Quan Vận

Quan Doãn hoàn toàn không biết thân phận thật sự của Kim Nhất Giai, chỉ biết rằng cô là em họ của Hạ Lai, là đại tiểu thư nhà họ Kim ở Bắc Kinh, lại không biết uy danh ba nhà họ Kim ở Bắc Kinh và biệt danh thiên kim tiểu thư số một Bắc Kinh của cô, cũng không biết cô đã từng trải qua những gì, càng không biết cô ngoại trừ tầm mắt chính trị nhạy bén, tư duy kinh tế hơn người, còn có sức phán đoán bình tĩnh và cái nhìn đại cục ra tay đúng lúc.
Sau khi hộ tống ô tô của Lãnh Phong đi, Kim Nhất Giai liền nhận định xe chạy chưa xa, cô thấy Ôn Lâm nước mắt ròng rã chạy đến Huyện ủy, cũng không có thời gian hỏi xem Ôn Lâm đi làm gì, liền lập tức điện thoại báo cho đội thi công đang thi công ở núi Bình Khâu.
Công trình núi Bình Khâu đã gần giai đoạn cuối, chỉ còn lại hai máy ủi đất, Kim Nhất Giai cho rằng hai máy quá ít, lúc này lại điện thoại cho công trình đập lớn sông Lưu Sa, yêu cầu điều động toàn bộ xe ủi đất đi mở đường, người phụ trách công trường đập lớn bảo rằng không nhận được chỉ thị của lãnh đạo tổ, không dám tự ý quyết định. Đang lúc Kim Nhất Giai lại gọi điện đến Huyện ủy xin Huyện ủy ra mặt phối hợp, Ôn Lâm lại điện tới.
Ôn Lâm chạy ngay đến Huyện ủy, chính là hy vọng lãnh đạo tổ dự án đập lớn sông Lưu Sa điều động xe ủi đất gia nhập vào ứng cứu hành động của Lãnh Phong, Quế Hiểu Kiệt lúc này đập bàn quyết định, điều động toàn bộ xe ủi đất phụ trách dọn tuyết.
Ôn Lâm tỉnh táo khỏi đau thương, khôi phục bình tĩnh và lý trí, suy nghĩ cô rõ ràng:
- Nhất Giai, cô cùng Quan Doãn đến thành phố, tôi ở lại huyện, phòng ngừa lại xảy ra tình huống bất ngờ. Không thể ở bên cạnh Quan Doãn, xin cô… chăm sóc tốt cho anh ấy, đừng để anh ấy lại chịu thêm chút tổn thương nào nữa.
- Tôi biết rồi, yên tâm nhé Ôn Lâm, tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương một ngón tay của Quan Doãn!
Kim Nhất Giai cũng rất kính nể sự bình tĩnh và linh hoạt của Ôn Lâm, lại tình cờ trùng hợp với suy nghĩ của cô, nghĩ đến chuyện điều động xe ủi đất, phải biết rằng cả huyện Khổng người nghĩ đến chuyện đường bị tuyết phong tỏa phải điều động xe ủi đất dọn đường, chỉ có cô và Ôn Lâm!
Kim Nhất Giai thậm chí còn nghĩ Lý Dật Phong đường đường là Bí thư Huyện ủy, gặp phải chuyện lớn thế này, không có phong độ bình tĩnh, đã không đích thân đến cùng Lãnh Phong đến bệnh viện thành phố, cũng không nghĩ đến chuyện điều động xe ủi đất mở đường phía trước, ông ta rốt cuộc là đang nghĩ gì?
Đúng vậy, Lý Dật Phong rốt cuộc là đang nghĩ gì? Ôn Lâm cũng đang ôm thắc mắc giống vậy, bèn gõ thẳng cửa phòng làm việc Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong cau mày, đang cau có ngồi trên chiếc ghế không nhúc nhích, bộ dạng đầy tâm sự, thấy Ôn Lâm vào, y khẽ ngẩng đầu nhìn Ôn Lâm một cái rồi hỏi:
- Ôn Lâm đến rồi… có việc gì sao?
- Bí thư Lý, chuyện hôm nay…
Lý Dật Phong xua xua tay:

- Thôi Ngọc Cường đã bắt tay vào điều tra rồi, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả. Trước khi có kết luận điều tra chính thức, không được có phán đoán và bình luận, không hay ho gì.
- Nhưng, Bí thư Lý, chuyện rõ ràng là Vương Xa Quân đứng đằng sau gây rối…
Ôn Lâm bị thái độ gần như không chút động lòng của Lý Dật Phong làm cho tức giận.
- Chủ tịch huyện Lãnh và Quan Doãn đều suýt nữa bị hại chết, huyện Khổng đều rối cả lên, đều là họa cho đập lớn sông Lưu Sa gây ra, cái đập rách, tấm bia to của huyện Khổng gì chứ? Chính là công trình chiến tích, là địa lôi của huyện Khổng, là sự sỉ nhục của nhân dân huyện Khổng!
Lời của Ôn Lâm khiến Lý Dật Phong đập bàn đứng dậy, y chỉ tay vào cửa phòng:
- Ôn Lâm, mời cô ra ngoài!
- Ra ngoài thì ra ngoài.
Ôn Lâm vung tay bước đi.
- Ôn Lâm…
Đợi khi Ôn Lâm kéo cửa phòng, Lý Dật Phong lại than dài một tiếng.
- Cô yên tâm, tôi sẽ có câu trả lời thỏa đáng cho Lãnh Phong, Quan Doãn, cũng như nhân dân huyện Khổng và Thành ủy!
Ôn Lâm đang lúc lửa giận ngút đầu, không nghe ra sự hiu quạnh trong lời của Lý Dật Phong, đầu cũng không quay lại, nói một câu:
- Đừng nói suông, phải làm thực sự.
Ôn Lâm vừa đi, Lý Dật Phong suy sụp ngồi lại vị trí, cười đau thương:

- Ôn Lâm cũng dám chỉ trích mình rồi, Bí thư Huyện ủy mình, thật sự là quá thất bại rồi sao?
Không ai biết sự đau lòng và hụt hẫng của Lý Dật Phong, nỗi buồn khổ trong lòng y chỉ là không có người để kể ra thôi, thật ra áp lực mà y nhận lấy rốt cuộc lớn như thế nào, Ôn Lâm không biết, Lãnh Phong không biết, Quan Doãn cũng không biết.
Quan Doãn lúc này dưới sự luân phiên mở đường của mấy chiếc xe ủi đất, thuận lợi tiến về trước, tâm trạng cũng dễ chịu đi nhiều, nhìn thấy bốn năm chiếc xe ủi đất đang thay nhau mở đường, trong lòng càng đánh giá cao Kim Nhất Giai thêm mấy phần. Cô nhóc Nhất Giai này quả thật không đơn giản, đã điều động bốn năm chiếc xe ủi đất, cách nửa km một chiếc mở đường, năm chiếc đồng thời dọn tuyết, một lần đã làm sạch mấy km mặt đường, sau đó trình tự tiến dần, tốc độ tuy không nhanh, nhưng cũng có thể duy trì vận tốc 20 km đều đặn về phía trước.
Lẽ ra với tốc độ hiện tại, ba bốn tiếng là đến bệnh viện thành phố rồi, nhưng lúc chưa ra khỏi huyện Khổng, Lãnh Phong ho sặc sụa một cơn, miệng tuôn ra máu tươi, khiến Quan Doãn sợ xanh mặt, sốt ruột suýt giậm chân.
Năm chiếc xe ủi đất mở đường, vẫn là quá chậm, làm thế nào mới được? Thời gian là sinh mệnh, chậm một bước, có thể sẽ chậm trễ điều trị. Mà với phán đoán tình hình hiện tại của Lãnh Phong, nếu ba bốn tiếng, e là lành ít dữ nhiều.
Tài xế lái xe là Giả Hợp Tu, suốt đường y vốn cứ im lặng không nói, chỉ yên lặng lái xe, đột nhiên liền kinh sợ kêu lên một tiếng:
- Quan Doãn, anh nhìn phía trước.
Vừa nãy Kim Nhất Giai mang một chiếc xe ủi đất đến, cô sau khi chỉ cùng Quan Doãn trượt tuyết một lần trên con đường tuyết, liền lập tức đi đầu dẫn đường, chỉ huy xe ủi đất tiến lên phía trước dọn tuyết mở đường, không ngồi cùng xe với Quan Doãn. Quan Doãn bèn cho rằng Kim Nhất Giai chỉ sắp xếp năm chiếc xe ủi đất, khi ngẩng đầu nhìn về phía trước, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó sự kinh ngạc liền biến thành niềm vui bất ngờ sâu sắc.
Phía trước, trong phạm vi mắt thường có thể nhìn thấy, ở nơi giao nhau giữa huyện Khổng và huyện Trực Toàn, một hàng xe ủi đất xếp thành hàng dài, không phải năm chiếc, không phải mười chiếc, mà khoảng chừng hai mươi mấy chiếc.
Liếc mắt một cái, nhìn không thấy bờ!

Kim Nhất Giai này… Quan Doãn trong lòng vô cùng vui mừng, ngoại trừ Kim Nhất Giai, còn ai có thể điều động được đội ngũ xe ủi đất hùng mạnh thế này? Hắn hiện tại đối với Kim Nhất Giai không chỉ là khâm phục, mà còn là sự yêu thích không thể nói ra được. Có thể vào lúc cấp bách cần thiết nhất sắp xếp giải quyết khó khăn cho hắn, không những xuất hiện đúng lúc, mà còn cân nhắc chu toàn mọi việc, người con gái như thế, ai không thích chứ?
Ô tô lại tiến về trước mấy km, cảnh tượng càng kinh ngạc hơn xuất hiện, trên đường gần như cách không xa lại có một chiếc xe ủi đất đang dọn tuyết mở đường, Quan Doãn đếm đại khái một chút, chỉ mấy km ngắn ngủi vừa rồi đã vượt trên khoảng hai mươi mấy chiếc xe ủi đất, còn nhìn xa về phía trước, còn không ít hơn hai mươi chiếc xe ủi đất đang đồng thời làm việc, nghĩa là, Kim Nhất Giai đồng thời với việc điều động xe ủi đất huyện Khổng đã điều động xe ủi đất của huyện bên cạnh cùng xuất quân, dưới một tiếng mệnh lệnh, hai bên đường ven tỉnh, ít nhất trên trăm chiếc xe ủi đất trong âm thanh ầm ầm vang dội, mở ra một con đường sinh mệnh cho Lãnh Phong!

Quan Doãn gần như vỗ tay hoan hô Kim Nhất Giai, nói không ngoa, nếu không phải là Kim Nhất Giai kịp thời ra tay, nếu không phải là sự thông minh và sức ảnh hưởng cực lớn của cô, Lãnh Phong có lẽ thật sự bị trận tuyết lớn này hại chết trên đường.
Chỉ có điều Quan Doãn sau khi suy nghĩ sâu xa, lo lắng sợ hãi, Kim Nhất Giai chỉ là một nhân vật trung gian bán hàng, cho là cô được gọi là tiểu thư nhà họ Kim trong ba nhà họ Kim Bắc Kinh, sao lại có sức ảnh hưởng kinh người đối với các huyện trực thuộc của thành phố Hoàng Lương như vậy? Cho là Bí thư Thành ủy thành phố Hoàng Lương Tưởng Tuyết Tùng lệnh xuống, cũng chưa chắc trong thời gian ngắn như vậy đã tập trung được trên trăm chiếc xe ủi đất đồng thời xuất quân.
Kim Nhất Giai… rốt cuộc là lai lịch gì?
Đang vô cùng thắc mắc về thân thế của Kim Nhất Giai, Kim Nhất Giai từ chiếc xe ủi đất bên cạnh bước xuống, thở hồng hộc, chặn đứng ô tô, nói với Quan Doãn:
- Từ đây đến bệnh viện thành phố còn 40 km nữa, đường phía trước đã mở cả rồi, ngay cả tuyết trong thành phố cũng đã dọn sạch rồi, có thể lái với vận tốc 80 km, nửa tiếng có lẽ có thể tới. Các anh đi trước, tôi giải quyết hậu quả.
Nhìn vết bùn trên khuôn mặt như hoa của Kim Nhất Giai, cùng đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, Quan Doãn không khỏi thương xót, giơ tay giúp cô cột tóc:
- Khiến cô vất vả rồi, Nhất Giai, cảm ơn cô.
- Còn khách sáo với tôi nữa là tôi giận đó!
Kim Nhất Giai giơ nắm đấm về phía hắn.
- Tôi không thích cảm giác xa cách giữa tôi và anh, tôi muốn anh biết, giúp anh, là tôi cam tâm tình nguyện. Nếu là người khác, có xin tôi thế nào tôi cũng không ra tay, đây gọi là gì? Đây gọi là ngàn vàng khó mua sự tự nguyện của tôi!
Quan Doãn lại vui vẻ, giơ tay vỗ vai của Kim Nhất Giai:
- Cô nhóc Giai, làm tốt lắm.
Kim Nhất Giai liền le lưỡi, nhỏ giọng nói:
- Tên mụ của tôi là Giai Giai, anh sau này nếu gọi tôi là Giai Giai, tôi sẽ rất vui.
- Được thôi… Giai Giai.
Quan Doãn ngoan ngoãn nghe lời Kim Nhất Giai.

Kim Nhất Giai vui vẻ ra mặt, cười cong cả mắt, xua xua tay với Quan Doãn:
- Đi đường cẩn thận.
Nhìn bóng Kim Nhất Giai vội vã rời đi, cái eo duyên dáng và vóc người vừa phải, tâm tư Quan Doãn lại lần nữa xao động.
Sau nửa tiếng, trong ánh mắt kinh ngạc và bàn tán sôi nổi của dân chúng ven đường, chiếc ô tô chở Lãnh Phong chạy nhanh như gió đến cổng bệnh viện thành phố.
Chuyên gia sớm đã đợi nhiều giờ ở bệnh viện nhanh chóng sắp xếp thỏa đáng cho Lãnh Phong, chụp hình, hội chẩn, bận cuống cả lên. Còn may, dưới sự trợ giúp điều động trên trăm chiếc xe ủi đất của Kim Nhất Giai, trả lời của chuyên gia khiến Quan Doãn thở phào một cái.
- Muộn thêm hai tiếng nữa, e là nguy hiểm tính mạng rồi!
Đến Viện trưởng cũng kinh động, đích thân ra mặt hội chẩn cho Lãnh Phong. Bệnh viện thành phố thường xuyên tiếp đón lãnh đạo Thành ủy, với cấp bậc của Lãnh Phong không đủ kinh động Viện trưởng ra mặt, hơn nữa còn đứng trong giá tuyết gió lạnh cổng bệnh viện chờ đón, trọng lượng của Lãnh Phong, có thể đoán được.
Quý nhân đã ra mặt đằng sau Lãnh Phong? Quan Doãn sau khi yên lòng, lại thoáng qua tia nghi vấn, tuy nhiên hắn không kịp suy nghĩ sâu xa về nội tình bên trong, mà đau đầu hoa mắt, sau đó trước mặt tối đen rồi bất tỉnh nhân sự.
Mất máu quá nhiều cộng thêm đi xe cả đoạn đường, là người sắt cũng không trụ được, Quan Doãn cuối cùng đã đổ.
Cũng không biết ngủ say bao lâu, đợi khi Quan Doãn tỉnh lại, đầu tiên là nghe thấy tiếng Kim Nhất Giai bên tai, rồi lại nghe thấy giọng nói vừa quen vừa lạ, nghe kỹ, cũng là giọng nữ, có lẽ là… Lãnh Thư.
Quan Doãn trong cơn mơ màng vẫn đang nghĩ, Lãnh Thư đến thì cũng là bình thường, Lãnh Phong và cô ấy chắc chắn là có quan hệ thân thích người khác không biết, tuy nhiên giọng một người con gái khác hơi non nớt lại rất vang khiến hắn tỉnh ngay lập tức - Ngõa Nhi sao lại đến rồi?
Ngõa Nhi không những đã đến, cô còn nói một câu khiến Quan Doãn không muốn tỉnh lại cũng phải tỉnh.
- Bố phải về Bắc Kinh rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận