Mới đầu Chu Học Nhân còn nghĩ người sáng lập quỹ là ông già tích lũy tài phú cả đời, giờ muốn báo đáp xã hội để kiếm thanh danh, hoặc tích âm đức gì đó.
Rồi Lâm Minh Đạt tới La Nhiên nhiều hơn, Chu Học Nhân dần dần mới hiểu tình hình quỹ Tây Trạch, lúc ấy ông ta còn nghĩa Lâm Minh Đạt chính là người sáng lập quỹ giáo dục, sau mới biết Lâm Minh Đạt là cha người sáng lập quỹ, trước đó chỉ là hiệu trưởng trường trung học bình thường.
Như thế người ta làm sao không tò mò về thân phận của Lâm Tuyền cho được.
Tướng mạo điển trai, thái độ ôn hòa, ăn mặc giản dị, nếu đi trên đường, thật khó ai liên hệ với một tỷ phú, Chu Học Nhân rất hứng thú với cá nhân Lâm Tuyền.
La Nhiên là huyện nghèo khó, được xã hội quyên tặng cũng nhiều đa phần là ông già có tuổi, còn nhà doanh nghiệp dưới 50 là rất ít, quy mô cũng không thể so với quỹ Tây Trạch, mà tính toàn quốc thì mười năm qua số tiền quyên tặng công trình cứu trợ thất học được là bao?
Đương nhiên nguyên nhân cũng là do ngày càng nhiều người nghi ngờ hệ thống công ích quốc gia, những người như Lâm Tuyền thà tốn công thành lập quỹ công ích còn hơn là bỏ tiền quyên góp cho hệ thống công ích nhà nước.
Chẳng thể trách Lâm Minh Đạt khi đập xe của bí thư huyện ủy Củng Dư mà rơi nước mắt, Chu Học Nhân cũng thấy đau lòng, mấy chục người trong tòa nhà huyện ủy Củng Dư không ai cản trở. Làm Chu Học Nhân hổ thẹn nhất là nhiệt tình của Lâm Minh Đạt không giảm đi chút nào, nghe thấy xã phía dưới có việc là đi ngay, thậm chí không đợi đứa con từ xa tới thăm.
Lâm Tuyền thị sát công tác ba ngày thì Phàn Xuân Binh mới đưa cha y về hội họp, y quyết định tới các thôn chưa thông xe tham quan, bảo La Dân ở lại cùng cha mình, những người khác đều đi cả, chỉ khổ cho Phàn Xuân Binh, một ngày chạy ba thôn, chẳng khác nào lấy mạng của hắn, về tới xã, ngay sức đứng lên cũng không có.
Lâm Tuyền không cho hắn đi theo nữa, cười nói:
- Anh làm hỏng hết hình tượng của chúng ta rồi.
Phàn Xuân Binh hỏi chu Học Nhân:
- Mấy cái thôn này đều không xa, sao chưa thông xe được?
Chu Học Nhân không ngờ thanh niên thành thị như Lâm Tuyền giỏi đi đường núi như thế, ông ta cũng mệt muốn tắt thở, ba cái thôn kia ông ta chưa tới bao giờ, xấu hổ nói:
- Tình hình tài chính của huyện chỉ đảm bảo thông xa được giữa các xã, đây cũng là chỉ tiêu cứng của tỉnh, do tỉnh cấp khoản tiền chuyên môn. Còn công trình đường đá giữa các thôn do huyện và xã góp tiền, cũng nhờ mọi người mà năm nay tài chính huyện mới nhẹ gánh được một chút, song sợ trong năm năm khó hoàn thành được mục tiêu, kế hoạch của huyện là di chuyển các thông ở xa ra gần đường, công tác này còn có thể kết hợp với việc bảo vệ rừng. Huyện thống kê rồi, tính mỗi người 1.000, thì tốn 18 triệu, hiện vẫn còn thiếu 10 triệu ...
Chu Học Nhân giải thích tường tận như thế với mục đích gì không nói cũng rõ, song Lâm Tuyền chỉ giữ nụ cười mang tính xã giao.
Lâm Minh Đạt ở La Nhiên hơn nửa năm, tán thưởng con người Chu Học Nhân, nói vào:
- Nền móng La Nhiên mỏng, mấy năm qua công tác kinh tế có được chút tiến triển, năm ngoái bí thư Chu mời chuyên gia thủy lợi của tỉnh tới khảo sát tài nguyên La Nhiên, đang tích cực báo lên tỉnh thẩm duyệt hạng mục thủy điện .
Lâm Minh Đạt biết Lâm Tuyền hiện có ảnh hưởng nhất định trong sản nghiệp năng lượng mới, nhưng Lâm Tuyền trừ vấn đề xã giáo dục thì các chuyện khác y không phát biểu ý kiến.
Năm ngày sau Lâm Tuyền về huyện thành, lấy lý do lịch trình chặt chẽ, từ chối huyện ủy La Nhiên mở tiệc chiêu đãi, ngày hôm đó lên đường tới Loan Huyện.
Lâm Tuyền chẳng hề che dấu thái độ bất mãn của mình với La Nhiên, có lẽ nói chính xác hơn là với cả địa khu, càng khiến phía La Nhiên lo lắng là, vốn lễ tổng kết kinh nghiệm xã giáo dục tổ chức ở La Nhiên bị một cú điện thoại của Lâm Tuyền làm dời tới Loan Huyện, cũng không mời quan viên La Nhiên tham dự.
Lâm Tuyền tới Loan Huyện liên hệ với Tiêu Lỵ Lỵ mới biết Lâm Cầm Nam không ở đây, đề tài nghiên cứu do một nghiên cứu sinh tiến sĩ tên Lý Quý phụ trách, Lý Quý là nghiên cứu sinh do Lâm Cầm Nam hướng dẫn, về sau lại theo ông học nghiên sứu sinh tiến sĩ, coi như là sư huynh của Lâm Tuyền.
Lâm Tuyền tới xã Tân Trúc quê của Cố Lương Vũ trước, bí thư huyện ủy Loan Huyện hay tin tới Tân Trúc chờ đợi.
Phàn Xuân Binh, Cố Lương Vũ mấy năm qua ở Tĩnh Hải, Kiến Nghiệp nhưng lại là danh nhân tại Loan Huyện.
Quan niệm quê hương của bọn họ mạnh mẽ hơn Lâm Tuyền nhiều, quyên góp tiền xây đường rải nhựa từ huyện thành tới Tân Trúc, quy cách còn cao hơn đường giao thông cấp huyện, tiền đóng góp cho giáo dục, y tế cũng tới mấy triệu, tài trợ xã Tân Túc thành lập trạm phục vụ kiến trúc quy mô lớn, chỉ vài năm tố chất đội ngũ xây dựng ở đây đã nổi danh khắp xã thị trấn phụ cận.
Ít nhất chuyến trở về này, thanh danh Cố Lương Vũ, Phàn Xuân Binh vang dội hơn bí thư huyện ủy Chu Mật nhiều.
Chu Mật và lãnh đạo xã Tân Trúc đợi ở nhà của Phàn Xuân Binh trên con đường tên là Cố Phàn, có một tiểu viện rộng hai mẫu, tòa tiểu lâu cao ba tầng được ao nước cây cối bao quanh, hết sức khí phái. Chu Mật chưa thấy ở Loan Huyện có nhà nào đẹp hơn thế, đằng sau có vườn quả do Phàn Quốc Hưng anh trai Phàn Xuân Binh bao thầu, còn mở xưởng thực phẩm hoa quả, xã Tân Trúc vì thể còn bày vẽ ra cái gọi là khu công nghiệp thực phẩm hoa quả, tất nhiên gọi thế cho oai thôi, không mang tính chất khu công nghiệp thực sự.
Hai cỗ xe đỡ bên tiểu viện, còn có rất nhiều người xếp hàng bên đường ngó nghiên.
Phàn Quốc Hưng mấy năm qua tiếp xúc nhiều, ít nhất trước mặt lãnh đạo thôn không sợ hãi, thấy xã trưởng Mã Chiên Khôi cùng Chu Mật tới, lấy thuốc lá ra mời, nở nụ cười đôn hậu:
- Bí thư Chu tới chỉ đạo công tác ạ.
Năm 2002, Phàn Quốc Hưng cùng Cố Hạo anh họ Cố Lương Vũ nói muốn bỏ tiền giúp xã làm đường nối với huyện thành, bí thư xã Tiêu Quý còn tưởng hắn bị điên, đến khi tiền gửi tới, ông ta mới biết Phàn Xuân Binh, Cố Lương Vũ ở ngoài phát đạt, không quên quê hương.
Lần đó Cố Lương Vũ bỏ ra 1 triệu làm đường, còn giúp xã lập đội xây dựng thành lập công ty xây dựng nhỏ. Năm ngoái đường xây xong, Tiêu Quý được điều ngay lên huyện làm phó chủ nhiệm huyện ủy.
Mã Chiêm Khôi nhìn Tiêu Quý đứng sau lưng Chu Mật, thâm nghĩ ở lại cái xã nhỏ này hai ba năm nữa, mình cũng lên làm phó huyện trưởng gì đó cho sướng. Nhưng không nhờ người ta tiến bộ, lấy đâu ra cái ghế xã trưởng cho hắn ngồi.
Mã Chiêm Khôi nhìn quanh không thấy Cố Hạo đâu, hỏi:
- Chúng tôi tới tìm hiểu tình hình xưởng, Cố Hạo đâu rồi.
Phàn Quốc Hưng chất phác, nghĩ Chu Mật xuống thị sát xưởng thật:
- Hôm nay em tôi về, còn có đại ca Cố gia nữa, Cố Hạo đang đi đón người, tính thời gian chắc là một lát nữa sẽ về thôi, bí thư Chu và xã trưởng Mã có muốn gặp người anh em của tôi không ạ.
Chu Mật nghĩ chỉ một phó tổng giám đốc thôi mà đóng góp cho quê nhà lớn như thế, không hiểu ông chủ đằng sau sẽ thế nào? Sự kiện Củng Dư đã lan đi toàn thành phố, Chu Mật không lạ gì người muốn bao che cho tên bí thư khốn kiếp kia, định dìm sự kiện này xuống, thậm chí không có thái độ vỗ về gì với xã giáo dục La Nhiên.
Chu Mật cười khẩy trong lòng: Ở Nam Phong ông chiếm núi xưng vương thật, cứ cho cường lo không áp được địa đầu xà, nhưng ông cũng không ngăn được người ta bỏ đi.
Tình hình ở huyện La Nhiên khiến các huyện xung quanh thèm chảy nước dãi, ai chẳng muốn địa điểm tiếp theo quỹ là mình?
Mặc dù quỹ giáo dục có hệ thống vận hành riêng, tài chính địa phương không nhúng tay vào để chấm mút được, trông thì mấy vị không hưởng lợi lộc gì thật, nhưng kinh phí tiết kiệm được đủ làm tài chính địa phương không quá eo hẹp nữa, người ta bỏ đi là khối kẻ mất tiền.