Phi Tử Của Ca Ca

Mặc dù, hắn đối với Ngạo Mai không từ bỏ ý định theo đuổi, vậy không có nghĩa là hắn sau này cũng sẽ đối với Ngạo Mai bất ly bất khí*. (*không rời khỏi, không vứt bỏ)

Phương diện cảm tình chuyện xấu nhiều lắm!

Mai Tuyết Tình trong lòng đối đãi nhiệt tình thực vì chuyện tình cảm của Ngạo Mai lo lắng hết lòng, thật không nghĩ tới, chuyện giữa nàng cùng Hạng Ngạo Thiên còn không biết xử lý ra sao đây!

“Thái tử điện cố chấp chúng ta rõ như ban ngày rồi, chỉ có điều là…” Mai Tuyết Tình thoáng dừng lại một chút.

“Ngươi có thể vì Ngạo Mai buông ra quyền thế, buông ra vinh hoa phú quý, trải qua cuộc sống bần hàn không có ghanh đua tị hiềm chỉ có đôi uyên ương thôi sao?”

Thời gian dài lại trầm mặc trôi qua…

“Tạm thời vẫn làm không được…” Trần Nhất Kiếm suy tư một lúc. “Phụ hoàng thân thể có bệnh nhẹ, tại hạ vừa lại không có huynh đệ nào khác, thân là bề tôi, thân là thần nhi, tại hạ đều phải có bổn phận hiệp trợ phụ hoàng phân ưu gánh vác quốc sự cũng chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của một thần tử.”

Một nam nhân rất có trách nhiệm! Mai Tuyết Tình vừa lại tăng thêm chút cảm tình với Trần Nhất Kiếm!

“Thái tử điện hạ nếu bề bộn nhiều việc, hay là trở về đi!”

Mai Tuyết Tình biết rõ, chuyện giữa hắn cùng Ngạo Mai không phải một sớm một chiều là có thể xử lý tốt được!

Cần phải có thời gian! Nhưng mà, con người khi còn sống, có bao nhiêu thời gian chứ!

Trần Nhất Kiếm có chút chần chừ, “Nhưng mà, ta còn chưa nói câu nào với Ngạo Mai, cứ như vậy về nước, trong lòng tại hạ thật không nỡ!”

Nam nhân này, nếu là hoàng đế hẳn là rất đủ tư cách, còn nếu làm một hảo trượng phu, Mai Tuyết Tình thật đúng là không đủ dũng khí khen tặng!

Ngay cả nỗi lòng riêng tư của nữ nhân tư cũng đoán không ra, có thể trở thành một hảo trượng phu sao?


Ít nhất, bây giờ hắn còn không có rõ ràng tâm tư Ngạo Mai sao!

“Ngươi cứ ở chỗ này trọ lại, Ngạo Mai cũng không gặp ngươi!” Mai Tuyết Tình nhắc nhở hắn.

“Có lẽ rời xa một khoảng thời gian ngắn, đối với các ngươi mới có lợi.”

Trần Nhất Kiếm biết, Mai Tuyết Tình mặc dù không mở miệng đáp ứng hắn, phải giúp hai người bọn hắn, nhưng mà, nói trong nói ngoài gì nàng đều là vì Ngạo Mai cùng hắn mà suy nghĩ lo cho.

Có thể so với tên Hạng Ngạo Thiên còn mạnh hơn nhiều!

“Được rồi…” Trần Nhất Kiếm đứng dậy, “Vậy tại hạ nhân tiện cáo từ thôi! Qua mấy ngày nay nữa, ta sẽ trở lại!”

Thân ảnh cao ngất nhanh nhẹn đi ra ngoại viện.

Mai Tuyết Tình cất bước tiễn khách chuẩn bị quay trở về phòng.

“Công chúa…” Trần Nhất Kiếm vừa lại quay trở lại.

“Công chúa…” Trần Nhất Kiếm từ bên hông cởi xuống một miếng ngọc bội.

“Miếng ngọc bội này trước gửi lại nơi này cho công chúa! Ngọc bội này vốn là một đôi, một miếng khác hiện đang trên người Ngạo Mai, hai miếng ngọc bội này hợp cùng một chỗ, tương đương với một tấm lệnh bài, có thể điều động một vạn đại quân!”

Trần Nhất Kiếm cười cười, “Mới vừa rồi công chúa muốn thành ý của ta, tại hạ nghĩ, cái này có lẽ là thành ý tốt nhất rồi.”

Mai Tuyết Tình giật mình ở, “Này...”

Đợi đến khi nàng có phản ứng lại, Trần Nhất Kiếm sớm đã không còn thấy bóng dáng nữa rồi!

Phần tâm ý này rất trầm trọng rồi, như thế nào ngay cả đại quân cũng mang ra rồi.

Cái này vui đùa hình như là quá trớn rồi!

Nhưng mà, qua đó có thể thấy được, Trần Nhất Kiếm đối với ngạo Mai thật dạ si tình rồi.

Trở lại phòng trong.

Đem miếng ngọc bội giao cho Ngạo Mai xem, “Trần Nhất Kiếm lưu lại! Hắn nói muội trong tay còn có một miếng nữa, hai miếng hợp lại là có thể điều động một vạn đại quân nơi biên quan rồi!”

Nhìn thấy Ngạo Mai không có gì đáp lại, “Không bằng chúng ta đi thử xem, nếu thật sự như lời hắn nói, như vậy tỷ tỷ nhất định thay ngươi xả giận, đem đại quân của bọn họ điều đến nơi này của chúng ta, làm cho Trần Nhất Kiếm một phen khốn đốn làm thế nào để giải quyết, thế nào hả?”

“Tỷ tỷ, chúng ta như thế nào có thể làm ra chuyện như vậy!”

Ngạo Mai lập tức lên tiếng ngăn lại.

Mai Tuyết Tình trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, hóa ra, Ngạo Mai vẫn còn rất quan tâm đến Trần Nhất Kiếm!

Nếu như vậy, mọi chuyện tốt lắm rồi!


Gần hơn một tháng.

Lúc đầu xuân.

Liễu xanh vừa mới qua thời kỳ vàng nữa cuối thu.

Trần Nhất Kiếm nơi này rời đi, đến nay vẫn bặt vô âm tín. Ngạo Mai thương thế đã hết trở ngại. Mai Tuyết Tình đem ý nghĩ đã ấp ủ nhiều ngày qua của mình nói cho nàng biết.

“Cái gì? Tỷ tỷ, ngươi còn muốn mở thêm một phân điếm?” Ngạo Mai giật mình, “Hoàng huynh không cho chúng ta trở lại kinh thành, chúng ta như thế nào có thể mở?”

Mai Tuyết Tình nhìn thấy Ngạo Mai không phản đối, vì vậy, đem toàn bộ kế hoạch của mình nói ra.

Vì vậy, hai người bắt đầu lén lút trù bị bắt đầu cho việc mở thêm phân điếm.

Mỗi ngày vào lúc sáng sớm, hai người kỵ mã trở lại kinh thành. Bắt đầu tìm chỗ, giả bộ thu gom mua hàng. Sau đó, mỗi ngày lúc giữa trưa, hai người lại trở về đông trang, làm như chưa từng phát sinh qua chuyện gì.

Hạng Ngạo Thiên sớm đã nhận được báo cáo, nói hai vị công chúa thường xuyên vào kinh, lại còn mở thêm một “Vô ưu bố trang nhị điếm”.

Hạng Ngạo Thiên không khỏi cười.

Tiểu nữ nhân, thật đúng là hiểu rõ hắn.

Biết hắn mỗi ngày thượng triều sớm, không rảnh bận tâm nàng, vì vậy, nàng nhân tiện chọn đúng ngay khoảng thời gian này lẻn ra bên ngoài. Nhưng mà, biết nàng cùng Ngạo Mai cao hứng, hắn cũng nhân tiện nhắm một mắt mở một mắt, làm bộ như không biết đi!

Mưa phùn lất phất gió lạnh hiu hiu thổi, cảnh đẹp tựa như khói lam giăng phủ mờ mờ ảo ảo, ánh vào trong mắt Ngạo Mai, có nỗi thương cảm vô hạns.

Ngạo Mai đã mang cổ cầm tới đông trang.

Vì muốn lưu chút mặt mũi cho Hạng Ngạo Thiên, Ngạo Mai cùng Mai Tuyết Tình đều ra kinh thành vào lúc sáng sớm, đến giữa trưa lại trở về.

Thời gian chậm chạp trôi qua, đến lúc xế chiều cũng dài dằng dặc.


Hai người thật buồn chán.

Mỗi ngày để giết thời gian biện pháp hay nhất chính là đánh đàn.

Ngạo Mai đàn, Mai Tuyết Tình nghe.

Có đôi khi, Ngạo Mai bắt đầu ra tay chỉ dạy Mai Tuyết Tình những điều cốt lõi trong phương pháp đánh đàn. Đáng tiếc, Mai Tuyết Tình mặc dù thích nghe, cảm giác âm nhạc cũng rất tốt, nhưng mà, nàng không có ý muốn học tập.

Ngạo Mai không thể làm gì khác hơn là buông tha việc chỉ dạy cho đệ tử này. Đa số thời gian rảnh rỗi, đều là Ngạo Mai đàn tấu. Muốn đem tâm sự gửi gắm vào trong dao cầm, tri âm ít, huyền đoạn có ai nghe?

Mai Tuyết Tình từ trong tiếng đàn của nàng nghe ra được ý tại ngôn ngoại*. (*âm thanh ở ngoài dây đàn, ý ở ngoài lời) Xem ra, hẳn là phải hỏi thăm một chút tin tức của Trần Nhất Kiếm rồi.

Hắn không phải là một người nuốt lời, nhất định là có chuyện trọng yếu xảy ra!

Tối đêm, Hạng Ngạo Thiên đi tới đông trang.

Hai người muội muội ngồi vây quanh bên người Hạng Ngạo Thiên nhàn thoại như nhà thường dân.

“Ngạo Thiên, gần đây có chút tin tức gì của Nam Trần quốc không?”

Mai Tuyết Tình vừa cắn hạt dưa, vừa như vô tình hỏi thăm.

“Nam Trần quốc lão hoàng đế băng hà rồi! Tân hoàng đế Trần Nhất Kiếm đăng cơ!” Hạng Ngạo Thiên cười cười.

“Lúc này xem ra hắn rất bề bộn công việc! Gần đây, hắn không có dây dưa với Ngạo Mai sao!”

Như thế nào nói là “dây dưa”? Theo đuổi người mình yêu không có gì đáng chê trách cả, Mai Tuyết Tình trừng mắt liếc hắn một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận