Từ Hoàng Lương đến tỉnh có đường cao tốc đến thẳng tận nơi, là con đờng giao thông quan trọng nhất của phía nam Bắc Kinh, trên đường cao tốc lúc này không nhiều xe, không thể so sánh với sự phồn hoa sau khi trào lưu xe tư nhân nổi lên sau này.
Tỉnh Yến là tỉnh duy nhất bao quanh Bắc Kinh – Thiên Tân, cho dù là vào Bắc Kinh bằng cách nào --- đi đường biển đường bộ hay máy bay --- đều phải đi qua tỉnh Yến. Nếu đi theo đường bộ từ Nam vào Bắc Kinh thì còn phải qua Hoàng Lương, nói cách khác, con đường cao tốc từ Hoàng Lương đến tỉnh Yến mà Quan Doãn đang đi cũng là một bộ phận của con đường huyết mạch Nam Bắc phía nam Bắc Kinh đến thẳng Lĩnh Nam.
Xe ít, lại là ngày xuân tươi đẹp, lại thêm chiếc xe Audi được xưng là xe quan luôn nhấn mạnh tính thoải mái. Quan Doãn và Hồng Nhan Hinh ngồi ghế sau, nếu không phải nói chuyện vô cùng trọng đại mà sâu sắc, ngược lại sẽ có sự tao nhã của khách đi du lịch.
Chỉ là cho dù là Quan Doãn hay Hồng Nhan Hinh, đối diện với cảnh xuân tươi đẹp đều không có hứng thú thưởng thức.
Hồng Nhan Hinh nghe được Quan Doãn muốn người của cô, nhất thời ngây ngẩn cả người, ngây ngẩn một lát, mặt ửng đỏ, mắt ngập tràn nước mắt:
- Thư ký Quan, tôi luôn coi cậu là người đàn ông chính trực, không ngờ cậu cũng giống như những tên đàn ông thấy sắc như vậy, tôi, tôi, tôi…
Quan Doãn cũng ngây ngẩn cả người, không ngờ Hồng Nhan Hinh phản ứng kịch liệt vậy, sau dó lại hiểu cô nghĩ lệch lạc rồi, không khỏi lắc đầu cười, vốn muốn giải thích rõ nhưng nghĩ lại thấy Hồng Nhan Hinh mẫn cảm như vậy, hay là ở trong mắt cô, cô là người ai gặp cũng thích, hoa gặp hoa nở, tất cả đàn ông trong thiên hạ đều quỳ gối trước gốc cây lựu của cô sao?
Phụ nữ tinh tế là chuyện tốt nhưng quá tinh tế thì lại là quá tự kỷ rồi, nghĩ như vậy, Quan Doãn dứt khoát đùa cô một chút tay giơ ra phía trước để vào đùi cô, cảm nhận đùi cô săn chắc mà cực kỳ đàn hồi, tay hắn hơi dùng lực, cười ha hả:
- Đúng vậy, tôi 300 triệu, chị 200 triệu, chỉ với một điều kiện, chị suy nghĩ một chút xem sao?
Hồng Nhan Hinh mặt đỏ như tượng sắp nhỏ máu vậy, muốn đẩy tay Quan Doãn ra nhưng lại vô lực:
- Quan, Thư ký Quan, đừng như vậy…
Sở Triều Huy hết sức chăm chú lái xe, làm như không thấy tất cả những gì xảy ra ở ghế sau nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tia nghi hoặc, chẳng lẽ lãnh đạo là một người háo sắc sao? Trước đây thấy hắn không nhiệt tình lắm với phụ nữ, sao đột nhiên lại không để ý đến hoàn cảnh mà động tay động chân với Hồng Nhan Hinh vậy?
Mặc dù nghi hoặc nhưng Sở Triều Huy sẽ không vì chuyện tay Quan Doãn sờ lên đùi Hồng Nhan Hinh mà có thành kiến gì với Quan Doãn. Với tuổi tác hiện nay của Quan Doãn, lại chưa kết hôn, đang là thời kì hoàng kim để theo đuổi phụ nữ, cho dù bên người Quan Doãn có mấy người phụ nữ nhào vào lòng, y cũng sẽ không thấy ngạc nhiên. Với sự ưu tú của Quan Doãn, đương nhiên trở thành mục tiêu tranh nhau theo đuổi của vô số mỹ nữ.
Quan Doãn thấy Hồng Nhan Hinh gần như khóc, cười ha hả, buông lỏng tay ra:
- Ngại quá, chị Hinh, đùa với chị chút thôi, chị đừng coi là thật.
- Làm tôi sợ muốn chết.
Hồng Nhan Hinh tay ôm ngực, ngực phập phồng không ngừng:
- Chú Quan, sau này cậu đừng đùa linh tinh như vậy, tôi sợ nhất là quan hệ nam nữ không rõ trắng đen.
- Cây ngay không sợ chết đứng. Chị Hinh, sau này chị đối phó với đàn ông phải thoải mái một chút sẽ có lợi hơn cho việc phát triển sự nghiệp.
Quan Doãn khuyên bảo Hồng Nhan Hinh:
- Đừng hơi chút là khẩn trương, có lúc đàn ông chưa chắc có suy nghĩ gì với chị, kết quả bị sự phòng vệ quá mức của chị làm cho xấu hổ, lại không biết nói chuyện như thế nào với chị.
- Tôi sinh ra đã như vậy, e là không sửa được.
Hồng Nhan Hinh vẻ mặt đỏ ửng vẫn chưa hết, cúi thấp đầu nói:
- Vì vậy tôi mới trốn sau lưng người khác làm việc, thích tiếp xúc với những con số.
- 300 triệu, tôi lấy để trả lại cho một số khoản góp vốn của người dân.
Quan Doãn chuyển hướng đề tài, vươn hai ngón tay ra:
- 200 triệu còn lại giao cho chị và Tô Mặc Ngu kinh doanh, 100 triệu để đầu tư tài chính, 100 triệu để đầu tư thực nghiệp, trong năm năm, chị có tin tưởng rằng có thể biến 200 triệu thành 500 triệu được không?
Hồng Nhan Hinh hiểu rồi, Quan Doãn nói muốn người của cô, không phải là muốn cơ thể cô mà là muốn cô làm việc cho hắn. Cô vẫn làm công việc giống như trước kia, nhưng ông chủ chuyển từ Trịnh Thiên Tắc sang Quan Doãn.
Theo như lời Quan Doãn, vẫn là cô nghĩ quá nhiều, vậy thì vừa nãy Quan Doãn cố tình để tay lên đùi cô chính là có ý trêu đùa cô rồi? Hồng Nhan Hinh cảm thấy nơi vừa bị Quan Doãn sờ qua giống như có sâu bò vậy, ngứa ngáy rất khó chịu, lại ngại không dám vặn vẹo người để làm dịu sự không thoải mái trong tâm lý. Cô biết, từ nhỏ cô đã có bệnh ưa sạch sẽ, làm cô vô cùng mẫn cảm khi tiếp xúc với cơ thể người khác, đặc biệt là tiếp xúc cơ thể với đàn ông, gần như làm cô không thể chịu nổi.
Nhưng cũng lạ, nếu là người đàn ông khác sờ vào đùi cô, bây giờ nói không chừng cô còn nôn mửa ra. Nhưng sau khi Quan Doãn sờ xong, ngoài sự không thoải mái của cơ thể, tâm lý lại cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận. Chẳng lẽ khi Quan Doãn sờ vào đùi, trong lòng cô không nghĩ đến chuyện hành động ấy dơ bẩn sao?
Hồng Nhan Hinh vừa nghĩ vừa nhìn trộm Quan Doãn một cái, thấy Quan Doãn ánh mắt thản nhiên, vẻ mặt thành thực, hai đầu lông mày quả thật không có dáng vẻ xấu xí cười híp mắt của những tên đàn ông bình thường, trong lòng cô cuối cùng cũng trấn tĩnh lại. Đi theo Quan Doãn cũng coi như đi theo đúng người, có Quan Doãn chăm sóc, sự an toàn của cô có thể được đảm bảo, dưới sự che chở của Quan Doãn, cô còn có thể làm việc mình thích nhất, hơn nữa lại có Tô Mặc Ngu làm bạn, cớ sao không làm?
- Có!
Sắc mặt đỏ ửng của Hồng Nhan Hinh dần dần biến mất, ánh mắt kiên định hơn rất nhiều:
- Chỉ cần Thư ký Quan tin tôi, cho tôi đủ quyền hạn, tôi nhất định sẽ không phụ sự hy vọng của Thư ký Quan.
Quan Doãn cười ha hả:
- Quyền hạn sẽ cho chị, tự do cũng cho chị, nhưng vấn đề là chị làm thế nào để cho tôi tin tưởng? Nói một câu bất công là chị là người vừa phản bội Trịnh Thiên Tắc!
Lời Quan Doãn rất trực tiếp, không lưu một chút đường sống nào, muốn Hồng Nhan Hinh trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn. Nguyên tắc của hắn là dùng thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng. Hắn muốn trọng dụng Hồng Nhan Hinh nhưng trước khi trọng dụng, bắt buộc phải hoàn toàn hiểu hết về Hồng Nhan Hinh.
Cho tới bây giờ, Quan Doãn đã có hiểu biết sơ qua về Hồng Nhan Hinh, càng hiểu cách làm người của Hồng Nhan Hinh, hắn trong lòng càng cảm thấy tiếc cho nhân tài. Nói thật, hắn không có suy nghĩ không an phận với Hồng Nhan Hinh, đương nhiên, là một người đàn ông bình thường, thưởng thức vẻ đẹp của Hồng Nhan Hinh cũng là chuyện dễ hiểu.
- Tôi phản bội cũng là vì bất đắc dĩ, trong mấy năm phục vụ cho Trịnh Thiên Tắc, tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ông ta.
Hồng Nhan Hinh đáp lại hoài nghi của hắn, ngữ khí rất kiên định:
- Cho dù bây giờ tôi lấy tất cả tài sản của Trịnh Thiên Tắc, tôi cũng không thẹn với lương tâm.
- Hay cho một câu không thẹn với lương tâm.
Quan Doãn nhẹ nhàng vỗ tay:
- Hoan nghênh chị gia nhập vào đội ngũ của tôi.
Hồng Nhan Hinh giơ tay ra nắm chặt lấy tay phải của Quan Doãn:
- Hy vọng tôi chỉ theo một người đến cùng, không còn sự cố ngoài ý muốn phát sinh.
- Chỉ theo một người đến cùng?
Quan Doãn cười ha hả:
- Tôi cũng hy vọng chị đi theo tôi cả đời, hay là chúng ta lập một giao ước, thế nào?
Hồng Nhan Hinh dưới sự khuyên răn của Quan Doãn cũng nghĩ thoáng hơn nhiều, không còn quá mẫn cảm đa nghi nữa, cười nói:
- Được, theo lời Thư ký Quan.
- Phải gọi chú Quan
- Được, theo lời chú Quan
Hồng Nhan Hinh cười khúc khích.
Sở Triều Huy bất động thanh sắc mà cười, trong lòng đối với thủ đoạn của Quan Doãn ngoài khâm phục vẫn là khâm phục, nếu là y thì đã không nhẫn nại như thế rồi, càng không có bản lĩnh đối phó với phụ nữ như thế. Có thể thấy làm lãnh đạo cũng chẳng dễ dàng gì, phải có bản lĩnh ứng phó với đủ mọi cấp bậc. Nghệ thuật lãnh đạo chính là nghệ thuật dùng người, chỉ quan tâm và dùng đầu óc thì không phải người bình thường có thể đảm nhiệm, y vẫn là làm lái xe kiêm bảo tiêu là được rồi.
- Đợi tài sản của chị đạt đến mức 500 triệu, chị có thể lựa chọn rời đi bất cứ lúc nào. Đương nhiên, chị cũng có thể ở lại cho đến khi chị muốn sống một cuộc sống khác…
- 500 triệu…
Hồng Nhan Hinh ngầm hiểu mà cười:
- Đợi đến khi tài sản của tôi được 500 triệu, lợi nhuận tôi kiếm được cho cậu e cũng phải 1,5 tỷ rồi, nếu nhanh thì có lẽ 10 năm đạt được mục tiêu này, nếu chậm thì có lẽ mất 20 năm, giao ước này của cậu vẫn là muốn trói buộc tôi cả đời.
- Nhân tài như chị, nếu tôi không giữ được thì là do tôi không có năng lực.
Quan Doãn tự đắc cười:
- Hơn nữa sau này có Tô Mặc Ngu giúp chị, cũng có Kim Nhất Giai, Ôn Lâm cùng làm việc với chị, chị sẽ an toàn hơn nhiều lúc làm việc cho Trịnh Thiên Tắc, hơn nữa cũng không cô đơn.
- Chú Quan bên người mỹ nữ như mây, chắc cũng là người không phong lưu uổng thời niên thiếu hả?
Hồng Nhan Hinh sau khi quen thuộc rồi cũng nói vài câu bông đùa với Quan Doãn.
- Từng là khách làng chơi Lạc Dương…
- Từng là khách của Lạc Dương, ý là nói bây giờ cải tà quy chính rồi?
Hồng Nhan Hinh che miệng cười, đôi mắt đẹp như điện.
Quả thật trong số mỹ nữ mà Quan Doãn quen biết, đôi mắt của Hồng Nhan Hinh là đẹp nhất, như sương như nước, như quang như điện, một mở một đóng, dường như có sức mạnh của một người thợ nhiếp ảnh, hơi không lưu thần hoặc sức đề kháng không mạnh liền rất dễ vùi thân vào đó không thể tự thoát ra được.
Quan Doãn cười ha hả:
- Trong mộng rõ ràng có lạc thú, tỉnh dậy chẳng còn gì cả.
- Cao, cảnh giới tư tưởng bây giờ của chú Quan người bình thường không thể so được.
- Quá khen, quá khen, tôi chỉ giỏi bốc phét thôi.
- Quá khiêm tốn là thành kiêu ngạo đấy.
- Không thể nói như thế được…
- Vậy nói thế nào?
Quan Doãn và Hồng Nhan Hinh mỗi người một câu, cũng không thấy đường đi quá dài, chủ yếu là hai người qua việc nói chuyện càng hiểu rõ về nhau hơn, xây dựng nền móng vững chắc cho bước hợp tác tiếp thao. Đương nhiên, tự nhiên có được con dấu tương đương với việc có thêm 300 triệu tài chính, cũng là yếu tố khiến hai người vui vẻ hơn.
Quan Doãn vui vẻ vì hắn thu nạp được Hồng Nhan Hinh, đội ngũ của hắn lại lớn mạnh hơn. Hồng Nhan Hinh vui vì từ nay trở đi cô có một chỗ dựa vững chắc, hơn nữa người đàn ông này không chỉ thế lực hùng hậu, nhân cách số một còn làm cô vô cùng an tâm, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thiên ý của cô.
Giữa trưa, ô tô giảm tốc độ tiến vào Thành phố Yến. Quan Doãn thở dài một hơi, tuy hắn không nghĩ đối thủ sẽ diễn lại cuộc đấu tốc độ sinh tử đuổi từ Hòang Lương đến thành phố Ngưu như lần trước, nhưng dù sao cũng có chút lo lắng, bây giờ xe đến thành phố Yến, chắc là an toàn rồi.
Vừa mới giảm tốc độ không lâu, xe đi về hướng Tây chưa đến mấy trăm mét, đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng va đập nặng nề, sau khi tiếng loảng xoảng rất lớn vang lên, Quan Doãn chỉ thấy cổ đột nhiên hướng về phía sau, không khỏi trong lòng trầm xuống, chết rồi, bị đuổi theo đuôi rồi.