Quan Vận

Quan Doãn rót cho mình một chén trà, là bạch trà. Dưới tác dụng của nước sôi nóng bỏng, bạch trà nở ra trong nước, dần dần biến thành tiên nữ đang nhảy múa.
- Tôi thích bạch trà, hương vị nhẹ mà thơm lâu.
Quan Doãn nhẹ nhàng ngửi một chút hương trà:
- Không giấu gì Trưởng ban thư ký, thực ra thế cục Hoàng Lương từ đầu đến cuối đều nằm trong tay Bí thư Tưởng, tôi mấy tuyến cùng lúc ra tay đều không phải tuyến chính, tuyến chính thật sự là đại kế do Bí thư Tưởng bày ra. Không phải tôi đang đánh cờ ở Hoàng Lương mà là Bí thư Tưởng, tôi nhiều nhất cũng coi như là binh sĩ anh dũng nhất của Bí thư Tưởng.
Quách Vĩ Toàn cười lắc đầu:
- Bây giờ không có người ngoài, chú em Quan, cậu không cần quá mức khiêm tốn. Trước mặt người khác lúc nào cậu cũng đặt Bí thư Tưởng lên vị trí số một, tôi có thể hiểu được. Nhưng đằng sau người ta, đặc biệt là khi chúng ta nói chuyện riêng thì đừng ngại nói thật.
Trên thực tế Quan Doãn đúng là nói thật, không phải hắn tự coi nhẹ mình, cũng không phải theo nguyên tắc ưu tiên lão Đại cố ý nâng Tưởng Tuyết Tùng lên, mà là sau khi hắn hiểu rõ về Tưởng Tuyết Tùng, càng nhìn rõ kết luận gần với sự thật nhất là cách làm người sâu không thể lường và thủ đoạn chính trị núi cao mây dày của Tưởng Tuyết Tùng.
Chỉ tiếc thân là một trong những dòng chính của Tưởng Tuyết Tùng, Quách Vĩ Toàn cũng không hoàn toàn nhìn thấu Tưởng Tuyết Tùng khó hiểu và dụng tâm đáng sợ cỡ nào đối với thế cục Hoàng Lương. Nhưng cũng không chỉ một mình Quách Vĩ Toàn chẳng hay biết gì, cả Hoàng Lương có thể nhìn ra Tưởng Tuyết Tùng thủ đoạn cao minh như thế nào, e là bây giờ cũng chỉ có mình Quan Doãn.
Mà Quan Doãn cũng bởi vì nguyên nhân gần quan được ban lộc.
- Những gì tôi nói đều là thật, không phải dối trá, cũng không phải lời nói nịnh bợ.
Quan Doãn cũng không biện giải quá nhiều cho mình, không cần bao lâu nữa Quách Vĩ Toàn sẽ cảm nhận được Tưởng Tuyết Tùng sâu không thể lường được. Hắn chuyển đề tài:
- Trưởng ban thư ký sao lại đoán ra Trịnh Thiên Tắc không ở núi Hoàng Lương vậy?
Quách Vĩ Toàn đáp:
- Trực giác. Núi Hoàng Lương cách thành phố Hoàng Lương quá gần, hơn nữa tiếng tăm quá lớn, trên núi lại nhiều người, giấu người không khó nhưng giấu một Cục trưởng Cục công an thì cũng không dễ dàng gì. Cậu rõ ràng biết khả năng Trịnh Thiên Tắc ở núi Hoàng Lương không nhiều còn cố ý để lộ việc Khuất Văn Lâm đến núi Hoàng Lương, là dương đông kích tây hay rút dây động rừng?
Quan Doãn quả thực là muốn rút dây động rừng. Để lộ việc Khuất Văn Lâm đến núi Hoàng Lương nhất định sẽ kinh động tới bàn tay khổng lồ phía sau đang vây khốn Trịnh Thiên Tắc, bàn tay khổng lồ phía sau sẽ có sự cảnh giác, nói không chừng sẽ kiểm tra xem nơi giam giữ Trịnh Thiên Tắc thật sự có an toàn không. Cứ như vậy, nói không chừng có thể sẽ lộ ra ngoài.
Đương nhiên ý của Quan Doãn không phải muốn nơi giam giữ Trịnh Thiên Tắc bị lộ ra, hắn chỉ muốn gây rắc rối cho đối phương. Nhưng đối phương chẳng qua cũng là mượn cơ hội thử thăm dò phản ứng của Hoàng Lương một chút. Nếu lộ ra địa điểm Trịnh Thiên Tắc bị bắt giữ, Hoàng Hán vẫn thơ ơ thì có thể nhận định thái độ cuối cùng của Hoàng Hán đối với Trịnh Thiên Tắc.
- Dựa vào cao kiến của Trưởng ban thư ký, nếu tôi để Khuất Văn Lâm rút dây động rừng, cuối cùng thật sự đã động rừng, Trịnh Thiên Tắc lộ ra bóng dáng, anh nói Hoàng Hán sẽ làm thế nào?

Quan Doãn có ý muốn nghe cách nhìn của Quách Vĩ Toàn đối với Hoàng Hán.
- Hoàng Hán à…
Quách Vĩ Toàn ngẩn người, lắc đầu nói:
- Tôi cũng không nhìn thấu y, người này quá hiểm. Y đi theo Trịnh Thiên Tắc mười mấy năm, Trịnh Thiên Tắc lại bị y lừa, chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ. Cậu nói xem một người tâm cơ sâu thế nào mới có thể mười mấy năm không lộ một chút dấu vết? Hơn nữa kỳ lạ là Trịnh Thiên Tắc đã bị xét xử rồi mà Hoàng Hán lại không bị liên luỵ chút nào, hơn nữa còn thăng chức liên tiếp, người này thật có bản lĩnh. Muốn tôi nói, y bây giờ chỉ mong Trịnh Thiên Tắc Game Over.
- Tôi thấy cũng chưa chắc.
Quan Doãn nói ngược lại:
- Bây giờ tình thế còn chưa rõ, Hoàng Hán cũng đang đứng nhìn. Nếu tình thế vừa mở ra, Trịnh Thiên Tắc sống sẽ có lợi hơn cho y, y chắc chắn sẽ ra tay cứu Trịnh Thiên Tắc.
- Trịnh Thiên Tắc chết Hoàng Hán mới có thể ngồi vững ở hệ thống công an Hoàng Lương. Cho dù xuất phát từ góc độ nào, đối với Hoàng Hán mà nói, Trịnh Thiên Tắc chết sẽ có lợi hơn cho Hoàng Hán, sao Hoàng Hán lại hy vọng Trịnh Thiên Tắc còn sống chứ?
- Cái này cũng khó nói, tình thế của Hoàng Hán thay đổi trong nháy mắt, lại thêm việc bây giờ cục diện chính trị quốc gia cũng có chút rung chuyển, ai biết Tỉnh uỷ sẽ có gió to gì chứ? Tỉnh uỷ một khi có gió, Hoàng Lương cũng phải chịu cùng. Cuối cùng tuồng ở Hoàng Lương sẽ hát cái gì, điệu gì, bây giờ ai cũng không chắc. Nói không chừng Hoàng Lương đột nhiên gió nổi mây phun, cần Trịnh Thiên Tắc ra mặt mới có thể ngăn cơn sóng dữ, đến lúc đó Trịnh Thiên Tắc liền có cơ hội sống rồi.
- Loại tình huống này cũng có khả năng nhưng không lớn.
Quách Vĩ Toàn ngẩn người, đột nhiên cười đầy thâm ý:
- Chú em Quan, cậu giỏi lắm, hoá ra cậu đang lừa tôi.
- Tôi làm sao dám.
Quan Doãn cũng cười:
- Trưởng ban thư ký có cẩm nang diệu kế cũng không nói ra, anh xem, trà nguội hết rồi.
Quách Vĩ Toàn cười càng thần bí:
- Không phải tôi không nói ra mà là thời cơ chưa đến, cậu chắc chắn đang đợi điện thoại, đợi điện thoại của cậu đến rồi, tôi nói cũng không muộn.

Đối với việc Quách Vĩ Toàn và Quan Doãn cùng nhau so chiêu, Ôn Lâm ở một bên thấy rõ nhưng trong lòng lại mơ hồ, không biết rốt cục là chuyện gì. Cũng khó trách cô không hiểu ra sao, Quan Doãn và Quách Vĩ Toàn cũng không phải đọ sức thực sự, chỉ là thông qua sự kiện Hồng Nhan Hinh để đoán xem tiến triển tiếp theo của thế cục Hoàng Lương, mượn cơ hội này để nói về cách nhìn của mỗi người đối với vận mệnh của Trịnh Thiên Tắc và cách làm người của Hoàng Hán.
Đồng thời, Quách Vĩ Toàn chủ động tham gia vào sự kiện Hồng Nhan Hinh, lại là vẻ mặt chắc chắn liền chứng minh anh ta chắc chắn có chủ ý, chỉ là giống như luôn cất giữ không nói, Quan Doãn có ý ép anh ta mở miệng. Nhưng xem ra Quách Vĩ Toàn không những có kiên nhẫn mà còn có niềm tin, cứ không nói, phải đợi điện thoại của Quan Doãn kêu thêm lần nữa.
Chốn quan trường đấu trí đấu lực có lúc cũng là chuyện rất thú vị, nói gần nói xa dấu diếm mũi dao, có lúc còn chú ý khởi, thừa, chuyển, hợp, hoặc là che đậy ý định giết người, lợi dụng lực sát thương của lời nói để giết địch trong vô hình, so đấu chính là so trí lực cao thấp và kỹ xảo ngôn ngữ.
Đương nhiên, chuyện Quan Doãn và Quách Vĩ Toàn so chiêu không giống với cuộc đọ sức giữa đối thủ với nhau, gọi là bàn luận thì chuẩn xác hơn, thực ra chính là một lần nói chuyện mặt đối mặt, chỉ là lời nói không nói thẳng ra mà thôi.
Bình trà thứ nhất uống xong, điện thoại vẫn chưa đến, Quan Doãn liền pha ấm trà thứ hai. Hắn còn thấy lạ, ông cụ Dung vừa mới về Hoàng Lương, không ở cửa hàng bánh nướng lại đi đâu?
Lúc ấm trà thứ hai pha xong, điện thoại đợi đã lâu cuối cùng cũng đến, không ngoài dự liệu là điện thoại của Hoàng Hán.
- Đối phương sau khi đi từ cửa hàng ven đường ra, đổi một chiếc Honda, chạy về hướng phía Tây ngoại ô, đến phía Tây ngoại ô lại đổi một chiếc Toyota, sau đó chạy đến thôn Tiểu Tô liền đứt manh mối. Đối phương quả thực là tay già đời, nếu không phải nội ứng của tôi nhiều thì lần đổi xe đầu tiên đã mất dấu rồi, nhưng bước đầu kết luận Hồng Nhan Hinh hẳn đang ở trong phạm vi 10 km nếu coi thôn Tiểu Tô làm trung tâm.
Hoàng Hán quả nhiên rất có nghề, trong thời gian ngắn liền điều tra ra nhiều tin tức có ích như vậy, mặc dù cuối cùng không xác định được vị trí cụ thể của Hồng Nhan Hinh nhưng đã thu nhỏ đến trong phạm vi 10 km, không còn như mò kim đáy biển làm người ta thiếu tự tin rồi.
- Cảm ơn Cục trưởng Hoàng, vất vả cho anh rồi.
Quan Doãn khách khí một câu:
- Chuyện còn lại cứ giao cho tôi.
- Thật sự không cần tôi hỗ trợ nữa?
Hoàng Hán không xác định lại hỏi:
- Nếu tiếp tục điều tra, trong vòng 24h chắc chắn có thể tra ra được tung tích của Hồng Nhan Hinh.
- Thật sự không cần làm phiền Cục trưởng Hoàng nữa.

Quan Doãn thành khẩn nói:
- Hơn nữa 24h quá muộn, e là Hồng Nhan Hinh không chống đỡ được 24h. Nói thật, cô ta 4h cũng không thể chịu được.
- Đúng vậy.
Hoàng Hán thanh âm hạ xuống vài phần:
- Thêm một phần lực lượng thì thêm một phần hy vọng. Đại thư ký Quan, nếu anh lo lắng tôi tìm thấy Hồng Nhan Hinh trước, tôi có thể bảo đảm với anh, sau khi Hồng Nhan Hinh được cứu ra, tuyệt đối sẽ xuất hiện ngay trước mặt anh.
Nghe ra Hoàng Hán quả thật quan tâm Hồng Nhan Hinh, Quan Doãn cũng không sợ Hoàng Hán cướp Hồng Nhan Hinh với hắn --- Hồng Nhan Hinh không tin tưởng Hoàng Hán, cho dù cô ta được Hoàng Hán cứu ra cũng sẽ không giao tài sản của Trịnh Thiên Tắc cho Hoàng Hán --- mà là mục tiêu của Hoàng Hán quá lớn, dễ bị đối phương phản chế, hơn nữa hắn muốn mượn tay Hoàng Hán làm đối phương hết hồn, muốn để Hoàng Hán rút dây động rừng.
Nếu nói để lộ chuyện Khuất Văn Lâm đến núi Hoàng Lương cứu Trịnh Thiên Tắc là rút dây động rừng, vậy thì chỉ kinh động con rắn nhỏ, nhưng chỉ cần rắn nhỏ kinh động, rắn lớn sẽ lộ đuôi ra, đến lúc đó để Hoàng Hán ra mặt bắt rắn lớn, xem Hoàng Hán làm thế nào.
- Cục trưởng Hoàng hiểu lầm rồi, tôi không có ý đó.
Quan Doãn giải thích:
- Tôi nhận được tin tức nói Cục trưởng Trịnh có khả năng ở trên núi Hoàng Lương, bây giờ có người đang xác minh tin tức, nếu tin tức là thật, thép tốt phải dùng làm lưỡi dao, lúc đó Cục trưởng Hoàng nên ra mặt.
- Ồ… Tin tức đáng tin không?
Giọng Hoàng Hán không sợ không mừng, bình tĩnh như nước:
- Nếu đáng tin thì tôi lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
- Có thể tin cậy.
Quan Doãn hàm hồ nói:
- Nhưng tôi nghĩ Cục trưởng Hoàng nên tập trung tinh lực, lúc nào cũng chuẩn bị tốt để tiến đến núi Hoàng Lương.
Buông điện thoại của Hoàng Hán xuống, Quách Vĩ Toàn dùng tay chỉ Quan Doãn:
- Cậu thật là ghê gớm quá, giao thủ với Hoàng Hán cũng thành thạo rồi, hậu sinh khả uý.
Quan Doãn còn chưa khiêm tốn vài câu, điện thoại lại kêu, là Lưu Bảo Gia gọi đến.

- Anh Quan hỏi được rồi nhưng anh ta không biết địa điểm cụ thể, chỉ biết cuối cùng qua tay ở thôn Tiểu Tô.
Giọng Lưu Bảo Gia có ba phần ý hưng phấn:
- Có cần đến thôn Tiểu Tô ngay lập tức không?
- Cậu dẫn người về cục để Sở Triều Huy và Đới Kiên Cường đi đến thôn Tiểu Tô.
Quan Doãn không chút do dự chỉ bảo nói:
- Cho Tấn Lực đến núi Hoàng Lương hội hợp với Khuất Văn Lâm, sau khi hợp lại lập tức rút về từ núi Hoàng Lương.
- Sao vậy?
Lưu Bảo Gia vô cùng không hiểu cách sắp xếp của Quan Doãn:
- Anh Quan, thời khắc quan trọng, tôi không thể lui về phía sau?
- Đừng nói nhảm, mau lui về.
Quan Doãn chẳng quan tâm đến việc giải thích với Lưu Bảo Gia nữa:
- Chuyện này liên quan đến lợi ích của mấy bên, bây giờ cậu còn rất nhỏ yếu, không cần chống chọi, lập tức quay về.
- Thôi được.
Lưu Bảo Gia vừa nghe Quan Doãn nổi giận, không dám nói nhiều, lập tức nói:
- Lập tức làm theo.
Để điện thoại xuống, Quan Doãn thở dài một tiếng, thấy Quách Vĩ Toàn vẫn bộ dạng Lã Vọng buông cần, hắn mỉm cười, vén tay áo lên nói:
- Trưởng ban thư ký, nếu anh rất có kiên nhẫn hay để tôi bộc lộ tài năng cho anh xem?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận