Quan Vận

Kim Nhất Giai nhất thời bị dọa cho tái mặt.
Ôn Lâm cũng sợ tới rùng mình, cô luôn tự cho mình là người to gan mạnh mẽ, nhưng thật sự bị một đám người xấu bao vây xung quanh thế này, thì vẫn cảm thấy vô cùng khiếp đảm, hơn nữa vẻ mặt của đám người xấu này còn vô cùng dữ tợn.
Kẻ nào kẻ nấy đều dùng một chiếc khăn, bịt mặt lại, hồi nhỏ Ôn Lâm cũng đã từng chơi trò này với chúng bạn, lúc đó chỉ cảm thấy trò này rất vui, nhưng bây giờ thấy không sợ cũng không được nữa rồi, vẻ mặt của mấy người này không những vô cùng dữ tợn, mà trong tay họ còn mang theo gậy gộc, dây thừng và bao tải, chắc chắn không phải là đến đây tặng lễ vật rồi, mà là đến đây để bắt người.
Dám hạ thủ thật sao?
Ôn Lâm sợ hãi hỏi một câu:
- Mấy người... mấy người muốn làm gì?
- Làm gì?
Một tên bịt một chiếc khăn hoa nhìn có vẻ buồn cười, nói:
- Đương nhiên là đến để bắt cóc mĩ nhân rồi, cô nhìn cũng ngon đấy, nhưng hơi già, cô em kia được hơn, rất hợp với mấy anh em bọn ta.
Ôn Lâm đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, sợ hãi hét lên:
- Vương Xa Quân, có phải là mày không?
Trong đám người đó, một bóng đen chốn ở hàng cuối cùng hơi run rẩy, bất giác lùi xuống một bước, tuy nhiên được sự che chở của đám xã hội đen, rất nhanh sau đó đã lấy lại được sự ổn định, ánh mắt biểu lộ sự tham lam và dục vọng, không ngừng nhìn vào phần ngực và hông của Ôn Lâm, thiếu chút nữa là chảy nước miếng ra.
Tuy nhiên nước miếng còn chưa kịp chảy ra, đã vội lấy tay lau miệng, lau đến đau cả miệng, thiếu chút nữa thì kêu lên.
Ôn Lâm đột nhiên lấy lại được dũng khí:

- Mấy người cứ xông lên hết cả đi, không liên quan gì đến Nhất Giai, để cho cô ấy đi.
- Làm gì có chuyện đó, đừng hòng được như vậy.
Kẻ bịt chiếc khăn hoa cười dâm đãng,
- Cô ta trông còn ngon hơn cô, thân hình nóng bỏng hơn cô, lại còn là gái thành phố, chơi với cô ta nhất định sẽ có cảm giác khác...
- Cút!
Còn chưa nói dứt lời, Kim Nhất Giai đã tiến lên cho kẻ đó một bạt tai vào má phải của tên bịt khăn hoa, cô ra tay vừa nhanh vừa mạnh, tên bịt khăn hoa bị đánh, bởi lực đánh cũng khá mạnh, nên chiếc khăn hoa của kẻ đó bị tuột ra.
Chiếc khăn hoa bị tuột, lộ ra tướng mạo của kẻ đó, Ôn Lâm vừa nhìn thấy, kinh ngạc hô lên:
- Vạn Long!
Vốn dĩ Vương Xa Quân muốn thừa lúc lộn xộn trói Ôn Lâm lại, sau đó làm chuyện đó với Ôn Lâm, rồi đổ thừa cho Quan Doãn, đến lúc đó huyện Khổng hỗn loạn, sẽ không ai nghi ngờ anh ta cả, không ngờ kế hoạch lại thay đổi, ở thành phố không ổn rồi, khả năng sự nghiệp chính trị của cậu sẽ phải chấm dứt thật, hơn nữa còn xảy ra chuyện ở tòa nhà huyện ủy, khiến cho y cảm thấy vô cùng nhục nhã, hận không thể bóp chết Ôn Lâm và Quan Doãn.
Vương Xa Quân đã đánh mất lí trí dưới cơn giận dữ của chính mình, quyết tâm ra tay trước, làm xong chuyện với Ôn Lâm rồi tính tiếp. Đợi đến lúc loạn hết cả lên rồi sẽ ám hại Quan Doãn sau, đã định như vậy, anh ta liền bàn bạc với đám người của Vạn Long, sẽ động thủ vào buổi tối.
Không ngờ ngoài Ôn Lâm ra, còn được tặng thêm một mỹ nữ nữa ----- Kim Nhất Giai, anh ta cũng biết Kim Nhất Giai là ai, là cô em vợ của Quan Doãn, người ta thường nói rằng em vợ và anh rể hay có chuyện lén lút vụng trộm với nhau, nói như vậy, thì coi như Kim Nhất Giai cũng là người của Quan Doãn? Sao Quan Doãn lại có diễm phúc đến như vậy, bên cạnh hắn ta toàn là mỹ nữ không hà, thật là không công bằng, một khi đã đem đến tận cửa rồi, thì đương nhiên sẽ xử lí luôn cả hai, mặc dù Ôn Lâm và Kim Nhất Giai không được coi là bạn gái chính thức của Quan Doãn, nhưng cũng coi như là đã cắm được sừng lên đầu Quan Doãn.
Vương Xa Quân gần như không kiềm chế được sự vui sướng trong lòng, trong một đêm, có được hai người phụ nữ, đây đã từng là giấc mộng đẹp nhất của anh ta, không ngờ, tỉnh mộng rồi, thì lại trở thành hiện thực, đến lúc đó tìm một kẻ chết thay là được rồi, cả đám công an đều là kẻ thân tín của cậu, ai còn có thể làm gì được anh ta?
Vương Xa Quân càng nghĩ càng đắc ý, đang nghĩ đến đoạn tuyệt vời nhất, bất thình lình Kim Nhất Giai đánh cho Vạn Long một cái bạt tai, khiến anh ta vô cùng tức giận, đồ đàn bà thối tha, đến lúc này rồi còn dám kiêu ngạo, cô thực sự tưởng mình là thiên kim tiểu thư đến từ thủ đô nên không ai dám đụng vào cô sao? Đến huyện Khổng này rồi, thì cũng giống như những kẻ khác bị anh ta bắt nạt mà thôi.

- Khụ khụ,
Vương Xa Quân ho khan một tiếng, ra hiệu cho mấy người của Vạn Long không cần phải nói nhiều nữa, khẩn trương trói người vào, mới ho được một tiếng, anh ta không khỏi nghĩ đến cách ra tín hiệu này là học được từ Quan Doãn, trong lòng vô cùng không phục, bất đắc dĩ hừ một tiếng để che dấu, nói:
- Ra tay đi, đừng nói nhiều nữa.
- Đúng thật là anh rồi, Vương Xa Quân,
Ôn Lâm nhận ra giọng của Vương Xa Quân, cầm lên một cục gạch, lướt qua vài người một cách chuẩn xác, và dừng lại ngay trên đầu của Vương Xa Quân,
- Đánh chết ngươi này tên khốn khiếp!
Lúc này Vương Quân Xa không hề phòng bị Ôn Lâm, còn dám động thủ đánh người, bị nửa cục gạch choảng trúng đầu, chỉ cảm thấy “bốp” một tiếng, thiếu chút nữa thì ngã luôn ra đất, lập tức cảm thấy đầu nóng hầm hập, giơ tay sờ lên, cả bàn tay đầy là máu, anh ta nhảy dựng lên:
- Ôn Lâm, cô đợi đấy, lát nữa tôi không khiến cho cô khóc đến mức gọi cha gọi mẹ, thì tôi không mang họ Vương nữa.
Vạn Long giơ tay ra bắt lấy Kim Nhất Giai, tính háo sắc của anh ta nổi lên, từ lần đầu tiên nhìn thấy Kim Nhất Giai cô gái có sức quyến rũ hơn trăm nghìn cô gái khác, đã có cái ý tưởng lưu manh khốn khiếp với cô rồi, giơ tay tính chộp lấy hai ngực của Kim Nhất Giai.
- Đồ lưu manh khốn khiếp!
Kim Nhất Giai vừa thẹn, vừa tức, tức giận mắng, cô lùi xuống một bước, giơ hai ôm ngực, từ từ lùi lại.
Trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một vật, đánh thẳng vào mặt Vạn Long, bởi tốc độ quá nhanh, nên chỉ nghe một tiếng “bốp” , nhìn kỹ lại, hóa ra là một chiếc giày da.
- Ai...

Bị một chiếc giày da ốp vào mặt, so với việc bị đánh bằng tay còn ác hơn, Vạn Long nổi trận lôi đình, đang muốn chửi ầm lên, còn chưa mở mồm nói mấy câu tục tĩu, bỗng nhiên cảm thấy bụng tê dại, hóa ra bụng đã bị đá cho một cước.
Kim Nhất Giai ra chân, đá trúng vào bụng Vạn Long.
Nếu như không phải chiếc giày da đen bay ra từ trong bóng tối, thì Vạn Long cũng không tránh khỏi một cước của Kim Nhất Giai, bởi tư thế của Kim Nhất Giai vô cùng chuyên nghiệp, có thể thấy được đây là một cao thủ Taekwondo.
Một cước tung ra, Kim Nhất Giai “hey” lên một tiếng, xoay người, ra tiếp một cước nữa, cước này còn mạnh hơn, trực tiếp đá thẳng vào cổ của Vạn Long, rồi chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, Vạn Long như một cái cây đổ nhào xuống đất, hôn mê bất tỉnh luôn.
Vạn Long là nhân vật thủ lĩnh của Vạn Gia Tứ Hùng, trong chớp mắt đã bị một cô gái đánh ngã, chẳng những bị người ta đá cho hôn mê, mà còn bị mất mặt, mất đến cả nhà bà ngoại luôn, anh ta còn đứng đầu Tứ Hùng cái nỗi gì nữa, có mà bốn con gấu thì đúng hơn.
Kim Nhất Giai cũng là thắng một cách may mắn thôi, với thân thủ của cô né tránh Vạn Long thì không thành vấn đề gì, nhưng nếu muốn cô dùng hai cước đá ngất Vạn Long, thì với sức của mình, cô tự biết mình còn chưa đủ sức, Vạn Long bị hai cước của cô đá cho ngất đi là vì, anh ta vẫn còn bị chiếc giày da đột nhiên xuất hiện làm cho choáng váng, cho nên cô mới có cơ hội để đánh lén.
Vương Xa Quân bị gạch đập cho chảy máu đầu, Vạn Long bị hai cước đá cho ngất đi, tình thế thay đổi cực nhanh, khiến cho những kẻ còn lại đứng ngơ ngác nhìn nhau trân trối, Vạn Hổ, Vạn Ưng, Vạn Báo ba người ngơ ngác nhìn nhau, sợ đến ngây người.
Tuy nhiên giây lát kinh ngạc đến ngây người đã qua đi, ba kẻ đó bắt đầu cảm thấy vô cùng tức giận, Vạn Ưng, Vạn Báo rút dao ra, bước từng bước một về phía Ôn Lâm và Kim Nhất Giai.
- Cắt tiết chúng nó đi, đúng là làm phản rồi.
- Đúng, giết chết chúng nó đi.
Ôn Lâm cầm lấy nửa viên gạch đập vào đầu Vương Xa Quân, Kim Nhất Giai mặc dù là cao thủ Taekwondo nhưng dù sao cô cũng là con gái, nên cũng không đủ sức, nhìn thấy con dao sáng loáng toát ra hơi lạnh trong đêm, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Vạn Hổ cầm lấy sợi dây thừng, nhe răng cười độc ác đi ra phía sau Ôn Lâm và Kim Nhất Giai, nói:
- Tự nguyện đi, mau đưa tay ra sau lưng chịu trói, nếu không con dao nhỏ này mà đặt lên cổ thì cũng không hay lắm đâu, còn nữa nói không chừng tay của tôi cũng không chịu nghe lời đâu đấy...
Kim Nhất Giai và Ôn Lâm liếc nhìn nhau, trong mắt ánh lên sự tuyệt vọng và sợ hãi.
Đột nhiên, phía sau phát ra một tiếng kêu rên, theo sau đó là tiếng đấm đá, còn Vạn Ưng, Vạn Báo tay cầm dao đứng đối diện với Ôn Lâm và Kim Nhất Giai, thì hoảng sợ, giống như là đang thấy được chuyện gì đó kinh khủng nhất trên đời vậy... Xảy ra chuyện gì vậy? Ôn Lâm và Kim Nhất Giai cùng quay đầu lại nhìn.

Phía sau Vạn Hổ đã ngã xuống đất, một bóng đen che mặt, đang dùng một chân dẫm lên người Vạn Hổ, vác một cây côn cảnh sát trên vai, ánh mắt anh ta hung hăng, đằng đằng sát khí, nói với Ôn Lâm và Kim Nhất Giai:
- Đứng sang một bên, đợi xem kịch hay.
Vừa nói xong, anh ta nâng chân lên đá một cước vào mặt Vạn Hổ, cước này đã đủ độc rồi, lúc này đã đá gãy luôn xương mũi của Vạn Hổ, đồng thời cũng khiến mấy chiếc răng cửa rơi ra!
Lập tức như mãnh hổ xuống núi, anh ta múa chiếc côn cảnh sát trước mặt Vạn Ưng và Vạn Báo, không nói đến câu thứ hai, bình tĩnh ra đòn.
Ánh mắt Vạn Ưng và Vạn Báo như bốc hỏa, con dao trong tay lóe lên, hướng về phía ngực của bóng đen này, dưới cơn giận dữ đã mất đi lí trí, ra tay là một nhát chí mạng luôn.
Bóng đen cười ha hả:
- Tới đi nào
Chiếc côn cảnh sát trong tay vừa thu lại, rồi lại phóng ra đánh trúng vào cổ tay của Vạn Ưng, lực rất mạnh, lập tức khiến cho con dao trên tay Vạn Ưng văng ra.
Cùng lúc đó, Vạn Báo cũng cầm dao phi tới, bóng đen này không chút hoang mang, lùi lại phía sau một bước, Vạn Báo đã đâm vào không khí, không cam lòng, lại tiến về phía trước đâm tiếp một đao nữa, hướng thẳng vào tim của bóng đen... vô cùng độc ác, liều mạng.
Chỉ có điều đáng tiếc là, dao thứ hai của Vạn Báo vừa mới đi được nửa đường, đột nhiên anh ta cảm thấy có cái gì đó không đúng, dường như bên phải có tiếng gì đó, đúng, chính là bên phải, không đợi anh ta kịp phản ứng, ánh mắt mới chỉ hơi liếc sang, nhìn thấy ngay một cánh tay cầm chiếc côn cảnh sát, đánh ngay vào quai hàm mình.
Chiếc côn này rất chắc, đương nhiên là đã đánh cho Vạn Báo chẳng còn cái răng nào, Vạn Báo chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, tai phải ù ù giống như sấm rền, rồi sau đó không biết gì nữa.
Vạn Hổ bị dọa đến ngây người, rồi mới nhận ra đối phương không chỉ có một người, mà là cả một đội, trong đầu vô cùng hoảng sợ nghĩ ----- đội vô địch ----- vừa nghĩ đến, bóng đen cầm côn đã tới rồi, chiếc côn giáng xuống bụng anh ta, đau tới mức anh ta oằn người như một con tôm, ngay sau đó bóng đen này lại nhảy một bước rất cao, đá một cước vào ngực anh ta, “răng rắc” một tiếng, không biết là xương sườn đã bị chặt đứt mất mấy cái, chắc Vạn Hổ phải bay xa đến ba mét cũng nên, cuối cùng cũng không thể gượng dậy nổi.
Vương Xa Quân cũng là một tên lưu manh, thấy tình hình không ổn, liền ôm đầu bỏ chạy, mới được một bước, bỗng nhiên va đầu vào lưng một người, cảm giác giống như là bị va đầu vào tường vậy, trong lòng anh ta lập tức cảm thấy hoảng hốt, cảm thấy dưới hai chân như có lửa, rồi mềm nhũn, không có chút sức lực nào, ngồi phệt ngay xuống đất



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận