.


Nhìn vẻ mặt mong chờ kia, anh đúng thật khổ sở. Vừa muốn tiến đến hôn một cái, vừa sợ sau khi hôn rồi sẽ không còn đường lui nữa.

Thật ra, anh cũng rất khổ sở mà?



Âu Dương Kiều Vỹ đã cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi, bao tử không còn đau nữa, nhưng mà trái tim vẫn chưa yên ổn.

Tại sao lúc đó cậu dễ tin người đến vậy chứ?

Nghĩ lại, Âu Dương Kiều Vỹ càng tức giận, vừa giận vừa xấu hổ, giậm giậm chân xuống đất.

Đúng lúc này Chúc Văn từ phía sau đi tới, vỗ lên vai cậu một cái: “Hey, tâm tình với thầy Vưu có thích không?”

Âu Dương Kiều Vỹ quay qua, chưa lắng xuống được nét ngại ngùng của mình nói: “Rất vui! Nhưng làm sao cậu biết được?”

“Vậy cậu nghĩ làm sao thầy Vưu biết cậu nằm trên phòng y tế?”

“Ờ nhỉ.” Âu Dương Kiều Vỹ gật gù, sau đó nói, “Khi nãy cậu không biết được người kia định làm gì mình đâu.”

“Hở? Hai người còn làm gì trong phòng vậy?”

Bé con thích thú, giơ ngón trỏ lên che môi: “Suỵt, bí mật!”

Chúc Văn thấy cậu đi trước, lòng tức anh ách, trừng mắt nhìn. Có loại người nói úp mở xong rồi bảo bí mật nữa hả? Sống có đạo đức một chút đê!

Mắng xong, Chúc Văn đuổi theo người kia đến cửa lớp. Âu Dương Kiều Vỹ định bước vào thì nhìn thấy một số bạn học đang cầm cặp chạy ra, vẻ mặt có hơi mệt mỏi.

Mọi người nhìn thấy cậu, thuận miệng hỏi thăm: “Khỏe rồi chứ?”

Âu Dương Kiều Vỹ gật đầu: “Ừ, mình khỏe rồi.”

“Ừm, hôm nay đáng lý đến phiên cậu trực nhật, nhưng mà Thừa Thừa khi nãy đã làm thay cậu rồi.” Một bạn học nói.

Nghe đến đây, bé con mới sực nhớ hôm nay đến phiên mình trực nhật lớp. Nhưng mà…Thừa Thừa thay mình làm hả?

Tại sao?

Âu Dương Kiều Vỹ hơi kinh ngạc nhìn bọn họ, sau đó gượng gạo mỉm cười: “Thế hả?”

“Ừ, cậu ấy đi đổ rác rồi. Mọi hôm cậu làm gì chịu đi đổ rác chứ.” Lớp phó kỷ luật vừa nói vừa lườm, sau đó thì ôm cặp ra về.

Chúc Văn nhìn theo bóng dáng mấy bạn học đó đi xa rồi, mới quay đầu nói khẽ: “Xem ra Thừa Thừa kia rất thật lòng với cậu đó. Còn trực nhật giùm nữa, ôi, sao lại có con người ga lăng như vậy nhỉ?”

Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn kinh ngạc, nhỏ giọng bảo: “Cậu đừng nói bậy. Chắc chắn cậu ta có ý đồ gì đó.”

Chúc Văn nghĩ nghĩ: “Tiểu Vỹ, đáng lẽ cậu là người phải hiểu Thừa Thừa nhất chứ? Cậu cũng từng thật lòng theo đuổi thầy Vưu mà, bây giờ Thừa Thừa thật lòng theo đuổi cậu thôi. Tớ nghĩ tính cách của cậu ta tuy hơi lưu manh nhưng không hỗn đãn. Đánh cái đúng chứ không phải bạ đâu đánh đó.”

“Chúc Văn.”

“Hả?”

Âu Dương Kiều Vỹ lườm một cái: “Thừa Thừa cho cậu bao nhiêu tiền?”

Chúc Văn xù lông: “Có được một cắc cũng mừng à. Cái này tớ nói thật lòng đó, giả dụ như…mấy tháng nữa thầy Vưu vẫn không lay chuyển, cậu có thể suy nghĩ lại một chút, cho Thừa Thừa một cơ hội đi. Thừa Thừa cũng đẹp trai, học cũng ổn, nhà lại giàu, đặc biệt thương chiều cậu như vậy.”

Âu Dương Kiều Vỹ định nói gì đó nhưng thấy Nghiêm Thừa Thừa từ đằng xa đi lại, bèn ngắt lời Chúc Văn. Cả hai nhìn đối phương một lúc, rốt cuộc đối phương cũng thấy hai người họ.

Nghiêm Thừa Thừa hơi khựng lại, sau đó đi nhanh về phía bé con: “Hết đau chưa?”

Âu Dương Kiều Vỹ đấu tranh trong lòng, cuối cùng mỉm cười nói: “Ừ, hết rồi.”

Nghiêm Thừa Thừa giúp cậu làm trực nhật, còn lo lắng hỏi thăm, như vậy…mình làm sao có thể ghét con người này được?

Tuy có hơi nghẹn, nhưng mà cũng rất hợp lý.

Nghiêm Thừa Thừa thở ra một hơi: “Vậy tốt rồi. Cậu vào lấy cặp đi, tôi còn khóa cửa lớp.”

“Được.”


Sau khi về đến nhà, Âu Dương Kiều Vỹ lôi điện thoại ra, kiểm tra phần lời mời kết bạn. Nghiêm Thừa Thừa vẫn chưa xóa đi yêu cầu kết bạn.

Cậu thở dài, đúng là rất lì, nhưng mà hôm nay cậu ta làm mình cảm động, ban phát một chút phúc lợi vậy.

Âu Dương Kiều Vỹ chấp nhận thêm Nghiêm Thừa Thừa vào danh sách bạn bè.



Nghiêm Thừa Thừa ngồi vào bàn học, tùy tiện kiểm tra tin nhắn trên Wechat một chút. Không nghĩ đến nhận được thông báo Âu Dương Kiều Vỹ đã chấp nhận lời mời kết bạn làm cậu vui không kịp thở.

Vội vàng nhắn một tin qua.

[Thừa Thừa: Sữa dâu, hi.]

Âu Dương Kiều Vỹ đang ngồi học bài, hôm nay cậu xem bài giảng ở trên mạng, tốn hết một đống tiền. Nhưng bù lại cậu có thêm kiến thức, như vậy kì thì cuối cùng này cũng không phải sợ.

Điện thoại rung rung.

Cậu nhìn qua một cái, lập tức thở dài.

[Vỹ Vỹ: Không học bài hả?]

[Thừa Thừa: Ừ, cũng chuẩn bị học. Có vài câu tôi không hiểu, cậu có thể giảng cho tôi không?]

[Vỹ Vỹ: Khoanh tròn lại đi.]

[Thừa Thừa: Vậy là chịu rồi hả?]

[Vỹ Vỹ: Rồi đem lên hỏi cô.]

[Thừa Thừa: …]

Âu Dương Kiều Vỹ đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục nghe thầy giáo đeo kính tao nhã giảng bài Vật Lý.

Nghiêm Thừa Thừa bên này đúng là định học bài thật, nhưng rồi vô tình bị con người bên kia chiếm hết tâm trí, rốt cuộc bài vở chưa đâu vào đâu.

Lúc này ngoài cửa có tiếng động, ba Nghiêm bước vào, chứng kiến cảnh tượng con trai ngồi ngốc một chỗ, bài vở còn chưa thèm mở ra ngó một cái.

Gõ lên cửa phòng, ông nói: “Thừa Thừa, con lại không chịu học à?”

Nghiêm Thừa Thừa tỉnh giấc, ngoái đầu nhìn ông: “À, con định học rồi đây.”

“Nếu con còn lơ là thì ba thuê gia sư về dạy cho con đấy. Một tuần sáu buổi, đủ hết các môn.”

“Không cần đâu ba, con học được mà.”

Ba Nghiêm nhíu mày nhìn thêm một chốc rồi đóng cửa phòng lại.

Nghiêm Thừa Thừa gục đầu lên bàn, tay cầm điện thoại tùy ý lướt lướt, cuối cùng mặt dày hỏi lại người kia một lần nữa.

[Thừa Thừa: Tiểu Vỹ, cậu có thể giảng bài cho tôi không? Như vậy ba tôi mới không thuê gia sư về nhà, áp bức tâm lý của tôi.]

Giọng điệu này cũng quá đỗi đáng thương rồi đi.

Âu Dương Kiều Vỹ đang ghi chép lại bài giảng, tin nhắn bỗng đến làm cậu hơi phân tâm. Thầy giảng xong một lượt, sau đó đưa ra bài tập, cho tầm khoảng hai mươi phút để giải.

Lúc này Âu Dương Kiều Vỹ mới cầm di động lên đọc tin nhắn.

Áp bức tâm lý á?

Chuyện thuê gia sư về nhà cậu cũng thường xuyên nhìn thấy, giống như Chúc Văn cũng có gia sư dạy tại nhà.

Còn cậu thì không, vì tinh thần tự giác học tập khá cao, Liêu Mịch cũng không muốn cậu quá áp lực trong việc học nên không để Âu Dương Chấn Anh thuê gia sư về.

Xem ra việc thuê gia sư lại nhà dạy học rất khổ sở.


Âu Dương Kiều Vỹ nghĩ ngợi một chút, không hiểu sao lại thấy động lòng.

Dù sao Nghiêm Thừa Thừa từng giúp mình, cũng từng hại mình nhưng mà tâm ý không hề ác độc.

Được rồi, làm việc thiện tích đức cho con cháu sau này cũng không tệ.

[Vỹ Vỹ: Được rồi, tôi sẽ giảng cho cậu hai ngày trong tuần thôi nha, giờ ăn trưa mọi người đi hết, tôi ở lại giảng bài cho cậu.]

[Thừa Thừa: Vậy tôi sẽ làm đồ ăn trưa cho cả hai.]

Xem chừng tên kia rất cao hứng.

Âu Dương Kiều Vỹ tùy ý đáp lại, cũng không nói chuyện dài dòng nữa, tiếp tục nghe thầy giảng bài trên mạng.



Hôm sau đến giờ ăn trưa, Âu Dương Kiều Vỹ nói với Chúc Văn mình không đi ăn, ở lại lớp có chút chuyện. Cậu không nói rõ làm cho Chúc Văn khá tò mò, nhưng vì đói bụng, cô nàng mặc kệ thế giới đang làm gì, phi nhanh xuống căng tin lấp bao tử.

Đợi mọi người đi hết rồi, Nghiêm Thừa Thừa đem bài tập không biết giải đi lên bàn của Âu Dương Kiều Vỹ. Vẻ mặt cậu ta khá hồi hộp căng thẳng.

Âu Dương Kiều Vỹ chỉ vào chỗ đối diện, tức bàn của Chúc Văn nói: “Cậu ngồi đỡ đi.”

Nghiêm Thừa Thừa ngoan như một con thỏ ngồi xuống, đem bài vở đặt lên, mở ra. Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thấy vài câu được khoanh tròn lại, đọc đề, nghĩ nghĩ một chút rồi bắt đầu giảng từng bước một.

Lần đầu tiên Nghiêm Thừa Thừa học qua bạn bè thế này, cậu cũng không nghĩ bé con vậy mà rất thông minh, bài nào cũng có thể làm được, còn giảng bài rất hay nữa.

Vừa nghe cậu giảng, Nghiêm Thừa Thừa vừa cẩn thận ghi chép lại.

Căng tin bên dưới đông đúc, ồn ào náo nhiệt.

Chúc Văn chen vào mua được một suất cơm thịt bò xào với nấm, ngon đến chảy nước bọt. Cô đem mâm cơm ra ngoài bàn trống, an tĩnh ăn ăn ăn.

Hôm nay bên cạnh thiếu vắng một bóng người làm cho Chúc Văn thấy hơi trống trải, nhưng rồi vì bụng quá đói, cô không thể nghĩ được gì hơn nữa, đành phải vùi mặt vào ăn cơm.

Giữa đám đông như cá dưới đại dương, bỗng dưng Vưu Kiện xuất hiện khiến cho không ít ánh mắt nhìn ngó.

Sau chuyện của Diêu Gia Tử, mọi người có vẻ tò mò về anh hơn. Nữ sinh trước kia yêu thích anh, bây giờ vẫn còn yêu thích nhưng không ai dám đến gần anh nữa.

Thấy Vưu Kiện xuất hiện, bọn họ ngẩng mặt nhìn, cuối cùng không nhịn được thầm khen, đẹp trai thật chứ.

Vưu Kiện đảo mắt muốn tìm Âu Dương Kiều Vỹ, hôm qua vì bị anh trêu chọc quá mức, cậu đánh rơi cả vòng tay mà không biết.

Hôm nay anh định gặp mặt trả cho thì không thấy đâu.

Nhưng mà anh nhìn thấy Chúc Văn ngồi ăn một mình.

Sao lại ăn một mình? Quỷ nhỏ đâu rồi?

Vưu Kiện bước tới gần bàn của Chúc Văn, gõ nhẹ lên mặt bàn mấy tiếng. Chúc Văn nhai miếng thịt bò, ngước mắt nhìn, suýt thì phun cơm ra ngoài.

“Thầy?”

Vưu Kiện bình thản hỏi: “Người kia đâu rồi?”

Chúc Văn thừa biết anh hỏi ai, vội nói: “Cậu ấy ở trên lớp, không biết làm gì nữa ạ.”

“Không ăn trưa luôn sao?”

Chúc Văn nghi ngờ nghĩ nghĩ: “Dạ, hình như vậy.”

Vưu Kiện quay người, nhíu mi lại.

Không ăn trưa lỡ như đau bao tử nữa thì làm sao? Quỷ nhỏ này, lại bày trò gì nữa đây?

Sau đó, anh xoay người rời khỏi căng tin, đi lên phòng học tìm Âu Dương Kiều Vỹ.

Âu Dương Kiều Vỹ giảng hết một lượt mười bài, vì đói bụng nên mới ngừng một chút ngồi ăn. Hôm nay Nghiêm Thừa Thừa đem theo cơm hộp, mùi vị rất vừa ăn, chỉ là cậu không ăn rau củ.

Nghiêm Thừa Thừa thấy vậy, đem rau củ cậu bỏ ra ăn hết.

Âu Dương Kiều Vỹ thấy điều này hợp lý, bèn lấy hết rau củ ném qua cho cậu ăn.

Ăn xong, Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy hơi buồn ngủ. Cậu nhìn bài tập, cảm thấy giải được kha khá rồi liền nói:

“Cậu làm lại mấy bài này cho nhớ. Tôi ngủ một chút.”

Nghiêm Thừa Thừa gật đầu, không làm phiền bé con nữa. Sau khi làm lại hết mấy bài vừa giải, cậu nhớ được kha khá công thức và cách làm.

Không gian lúc này yên tĩnh vô cùng.


Nghiêm Thừa Thừa cắn đầu bút nhìn trời nhìn mây, nhìn một hồi lại quay qua nhìn Âu Dương Kiều Vỹ. Bé con lúc ngủ rất an tĩnh, tựa một bên gò má lên cánh tay, hàng mi cong dài khẽ run run.

Xinh thật.

Nghiêm Thừa Thừa hít vào một hơi, trỏ ngón tay chạm lên tóc cậu, sau đó bất ngờ rướn người lên, cúi xuống đặt lên đỉnh đầu cậu một nụ hôn.

Nụ hôn vừa rơi xuống, bên ngoài cửa Vưu Kiện vừa vặn chứng kiến hết thảy mọi thứ.

Anh lặng người nhìn qua khe cửa, nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Thừa Thừa dành cho Âu Dương Kiều Vỹ rất đỗi thâm tình, đầy sự yêu chiều trong đó.

Vưu Kiện không biết bản thân hiện tại đứng đây để làm gì, chiếc vòng nằm trong vòng tay trở nên lạnh lẽo.

Nghiêm Thừa Thừa hôn lén xong liền lùi người lại, yên tĩnh nhìn ngắm đối phương.

Ngay sau đó, từ phía cửa lớp bỗng vang lên một tiếng động khá lớn.

Tiếng động ảnh hưởng đến giấc ngủ của Âu Dương Kiều Vỹ. Cậu mơ màng ngồi dậy, dụi mắt nhìn ra ngoài cửa.

“Chuyện gì vậy?”

Nghiêm Thừa Thừa cũng bị tiếng động đó làm cho hoảng hồn, giống như bị người khác bắt tại trận khoảnh khắc thừa cơ hội của mình.

Cậu ta chớp chớp mắt: “Không biết, cánh cửa…tự dưng đóng lại cái rầm.”

Âu Dương Kiều Vỹ không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra, cậu nhìn Nghiêm Thừa Thừa một lúc rồi bảo: “Cậu về chỗ đi, Chúc Văn sắp lên rồi.”

Nghiêm Thừa Thừa không cà nhây như mọi hôm, nhanh chóng ôm tập vở đi về chỗ của mình.



Đến giờ ra chơi buổi chiều, Âu Dương Kiều Vỹ cầm bình nước đi lấy nước uống.

Lúc xuống cầu thang, cậu tình cờ nhìn thấy Vưu Kiện đang đi về hướng này.

Mỗi lần nhìn thấy anh lòng đều nở một giàn hoa hướng dương.

Đứng ở trên cầu thang đợi một chút, rốt cuộc Vưu Kiện cũng nhìn thấy cậu. Anh đem theo một xấp tài liệu, từng bước nhàn hạ đi lên cầu thang.

Lúc sắp đi ngang qua cậu, Vưu Kiện lãnh đạm hỏi: “Vào giờ học rồi còn đi đâu?”

Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác dường như người kia hôm nay có hơi lạnh nhạt, quay qua khẽ nói: “Em đi rót nước.”

“Ừ.” Vưu Kiện nói xong liền lấy từ trong túi quần ra chiếc vòng màu xanh lơ, đưa cho cậu, “Hôm qua đánh rơi.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhận lại vòng, có hơi bất ngờ. Sau đó ngẩng mặt lên mỉm cười: “Cảm ơn thầy ạ.”

“Trưa nay không ăn trưa à?”

“Dạ?” Âu Dương Kiều Vỹ bị hỏi bất ngờ, lúng túng nói: “À, em ở trên lớp làm bài tập.”

Hình ảnh buổi trưa bỗng xẹt ngang tâm trí anh, khiến sắc mặt đột nhiên khó coi. Vưu Kiện lảng mắt sang chỗ khác, cố gắng kìm chế lại cảm xúc khó hiểu trong lòng mình.

Đương lúc anh còn định nói thêm vài câu thì Nghiêm Thừa Thừa từ trên lầu chạy xuống, không để ý đến sự hiện diện của anh nói:

“Sữa dâu, cậu lấy nước lâu vậy? Cô vào rồi kìa.”

Âu Dương Kiều Vỹ quay qua nhìn Nghiêm Thừa Thừa: “Thế à, vậy…lát tôi đi lấy cũng được.”

Nói rồi cậu nhìn Vưu Kiện, cảm nhận được hôm nay người kia không vui, nên cũng không dám đùa giỡn.

Chỉ nói một câu: “Em vào lớp nhé.”

Nói xong liền quay người đi lên lầu.

Nghiêm Thừa Thừa vẫn đứng tại chỗ quan sát Vưu Kiện. Cậu ta nhìn ra được ánh mắt của anh dành cho Âu Dương Kiều Vỹ không hề bình thường.

Đút tay vào túi quần, Nghiêm Thừa Thừa tỉnh bơ hỏi: “Thầy Vưu thích Tiểu Vỹ sao?”

Vưu Kiện nâng mắt liếc nhìn cậu một cái, không rõ ý tứ câu hỏi kia là thế nào nên chẳng buồn đáp.

Thế nhưng Nghiêm Thừa Thừa không buông tha nhanh như vậy, giả vờ nói: “Tiểu Vỹ rất đáng yêu, học cũng giỏi, vừa giỏi vừa xinh, đúng là không thể không thích. Thầy cũng vậy nhỉ?”

Vưu Kiện hơi nghiêng người muốn đi xuống lầu, nghe đến đây thì cười lạnh một tiếng.

Anh đã đến tuổi này mà vẫn phải cần một thằng nhóc ranh khiêu khích thế à?

Vưu Kiện trầm mặc nghĩ một chút mới nhẹ tênh nói: “Thật ra phải đảo ngược lại, là Tiểu Vỹ thích tôi mới đúng.”

Những từ cuối bị anh nhấn mạnh đến lạnh người.

Đại ý đã quá rõ ràng, chính là thích tôi, không phải Nghiêm Thừa Thừa cậu! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận