Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Dịch giả: Tiểu Băng

Sông đóng băng vừa tan, gió vẫn lạnh thấu xương, chung quanh lại là hoang sơn dã lĩnh, không có hơi người, Mạnh Kỳ hoàn toàn không ngờ mình lại làm ảnh hưởng tới giấc mộng của người khác.

“Xin lỗi xin lỗi, gặp được việc vui, cho nên thất thố.” Mạnh Kỳ lễ phép, chắp tay nói.

trong lòng hắn trở nên nghiêm túc, có thể ở trong phạm vi hai ba dặm mà không bị mình nhận ra, thực lực của đối phương không thể khinh thường, không phải Tông Sư, thì cũng có bí pháp giấu khí tức.

Trong rừng cây, một lão giả tóc bạc đi ra. Lão ăn mặc dơ dáy, đầy chắp vá, cầm một cây gậy trúc màu xanh thô to như cái bát, trên vai đắp tám cái bao tải, lông mày vừa dày vừa thô, mặt mày toàn là nếp nhăn, một đôi mắt trong veo như trẻ con.

Cái Bang bát đại trưởng lão? Mạnh Kỳ hít sâu. Hắn với Cái Bang có chút ân oán, giờ bất ngờ gặp, lại chưa biến hóa dung mạo, nên khó tránh khỏi hơi căng thẳng.

Lão khất cái trên dưới đánh giá Mạnh Kỳ: “Tuổi trẻ khí thịnh, ý khí phong phát, có thể thông cảm, lão ăn mày cũng là người từng trải, úy...”

Lão đột nhiên dừng lại, hồ nghi nhìn Mạnh Kỳ: “Có phải là ‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh Tô thiếu hiệp?”

Thiếu hiệp? Mạnh Kỳ đăm chiêu trả lời: “Chính là tại hạ, không biết tiền bối là?”

Thoạt nhìn có vẻ không có địch ý gì với mình?

Lão khất cái ho khan, phun ra một cục đàm, không hề có phong thái cường giả, cười hắc hắc: “Đại giang sóng sau đè sóng trước, một đời người mới hơn hẳn người cũ. Lão ăn mày nào dám tự xưng tiền bối, chỉ là lớn hơn mấy chục tuổi mà thôi.”

Cái Bang bát đại trưởng lão, thích hình tượng dơ bẩn, không phải loại người bao che khuyết điểm... Mạnh Kỳ cố gắng nhớ lại thông tin của Lục Phiến môn tình báo, mắt nhìn lão khất cái cẩn thận, phát hiện lão thiếu một lỗ tai, thì trong lòng chắc chắn chắp tay cười: “Thì ra là ‘Điên côn’ tiền bối.”

“Điên côn thần cái” Lăng Dược, Cái Bang đích hệ, tu luyện [Khất Thế Chân Quyết], tính tình táo bạo, không trọng lễ nghĩa, nhưng hiệp can nghĩa đảm, làm việc chính trực. Thích dìu dắt hậu bối, đối với bại hoại trong bang cũng không thủ hạ lưu tình, cũng chính vì có những người như ông, Cái Bang mới không bị đánh vào tà ma tả đạo.

Thấy Mạnh Kỳ nhận ra mình, Lăng Dược bập môi dưới, vẻ vừa lòng: “Chuyện Giang Đông không cần lo lắng, lừa bán người, theo lý phải giết, đổi làm lão ăn mày gặp được, lão ăn mày cũng sẽ ra tay thôi. Ai, tổ sư lập nên Cái Bang ta xuất thân hàn vi, khi còn bé phải đi ăn xin, gặp được kì ngộ, sau khi thành tựu Pháp Thân, đã phát lời nguyện muốn cho khất cái trong thiên hạ giúp đỡ lẫn nhau, hỗ trợ cho nhau, nhưng bên trong khất cái những kẻ làm điều phi pháp vẫn rất nhiều, bại hoại vô số, giết chúng còn tốt hơn là đi cứu tế!”

Lão chẳng chút e dè, nói thẳng điểm này tổ sư không đúng.

Có tay có chân lại lưu lạc đến mức phải đi ăn xin, không nói toàn bộ, ít nhất một nửa trong số ấy đã chẳng phải là người tốt.

Quả nhiên tính tình táo bạo thẳng thắn... Mạnh Kỳ thầm khen tình báo chuẩn xác, cũng không hề để ý tới lời nói của Lăng Dược. Trong Cái Bang, kẻ bại hoại còn nhiều hơn người tốt, chỉ dựa vào chút ít người có lòng hiệp nghĩa nhưng lại không dám vi phạm di huấn của tổ sư thì khó mà xoay chuyển được chỉnh thể, lão bảo hắn không cần phải lo, nhưng chắc chắn trong Cái Bang có rất nhiều cường giả muốn trả thù hắn!!

May mà mình chưa bao giờ hi vọng xa vời có quan hệ gì tốt với Cái Bang.

“Không biết tiền bối ở đây nghỉ ngơi, vãn bối đã quấy rầy, xin rời đi ngay, mong tiền bối thứ lỗi.” Mạnh Kỳ định như vậy rời đi.

Lăng Dược gật đầu, mở miệng: “Chờ chút, có chút việc muốn mời Tô thiếu hiệp ngươi làm chứng.”

“Làm chứng?”


Lăng Dược cười tủm tỉm: “Lão ăn mày và Thạch gia bảo Thạch Thiên Kỳ có quen biết nhiều năm, thực lực vẫn luôn tương đương, nhiều lần luận bàn, có thắng có bại, không ai phục ai, nay hai người chúng ta đều bước qua nấc thang trời thứ hai, chỉ kém một bước cuối cùng, cho nên muốn nhờ sinh tử chi đấu với nhau để kích phát tiềm lực, bước qua trở ngại, trở thành Tông Sư.”

“Tuy chúng ta đã lập sinh tử khế ước, dù ai mất mạng, bang phái gia tộc đều không được vì thế sinh sự, nhưng mà ước định vội vàng, không tìm kịp ai đức cao vọng trọng không phải Cái Bang cũng không phải Thạch gia bảo để chứng kiến trận chiến này, chỉ có khế ước không đủ mà tin được.”

“Với địa vị danh vọng của Tô thiếu hiệp hiện giờ trong chốn giang hồ, không thua gì các Tông Sư, vừa vặn gặp thật sự là trời cũng giúp ta, rất mong thiếu hiệp bỏ chút thời gian hỗ trợ, đêm nay nơi này chính là nơi quyết đấu.”

Thạch gia bảo là một nơi nổi tiếng của giang hồ Bắc Chu giang hồ, Thạch Thiên Kỳ là võ lâm đại hào, chủ yếu làm ăn mua bán ở Bắc Chu và thảo nguyên, có nhiều quan hệ với các thế gia và môn phái, một đôi phán quan bút được khen là “Điểm giáo Âm Dương, phê sinh họa tử”, cực có hi vọng bước vào Tông Sư.

Mạnh Kỳ tuy thích góp vui, nhưng hai tuyệt đỉnh cao thủ quyết đấu, thật sự là không hứng thú lắm, đang định từ chối, thì nghe thấy lời sau của Lăng Dược.

Địa vị danh vọng không thua gì Tông Sư? Mạnh Kỳ mừng thầm, nhịn không được ngẩng cao đầu, khoe khoang nói: “được tiền bối coi trọng như thế, vãn bối nghĩa bất dung từ.”

Là một thiếu hiệp chính đạo có tiếng tăm lớn, đương nhiên phải từng làm người làm chứng cho người ta sinh tử chi chiến!

Lăng Dược cười ha hả, dựng thẳng ngón cái: “Quả nhiên hào sảng, không hổ cái danh Cuồng Đao.”

Ngươi nói như vậy, ta lại muốn đổi ý... Mạnh Kỳ cười cứng ngắt. Lăng Dược lại nhắc tới những chuyện cũ đầy uy phong của lão, như đi liền vạn dặm, lên thảo nguyên phục kích cao thủ Kim trướng xuống phương nam cướp bóc, hay xâm nhập thảo nguyên cứu về mấy thiếu hiệp chính đạo bị chúng bắt giữ, hay chỉ vì trượng nghĩa, đắc tội Cát Châu Thôi thị.

Lăng Dược càng nói, mặt mày càng hớn hở, trước sinh tử chi chiến, ai không thích nhớ lại những chuyện nổi danh của mình trước nay.

Thời gian chuyển dời, như nước chảy xuôi, ánh trăng dần nhô cao. Lăng Dược nhíu mày, bay lên, cảm ứng bốn phía, miệng than thở: “Thạch lão nhi sao tới giờ còn chưa đến? Hắn luôn giữ lời mà...”

“Hay là Thạch tiền bối gặp phải chuyện gì đó, hoặc có chuyện quan trọng khác?” Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ.

Lăng Dược cau mày càng dữ: “Đã qua nửa canh giờ, chúng ta đợi thêm nửa canh giờ nữa, nếu hắn còn chưa đến, lão ăn mày sẽ tới cửa hỏi một chút.”

Mạnh Kỳ chẳng biết gì về Thạch Thiên Kỳ nên không thể dùng Ngọc Hư thần toán, dù sao Thạch gia bảo cũng chả liên quan gì tới hắn, hắn chẳng chút vội vàng, bình tâm tĩnh khí cùng Lăng Dược chờ.

Ánh trăng dần ngả về tây, Lăng Dược rốt cuộc ngồi không được nữa: “Thạch lão nhi nổi danh vì giữ tín, cho dù có chuyện, cũng nên báo cho lão ăn mày một tiếng. Nhất định là đã xảy ra chuyện, Tô thiếu hiệp, ngươi bồi lão ăn mày đi Thạch gia bảo một chuyến, chứng minh hắn không đến gặp.”

Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, gật đầu.

Hai đạo lưu quang xuyên qua tầng mây, bắn nhanh lên hướng bắc, tới Thạch gia bảo.

Hơn nửa canh giờ sau, Thạch gia bảo đã xuất hiện trước mặt, kiến trúc dày đặc, có bày cấm pháp.

Trong bảo đang vô cùng ồn ào.

Lăng Dược và Mạnh Kỳ hạ xuống, đám cường giả Thạch gia bảo mới hay, ai nấy đều có vẻ hoảng sợ.


Hai đứa con của Thạch Thiên Kỳ đều tầm hai mươi tuổi, nam chắc nịch cường tráng, ngũ quan kiên cường, nữ mặc đồ màu tím, dung mạo xinh đẹp, đang hoang mang lo sợ.

Hai người thấy Lăng Dược và Mạnh Kỳ thì vội chạy tới: “Lăng bá bá, gia phụ, hồn đăng của gia phụ bị tắt!”

“Cái gì?” Lăng Dược giật mình, “Từ từ nói xem.”

“Vị này là?” Thạch Hiểu Tú nhìn Mạnh Kỳ.

Lăng Dược giới thiệu: “‘Cuồng Đao’ Tô Mạnh Tô thiếu hiệp.”

“Cuồng Đao” Tô Mạnh? Đám cao thủ Thạch gia bảo đều im bặt như bị chấn kinh, đây là kẻ còn nổi danh hơn cả Lăng Dược Lăng tiền bối!

Thạch Hiểu Tú vội hành lễ, khóc nức nở: “Còn chưa đến tối, gia phụ không biết vì sao lại đột nhiên ra ngoài, chẳng để lại lời nào. Đến nửa đêm, người trực tổ tông từ đường là nhị huynh phát hiện hồn đăng của gia phụ tắt ngấm, mong…mong ngài làm chủ cho Thạch gia bảo!”

Có thể khiến bảo chủ Thạch gia bảo cuống quít đi ra ngoài, tất nhiên là chuyện cực kỳ quan trọng... Mạnh Kỳ nhíu nhíu mày, chuyện không liên quan đến mình, nên khá là bình tĩnh.

Chương 240: Kim trướng gian tế

Thạch gia bảo không phải danh môn truyền thừa nhiều đời, nói đúng ra, chính là bởi vì có một người như Thạch Thiên Kỳ, Thạch gia bảo mới có được như ngày hôm nay. Trong bảo không có nhiều cường giả, trưởng lão cũng không mạnh, nên khi bảo chủ gặp phải nguy nan, ai nấy trên dưới mới trở nên hỗn loạn, bất lực. Lăng Dược xuất hiện khiến họ đều coi lão là người cứu mạng.

“Trong bảo có ai biết vì sao phụ thân ngươi ra ngoài hay không?” Lăng Dược hỏi.

Thạch Tiểu Đương và Thạch Hiểu Tú nhìn nhau, bi thống lắc đầu: “Hồi tối, chúng ta có hỏi Chu quản gia và nha hoàn phục thị phụ thân, họ chỉ biết lúc hoàng hôn, phụ thân đã vội vàng rời khỏi thư phòng, sắc mặt rất là ngưng trọng, chớp mắt đã ra khỏi bảo.”

Đám Chu quản gia sau lưng đều gật đầu.

Lăng Dược thở dài: “Thực ra lão ăn mày và phụ thân các ngươi có hẹn sinh tử chi đấu vào đêm nay để tìm cơ hội trùng kích nấc thang trời thứ hai, Tô thiếu hiệp chính là người chứng kiến, nhưng mà đợi cả nửa buổi tối vẫn không thấy phụ thân các ngươi tới, nên mới tìm tới đây.”

Cả bọn nhìn Mạnh Kỳ, vội hỏi: “Gia phụ vội vàng đi ra ngoài có thể nào là vì lời hẹn với bá bá, nhưng giữa đường bị người ám hại hay không?”

Lăng Dược lắc đầu: “Lão ăn mày và Tô thiếu hiệp là ngẫu nhiên gặp nhau, sau đó mới mời hắn làm người làm chứng, kẻ ám hại phụ thân ngươi không thể nào biết trước được việc này. Vì sao không đợi phụ thân ngươi và lão ăn mày đánh nhau đến lưỡng bại câu thương rồi hẵng ra tay, như thế khả năng thành công mới cao hơn?”

Tác dụng của người làm chứng một là dùng sự đức cao vọng trọng của người đó để đưa ra những lời nói có phân lượng, khiến người ta tin tưởng, hai là phòng ngừa trong sinh tử chi đấu có kẻ dùng thủ đoạn hạ tiện, tỷ như mai phục giúp đỡ, ba chính là để dự phòng những kẻ muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, ngư ông đắc lợi.

“Hơn nữa phụ thân ngươi không phải là loại người làm việc mà không nhắn gì lại. Nếu là tới phó ước với ta, nhất định trước khi xuất phát sẽ để lại mấy lời cho các người. Hắn rời đi vội vàng như thế, rõ ràng là có chuyện quan trọng khác.” Lăng Dược phán đoán.

Nói tới đây, lão nghiêm mặt: “Lão ăn mày và phụ thân ngươi ước định trong sinh tử chi chiến nếu ta mất mạng, hắn sẽ coi đệ tử ta thành đệ tử thân truyền, nếu hắn chết, chuyện Thạch gia bảo sẽ trở thành chuyện của lão ăn mày ta, dù có vượt lửa qua sông, cửu tử nhất sinh cũng không tiếc. Nay sinh tử chi đấu tuy rằng bất thành, nhưng lão ăn mày vẫn sẽ dốc hết sức gánh vác.”


Những lời này đã giúp ổn định nhân tâm người của Thạch gia bảo, Thạch Hiểu Tú bật khóc nức nở.

Mạnh Kỳ mở miệng: “Theo tình huống cho thấy, Thạch bảo chủ không phải là đi tới cuộc hẹn sinh tử chi ước, mà nếu không phải đã sớm sắp xếp, ông ấy sẽ không định ngày quyết đấu là ngày hôm nay, vì nếu phải giải quyết những chuyện quan trọng, làm xong thì thể xác và tinh thần cũng bị ảnh hưởng, đâu còn ở được trạng thái đỉnh phong mà đi quyết đấu! cho nên rõ ràng là chuyện bất ngờ.”

“Là chuyện đột ngột phát sinh, khiến ông ấy phải rời khỏi bảo. Mà nếu đã là chuyện đột ngột, vậy truyền tin tức tới cho ông ấy bằng cách nào? Ta nghĩ lần theo dấu này ắt sẽ tìm ra được chút manh mối.”

Quan tâm quá sẽ loạn, Lăng Dược và đám người Chu quản gia đều không hề nghĩ tới điều này, mà lại cứ luẩn quẩn chuyện Thạch Thiên Kỳ có để lại lời nói hay tờ giấy nào hay không, giờ được Mạnh Kỳ hướng dẫn mới bừng tỉnh.

Chu quản gia ai nha một tiếng: “Sau bữa chiều, hình như lão hủ có nghe thấy tiếng chim hót từ trong thư phòng vọng ra, lúc đó không để ý tới, nay nghĩ lại, chắc là bí mật truyền thư!”

Thạch Tiểu huynh muội rất là kích động, vội chạy tới thu phòng của Thạch Thiên Kỳ, Lăng Dược sắc mặt trịnh trọng đi theo, sau nữa là Mạnh Kỳ.

Thư phòng của Thạch Thiên Kỳ vô cùng ngăn nắp thoáng mát. Giấy, bút, đồ đạc sắp đặt chỉnh tề, cho thấy chủ nhân là một người cẩn thận, tỉ mỉ, ghét sự lộn xộn, lung tung.

Người như thế sẽ không ném đồ tùm lum, đồ nào nên ở đâu hẳn sẽ nằm ở đó... Mạnh Kỳ nghĩ.

Cũng vì như thế, nên Thạch Hiểu Tú trước đó cũng chỉ chạy tới chỗ Thạch Thiên Kỳ hay để lại giấy nhắn để tìm, chứ không đi xem những chỗ khác, bây giờ mới đi tới cạnh giá sách, mở cửa ngầm, từ trong rút lá thư mật báo ra.

Thật ra không thể gọi là thư, mà chỉ là một tờ giấy nhỏ rộng bằng ngón tay, mặt trên vẽ một con diều hâu, một tòa Kim trướng, một con sói cụt đuôi, ba cái hình chồng đè lên nhau, rất khó bắt chước, giống như con nít vẽ bậy lung tung. Trên giấy chỉ viết ba chữ: “Lạc Hồn giản”.

“Lạc Hồn giản?” Thạch Tiểu Đương quay phắt lại, hai mắt đỏ lên.

Lạc Hồn giản địa thế hiểm trở, phong cảnh tuyệt đẹp, chỉ cách Thạch gia bảo chừng hai ba trăm dặm, y rất quen thuộc nơi này!

“Đợi đã.” Lăng Dược thò tay ngăn lại, chỉ vào tranh vẽ kỳ quái hỏi, “Đây là ám ký?”

Thạch Tiểu Đương, Thạch Hiểu Tú đều lắc đầu, chỉ có Chu quản gia run run: “Cô lang!”

“Cô lang?” Mạnh Kỳ nghe tới, trong đầu nghĩ ngay tới thảo nguyên, chưa kể trong hình còn có diều hâu và Kim trướng.

Chu quản gia cắn răng: “Việc này chỉ có bảo chủ và lão hủ biết mà thôi, là một trong những bí mật của bảo.”

“Bảo chủ và các thế gia môn phái như Trường Nhạc Cao thị, Họa Mi sơn trang có rất nhiều quan hệ với nhau, luôn giúp đỡ họ tìm hiểu tin tức về thảo nguyên, sau này còn bí mật bồi dưỡng một cô nhi thảo nguyên, nhờ tay người đưa y vào trong Kim trướng. Vì nhờ có tin tức chúng ta cung cấp, y liên tục lập được công huân, rất được Cổ Nhĩ Đa tin cậy. Hình vẽ sói cụt đuôi, Kim trướng và diều hâu chồng lên nhau này chính là ám kí của y.”

Gian tế được Kim trướng tin cậy lại rời khỏi thảo nguyên về Bắc Chu, như vậy tin tức y mang theo nhất định rất là quan trọng và cấp bách, vội vã đi ngay là chuyện bình thường... Khó trách Thạch Thiên Kỳ đi ngay mà không để lại câu nào!

Lăng Dược nổi danh vì đối địch với thảo nguyên, vội vàng quấn lấy Chu quản gia, bay về phía Lạc Hồn giản.

Mạnh Kỳ nhiều lần được Họa Mi sơn trang và Thuần Dương tông giúp đỡ, đại ca ngu ngốc lại là hoàng thất Bắc Chu, nghe thấy chuyện có liên quan đến thảo nguyên, nghĩa bất dung từ, cùng chạy tới Lạc Hồn giản.

Thạch gia huynh muội chỉ là mở khiếu, đành phải nhờ một trưởng lão ngoại cảnh mang theo.

Lạc Hồn giản không xa, một lúc sau, đám người Mạnh Kỳ đã tới nơi, nhìn thấy một con suối chia đôi ngọn núi, nhìn như một thác nước, hơi nước tràn ngập, mông lung đẹp đẽ như tie6nc ảnh.

Tuệ nhãn mở ra, trên cao nhìn xuống, Mạnh Kỳ tùy ý đảo qua đã phát hiện ra dấu vết, lập tức hạ xuống.


Một vùng rừng cạnh khe suối, có cả khoảnh lớn cây cối chết héo, ở giữa khoảnh lớn ấy, có hai cái xác.

“Bảo chủ!” Chu quản gia bi thương hô to.

Lăng Dược mắt ửng đỏ, lập tức nhào tới một cái xác nằm sấp. Cái xác này mặc trường bào đen, tính chất đặc thù, hiển nhiên là vật phòng hộ cấp bảo binh, sau gáy có một vết thương.

Lật xác lại, Thạch gia huynh muội vừa chạy tới nhất thời khóc rống, vì đó chính là Thạch Thiên Kỳ, cả người ông ta không hề có một vết thương nào khác, chỉ có một vết thương duy nhất ở sau đầu đó mà thôi!

Lăng Dược thấy Mạnh Kỳ đi tới, ngồi xổm xuống nhìn kỹ, hỏi: “Có nhìn ra gì không?”

“Một kiếm mất mạng, kiếm khí bùng nổ khống chế vô cùng tốt, vừa tiêu diệt nguyên thần, nghiến nát óc, lại không lan tràn ra ngoài. Đối với kẻ giết người, như vậy mới là tiêu hao thấp nhất, có lưu lại phòng bị trường hợp đột biến.” Mạnh Kỳ vừa nhìn vừa nói, “Với thực lực này, nếu kiếm khí bùng nổ, sẽ hủy diệt cả núi, huống chi là thi thể, nhưng kẻ giết người không làm vậy, hơn nữa chiến bào, bảo binh, nhẫn trữ vật của Thạch bảo chủ đều vẫn còn, chứng tỏ sau khi công kích, kẻ giết người lập tức bỏ chạy đi ngay.”

“Đây là dạng thích khách thuần túy nhất, có khả năng áp chế lòng tham của mình.”

Lăng Dược biến sắc: “Là thích khách Bất Nhân lâu thanh giai hoặc lam giai, là vì diệt khẩu mà đến!”

Thích khách Bất Nhân lâu thanh giai hoặc lam giai? Thạch Hiểu Tú lảo đảo, suýt nữa ngất đi.

Tìm Bất Nhân lâu báo thù? Hình như chưa có ai thành công cả!

Bên cạnh thi thể còn có một người nữa, gương mặt đậm chất thảo nguyên, hẳn là người gian tế ở Kim trướng kia, nhưng thi thể y đã bị kiếm khí hoàn toàn nghiến nát, chỉ khẽ chạm vào, liền hóa thành tro bụi, không để lại vết tích!

Đây không phải là do thích khách không thuần túy không chuyên nghiệp, mà nhất định là do cố chủ yêu cầu hủy thi diệt tích!

“Có thể mời được thích khách Bất Nhân lâu thanh giai và lam giai ra tay, tin tức kia hẳn là vô cùng quan trọng.” Mạnh Kỳ nhíu mày, xem ra manh mối đã đứt.

Thạch Tiểu Đương và Thạch Hiểu Tú mở nhẫn trữ vật, không tìm được vật gì có liên quan, đành phải thu hồi bảo binh phụ thân, ôm lấy thân thể ông, bi thương nói: “Không biết là ai tìm Bất Nhân lâu...”

Tám chín thành là Kim trướng, người đó còn nguy hiểm hơn cả Bất Nhân lâu... Mạnh Kỳ thở dài, không biết thảo nguyên đang làm cái gì?

Đáng tiếc manh mối đã bị cắt đứt!

Đúng lúc này, Mạnh Kỳ tâm sinh dự cảm, nhắm hai mắt lại, cảm thấy sâu trong màn hơi nước hình như có một bóng người, song rất khó định vị, y đang lặng lẽ quan sát đám người mình, kiên nhẫn, chuyên chú, đáng sợ!

Bất Nhân lâu lam giai thích khách? Mạnh Kỳ không kịp lấy đao kiếm, lấy chưởng thay binh khí, toàn bộ tinh thần đề phòng.

Bóng người kia hình như cũng nhận ra được Mạnh Kỳ đã cảm thấy mình, lập tức lùi lại, biến mất trong khe núi.

“Tô thiếu hiệp?” đám người Lăng Dược, Thạch Hiểu Tú ngạc nhiên vì phản ứng của Mạnh Kỳ.

Mạnh Kỳ thở hắt ra, trầm giọng nói: “Thích khách của Bất Nhân lâu vẫn còn ở gần đây.”

Hắn dừng một chút, sắc mặt trịnh trọng nói thêm:

“Cho thấy manh mối vẫn chưa bị xóa bỏ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận