S.C.I. Mê Án Tập

Bề ngoài đáng sợ cùng ngữ điệu thê lương, Akasha khiến cả mấy cô gái đứng đó phải hét lên kinh hãi.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Ai không phận sự thì ra ngoài cho.” Nói xong, quay sang giao nhiệm vụ cho Khúc Ngạn Minh và người bảo vệ kia: “Hai người trước tiên phong tỏa hiện trường đi.”

Hai người rất phối hợp giải tán những người không phận sự ra khỏi căn phòng. Bà thầy bói Akasha kia vừa đi vừa nghiến răng thét: “Các ngươi không tin lời nguyền, không tin ác quỷ… Sẽ bị ác quỷ trừng phạt



Lắc đầu, Bạch Ngọc Đường quay lại, đã thấy Công Tôn cùng Triển Chiêu vây quanh két sắt, cẩn thận xem xét thi thể không chỗ nào không lộ ra vẻ quỷ dị kia.

Công Tôn cau mày, nhìn hồi lâu, nói với Bạch Ngọc Đường: “Phải lấy được thi thể ra mới xác định được nguyên nhân tử vong.”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một hồi, hỏi: “Ông ta bị cắt ra rồi bỏ vào à?”

Công Tôn lắc đầu: “Không phải… là bị gấp vào.”

“Gấp? …” Bạch Ngọc Đường gượng cười, “Gấp người?”

“Còn phải nói sao?” Công Tôn mỉm cười, “Quả thật không giống chuyện con người có thể làm được.” Nói xong, ra khỏi phòng đi rửa tay.

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ Triển Chiêu còn đang đờ người nhìn chằm chằm vào rương thi, hỏi: “Miêu Nhi, nhìn ra cái gì à? Sao chăm chú vậy?!”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu Bạch, cậu đã từng thấy nhưng chiếc ô tô được thu về, rồi dùng máy thủy lực ép chưa?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Thấy rồi ~~ Bốn phía bốn khối thép bản, bên trên một khối nữa, có khả năng ép người thành hình vuông, vấn đề là, vì sao lại phải làm thế?”

“Có hai khả năng ~~” Triển Chiêu khoanh tay nói, “Khả năng đơn giản là, hung thủ muốn mọi người đem tập trung chú ý vào lời nguyền rương thi~~ “

“Thứ hai?” Bạch Ngọc Đường truy vấn, “Không phải đơn thuần chỉ là thế chứ?”

“Ừ ~~ Phải phân tích theo hành vi của hắn.” Triển Chiêu nói, “Tên hung thủ này tâm tư rất mực kín đáo, tự tin thậm chí ngạo mạn.”

“Ừ ~~” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Xem hắn dựng lên một hiện trường gây án là tủ sắt đóng kín thế này, phải thêm một câu nữa là hắn đang rất nhàm chán ~~”

Triển Chiêu chậm rãi đi quanh một vòng, theo từng cạnh đánh giá két sắt: “Sau khi hoàn thành, hẳn là hắn cũng đi một vòng như vậy ~~ Thưởng thức kiệt tác của mình… Đem di động nhét vào miệng nạn nhân, chính là minh chứng tốt nhất. Hắn cười nhạo nạn nhân, cười nhạo mọi người, giống như đang nói…”

“Hắn chính là thần…” Bạch Ngọc Đường đón một câu, “Không phải người… Đúng không?!”

Triển Chiêu bất đắc dĩ, gật gật đầu.

Bạch Ngọc Đường đã hiểu, tổng kết: “Tốt ~~ Lại đi bắt biến thái lấy mạng người làm trò chơi ~~”

Đúng lúc đó, có hai giọng nói vang lên từ cửa: “A nha ~~ Kinh khủng quá ~~ Lão đại muốn mang tiền tới để mua thứ này sao??”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu quay đầu lại, thấy song sinh tay cầm một vali, xuất hiện ở cửa.

“Liên quan gì đến hai người!” Bạch Ngọc Đường nhìn cái vali mà lải nhải, “Nhân viên thu ngân trong kia… Hàng thì không có đâu!”

“Thế… Lão đại đâu rồi?” Tiểu Đinh nhìn bốn phía.

Những người khác cũng nhìn xung quanh… Bạch Cẩm Đường mới vừa rồi còn đứng ở cửa mà —— Lại biến đi đâu rồi?

Trong toilet, Công Tôn mở vòi nước, rửa tay… Có lẽ là thói quen nhiều năm làm pháp y, Công Tôn trước tiên vẫn mang găng rửa tay, găng tay được rửa sạch rồi, mới cởi găng tay ra, rửa tay mình.

Cúi nhìn bồn nước, trong đầu toàn là cỗ thi thể cổ quái kia, chợt thấy lưng nóng nóng… Vừa ngẩng đầu, đã thấy Bạch Cẩm Đường đứng phía sau từ bao giờ.

Có chút nghi hoặc liếc người trong gương, “Sao cậu lại vào đây?” Công Tôn vừa rửa tay, vừa hỏi.

Bạch Cẩm Đường không đáp, mỉm cười ghé xuống tai Công Tôn nói: “Vừa rồi lúc anh khám nghiệm tử thi, cái dáng điệu thật gợi cảm.” Vừa nói, vưa ôm lấy vòng eo mềm mại của Công Tôn, cách lớp áo len màu đen, vuốt ve

~~ “Cậu…” Công Tôn quay đầu lại hung hăng trừng, “Nơi công cộng… đừng…”

Bạch Cẩm Đường tựa hồ chính là chờ cơ hội này, cúi đầu, có chút dữ dội cướp lấy đôi môi của Công Tôn mà hôn ngấu nghiến. Nụ hôn dài vừa dứt, một tay đỡ lấy eo, một tay nâng cằm Công Tôn, khiến anh phải đối diện với mình, có chút băn khoăn nói: “Làm sao bây giờ…”

Công Tôn bị anh làm khó hiểu, thở gấp hỏi lại: “Cái gì làm sao bây giờ?”

Bạch Cẩm Đường khẽ liếm vành tai Công Tôn, đầu lưỡi tiến vào hẳn trong tai, làm cho Công Tôn chấn động run rẩy, muốn né ra… Nhưng hai tay bên hông kẹp chặt, không cho anh lối thoát.

“Làm sao bây giờ?” Bạch Cẩm Đường nhẹ giọng thì thào, “Giờ anh cười với cả Ngọc Đường… Tôi cũng ghen…”

Công Tôn sửng sốt, kinh ngạc cảm thấy tay Bạch Cẩm Đường đã chui xuống dưới vạt áo mình, vuốt ve làm da bên hông anh

“Cậu nói bậy bạ gì thế?” Công Tôn hai tay đeo bao còn ở trong nước, không có cách nào ngăn cản Bạch Cẩm Đường, chỉ có thể cắn răng làm dữ, “Mau buông tay!”

Bạch Cẩm Đường ngoan ngoãn lấy tay ra, đích thân đến bên vòi nước, giúp Công Tôn cởi bao tay, rồi mười ngón đan vào nhau, hướng về dòng nước chảy mát lịm.

“Thật muốn khóa anh lại.” Bạch Cẩm Đường ôm lấy Công Tôn, tựa cằm lên bờ vai gầy, “Trừ tôi ra, ai cũng không được nhìn!”

Công Tôn vô lực, nghiêng mặt nhìn Bạch Cẩm Đường đang cọ loạn ở cổ mình, hứng một tay toàn nước lạnh, vẩy thẳng vào mặt Bạch Cẩm Đường ~~ Bạch Cẩm Đường cả kinh, thối lui, nhưng vạt áo trước vẫn ướt một mảnh. Công Tôn cười, xoay người bỏ chạy, không ngờ Bạch Cẩm Đường xông tới chặn ngang lối thoát mà kéo giật lại.

“A ~~” Công Tôn chỉ kịp kinh hô một tiếng, đã bị Bạch Cẩm Đường ôm về, đặt lên bệ rửa mặt, hung hăng hôn

Khi hai người ra khỏi toilet thì các thành viên của S.C.I. đã đến.

Thu thập chứng cứ hiện trường xong, Công Tôn muốn mọi người đem két kia khóa lại, mang về phòng pháp y ở S.C.I. ~~ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn vẻ mặt vội vàng của anh, chỉ biết anh rất muốn lấy thi thể từ trong két ra.

Chính lúc này, chợt nghe tiếng khắc khẩu từ ngoài cửa truyền vào, Lữ Yên, thư ký của Carlos tóm chặt lấy Khúc Ngạn Minh và người bảo vệ kia, luôn miệng muốn bọn họ phải chịu trách nhiệm.

“Là các người, trừ các người ra không ai có thể ra tay!” Lữ Yên kích động dị thường, nói với cảnh sát: “Cảnh sát! Bắt lấy bọn họ, nhất định là bọn họ là hung thủ, không thể là ai khác!!”

“Nhưng…” Triển Chiêu đột nhiên hỏi: “Chìa khóa là… do cô giữ, phải không?”

“Tôi…” Lữ Yên hơi hơi sửng sốt, buông Khúc Ngạn Minh và người bảo vệ kia ra, có chút thất hồn lạc phách lẩm bầm, “Không phải là lời nguyền đâu… Đây chẳng qua là truyền thuyết… Không phải là thật…”

“Truyền thuyết gì?” Triển Chiêu cảm thấy cô ta hành động có chút kỳ quái, liền đưa một mình cô vào phòng nghỉ nói chuyện riêng.

Bạch Ngọc Đường cùng các cảnh sát khác tiến hành thẩm tra mọi người, sau khi lập biên bản, chỉ giữ lại Khúc Ngạn Minh và nhân viên bảo vệ tên Phùng Kiệt kia.

Có chút áy náy vỗ vai Khúc Ngạn Minh, “Hai người vẫn cần phải theo tôi về sở lấy lời khai và miêu tả lại chi tiết một chút.”

Nói xong, bảo Vương Triều cùng Trương Long đưa hai người về cảnh cục trước.

Khúc Ngạn Minh trước khi đi, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng nghỉ, ánh mắt có chút phức tạp.

“Làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hơi khó hiểu.

“À…” Khúc Ngạn Minh ngẫm nghĩ, “Đội trưởng, sáng nay, em nghe ngài Carlos và thư ký Lữ lúc vào phòng rương thi…” Nói xong, chỉ vào cửa phòng trưng bày đặc biệt, “Bọn họ ở trong đó cãi nhau kịch liệt lắm.”

“Đúng!” Phùng Kiệt nói, “Tôi cũng nghe thấy.”

“Bọn họ cãi nhau về cái gì?!” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Bởi vì cửa đóng, nghe không rõ ràng lắm, nhưng bọn họ có nhắc đến hai chữ ‘lời nguyền’.” Khúc Ngạn Minh đáp.

“Đúng vậy a!” Phùng Kiệt bổ sung, “Bởi vì giọng Lữ Yên rất thé, cho nên hai chữ này rõ ràng nhất.”

Đúng lúc đó, Triển Chiêu cùng Lữ Yên đã ra khỏi phòng, Vương Triều Trương Long cùng họ trở về cục cảnh sát.

“Miêu Nhi, thế nào?” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu cau mày, cảm giác tình hình không được như ý.

Triển Chiêu thở dài, nói: “Vừa đi vừa nói chuyện.” Nói rồi, kéo Bạch Ngọc Đường ra ngoài.

“Đi đâu?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu. Anh còn muốn xem hệ thống camera của bảo tàng.

“Nhà Carlos!” Triển Chiêu nói.

Giao cho Mã Hán cùng Triệu Hổ quản lý chuyện camera, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi tới biệt thự của Carlos.

“Vừa rồi, Lữ Yên có kể một chuyện xưa rất thú vị.” Triển Chiêu dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ cằm, “Có liên quan đến lời nguyền rương thi.”

“Nói nghe xem nào.” Bạch Ngọc Đường hứng thú hỏi.

“Khối rương thi này có lai lịch thực đặc biệt.” Triển Chiêu nói, “Đây là khối rương thi cuối cùng của bộ tộc Tutsi.”

“Khối cuối cùng?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Sau này không làm nữa?”

Triển Chiêu lắc đầu: “Tộc Tutsi bị diệt sạch, tuyệt chủng rồi!”

Bạch Ngọc Đường hơi có kinh ngạc, “Bị? Ý cậu là… không phải tự nhiên diệt chủng sao?”

“Ừ.” Triển Chiêu gật đầu, “Người Tutsi ngụ ở một hòn đảo nhỏ thuộc Đông Nam Á. Đại khái hơn một trăm năm trước, một thương thuyền Hà Lan thả neo trên đảo kia. Người Tutsi cứu bọn họ, nhiệt tình khoản đãi… Nhưng sau khi thủy thủ đoàn kia được cứu, sợ hãi thuật tạo rương thi tinh xảo của tộc Tutsi nên đã tàn sát tộc Tutsi, muốn cướp đoạt những rương thi quý báu kia… Tộc trưởng duy nhất còn sót lại của tộc Tutsi liền đốt hết những rương thi còn lại…”

“Như vậy… rương thi lần này triển lãm thì sao?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“… Là của tộc trưởng kia…” Triển Chiêu nói.

“……” Bạch Ngọc Đường hơi kinh ngạc, “Ý cậu là…”

Triển Chiêu gật đầu: “Mấy người Hà Lan kia thẹn quá hóa giận… Bọn họ muốn tập chế rương thi nên đã giết hại tộc trưởng kia rồi chế thành rương thi.”

Nghe xong, Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Khó trách thi thể kia có vẻ mặt thống khổ và oán hận đến thế.”

“Tộc trưởng đó trước khi chết đã dùng lời nguyền được lưu truyền bao thế hệ của tộc Tutsi… Nguyền rủa đám người Hà Lan đó và cả con cháu họ.” Triển Chiêu nói, “Theo Lữ Yên, Carlos lấy cái rương thi này từ một ông già người Hà Lan.”

“Ông già kia chính là con cháu của một trong số những người Hà Lan vụ đó?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Sau thì sao? Lời nguyền ứng nghiệm?”

“Nghe nói… Tất cả đều chết oan chết uổng.” Triển Chiêu nói, “Carlos gần đây cũng phải chịu tang người vợ yêu suốt 20 năm của mình… Con cũng mắc bệnh quái gở, trở nên điên điên khùng khùng, cho nên ông ta bắt đầu tin tưởng lời nguyền kia, nghĩ cách bán tống tháo.”

Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát: “Lữ Yên cãi nhau với Carlos, phỏng chừng cũng là sợ bán vật này sẽ mang lại điểm xấu cho người khác.”

“Ai ~~” Triển Chiêu nhìn anh, “Anh hai chưa mua, coi như không tồi.”

“Cậu tin sao?” Bạch Ngọc Đường cười, “Miêu Nhi, cậu trước kia đâu có tin máy thứ ma quỷ này.”

Triển Chiêu gật đầu, “Tôi không tin. Hết thảy ác ma đều là từ lòng người mà ra.” Liếc Bạch Ngọc Đường một cái, chậm rãi tiếp: “Cho nên, bị người có tâm ma nhìn chằm chằm, và bị ác ma nhìn chằm chằm cũng chẳng khác gì nhau.”

“Ừ ~~ Không sai.” Bạch Ngọc Đường dừng xe lại, phía trước chính là biệt thự của Carlos, đưa tay nâng cằm Triển Chiêu, “Cậu quan tâm đến anh hai và Công Tôn là tốt… Nhưng…” Vừa nói, liền hôn ngay lên hai má Triển Chiêu, “Đừng quá ~~ Tôi sẽ ghen đấy.” Nói xong, bất chấp ánh mắt kinh dị với khuôn mặt đỏ bừng của Triển Chiêu, áp vào hôn…

Triển Chiêu dùng hết sức lực đẩy đầu Bạch Ngọc Đường ra, hung tợn mắng: “Chuột điên! Không ngó xem đang ở đâu sao?! Ban ngày ban mặt…”

“NHA A

” Khoảnh khắc liếc mắt đưa tình của hai người bị một tiếng thét kinh hoàng chói tai từ trong nhà vang ra phá vỡ.

“… Vừa rồi…”

“… Đúng vậy!”

“Cậu cũng nghe…”

“… Đúng vậy!”

“… Bên trong…”

“… Đúng vậy!”

Hai người nhanh chóng xuống xe, vọt tới trước cửa biệt thự, đập thình thịch vào cửa sắt cao ngất, không ai ra mở.

“NHA A

~” Thêm một tiếng nữa, so với vừa rồi càng thảm thiết hơn.

Bạch Ngọc Đường lui ra phía sau hai bước, chạy lấy đà rồi tung người lên, rất nhanh đạp vào vách tường và cửa sắt ~~ Ba bước liền đến bờ tường, thả người nhảy xuống, quay ra mở cửa, cùng Triển Chiêu chạy vào bên trong.

Đi qua hoa viên, là tòa biệt thự trắng theo phong cách trung cổ, tiếng thét chói tai không ngừng từ trong vang ra.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu bất chấp, trực tiếp tiến vào…

Chỉ thấy một phụ nữ trung niên quỳ rạp người xuống sàn, hét lên không ngừng.

Trước mặt bà là vài khúc tứ chi động vật máu me đầm đìa —— Tựa như của một chú cún trắng, lông tơ trắng bệch nhuộm máu tươi, thoạt nhìn vạn phần đáng sợ.

“Ha ha ha ha………” Một tràng cười khẽ phát ra từ bên trên.

Hai người ngẩng đầu lên, thấy một thiếu niên đang ngồi trên lan can lầu hai. Cậu ta thoạt nhìn chưa quá mười ba mười bốn tuổi, tóc quăn ngắn tủn màu nâu, nước da tái nhợt, áo sơmi trắng và quần dài đen…

Cậu ngồi trên lan can sắt màu đen, nhàn nhã đung đưa chân, coi như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Thiếu niên tay trái cầm một con dao nhỏ nhuốm máu, trên mặt, trên vạt áo trước, dính không ít máu. Tay phải cầm đầu con chó nhỏ máu tong tỏng rơi, nhìn Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ha hả cười, tựa hồ như đang hát một bài hát nào đó ~~ Thanh âm ngắt quãng, quái dị không nói thành lời.

Triển Chiêu theo dõi cậu trong chốc lát, chậm rãi nói: “OCD (1)…”

(1) OCD: (Obsessive


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui