Quỷ Vương

“Không xong rồi! Hai người phải đi ngay lập tức!” Bố Na vừa nghe tin đã lập tức chạy vội đến căn nhà gỗ.
“Thím Bố Na, có chuyện gì vậy?” Mẫn Mẫn vội hỏi.
“Không phải là bọn họ phát hiện người chứa chấp chúng ta chứ?” Ân Li cũng khẩn trương hỏi.
“Không phải, không phải! Hàn Duy mới về nhà ăn cơm, nó nói với ta, vì trong thành không tìm thấy người, nên bọn họ đang tính lục soát cả thảo nguyên và rừng rậm!”
Mẫn Mẫn và Ân Li khiếp sợ: “Cái gì?”
Bố Na gấp gáp: “Aizz! Ta cũng không ngờ sẽ như vậy! Còn nghĩ rằng bọn họ lâu ngày không tìm được người thì sẽ bỏ cuộc, ai ngờ Ba Đồ Lỗ lại nói không tìm được người thì sẽ không bỏ qua!”
Nếu không thương nàng, sao hắn lại cố gắng tìm nàng cho bằng được như vậy? Chẳng lẽ hắn còn muốn bắt nàng để uy hiếp Nhật Hi quốc sao? Sao hắn lại có thể tàn nhẫn đối với nàng như vậy?
Ân Li gật đầu: “Được! Vậy chúng ta đi ngay lập tức!”
Bố Na nắm chặt tay Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn! Thím Bố Na vô dụng, không giúp được con, hai con phải cẩn thận!”
“Thím Bố Na. . . Cám ơn người. . . Mấy ngày nay nếu không có người. . . chỉ e rằng. . .”
Hốc mắt Bố Na phiếm hồng: “Đừng nói nữa! Con nói nữa ta sẽ không kìm được nước mắt!”
Mẫn Mẫn ôm bà: “Thím Bố Na. . . .”
“Aizz. . .Không biết sau này có thể gặp lại con nữa không, từ nay về sau. . . có thể sẽ không được gặp lại con nữa rồi. . . .” Bố Na vô cùng xúc động.
Ân Li lập tức mở miệng nói: “Người yên tâm! Nhất định sẽ gặp lại!” Sau khi Dương Sa đọc được thư, nàng tin tưởng tình hình sẽ thay đổi.
“Đi nhanh đi! Chậm nữa sẽ không kịp mất!” Mặc dù Bố Na rất buồn nhưng vẫn không hy vọng các nàng bị bắt, tuy các nàng là người Nhật Hi quốc, nhưng đều là những cô gái tốt, chỉ tiếc. . . Tô Đồ vẫn cố chấp. . . .
Mẫn Mẫn nhìn Bố Na, mở miệng nói lời tạm biệt: “Thím Bố Na. . . Người hãy bảo trọng. . . .”
Bố Na phất tay với các nàng: “Con cũng bảo trọng. . . Mau đi đi!”
Các nàng vừa rời khỏi nhà gỗ chưa được bao lâu thì quân lính đã kéo tới, Mẫn Mẫn và Ân Li, một người là phụ nữ có thai, một người lại là một thiên kim tiểu thư, bây giờ không có cách nào chạy nhanh được, hơn nữa ở trong địa hình không quen thuộc, rất nhanh đã bị lạc đường.
Mẫn Mẫn kéo Ân Li đi thẳng về phía trước: “Không được rồi. . .Chúng ta phải nghỉ một lát!”
“Nghỉ? Bọn họ rất nhanh sẽ đuổi kịp mất!”Ân Li mang thai nên thể lực rõ ràng kém hơn lúc trước, mới đi đường núi được một lát đã thở không ra hơi.
“Tỷ không thể đi được nữa! Toàn thân tỷ đều ướt đẫm mồ hôi, nhất định phải nghỉ ngơi!” Mẫn Mẫn kiên trì.
Ân Li dựa vào gốc cây khô thở dốc: “Ta không sao. . . ta còn đi được. . .”
“Không được! Tỷ phải nghỉ ngơi, tỷ ngồi ở đây, muội đi qua khe suối bên kia, tỷ ở đây chờ nhé. . . .” Mẫn Mẫn không để ý tới sự phản đối của Ân Li, tự mình chạy đến bên dòng suối.
“Mẫn Mẫn!” Kêu mà Mẫn Mẫn cũng không quay đầu lại, Ân Li chỉ còn biết ngồi trên tảng đá để nghỉ ngơi.
Sau khi lấy nước, Mẫn Mẫn trở về bên cạnh Ân Li, chỉ thấy vẻ mặt của Ân Li hình như có gì đó khác lạ: “Ân Li, tỉ làm sao vậy?”
“Chắc là đi lại nhiều quá nên bụng có chút trướng. . .” Còn mơ hồ đau đớn co rút. . .
“Cái gì?” Mẫn Mẫn hoảng hốt nhìn Ân Li. Nếu nàng hại Ân Li có gì không may xảy ra thì cả đời này nàng cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Ân Li ngược lại trấn an nàng: “Muội đừng hoảng hốt, không có chuyện gì đâu . . . Ta nghỉ ngơi một chút là được.”
Mẫn Mẫn đứng dậy lắc đầu nói: “Không thể đi nữa! Người bọn họ muốn tìm là ta, để ta tự đi ra là được rồi, không làm liên lụy đến tỷ. . .”
Ân Li nắm chặt tay nàng: “Không được! Vất vả lắm chúng ta mới đi được tới đây, nếu bây giờ bị bắt lại, chẳng phải là kiếm củi ba năm đốt một giờ hay sao?”
“Kiếm củi ba năm đốt một giờ thì sao? Quan trọng là. . . Tỷ và đứa bé phải bình an trở về!” Ân Li vì nàng mà mạo hiểm, nàng là người phản bội Nhật Hi quốc, bảo nàng lấy mặt mũi nào để đối mặt với Dương Sa đây. . . .
Chợt, bên kia bụi cỏ truyền tới một giọng nói: “Các ngươi qua bên kia xem một chút đi!”
Ân Li và Mẫn Mẫn vội vàng núp vào bụi cây, chỉ thấy ánh đuốc sáng càng lúc càng đến gần, đốm lửa càng lúc càng nhiều. Bọn họ đã tìm đến nơi này, để bọn họ không bị phát hiện e là rất khó.
“Chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được! Mẫn Mẫn, muội sang bên kia đi, ta đã chuẩn bị cung tên rồi, tới một bắn một, tới hai bắn hai!” Ân Li gỡ mũi tên sau lưng xuống.
Mẫn Mẫn lo lắng nhìn nàng: “Nhưng bọn họ nhiều như vậy. . . . chúng ta thắng nổi sao?”
“Muội yên tâm! Trước tiên giải quyết đám người này, sau đó chúng ta bỏ trốn, bọn họ sẽ không thể nào đuổi theo chúng ta ngay lập tức được, vẫn còn cơ hội để bỏ chạy!” Không tới đường cùng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
“Thật sự là không có vấn đề gì sao?” Mẫn Mẫn khẩn trương nhìn Ân Li.
“Yên tâm, muội quên ta là ‘Nữ bộ khoái đệ nhất kinh thành’, bao nhiêu tên đạo tặc đã thua trong tay ta sao?”
“Ừm. . .” Mẫn Mẫn trốn vào một bụi cỏ khác, khẩn trương nhìn về phía trước.
Ân Li kéo dây cung, nhắm vào ngay người đầu tiên xuất hiện, muốn bắt được Mẫn Mẫn thì phải bước qua thi thể của nàng.
Mẫn Mẫn khẩn trương tới mức hai tay đổ đầy mồ hôi, nhìn cây đuốc càng lúc càng đến gần, khi nàng vạch bụi cỏ ra thì cây đuốc chiếu sáng một cách rõ ràng, nàng kinh hoảng mở to hai mắt. Người này không phải là ai xa lạ, chính là người mà nàng ngày nhớ đêm mong – Tô Đồ!
Cũng trong lúc đó, Ân Li kéo căng dây cung, bắn về phía hắn.
Không! Nguy hiểm! Mẫn Mẫn kinh hãi, muốn mở miệng ngăn cản Ân Li nhưng đã không còn kịp nữa rồi, nàng không hề nghĩ ngợi mà vọt ra khỏi bụi cỏ, nhanh chóng ôm lấy người vừa tới, dùng lực rất mạnh đẩy Tô Đồ ngã xuống đất.
“Mẫn Mẫn!” Tô Đồ cúi đầu nhìn khuôn mặt mà hắn khổ sở nhớ nhung bấy lâu. Cuối cùng hắn cũng đã tìm được nàng! Mẫn Mẫn của hắn! Hắn không bao giờ. . . để nàng ra đi nữa! Vừa định đưa tay ôm lấy nàng, lại phát hiện sau lưng nàng cắm một mũi tên.
Ân Li trợn to mắt, không biết sao mọi chuyện lại thành ra thế này, trên lưng Mẫn Mẫn. . . sao lại cắm mũi tên mà nàng vừa bắn ra?
Ân Li thét lên, vọt đến bên cạnh Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn. . . .Tại sao. . . . Tại sao lại lao ra cản mũi tên?”
Mẫn Mẫn nhìn Ân Li: “Thật xin lỗi. . . .Ta. . . . Chỉ sợ là không trở về được rồi. . .”
“Mẫn Mẫn! Không cho phép muội nói như vậy. . . .” Ân Li gấp đến độ chảy nước mắt.
Tô Đồ nóng lòng ôm Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn. . . .” Không! Đây không phải là sự thật. . . Vất vả lắm hắn mới tìm được nàng. . . . Hắn thề sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với nàng. . . . Nàng không thể nào làm vậy với hắn. . . .
Mẫn Mẫn cố nén đau đớn, run rẩy đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Tô Đồ. Cho dù hắn đối xử với nàng như thế nào, thì nàng vẫn luôn luôn thương hắn, là nam nhân duy nhất nàng yêu trong cuộc đời này! – “Ta yêu. . . yêu. . . chàng. . .” Nói xong, nàng mỉm cười rồi nhắm mắt lại.
Không! Tại sao ông trời lại đối xử với hắn như vậy? Nếu là lỗi của hắn thì hãy trừng phạt hắn đi, xin đừng cướp đi Mẫn Mẫn!
Tô Đồ ôm chặt Mẫn Mẫn, nước mắt thấm ướt vào quần áo của nàng, hắn đau đớn nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng: “Không —— Mẫn Mẫn . . . Nàng không thể rời đi như vậy . . . Ta không cho phép . . . Mẫn Mẫn ——”
Sau khi trở lại, Ân Li bị nhốt vào đại lao, thế nhưng trong lòng nàng như có lửa đốt, cứ đi qua đi lại.
Nàng hận mình muốn chết! Tại sao mình lại không chú ý tới Mẫn Mẫn? Tại sao lại bắn vào Mẫn Mẫn . . . . Trời ơi! Nếu Mẫn Mẫn có chuyện gì . . . nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình!
Nàng chắp tay quỳ xuống đất, nhìn trời cao cầu xin: “Ông trời, Mẫn Mẫn là người tốt! Ngàn vạn lần phải phù hộ nàng ấy… phù hộ cho nàng ấy được bình an vơ sự…”
Tô Đồ đứng bên ngoài nhà alo. Thu hết lời nói và hành động của Ân Li vào trong mắt.
Lúc Ân Li đứng dậy thì nhìn thấy người đứng bên ngoài, nàng vọt qua, giận dữ hỏi: “ Mẫn Mẫn đâu? Nàng ấy có sao không? Mau nói cho ta biết! Đáng chết! Ngươi mau nói cho ta biết !”. Nàng dùng sức lay song cửa.
Tô Đồ nhìn nàng, trên mặt không có chút biểu cảm, nói với tên cai ngục: “Mở cửa!”
“Dạ!”
Hắn vừa vào phòng giam, Ân Li liền quát to vào mặt hắn: “Ngươi mau trả lời ta! Mẫn Mẫn rốt cuộc thề nào rồi?”
Tô Đồ lạnh mắt nhìn nàng: “Ngươi bắn Mẫn Mẫn bị thương, có tư cách gì mà hỏi nàng thế nào?”
Ân Li nhìn chằm chằm vào hắn, tức giận chỉ thẳng vào mặt hắn: “Làm Mẫn Mẫn bị thương không phải là ta! Là ngươi! Mẫn Mẫn vì ngươi nên mới bị thương, nếu không có Mẫn Mẫn thì người ngã xuống chính là ngươi!”
Tô Đồ bắt được Ân Li, híp mắt lại: “Đừng tưởng rằng người là Vương Hậu của Nhật Hi quốc mà ta không dám giết ngươi, ngươi xông vào Vương cung cướp đi Mẫn Mẫn, giờ lại còn bắn nàng ấy bị thương, ngươi nghĩ mình còn mạng để ra khỏi nơi này hay sao?”
Ân Li nhìn chằm chằm vào Tô Đồ: “Ta thật sự không biết rốt cuộc Mẫn Mẫn thích ngươi ở điểm nào? Ngươi rốt cuộc có cái gì đáng giá để nàng ấy yêu, đáng giá vì ngươi mà cả cái mạng cũng không cần?”
Tô Đồ kinh ngạc: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
Ân Li hừ lạnh: “Có ý gì sao? Cái này phải hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đối với nàng ấy là như thế nào? Rốt cuộc trong mắt ngươi, nàng ấy là thế nào?”
“Chuyện này không liên quan tới ngươi!”
“Mẫn Mẫn là tỷ muội tốt của ta! Chuyện của nàng ấy chính là chuyện cua 3ta, ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào khi dễ nàng, tổn thương nàng!”
“Ngươi không có tư cách nói những lời này!” Tô Đồ không vui gầm nhẹ.
Ân Li không hề sợ hắn: “Ta không có tư cách, chẳng lẽ ngươi có tư cách sao? Tại sao ngươi không tự hỏi lòng mình ngươi đã đối xử với Mẫn Mẫn như thế nào? Ngươi để cho nàng yêu ngươi một cách khổ sở như vậy, yêu mà phải bất lực như vậy, ngươi căn bản là không xứng đáng được nàng yêu!”.
Lời nói của Ân Li như đã cảnh tỉnh Tô Đồ, hắn chán nản buông lỏng tay ra, trong đầu lại hiện lên những chuyện tệ hại hắn đã làm với Mẫn Mẫn. Hắn xâm phạm nàng, hành hạ nàng, tổn thương nàng, vũ nhục nàng… mà thời khắc sinh tử, nàng cũng không màng đến tính mạng mà lao ra đỡ mũi tên cho hắn…
Ân Li thở dài một hơi thật sâu: “ Ta thiếu Mẫn Mẫn quá nhiều, từ nhỏ đến lớn đều là Mẫn Mẫn chăm sóc ta, thậm chí ta còn đoạt mất nam nhân mà nàng ấy thích, thế nhưng nàng ấy cũng không oán trách ta, bởi vì cứu ta nên mới bị bắt tới đây, cho nên ta thề, cho dù phải mất cái mạng này, ta nhất định cũng phải cứu Mẫn Mẫn trở về!”
“Chẳng phải nàng ấy đã từng dùng trăm phương ngàn kế để hại ngươi sao ?” Tô Đồ nhớ tới lời nói của An Thân Vương.
“Đây đều là quỷ kế của An Thân Vương, Mẫn Mẫn chẳng qua chỉ bị lợi dụng mà thôi…” Ân Li đem đầu đuôi sự việc kể ra hết.
Tô Đồ càng nghe càng cảm thấy đau lòng. Trời ơi! Rốt cuộc hắn đã làm gì đối với Mẫn Mẫn? Hắn thậm chí còn nói nàng giả vờ ngây thơ để lấy lòng hắn, nói nàng tâm cơ thâm trầm, là nữ nhân không đạt được mục đích của mình thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua… Hắn đã nói với nàng những lời tàn khốc như vậy… Trong đầu hắn không khỏi hiện lên vẻ mặt đau khổ của nàng khi đó…
Ta không lừa chàng, tại sao chàng không tin ta… Ở trong mắt chàng, ta là người tồi tệ như vậy sao… Đúng! Ta chính là người như vậy, đối với nam nhân nào cũng đều như vậy, ngươi hài lòng chưa…
Tô Đồ thấy hai tay mình run rầy, ghen tị đã khiến hắn mất đi lý trí và phán đoán, chẳng những không phân rõ phải trái mà chỉ trích nàng, lại còn tà ác xâm phạm thân thể của nàng!
Ân Li không thể tha thứ nhìn Tô Đồ: “Sau khi xuất cung, Mẫn Mẫn không phải khóc lớn thì khuôn mặt lúc nào cũng hoảng hốt, cho dù nàng ấy không nói ra, thế nhưng ta biết nàng yêu ngươi, không thể rời xa ngươi, rồi lại muốn ta mau chóng đưa nàng đi… nàng có miệng nhưng không thể nói ra, cho dù đối mặt với Nhật Hi quốc hay Quỷ quốc, nàng cũng đều đau khổ, bởi vì hai bên đều có người nàng yêu! Cho đến bây giờ ngươi cũng chưa từng đặt mình vào địa vị của nàng để suy nghĩ, bời vì ngươi mà nàng phải đứng bên cạnh bờ vực sắp sụp đổ, những điều này ngươi không hề hay biết, cho tới bây giờ cũng không hề hay biết!”
Đối mặt với sự chỉ trích của Ân Li, Tô Đồ không có cách nào phản bác.
Hắn đã làm gì với Mẫn Mẫn? Thứ hắn đem lại cho nàng chẳng qua chỉ là sự hành hạ và đau khổ đến tột cùng, hắn ích kỷ chỉ nghĩ đến mình, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến nàng dùng tâm tình thế nào để nói với hắn những lời đó. . . .
Tô Đồ dùng sức nhắm chặt hai mắt, nhớ tới vẻ mặt đau thương đến chết của Mẫn Mẫn.
Mẫn Mẫn. . . . Hắn đã sai rồi . . . quá sai lầm rồi. . . đôi mắt nàng đã từng sáng lên mỗi khi nhìn thấy hắn, thế nhưng hắn lại hoài nghi nàng, vì sao hắn lại cay nghiệt lạnh lùng với nàng như thế? Bởi vì quá yêu nàng, quá sợ mất đi nàng, lại vô tình đẩy nàng tới vực sâu của sự đau khổ . . . Hắn không biết trong lòng nàng lại khổ sở như vậy. . . Hắn luôn làm tổn thương nàng, coi thường nàng. . . .
“Vốn ta còn tưởng rằng Mẫn Mẫn sợ ta biết nàng ấy yêu kẻ thù, cho nên nhất quyết không chịu nói thật lòng với ta, thế nhưng lại không như ta nghĩ, nàng nói nàng chẳng qua chỉ là yêu đơn phương, ngươi đối với nàng chẳng qua chỉ có khinh thường, trong mắt ngươi nàng chỉ là một tù binh, một con tin mà thôi!” Ân Li nắm chặt nắm đấm. Nếu không phải là đang bị còng tay thì nàng thật sự muốn đánh chết cái tên nam nhân này!
Tô Đồ hít sâu một hơi. Nàng nói đúng, trên đời này, hắn là người không có tư cách yêu Mẫn Mẫn nhất, ngay cả nhìn nàng cũng không có tư cách.
Hắn trầm mặc không nói, xoay người ra khỏi phòng giam, Ân Li không buông tha, hỏi hắn: “Mẫn Mẫn rốt cuộc sống chết thế nào? Nàng ấy có khỏe không?”
Tô Đồ dừng lại, thân thể cứng ngắc: “Nàng ấy không sao, ta sẽ để hai người đi!”
Ân Li kinh ngạc. Cái gì. . . Để các nàng đi sao? Hắn có ý gì? Nàng còn chưa kịp hỏi ra nghi vấn thì Tô Đồ đã bước ra khỏi đại lao.
Mẫn Mẫn nằm trên giường ngủ say, trong giấc mộng, nàng thấy một bóng dáng quen thuộc, vóc người cao ráo, mái tóc màu vàng nhạt, đôi mắt xanh thẳm, thế nhưng, giờ phút này lại đang lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt lạnh băng như thế khiến người ta không khỏi rùng mình.
Có phải Tô Đồ đang tức giận hay không? Dù sao nàng đã bỏ trốn. . . .
“Tô Đồ. . . .”
“Ta không cần ngươi nữa!” Nói xong câu đó, hắn rời đi mà không mang theo chút tình cảm nào.
Bốn phía xung quanh trở nên u tối, không có bất kỳ người nào, không có bất kỳ cảnh sắc nào, nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi và bất lực.
“Chờ một chút. . .Đừng đi. . . Tô Đồ . . . Tô Đồ . . .”
Nàng khổ sở đuổi theo bóng lưng của hắn, mở miệng gào thét tên hắn, thế nhưng làm cách nào hắn cũng không quay đầu lại, đi càng lúc càng xa, nàng không đuổi kịp hắn, cho đến khi hắn hoàn toàn biến mất.
“Tô Đồ! Chàng trở về đi… đừng bỏ ta một mình… Tô Đồ…”
Sau khi kinh hoảng hô lên, Mẫn Mẫn tỉnh dậy từ trong giấc mộng, nàng thở hổn hển nhìn bốn phía xung quanh.
“Đừng sợ, Mẫn Mẫn, ta đang ở đây!”
Mẫn Mẫn quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói, ánh mắt lại trông thấy dung nhan quen thuộc.
Ân Li nắm chặt tay Mẫn Mẫn, giúp nàng lau đi mồ hôi trên trán: “Mẫn Mẫn, không sao rồi… không sao rồi… có ta ở đây…”
“Ân Li…”
Ân Li cười cười: “Muội còn nhận ra ta, chứng tỏ rằng muội vẫn còn tỉnh táo!”
Mẫn Mẫn muốn ngồi dậy, lại bị Ân Li ngăn cản: “Vết thương trên người muội vẫn chưa lành, không thể đứng lên!”
Mẫn Mẫn dường như có chút không hiểu: “Ta nhớ hình như ta trúng tên…”
Ân Li không vui nói: “Muội còn nói nữa sao? Muội cũng thật là, tự dưng điên cuồng lao ra, muốn doạ ta chết sao?”
Mẫn Mẫn cúi đầu nhìn ngực mình có quấn vải trắng, sau lưng có cảm giác đau nhói: “Ta chưa chết sao?”
“Đại phu nói may mắn vết thương không nặng, nghĩ ngơi một tah1ng sẽ không sao!” Ân Li rót chán nước cho nàng uống.
“Vậy tỷ… bọn họ có làm khó dễ với tỷ không?” Mẫn Mẫn lo lắng hỏi.
Ân Li cười cười: “Không có, mấy ngày muội hôn mê đã xảy ra không ít chuyện!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
“Nhật Hi quốc đã đồng ý cho Quỷ tộc thành lập Quỷ quốc, hơn nữa sẽ vĩnh viễn không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Quỷ quốc nữa, hai nước còn ký kết hữu nghị vĩnh viễn!”
Mẫn Mẫn không nghĩ sẽ có chuyện trọng đại như vậy, nàng vô cùng cùng vui mừng: “ Chuyện này diễn ra lúc nào? Sao ta không biết…”
“Muội hôn mê suốt mười ngày, dĩ nhiên là không biết rồi!” Ân Li cười nói,
Mẫn Mẫn cũng nở nụ cười: “Thật tốt quá… thật sự là tốt quá… như vậy, tâm nguyện của Tô Đồ đã đạt được rồi… người trong Quỷ tộc nhất định sẽ rất cao hứng…” Cuối cùng Tô Đồ cũng đã nghĩ thông suốt rồi sao? Là ai đã khiến hắn nghĩ thông suốt như vậy?
“Muội là đại công thần đấy, Dương Sa đã phong muội là Hộ quốc công chúa, chờ vết thương của muội lành hẳn thì hắn sẽ đến đón chúng ta về!”
“Cái gì? Hộ quốc công chú?” Mười ngày nay cũng phát sinh quá nhiều chuyện rồi…
“Không phải sao? Sau này muội chính là Hộ quốc công chúa của Nhật Hi quốc!”
“Ta nào có công lao gì? Ta chẳng làm gì cả, sao có thể nhận cái danh hiệu này?”
Ân Li cười cười: “Nhờ có muội mà Tô Đồ đã thay đổi rất nhiều, hắn vốn luôn thà chết chứ không nhượng bộ, thế nhưng kể từ khi muội thay hắn đỡ lấy mũi tên, hắn lại chủ động viết thư cho Dương Sa, muội có nói đây không ohai1 là công lao của muội sao?”
Mẫn Mẫn nghe vậy thì cụp mắt xuống: “Hắn… Có đến thăm ta sao?”
“Hắn…” Ân Li muốn nói Tô Đồ đã ở bên giường nàng tận mười ngày, đến khi bệnh tình của nàng tiến triển một chút thì mới rời đi, nhưng lại nhớ đến lời mà Tô Đồ đã dặn, hắn dặn nàng đừng nói với Mẫn Mẫn là hắn đã tới đây.
Mẫn Mẫn nhìn Ân Li, mong đợi câu trả lời của nàng.
Muốn Ân Li nói dối cũng thật khó khăn: “Mẫn Mẫn, muội cũng biết mười ngày có rất nhiều việc… Tô Đồ cũng không phải là không muốn đến… Nhưng tại vì công việc quá nhiều, không đi được…”
Vẻ mặt của Mẫn Mẫn trở nên ảm đạm: “Vậy sao?”
“Đúng vậy! Hắn rất cảm kích muội vì đã cứu hắn đấy!”
Chỉ là cảm kích thôi sao? Ngoại trừ như vậy, chẳng lẽ hắn không nhớ nàng sao? Không muốn nhìn thấy nàng sao? Hay là giống như trong giấc mộng, cho tới bây giờ hắn vẫn không cần nàng, nàng chỉ là một khúc nhạc đệm trong cuộc đời của hắn, nàng chỉ là một người có cũng được mà không có cũng không sao…
Mẫn Mẫn nhìn Ân Li: “Mấy ngày ta hôn mê đều là tỷ chăm sóc sao?”
“Ơ… Đương nhiên rồi, dù sao người làm muội bị thương chính là ta, ta phải có trách nhiệm!” Ân Li vô cùng chột dạ nói.
“Ta lại làm phiền tỷ rồi, tỷ đang mang thai mà còn phải chăm sóc ta…” Mẫn Mẫn áy náy nói.
“Muội lại thế nữa! Trước kia ta ngã bệnh chẳng phải đều là nhờ muội chăm sóc sao? Để ta chăm sóc muội một lần thì có làm sao?”
Mẫn Mẫn cười nói: “Đúng rồi, tỷ không trở về Nhật Hi quốc sao?”
“Muội hôn mê trên giường, ta làm sao an tâm trở về? Chờ vết thương của muội lành hẳn thì chúng ta sẽ cùng nhau trở về!”
Mẫn Mẫn gật đầu: “Cũng tốt…” Tô Đồ đang giận nàng sao? Bởi vì nàng lén lút rời cung, cho nên hắn không đến nhìn nàng?
Thấy sắc mặt của Mẫn Mẫn càng lúc càng khó coi, Ân Li không cần nghĩ cũng biết nàng đang nghĩ đến người khác: “Mẫn Mẫn, muội có đói bụng không? Ta vừa nấu cháo gà, muội có muốn ăn một chút không?”
“Được! Thật là đói bụng quá!”
Chương 9
Mẫn Mẫn nhìn mình trong gương, sau một tháng tĩnh dưỡng, nàng đã hoàn toàn bình phục, hôm nay đã có thể xuống giường.
Một tháng. . . Suốt một tháng, mỗi ngày nàng đều hy vọng, mỗi ngày đều chờ đợi, thế nhưng lại chẳng bao giờ trông thấy người mà nàng muốn gặp . . . . Suốt ba mươi ngày, Tô Đồ cũng chưa từng bước vào căn phòng này.
Không thấy được hắn, bóng dáng của hắn lại càng in sâu vào trong đầu nàng, mỗi khi nàng nhắm mắt thì lại cảm thấy như mình đang tựa vào cái ôm ấm áp trong ngực hắn, trông thấy nụ cười sáng lạn của hắn, thế nhưng, mở mắt ra, nàng lại phát hiện xung quanh mình, chẳng qua chỉ là cô tịch cùng những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. . .
Nhớ nhung giống như một thanh kiếm đâm sâu vào trong thân thể nàng…
Hai ngày nữa sẽ có người từ Nhật Hi quốc tới đón nàng và Ân Li, chẳng lẽ hắn không cho nàng cơ hội nói một lời từ biệt? Trong lòng hắn, nàng thật sự không là gì cả sao?
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, phản chiếu trong gương là hình bóng của Tô Đồ, lòng nàng bởi vì vậy mà run lên mãnh liệt, nàng đột nhiên quay đầu lại—
“Mẫn Mẫn, muội nhìn xem ta đưa ai đến này!”
Là Ân Li… Nàng vậy mà lại nhìn Ân Li thành Tô Đồ… nhớ quá nhiều khiến cho nàng sinh ra ảo giác. Trên mặt Mẫn Mẫn khó nén được nỗi thất vọng: “Là ai vậy?”
“Mẫn Mẫn!” Bố Na bước nhanh tới trước mặt nàng.
“thím Bố Na!” Mẫn Mẫn ôm lấy bà.
“Nghe nói con bị thương, ta lo lắng muốn chết, nếu không phải là Hàn Duy nói con vẫn cần phải tĩnh dường thì ta đã sớm tới thăm con rồi!”
“thím Bố Na, đã để người lo lắng rồi, con không sao!”
Bố Na cẩn thận nhìn nàng: “Aizz! Con gầy hơn nhiều rồi…”
Mẫn Mẫn vuốt mặt mình: “Có sao?”
“thím Bố Na, người không biết đâu, Mẫn Mẫn nói ăn không vô, mỗi làn chưng thuốc bổ, muội ấy chỉ ăn có một chén, những thứ khác đều là con ăn, sau khi trở về, chỉ sợ là Dương Sa sẽ không nhận ra con mất!” Ân Li vô cùng cảm thán nói.
Mẫn Mẫn cười ra tiếng: “Vậy cũng rất tốt nha! Tỷ đây là một người ăn, hai người bổ, Dương Sa mà biết thì cao hứng không kịp đâu!”
Ân Li nhìn nàng chằm chằm: “Muội còn dám nói sao? Đều do muội hại ta mập như vậy, nếu như Dương Sa vì vậy mà ghét ta thì phải làm sao bây giờ?” Nàng đã mập quá sức tưởng tượng rồi.
“Yên tâm! Dương Sa sẽ rất cao hứng, điều này chứng tỏ rằng tỷ ở đây ăn ngon, ngủ ngon nha!”
“Ăn ngon, ngủ ngon? Muội nói cứ như ta là heo vậy!” Ân Li trợn mắt nhìn nàng.
“Phụ nữ mang thai mà gầy quá thì mới đáng lo đó! Tỷ sợ cái gì chứ? Nếu Dương Sa dám chán ghét tỷ thì ta sẽ tính sổ với hắn!” Mẫn Mẫn vỗ ngực nói.
Bố Na nhìn chằm chằm vào Mẫn Mẫn: “Mẫn Mẫn… Nghe nói hai ngày nữa con sẽ phải về sao?”
Mẫn Mẫn nghe vậy thì trầm mặc gật đầu. Nàng cũng muốn ở lại, chẳng qua là… nàng có lý do để ở lại sao?
“Ngày mai là sinh nhật Tô Đồ, có tổ chức đại lễ rất long trọng, tấm vải mà con thêu bức tranh sơn thuỷ sẽ được treo ở trên tường thành… con có thể đến tham dự hay không?” Bố Na hỏi.
“Con…” Mẫn Mẫn do dự. Cho dù đi thì sao?
“Con sẽ đi chứ?” Bố Na mong đợi hỏi.
“Không, con sẽ không tham dự đâu…” Mẫn Mẫn lắc đầu. Nếu hắn đã không muốn nhìn thấy nàng thì nàng cần gì phải tự rước lấy nhục.
“Mẫn Mẫn, đây chính là buỗi lễ một nam chỉ có một lần, hứng chi tấm vải đó là d muội tự mình thêu, chi bắng trước khi về Nhật Hi quốc thì đi chơi một chút đi!” Ân Li nhìn ra Mẫn Mẫn thật ra rất muốn đi, mặc dù ngoài miệng của nàng nói không, thế nhưng nàng đã phải ở trong phòng cả một tháng trời, để nàng ra ngoài giải sầu cũng tốt.
“Không được… Muội muốn ở trong phòng…” Đi sao?... Chẳng qua chỉ thêm buồn mà thôi! Nàng đã nghĩ kỹ, phải bóp chết tình cảm này, bình tĩnh trở về Nhật Hi quốc, những chuyện đã từng xảy ra hãy cứ xem như là một giấc mơ.
“Con không muốn đi là vì Tô Đồ sao?” Bố Na đoán.
Cái tên này như sấm sét đánh thẳng vào trong tim Mẫn Mẫn. Ba mươi ngày nay, nàng biết Ân Li cẩn thận không nhắc tới cái tên Tô Đồ, nàng cũng ép bản thân mình không được nghĩ đến hắn, nhưng cho dủ đã qua lâu như vậy mà tên của hắn vẫn còn sức ảnh hường rất lớn đối với nàng… Tô Đồ… Hai chữ này làm máu trong người nàng sực sôi…
“Không phải…” tại sao miệng nàng không nghe lời? Bảo nàng cử động hai bờ môi thật sự là quá khó khăn.
Trên mặt Bố Na có chút thất vọng: “Thật sự không đi sao?”
“thím Bố Na, thật xin lỗi… con… “ Bây giờ nàng không tìm được lý do, có lẽ có một một số việc nàng sớm hiểu rõ, tiếp tục trầm mê chỉ càng thêm đau khổ.
“Không sao cả, ta hiểu mà, thên thể của con vừa phục hồi, vẫn nen6n nghỉ ngoi nhiều mới tốt!” Bố Na nói.
Mẫn Mẫn như nhớ ra điều gì, nói với Bố Na: “Đúng rồi, thím Bố Na, có một món đồ con muốn trả lại cho người.”
Nàng lấy bộ quần áo của Quỷ tộc mà Bố Na từng cho nàng mượn, vừa mở ra, lại trong thấy chuỗi vòng ngọc mà ngày hôm đó nàng bỏ lại.
Hộc tủ này nàng rất ít mở ra, bây giờ mới phát hiện nó nằm ở nơi nay, nàng còn tưởng rắng hắn đã cầm đi, không ngờ hắn lại để ở nơi này…
Tại sao còn để lại chuỗi ngọc này? Chẳng phải nàng đã trả lại cho hắn sao? Chẳng lẽ hắn không hiể nàng muốn trả lời cho hắn sao?
“Mẫn Mẫn, sao vậy?” Ân Li cảm thấy bóng lưng của nàng có gì đó là lạ.
Mẫn Mẫn nhanh chóng cất vòng ngọc lại vào trong ngăn kéo: “Không có gì. . . Đúng rồi, thím Bố Na, bộ quần áo này con đã giặt sạch, lẽ ra nên sớm trả lại cho người, nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. . . Bây giờ mới có cơ hội để trả!”
Bố Na khoát khoát tay: “Không cần trả lại, ta vốn muốn tặng nó cho con, ta không có con gái, cũng không mặc được nữa, để không không ai dùng, con cứ giữ đi! Con mặc vào trông rất xinh đẹp!”
“Nhưng mà. . .”
“Con mang về Nhật Hi quốc, lúc nào nhìn nó thì hãy nhớ đến ta . . . . nhớ đến nơi này. . .” Bố Na càng nói càng thêm nghẹn ngào, giống như Mẫn Mẫn sẽ lập tức rời khỏi nơi này vậy.
“Thím Bố Na. . .” Hốc mắt Mẫn Mẫn cũng phiếm hồng: “Con sẽ không quên người. . . cũng sẽ không quên mọi người trên thảo nguyên. . .”
“Thím Bố Na, hôm nay Quỷ quốc và Nhật Hi quốc đã là hảo hữu, người có thể đến Nhật Hi quốc bất cứ lúc nào, chúng ta vô cùng hoan nghênh!” Ân Li cũng bị lây nhiễm cái không khí ly biệt này.
“Đúng vậy! Thím Bố Na, sau khi con trở về, người nhất định phải tới tìm con!” Mẫn Mẫn nghẹn ngào nói.
“Được! Chỉ cần bộ xương già này chưa hỏng, ta nhất định sẽ tới tìm con.”
“Thím Bố Na. . .” Mẫn Mẫn ôm Bố Na. Nàng cũng muốn ở lại, nàng không muốn rời đi, thế nhưng nàng có thể không đi sao?
Lễ hội long trọng bên ngoài Vương cung cũng được tiến hành như đã định, khói lửa phát ra thứ ánh sáng chói mắt, những đốm lửa li ti thay nhau bay lên trời cao, Mẫn Mẫn mặc bộ quần áo Quỷ tộc mà Bố Na đưa cho nàng, đứng trong đám người, nàng ngước
Nàng ngước nhìn Tô Đồ đang ngồi trên cao, hắn cũng đang nhìn lên bầu trời xanh thẳm.
Nàng nhìn hắn mà không hề chớp mắt, đã bao lâu rồi nàng chưa nhìn thấy hắn? Nàng cảm thấy mình đau lòng mình đã quá già nuua rồi, phía trên đã hiện đầy nếp nhăn… Tư quân dịch lão (*)… Nàng rất nhớ hắn… Rất nhớ, rất nhớ hắn…
(*) Tư quân dịch lão: “quân” ở đây là người thương, người chồng, “quân” trong “phu quân”, không phải là “quân”- vua như trong “quân vương”. Tư quân dịch lão= nhớ một người thì sẽ rất mau già đi.
Lửa cháy bập bùng khiến bầu trời lúc sáng lúc tối, chiếu sáng lên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, hắn đẹp tựa như những tinh hoa khói lửa ở trên cao, nàng không cách nào với tới, chỉ có thể đứng giữa đám ngưởi để nhìn hắn từ xa, nàng nhỏ bé và hèn mọn như thế.
Nước mắt đã sớm rơi đầy mât, cúi đầu nhìn chuỗi vòng ngọc đang đeo trên cổ tay, nhìn rồi lại nhìn, trong nháy mắt cổ tay có cảm giác ấm áp tựa như là đang được bàn tay của Tô Đồ nhẹ nhàng nắm lấy.
Nàng nhẹ nhàng tháo vòng ngọc xuống, đem nó đặt lên tim. Nàng không thể mang theo cái này rời đi, nàng nhất định phải trả lại cho hắn. Nghĩ vậy, Mẫn Mẫn lặng lẽ rời khỏi đám người.
Tô Đồ ngồi trên đài cao, hoàn toàn không biết Mẫn Mẫn đã từng đứng đưới đài nhìn hắn, trong chốc lát khi ngọn lửa được đốt lên, hắn cúi đầu, vuốt ve từng dường thêu tinh tế trên tấm vải.
Nghe Bố Na nói đây là do Mẫn Mẫn thêu, trên tấm vải là bức tranh thảo nguyên mênh mông vô tận, có hai người cưỡi chung một con ngựa, một nam một nữa, bọn họ đang cười, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc…
Mẫn Mẫn… Đây có phải là nguyện vọng trong lòng nàng không? Nàng hy vọng có thể cùng hắn rong ruổi trên thảo nguyên, dưới trời xanh mây trắng, không hề có nước mắt và đau thương, thống khổ và dằn vặt, thế nhưng ngay cả mọt nguyện vọng đơn giản như vậy mà hắn lại không làm được, đề cho nàng thất vọng…
Ngón tay của hắn không nhừng vuốt ve nũ nhân đang ngồi trên lưng ngựa. Mẫn Mẫn… Mẫn Mẫn,,, Ngày mai nàng đã phải đi trở về rồi, trở về đất nước của nàng, nói đó có người thên của nàng, một ngày nào đó, nàng sẽ lãng quên hết tất cả mọi thứ ở nơi đây, bao gồm cả người từng mang đau khổ đến cho nàng, một ngày nào đó, nàng sẽ gặp một người toàn tâm toàn ý với nàng, cùng họ nắm tay làm bạn, sinh con dưỡng cái, đầu bạc răng long…
Nghĩ tới đây, Tô Đồ siết chặt tấm vải. Chỉ cần nghĩ như vậy là hắn cảm thấy trái tim mình như vỡ ra! Nàng sắp rời xa cuộc đời của hắn, rời xa mãi mãi… Mặc cho hắn kêu gào thế nào thì nàng cũng sẽ không quay đầu lại…
Mẫn Mẫn… Mẫn Mẫn… Ta rất nhớ… rất nhớ, rất nhớ nàng! Tô Đồ không ngồi yên được nữa, phút chốc đứng bật dậy.
Hàn Duy đứng bên cạnh, thấy thế bèn hỏi: “Vương thượng không tiếp tục xem nữa sao?”
Tô Đồ lắc đầu: “Không, ta hơi mệt, đi trước đây!”
“Dạ!” Hàn Duy nhìn Tô Đồ
Kể từ ngày cứu Chu cô nương trờ về, Vương thượng đã hoàn toàn thay đổi, ánh mắt sắc bén của ngày trước đã không còn nữa, cả người bao trùm một bầu không khí mất mát đau thương, rõ ràng Vương thượng rất nhớ Chu cô nương, đã nhiều lần hắn nhìn thấy Vương thượng đứng trước cửa phòng của Chu cô nương, do dự không biết có nên đi vào hay không, nhưng lần nào cũng đều chán nản rời đi.
Tất cả mọi người trong Vương cung, bao gồm cả cấm vệ quân cũng đã xuất cung, hôm nay là khánh điển (*) của Quỷ quốc, mọi người được đặc biệt ân chuẩn cho nghỉ, trong Vương cung không có một bóng người.
(*) khánh điển: lễ lớn của quốc gia.
Mẫn Mẫn đi tới tẩm cung của Tô Đồ, đặt vòng ngọc trên bàn, nhìn vòng ngọc, tầm mắt của nàng dần trở nên mơ hồ, nước mắt cũng trào ra.
Nàng run rẩy cắn môi dưới, như vậy cũng tốt, cuối cùng nàng cũng có thể rời đi mà không vướng bận cái gì… Nhưng tại sao lòng nàng lại đau như vậy? Ánh mắt nàng không thể rời khỏi chuỗi vòng ngọc này.
Tô Đồ trở về tẩm cung, phát hiện bên trong có người, không khỏi mở miệng: “Là ai?”
Giọng nói này… Mẫn Mẫn xoay người.
Tô Đồ không nghĩ tới nàng sẽ xuất hiện trong tẩm cung của hắn, khiến hắn kinh ngạc không thôi: “Mẫn Mẫn!”
Mẫn Mẫn ngơ ngẩn, không biết phải phản ứng thế nào, chỉ đứng im bất động, ngơ ngác nhìn hắn. Không phải là hắn đang ở ngài cung để tham dự lễ hội sao? Làm sao lại…
Là ông trời đang thương hại hắn sao? Để cho hắn có thể gặp nàng ở thời khắc cuối cùng trước khi chia ly này… Nhìn Mẫn Mẫn mặc quần áo của Quỷ tộc, nàng vẫn luôn đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến cho hắn đau lòng, nhưng vẻ đẹp của nàng không thuộc về hắn, hắn đã sớm không còn tư cách…
“Nàng… đã thu dọn đồ đạc xong rồi sao?” Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Tô Đồ mới mở miệng nói chuyên,
Mẫn Mẫn cứng ngắc gật đầu: “Ừm… đa số đều đã sắp xếp xong rồi…”
Tô Đồ gật đầu một cái: “Ngày mai ta sẽ tiễn nàng ra cửa khẩu.”
“Không cần! Không cần đến tiễn ta…” Nàng làm sao có thể nói với hắn một lời từ biết? Nàng không làm được… không làm được…
“Đó là điều cuối cùng ta có thể làm cho nàng…” Chẳng lẽ ngay cả tư cách tiễn nàng cũng không có sao? Có phải nàng vẫn chưa tha thứ cho hắn?
Mẫn Mẫn cúi đầu, cắn chặt môi: “Người hèn mọn như ta, không dám làm phiền Quỷ vương…”
“Tại sao lại nói mình như vậy?” Trong lòng hắn, nàng không hề hèn mọn chút nào, nàng là nữ nhân quan trọng nhất, là người hắn quan tâm nhất!
Chẳng lẽ không đúng sao? Nàng cảm giác mình thật hèn môn. Mẫn Mẫn nắm chặt tay lại, nước mắt không có tiền đồ lại rơi xuống. Nàng không thể khóc… cũng không thể khóc trước mặt hắn… nàng liều chết gạt đi nước mắt trên mặt mình.
Tô Đồ không ngừng chậm rãi đến gần nàng, đưa tay giúp nàng lau đi nước mắt, thâm tính gọi hai tiếng đã hành hẹ hắn thật lâu: “Mẫn Mẫn..” Tựa như là hai chữ đễ nghe nhất trên đời này.
Mẫn Mẫn muốn lau nước mắt, lại phát hiện càng lau càng nhiều thêm: “Ta … ta tới trả đồ lại cho ngươi…”
Tô Đồ không hiểu, hỏi: “Đồ gì?”
Mẫn Mẫn xoay người, cầm chuỗi vòng ngọc đưa cho hắn: “Cái này…”
Tô Đồ nhìn vòng ngọc rồi lại nhìn nàng: :”Nàng giữ đi!”
Nàng kiên quyết nói: “Không! Ta không thể mang nó đi…”
“Nếu như nàng vẫn kiên quyết như vậy… vậy…” Tô Đồ vươn tay, nàng đặt vòng ngọc vào trong tay hắn, vòng ngọc tựa như rất nặng, đè vào tim hắn.
“Đồ đã trả lại cho ngươi rồi, ta phải đi đây…” Sau đó, Mẫn Mẫn đi lướt qua ngời hắn, mùi hương hoa quế nhàn nhạt khiến tim hắn nhói đau.
“Cám ơn nàng, bức tranh trên tấm vải, ta rất thích.” Hắn si ngốc nhìn bóng lưng lạnh lùng dứt khoát của nàng.
Mẫn Mẫn dừng bước, cắn chặt môi, éo mình tuyệt đối không được mềm lòng: “Ngươi thích là tốt rồi!” Sau đó lại tiếp tục đi ra cửa.
“Mẫn Mẫn…” Qua ngày mai, hắn chỉ có thể gọi tên nàng ở trong lòng ma 2thoi6.
Bước chên của Mẫn Mẫn bởi vì âm thanh này mà dừng lại.
“Mẫn Mẫn, nàng hãy nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
“Ta biết…” Mẫn Mẫn nắm chặt tay, móng tay hằn sâu vào da thịt.
Giọng nói của hắn khàn khàn: “ Nàng nhớ phải giữ gìn sức khoẻ…”
“Ta sẽ, ngươi cũng phải giữ gìn sức khoẻ thật tốt!” Nói xong, nàng lại cất bước đi.
“Mẫn Mẫn…” Tô Đồ lại kêu tên nàng.
Mẫn Mẫn không nhịn được mà quay đầu lại, hắn dùng ánh mắt nóng rực để nhìn nàng, có trời mới biết hắn không muốn để nàng đi nhiều như thế nào, hắn không muốn buông tay nàng nhiều đến thế nào.
“Không có gì… Nàng đi nghỉ ngơi đi!”
Mẫn Mẫn quay đầu tiếp tục đi, khi ra tới cửa, Tô Đồ cũng không nhịn được nữa: “Ta yêu nàng!”
Mẫn Mẫn bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi xoay người người nhìn hắn.
“Thật xin lỗi! Ta đã làm nhiều chuyện tỗn thương nàng như vậy, ta chỉ muốn cho nàng biết… ta thật sự vô cùng yêu nàng!”
Toàn thân Mẫn Mẫn run lên: “Tới bây giờ…. Ngươi mới nói những lời này… thì có ích gì?”
“Ta biết… nhưng nếu như bây giờ không nói,chỉ sợ sẽ không còn co hội để nói nữa rồi… Ta chỉ là… chỉ là…” Tô Đồ không biết mình đang nói gì, hắn chỉ muốn nhìn nàng nhiều thêm một chút, hắn không cách nào để nàng rời đi.
Mẫn Mẫn đau khổ nhìn hắn, nước mắt lại một lần nữa tuôn trào, nàng chạy về phía hắn, ôm lấy hắn, khóc không thành tiếng: “Đừng nói gì nữa! Ôm ta! Xin hãy ôm chặt ta… Cho dù là một lần cuối cùng… xin hãy ôm chặt ta…”
Chương 10
Tô Đồ ôm nàng thật chặt, một tay đỡ sau gáy nàng, đói khát hôn lên môi nàng. Hắn rất nhớ nàng. . . nhớ thân thể của nàng. . . đôi môi nàng. . . cả người nàng đều làm hắn khao khát đến toàn thân trướng đau!
Mẫn Mẫn cũng đáp lại hắn, nàng để mặc hắn đem mình dựa vào cửa, hôn như cuồng phong bão táp.
Hương thơm trên người nàng làm hắn mê say, hắn quen thuộc mở ra quần áo trên người nàng, bàn tay to lớn ấm áp ôm trọn bầu vú, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu lưỡi liếm một đường dọc theo cổ, thưởng thức hương vị làn da mềm mại trắng nõn của nàng.
“Ưm. . . Ưm. . .” Mẫn Mẫn dường như cũng khao khát hắn, tay của nàng dao động trên vòm ngực bền chắc của hắn.
Hắn mở miệng ngậm chặt một nụ hoa, đầu lưỡi khẽ đảo quanh nụ hoa, kích thích nàng một trận run rẩy, khiến nàng khó nhịn mà ưỡn ngực lên cao: “Aah. . .Ưm. . .”
“Mẫn Mẫn. . . Mẫn Mẫn. . .” Bàn tay to của hắn trượt xuống chính giữa bắp đùi của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve nơi đó.
“Ừ. . . Aaah . . .” Nàng phối hợp mở to hai chân, để cho hắn không chút trở ngại mà thăm dò vào vùng cấm địa.
Nơi mẫn cảm nhất bị hắn dùng tay và miệng công kích, Mẫn Mẫn khó nhịn rên rỉ thành tiếng, hai tay bám vào vai hắn, bất lực dựa vào tường, vặn vẹo thân thể, mãnh liệt khát vọng sự đụng chạm của hắn.
“Nàng thơm quá. . .” Hắn hôn hai bầu ngực căng tròn, một tay ở dưới xoa nhẹ lối vào tiểu huyệt của nàng.
“Aaa~ . . . ưm. . .” Mẫn Mẫn như đang khát vọng hắn tiến vào, bắp đùi càng thêm mở rộng.
Sau đó, Tô Đồ đưa ngón giữa vào trong tiểu huyệt đã ẩm ướt của nàng, ngón cái nhẹ nhàng day day nhụy hoa, ngón tay xuyên qua giữa bộ lông mềm mại, bởi vì động tác của hắn mà cả bàn tay rất nhanh đã dính đầy ái dịch.
“Aaa. . . Ưm . . .” Kích thích như vậy khiến Mẫn Mẫn không thể
Mẫn Mẫn không thể đứng vững, cả người xụi lơ trên người Tô Đồ, không ngừng thở gấp.
Tô Đồ cúi người xuống, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm xung quanh rốn của nàng, sau đó cởi quần lót của nàng, đưa tay tách ra mật huyệt, đưa lưỡi dò vào trong thưởng thức mật ngọt.
“A a a… Aaah…” Mẫn Mẫn run lên, thở dốc.
“Nàng thơm quá… vừa thơm vừa ngọt…” Hương vị này của nàng khiến cho hắn mê say, hắn cảm nhận được trong mật huyệt của nàng đang tiết ra nhiều ái dịch.
Hắn đứng dậy, đem vật cứng rắn của mình đẩy vào trong mật huyệt ẩm ướt, mật huyệt chặt chẽ lập tức ôm trọn vật to lớn của hắn, nhất thới khiến hắn sinh ra khoái cảm mãnh liệt, sau đó lại chậm rãi chuyển động.
“Ưm… Aaah..” Mẫn Mẫn nhắm chặt mắt lại, cắn chặt môi, đặt tay lên vai hắn, cảm nhận sự sung sướng mãnh liệt này.
“Aaah… Mẫn Mẫn…” Hắn ôm hai chân nàng, để nàng dực vào vào trường, bên dưới mặc sức tra vào bên trong mật huyệt của nàng.
“Aa… Aaaa… Tô Đồ… Ưm” Mẫn Mẫn bị hắn đung đưa, ma sát kịch liệt khiến cho nàng vô cùng sung sướng.
“Ahh…” Tô Đồ phóng túng ra vào mãnh liệt, cánh tay cũng phối hôp t
Eo nhịp, nâng mông nàng đỡ lên hạ xuống.
“A…Aaa…” Hắn đụng vào chỗ thật sâu trong cơ thể nàng, ma sát lúc nông lúc sâu, nàng vong tình sung sướng, ôm cổ hắn rên rỉ.
Tô Đồ cúi đầu hôn lên môi nàng, ôm nàng tới mép giường, đặt nàng nàm xuống mép giường, nửa người trên của nàng nằm trên giường, nửa người dưới ở ngoài giường, hắn tiếp tục dùng lực rút ra đầy vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng.
Mẫn Mẫn đưa đẩy không ngừng, nàng phát ra âm thanh nức nở, khoái cảm cứ điên cuồng ập tới, cảm giác này chưa từng có ở những lần bọn họ hoan ái trước kia, nàng cảm giác tấm chăn bên dưới sắp bị mình đốt cháy rồi.
“Ahh… nàng thật ướt…” Hắn có thể cảm nhận được một luồng nhiệt nóng bỏng trong cơ thể nàng phóng mạnh về phía hắn.
“Tô Đồ… Aaaah…” Mẫn Mẫn bất lực vặn vẹo hạ thân.
Tô Đồ nâng chân nàng đặt lên vai mình, khiến chỗ ra vào phía dưới càng thêm mở rộng, hắn cúi thấp người gần sát nàng, chỗ hai người giao hợp càng thêm chặt chẽ.
“Aaa…Aaah…” Tư thế này khiến Mẫn Mẫn vừa xấu hổ lại vừa sung sướng, mỗi một lần hắn đụng mạnh, không chỉ mật huyệt mà ngày cả nhuỵ hoa cũng đó nhận áp lực của hắn, cái loại kích thích đó đem nàng đến một cảnh giới khác.
“Ah…” Hắn đưa đầy nửa người dưới của mình, miệng cũng không nhà rỗi mà ngậm chặt đầu vú đang không ngừng đung đưa, mủi mổ hôi xen lẫn mùi thơm phảng phất trên người nàng tạo thành một hương vị khiến người ta mê say, làm hắn rung động không thôi.
“Aaa…aaa… Tô Đồ…ưm…” Mẫn Mẫn động thân, đưa tay xoa nắn hạt châu trước ngực hắn, tựa như đang khao khát nhiều hơn.
Một lúc sau, hắn lật người nàng lại, tiến vào từ đằng sau. Nhìn vật cứng rắn của mỉnh và nơi tư mật của nàng kết hợp một chỗ, bàn tay hắn xoa nhẹ bầu ngực của nàng, tay còn lại vuốt ve nơi hai người giao hợp.
“Aaa…Aaa…” Tiến vào từ phía sau lại càng thêm sung sướng, mẫn mẩn quỳ sấp trên giường cao giọng rên rỉ.
Tư thề từ đằng sau càng không có gì gây trở ngại, hắn buông tay mạnh mẽ ra vào bên trong nàng, cảm giác mật đạo của nàng đang nhanh chóng co rút lại, khi bức tường bên trọng rụt chặt lại thì vật cứng rắn của hắn bị ấm áp buộc chặt, khoái cảm từ sâu trong cơ thể vọt lên toàn thân, khiến hắn không có cách nào khống chế, phải càng thêm ra sức tiến lên.
“Aaaaaaaaa…” Hắn ra vào mạnh mẽ khiến Mẫn Mẫn choáng váng, toàn thân cũng đang run rẩy.
Tô Đồ đỡ mông của nàng, co một chân đạp lên giường, một chân đạp xuống đất, ra vào nhanh hơn, mật huyệt của nàng bởi vì động tác của hắn mà co rút một cách dữ dội.
“A a a a… Tô Đồ….” Cảm giác sung sướng mãnh liệt lan ra toàn thân, mẫn mna64 cảm thấy sung sướng vô cùng.
“Mẫn Mẫn… Aah… Mẫn Mẫn…” Tô Đồ lắc lắc mông nàng, liều mạng ma sát với vật cứng rắn của hắn, vẻ đẹp của nàng cũng nhanh chóng bức hắn phát điên, hắn giống như con dã thú lên cơn động tình, không có cách nào dừng lại, một lần lại một lần, càng lúc càng mãnh liệt.
“Aa… Tô Đồ…Aaaa”
“Mẫn Mẫn—“ Ở thời khắc cuối cùng, Tô Đồ dúng sức đụng mạnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng, bắn ra toàn bộ tinh hoa nóng bỏng của mình.
Mẫn Mẫn nằm trên giường, không còn chút sức lực nào, Tô Đồ nằm ở bên cạnh không ngừng thờ dốc. Hắn và nàng đã từng có vô số lần hoan ái, nhưng lần này là lần điên cuồng nhất, có nhiều cảm giác nhất, hắn chưa từng nghĩ giữa nam và nữ có thể đạt đến trình độ cực hạn như vậy…
Đợi hai người ổn định nhịp tim, Tô Đồ quan tâm đắp chăn cho Mẫn Mẫn, còn giúp nàng lau mồ hôi trên trán.
Nhìn khuôn mặt Mẫn Mẫn, trong lòng hắn cảm thán không thôi. Ngày mai nàng sẽ biến mất trước mặt hắn, hắn không nên phát sinh những chuyện như vậy vào lúc này, những chuyện này chỉ càng khiến nàng thêm thương tâm mà thôi.
Mẫn Mẫn mở to đôi mắt sáng nhìn hắn: “Tô Đồ…”
Hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng: “Ngủ đi!” Hắn sẽ khiến chỉ khiến nàng đau lòng, khổ sở… Hắn không có cách nào đến cho nàng hạnh phúc… Hắn không xứng để có được nàng… không xứng đáng…
Mẫn Mẫn không hiểu: “Tô Đồ…”
Tô Đồ ngồi dậy, thâm tình nhìn nàng chăm chú: “Ngủ sớm một chút đi! Sáng sớm mai nàng phải lên đường rồi!”
Cái gì? Hắn vẫn muốn nàng rời đi sao? Không phải là hắn đã nói yêu nàng sao? “Tô Đồ… Chàng không giữ ta ở lại sao?”
Tô Đồ không nhìn nàng. Hắn không có tư cách giữ nàng lại, càng không có tư cách yêu nàng: “Nàng không thuộc về Quỷ quốc!”
“Vậy tại sao chàng nói yêu ta?” Đã như vậy, tại sao hắn lại nói câu kia? Tại sao?
Tô Đồ xuống giường, không màng theo chút tình cảm nào, mặc quần áo rồi nói: “Quên những lời ta đã nói đi!”
Mẫn Mẫn nắm chặt chăn trước ngực mình, nhìn bóng lưng của hắn, nàng đau lòng muốn chết!- “Chỉ cần chàng mở miệng bảo ta ở lại… ta sẽ ở lại…”
Nàng vừa nói ra, khiến cho Tô Đồ dừng bước. Hắn cũng muốn mở miệng, chẳng qua là hắn lấy lý do gì để mở miệng đây? Hắn cũng không chắc chắn chuyện đó có thể lặp lại một lần nữa hay không, hắn không biết mình có thể làm tổn thường nàng lần nữa hay không, hắn cũng không chắc chắn mình có thể đem đến cho nàng hạnh phúc hay không!
Nàng nên lấy một người tốt hơn… Nàng không nên ở lại bên cạnh một nam nhân như hắn…
Tô Đồ trầm mặc ra khỏi phòng, để lại Mẫn Mẫn cùng với căn phòng trống trải, nàng cắn chăn khóc nức nở. Tại sao? Nếu hắn không cần nàng… tại sao còn nói yêu nàng? Tại sao còn tới trêu chọc nàng… nàng hận… nàng hận hắn… thế nhưng lại càng thương hắn nhiều hơn…
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Đồ, Hàn Duy và Bố Na đứng trước cửa cung điện tiễn Ân Li và Mẫn Mẫn.
Tô Đồ nói với Ân Li : “Cho ta gửi lời hỏi thăm tới Hi Vương!”
Ân Li gật đầu: “Mấy ngày nay cám ơn sự thiết đãi của ngươi, nếu có thời gian rảnh, hoan nghênh ngươi đến Nhật Hi quốc làm khách!”
Hắn gật đầu: “Được! Thượng lộ bình an!”
Ân Li nhìn Tô Đồ rồi lại nhìn Mẫn Mẫn: “Chẳng lẽ ngươi… quên đi!” Tối hôm qua nàng đã liên tục hỏi Mẫn Mẫn, nhưng Mẫn Mẫn kiên quyết là phải trở về, chuyện này người ngoài như nàng có nói cũng không ích gì, tất cả phải do bọn họ quyết định mới được, nàng chỉ đàng bất lực.
Tô Đồ biết Ân Li muốn nói cái gì nhưng hắn tự nói với mình không được ích kỉ như vậy, hắn nhất định phải suy nghĩ cho Mẫn Mẫn, chỉ có rời xa hắn, nàng mới tìm được hạnh phúc.
Từ trước đến giờ, hắn đều là một nam nhân thất bại, hắn không có cách nào đem lại hạnh phúc cho nang, hắn chỉ biết làm cho nàng khóc, cái gì cũng không thể cho nàng, nếu vậy, cho dù không đành lòng, hắn cũng phải để nàng ra đi.
Bố Na ôm Mẫn Mẫn: “Đi đường cẩn thận nhé!”
“Con biết rồi!”
Sau đó, Mẫn Mẫn đi tới trước mặt Tô Đồ, hắn cũng vươn tay ra với nàng: “Mẫn Mẫn, chúng ta đừng nói hẹn gặp lại…”
Nhìn tay hắn, nước mắt của Mẫn Mẫn đảo quanh vành mắt: “Ta sẽ không nắm tay chàng, bởi vì ta sẽ không tha thứ cho!” chàng, đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho chàng!”
Tô Đồ nhìn đối mắt đẫm lệ của nàng: “Thật xin lỗi…” Đến cuối cùng, hắn chỉ có thể nói với nàng ba chứ này.
“Đừng nói lời xin lỗi với ta… Những thứ ngươi đem đến cho ta… Ba chữ này không đủ…”
“Tuy ta có lỗi với nàng, nhưng ta rất cám ơn ông trời đã để cho ta gặp nàng, nàng đã cho ta nếm trải cảm giác hạnh phúc, cho dù là ngắn ngủi, nhưng đối với ta mà nói thì như vậy cũng đã đủ rồi!” Hắn lấy vòng ngọc từ trong ngực ra, lại một lần nữa đeo lên tay nàng: “Đừng trả lại cho ta nữa, đã đưa cho nàng, ta không cách nào cầm lại, nếu nàng không cần thì hãy vứt nó đi… Mỏn đồ mà nàng không cần thì nó cũng chẳng còn ý nghĩa…”
Mẫn Mẫn không ngừng rơi lệ. Lúc này rồi mà sao hắn cỏn phải bá đạo như vậy? Đời này, trừ hắn ra, nàng rốt cuộc có thể yêu ai khác nữa? Còn ai có thể mang đến cho nàng cả hạnh phúc lẫn đau khổ giống như hắn đây…
Ân Li nhìn dáng vẻ khó có thể chia lìa của bọn họ, cũng cảm thấy không chịu nổi. Hai người là rốt cuộc đã đủ chưa? Rõ ràng là rất yêu đối phương, nhưng lại muốn chia ly, rốt cuộc bọn họ đang làm gì vậy? Khiến ọi người xung quanh cũng cảm thấy đau lòng.
“Mẫn Mẫn…” Ân Li không nhịn được lên tiếng.
Mẫn Mẫn nhìn Tô Đồ, muốn đem khuôn mặt của hắn khắc sâu vào trong lòng, sau đó nàng quay đầu, bước lên xe ngựa.
“Giá!”
Xe ngựa chạy về phía trước, Bố Na và Hàn Duy vẫy vẫy tay chào các nàng.
Mẫn Mẫn ngồi trong xe ngựa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào rèm xe đang rộng mở, nàng có thể nhìn thấy bi1ng dáng Tô Đồ rất rõ, cho đến lúc bóng dáng ấy càng lúc càng trở nên mơ hồ, dần dần khuất xa.
Nàng nhớ từng li từng tí những gì thuộc về hắn, nhớ từng câu từng chữa hắn đã nói với nàng, hắn cuồng vọng, khí phách, hắn buồn bã đau lòng, hắn dịu dàng thâm tình… Quá khứ ùa về tựa như một lưỡi dao cứa vào lòng nàng.
Nàng không muốn nghe hắn nói lời xin lỗi, nàng chỉ cần hắn nói yêu nàng. Nàng không muốn hắn nói lời xin lỗi, chỉ cần hắn mở miệng giữa nàng lại, nàng không muốn gì cả, chỉ muốn đời này kiếp này được ở bên cạnh hắn…
Nhìn xe ngựa đi càng lúc càng xa, Tô Đồ rõ ràng cảm giác được cơ thể mình cũng mất đi thứ gì đó bởi vì Mẫn Mẫn rời đi, nàng mang đi không chỉ chính bản thần nàng, nàng cũng đã mang theo trái tim của hắn.
Tha thứ cho ta, Mẫn Mẫn, ta yếu đuối bất lực như vậy, bây giờ không có cách nào mở miệng giữ nàng lại, đối mặt với nàng, ta thật sự không biết phải nói gì, không thể nói gì… cũng bởi vì ta quá yêu nàng…
Xe ngựa đã đi xa, xa khỏi tầm mắt hắn, mang theo người con gái mà hắn yêu thương. Đi thôi! Chỉ có rời khỏi hắn, nàng mới có được sự tự do thật sự… Quên hắn đi! Quên cả những nỗi đau mà hắn đã từng mang tới cho nàng! Nàng đáng giá có được nam nhân tốt hơn, còn hắn, hắn không có tư cách để trở thành nam nhân may mắn đó.
Mẫn Mẫn đế bên cửa sổ, vịn vào thành cửa sổ, đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Tô Đồ, nước mắt của nàng rời càng nhiều thêm, mà trong lòng lại đang không ngừng gọi tên hắn.
“Mẫn Mẫn… Ta lừa muội…”
Mẫn Mẫn nâng đôi mắt đầy lệ, không hiểu nhìn Ân Li: “Tỷ lừa ta?”
Tuy rằng Tô Đồ không muốn nàng nói ra, nhưng nàng không thể không nói! Nếu Mẫn Mẫn cứ như vậy mà theo nàng về Nhật Hi quốc thì sau này nhất định sẽ hối hận.
“Thật ra thì… Sau khi muội bị trúng tên, ta tận mắt thấy Tô Đồ ôm muội khóc thất thanh, dáng vẻ thương tâm muốn chết đó khiến cho ta tin tằng hắn rất yêu muội…”
“Cái gì…” Mẫn Mẫn mở to mắt.
“Còn nữa… Muội hôn mê suốt mười ngày, hắn đã không ngủ, ngày đêm ngồi bên cạnh để chăm sóc uội, là hắn bảo ta đừng nói ra, bởi vì hắn tự trách mình đã tổn thương muội quá nhiều, muội bị thương khiến hắn vô cùng đau khổ, thậm chí hắn còn nói với ta, hắn là người không tốt, chỉ cần người nào ở bên cạnh hắn đều sẽ bị tổn thương…” Ân Li lại nói tiếp: “Ta từng nói với hắn, bởi vì hai nước là thù địch nên khiến muội khổ tâm dằn vât, cho nên hắn không đành lòng thấy muội lo lắng vì những chuyện này. Trong một tháng muội tĩnh dưỡng, mỗi đêm hắn đều đứng bên cửa sổ ngắm muội ngủ, nhưng lại không dám bước vào, lần nào cũng đợi đến sáng sớm mới rời đi…”
Nghe vậy, Mẫn Mẫn vô cùng khiếp sợ: “Nhưng tại sao hắn không nói…” Tên ngốc kia… thật sự là đổ ngốc mà…
“Thâm tình của hắn đối với muội ta đều nhìn thấy, nhiều lần muốn nói với muội, nhưng cho dù thế nào thì hắn cũng xin ta đừng nói uội biết.”
Mẫn Mẫn lẩm bẩm: “Tại sao… rốt cuộc là tại sao?”
“Bởi vì hắn cảm thấy mình không có cách nào đem hạnh phúc đến uội… mặc dù hắn yêu muội như thế… Mẫn Mẫn hắn rất yêu muội!” Ân Li nhìn Mẫn Mẫn rốt cuộc cũng nói to.
Thấy Mẫn Mẫn cau mày nhìn ngoài cửa sổ, vẫn không nói tiếng nào, Ân Li gấp đến độ quay vế phía trước hô to: “Dừng xe! Mẫn Mẫn muội còn do dự cái gì? Chẳng lẽ muội thật sự muốn rời đi sao? Rời xa Tô Đồ? Rời xa nam nhân muội yêu, rời xa nam nhân yêu muội sao?”
“Ân Li…” Mẫn Mẫn run rẩy nắm tay Ân Li.
“Mẫn Mẫn, mau đi đi! Lần này nếu muội không nắm chặt thì sẽ vĩnh viễn đánh mất, ta không muốn sau này muội phải hối hận đâu!” Ân Li không ngừng thúc giục.
Mẫn Mẫn như vừa ra một quyết định, nàng đứng bật dậy, nhảy xuống xe ngựa, quay đầu nhìn Ân Li.
Ân Li cười cười nhìn nàng nói: “Muội cứ đi đi! Ta sẽ nói với cha muội, mau đi đi! Tô Đồ đang chờ muội đó!”
Mẫn Mẫn gật đầu thật mạnh, sau đó xoay người chạy đi.
Ân Li mừng rỡ nhìn Mẫn Mẫn đang chạy như điên. Đi đi! Mẫn Mẫn, hãy đuổi theo hạnh phúc của muội! Ân Li hiểu, chỉ có một người mới có thể mang đến hạnh phúc cho Mẫn Mẫn, duy nhất chỉ có một người trên thế gian…
Bên kia, Tô Đồ vẫn như cũ, si ngốc đứng trước cửa cung điện nhìn về phương xa.
Bố Na đến gần hắn, nhắc nhở : “Ngưởi đã đi xa rồi…”
Hàn Duy nắm tay mẹ mình rời đi : “Mẹ, hay là chúng ta đi trước thôi! Để cho Vương thượng yên lặng mốt chút đi!” Hắn hiểu tâm tình của Vương thượng lúc này khổ sở biết bao nhiêu, trên đời này, mấy ai có thể chịu đựng được đau khổ khi tự tay tiễn người mình yêu đi xa mãi mãi…
Bố Na vẫn không yên lòng, quay đầu lại nhìn Tô Đồ: “Ba Đồ Lỗ thật sự không sao chứ?”
“Mẹ, chẳng lẽ me cho rắng Vương thượng sẽ tìm đến cái chết sao?”
Bố Na khinh thường: “Ai biết được! Con vẫn chưa có người yêu, đương nhiên sẽ không thể nào biết, trên đời này, mất đi người mình yêu là một chuyện tàn khốc thế nào!”
“Được rồi! Đi thôi! Mẹ, để cho Vương thượng yên lặng một chút đi!” Hàn Duy nói.
Bố Na càng lúc càng cảm thấy không ổn: “Không được! Ta thấy phải đi nói mấy câu khuyên nhủ hắn mới được!”
Nhìn mẹ mình đang định quay lại, Hàn Duy vội vàng chạy theo sai nói: “Mẹ! Mẹ đừng quấy rầy Vương thượng nữa…” Vương thượng đã rất thương tâm rồi!
“Ai da! Con không hiểu đâu!” Lúc này không nên để mặc hắn một mình được!”
“Mẹ…” Hàn Duy tức giận kéo tay bà.
“Đợi một chút…. Kia… là cái gì vậy?” Bố Na nhìn về phương xa, hình như có ai chạy về phía họ.
Hàn Duy cũng tò mò nhìn theo: “Hả… Đừng nói là…”
Bố Na mở to mắt, vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Đồ, gấp đến độ hét lên vớ hắn: “Ngài xem! Ngài mau nhìn xem. Là ai tới kìa?”
Tô Đồ nhìn theo hướng tay của Bố Na, quả nhiên trông thấy có người đang chạy tới. Người kia… người kia…
“Mẫn Mẫn… là Mẫn Mẫn” Tô Đồ kịnh ngạc.
Bố Na mừng rỡ, dùng sức đẩy hắn về phíc trước: “Còn đứng đây làm gì? Mau đi đi!”
Phía xa xa, Mẫn Mẫn dốc sức chạy thục mạng. Nàng nhìn thấy… nàng nhìn thấy Tô Đồ rồi… còn có Bố Na và Hàn Duy nữa… Tô Đồ của nàng…
Tô Đồ nhanh chóng chạy về phía nàng, cuối cùng cũng đền trước mặt nàng, hắn ôm chặt lấy nàng: “Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn”
Mẫn Mẫn cũng ôm hắn: “Tô Đồ…”
Tô Đồ không khỏi nhìn nàng: “Mẫn Mẫn, sao nàng lại…”
Mẫn Mẫn tức giận nói: “Chàng thật đáng chết! Tại sao phải gạt ta? Tại sao không nói thật cho ta biết?”
“Mẫn Mẫn…” Hắn không hiểu lời nói của nàng.
“Ân Li đã nói tất cả với ta! Chàng thật sự là nam nhân ngu ngốc nhất thiên hạ! Ta không cần gì hết! Ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng… Nếu chàng không có cách nào đem hạnh phúc đến cho ta vậy hãy để ta mang hạnh phúc đến cho chàng… Không có chàng…. Ta còn có gì nữa đây….” Mẫn Mẫn vừa khóc vừa chỉ trích hắn.
“Mẫn Mẫn…” Tô Đồ ôm chặt lấy nàng: “Ta thật sự là ngu ngốc … ta là nam nhân ngu ngốc nhất thiên hạ, nhưng ta cũng là nam nhân yêu nàng nhất thiên hạ!”
Mẫn Mẫn nhắm mắt lại, tựa vào ngực hắn: “Vậy thì đừng buông tay ta ra nữa, từ nay về sau, cho dù chàng có lý do gì thì cũng không được rời xa ta, ta đã quyết sẽ bám theo chàng cả đời!”
“Mẫn Mẫn, nàng yên tâm, ta sẽ không bao giờ… không bao giờ buông tay nàng ra nữa!” Nói xong, hắn và nàng ôm nhau thật chặt.
Bố Na đứng bên cạnh mặt mày hớn hở. Thật sự là quá tốt! Tất cả cuối cùng cũng viên mãn. Tiếp đó, bà lôi kéo con trai đang nhìn đăm đăm: “Được rồi! Đừng nhìn nữa, bây giờ chúng ta có thể đi rồi!”
Cái này không phải rất giống diễn tuồng chứ? Cái loại tình yêu oanh tạc thế này, hắn thật sự cảm thấy…
Hàn Duy còn chưa kịp tiêu hoá sự thật trước mắt, đã bị lời nói của mẫu thân doạ cho giật mình.
“Đúng rồi! Bây giờ Ba Đồ Lỗ sắp phải cưới thê tử, con trai à! Rốt cuộc thì khi nào con mới cưới vợ sinh con, để ta bồng cháu đây?
“Ơ… Cái này…. Từ từ rồi hãy nói…” Cưới vợ thật sự là một chuyện phiền toái! Cứ như hắn bây giờ chẳng phải là nhẹ nhàng sung sướng hơn sao?
“Lần ào con cũng nói như vậy, phải biết bất hiếu hữa tam, vô hậu vi đại (*) chứ…”
Mẹ hắn lại bắt đầu rồi! Hàn Duy vội vàng nói: “Được rồi! Con còn có công việc phải xử lý, mẹ, con đi trước đây…”
“Tiểu tử thúi! Lần nào nói đến chuyện này cũng chuồn mất…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui