Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Mộc Như Phương cắn răng, sống chết cũng không chịu mở miệng.

Anh ta càng ngày càng hung hãn.

Anh ta quay người lại ôm cô đặt lên bệ rửa mặt, cắn răng, gân trên trán nổi lên, tức giận như đạt đến cực điểm, bàn tay nắm chặt lấy eo cô ta, cảm giác như đang ngộp thở: “Tôi bảo cô nói!!! Nếu cô đã muốn câm điếc, tôi sẽ cho cô thật sự trở thành câm điếc!”

Anh ta lại nhớ lại lúc cô cùng Cố Thần Phong nói cười vui vẻ, cậu ta chẳng qua cũng mới chỉ về nước chưa đầy một tháng, cô ta đã bắt thành công rồi.

Đúng là đang giả vờ câm điếc với anh.

Đào Gia Thiên cắn lên môi cô, hôn một cách thô bạo và mãnh liệt, vừa khiến cô ta rất khó thở, vừa khiến đầu lưỡi cô đau điếng, cô làm sao cũng không tránh được, sức anh ta quá mạnh.

Đau đến kêu thành tiếng.

Anh ta khiến cô vô cùng đau, vô cùng khó chịu, bản thân hung hãn đến đâu anh ta biết rõ.

Những lời anh ta nói ngày càng khó nghe.

Hôn đến mức cô như không thể thở được, sau đó anh ta đầy phẫn nộ áp vào tai cô: “Anh ta có từng như vậy với cô không?”

Mộc Như Phương đau đớn lắc đầu.

Thấy cô lắc đầu, sự phẫn nộ trong lòng anh ta giảm đi không ít, một tay bóp lấy eo, một tay nắm lấy cằm cô: “Tiểu Mộc.”

“Tôi bảo cô mở miệng, sao không nói gì.”

Mộc Như Phương nên làm theo lời anh ta, cô biết mình phải thuận theo hắn, nhưng nội tâm lại muốn phản kháng, dù rõ ràng biết là không thể đối đầu với người đàn ông này. Cô căn bản không ngờ đến tham gia thọ thần ngày hôm nay có thể gặp phải Đào Gia Thiên.

Nếu biết, cô tuyệt đối sẽ không tới.

Nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô, Đào Gia Thiên chớp chớp mắt, đột nhiên thở dài, bàn tay từ cằm vuốt xuống cổ cô, dưới ánh đèn chiếu xuống, mắt anh ta cũng thấy đau, cô ta thật sự rất gầy.

Có thể nhìn thấy gân xanh trên cổ.

Cô ta rất sợ hãi, đang run rẩy.

Đôi mắt đẫm lệ.

Vành mắt đỏ hoe.

Đào Gia Thiên không chịu được cảnh này: “Dáng vẻ ấm ức này của cô làm cho ai xem? Cố Thần Phong chính là bị bộ dạng này của cô mê hoặc đúng không? Đằng sau khuôn mặt xinh đẹp này là bao ý đồ đen tối! Anh ta cho cô bao nhiêu tiền?”

Mộc Như Phương chớp chớp mắt: “Không liên quan đến cậu Đào đây.”

“Đúng không liên quan gì hết.” Anh ta đột nhiên nhấn mạnh vào những từ này.

Sau đó con ngươi giãn ra, dùng lực mạnh, Mộc Như Phương lại kêu lên nhưng không cách nào khống chế, toàn thân co giật, run rẩy, bị anh ta hôn lên tai.

Không biết là qua bao lâu anh ta mới thả cô ra.

Mộc Như Phương như một đứa trẻ rơi từ trên bồn rửa mặt xuống, lảo đảo loạng choạng ngã xuống đất, cô thở hổn hển, tim đập thình thịch, màu son trên môi sớm đã nhạt tự bao giờ.

Chỉ còn lại sắc mặt phờ phạc.

Khuôn mặt trắng tinh xinh đẹp, có chút nhếch nhác, hai bên thái dương chảy mồ hôi, đột nhiên chuông điện thoại của cô reo lên.

Đào Gia Thiên với bộ âu phục sang trọng, nhìn thấy người con gái nằm dưới đất, khuôn mặt xinh đẹp, cho dù không thích cô ta, rất ghét cô ta, anh cũng không thể không thừa nhận rằng mình vô cùng hứng thú với gương mặt đó.

Người phụ nữ quá đỗi xinh đẹp.

Tâm địa cũng quá đỗi đen tối.

Giả bộ đáng thương này cho ai xem.

Anh ta kiêu ngạo đứng dậy, quay lưng mở túi của cô ra, thấy trên điện thoại của cô sáng lên 3 chữ: “Bác sĩ Cố.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui