Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nếu là những thứ khác, nàng tự nhiên sẽ không keo kiệt, có điều đây là cháo Nam Cung Lưu Vân đích thân nấu, bên trong tràn đầy tâm ý của hắn, sao có thể chia sẻ với người khác?

Huống chi, người kia lại là tình địch của nàng Lý Dao Dao?

Tư Đồ Minh nhìn Lý Dao Dao, lại nhìn Nam Cung Lưu Vân, cười nhạt một tiếng, nhấc áo choàng ngồi xuống bên cạnh Lý Dao Dao.

“Đi trong gió tuyết một ngày, quả thực có chút mệt mỏi, nếu Tam sư đệ đã ăn rồi, vậy cháo này quá hời cho chúng ta rồi. Đi ra khỏi cửa, có thể uống một ngụm cháo nóng, quả thật là một loại hưởng thụ.” 

Tư Đồ Minh cười nhẹ nhàng, rồi lại mang theo tia trách cứ: “Tam sư đệ, đây là việc nhà cô nương phải làm, ngươi làm, có chút thiệt thòi à.”

Lúc nói, ánh mắt hắn thản nhiên liếc Tô Lạc một cái.

Sau khi biết Tô Lạc chính là thần nữ, khiến trong lòng hắn sinh cảm giác kiêng kị, lại có một loại cảm giác ghen ghét không nói lên được. 

Tư Đồ Minh này, đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe đi?

Tô Lạc nhíu mày lại, có điều nàng còn chưa kịp phản ứng, Nam Cung Lưu Vân đã ra tay.

“Tạch!” 

Một đường âm thanh vang lên.

Cái chén sứ đựng đầy cháo trắng trong tay Lý Dao Dao thế nhưng lại nứt ra.

Cháo trắng khiến váy hồng của nàng bị lổm chổm dính nước, thoạt nhìn vô cùng chật vật. 

Hai tròng mắt Lý Dao Dao khó có thể tin được mà trợn to!

Tam sư huynh thế nhưng… Thế nhưng ngay cả một ngụm cháo cũng không cho nàng uống… Ô ô…

Hốc mắt Lý Dao Dao liền đỏ lên, trong hốc mắt nước mắt trong suốt lăn qua lăn lại, bộ dáng chực chờ sắp khóc, thoạt nhìn vô cùng đáng thương. 

Tư Đồ Minh lập tức đứng lên, ánh mắt hắn thâm thúy lạnh băng, giận dữ trợn mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân.

Cả người hắn tỏa ra ngọn lửa phẫn nộ tức giận.

“Nam Cung Lưu Vân, ngươi có phần hơi quá đáng!” Tư Đồ Minh vẫn luôn là người ôn hòa hiền lành, vậy mà bây giờ là lần đầu tiên dùng ngữ khí nghiêm túc như vậy trách cứ Nam Cung Lưu Vân. 

“Nhị sư huynh, việc này ngươi đừng quản.” Nam Cung Lưu Vân không vui mà nhướng mày.

Nhị sư huynh không có ý xấu, nhưng hắn bị che mờ hai mắt, đúng sai không phân biệt được, Nam Cung Lưu Vân lười cùng hắn giải thích.

“Nhị sư huynh, ô ô… Ngươi đừng quản… Đây là việc của ta…” Lý Dao Dao khóc như mưa, quả thực khiến cho người khác vô cùng thương xót. 

Nàng khóc như vậy, hoàn toàn đem tấm lòng thương hoa tiếc ngọc của Tư Đồ Minh khơi dậy.

Tư Đồ Minh kéo Lý Dao Dao đi vài bước đến trước mặt Nam Cung Lưu Vân, trong mắt hắn mang theo tia rét thấu xương: “Nam Cung, ngươi nhìn cho rõ ràng, đây là Dao Dao, nàng mới là thanh mai trúc mã lớn lên cùng ngươi, có thể đem hậu bối giao cho người thân đối phương! Bây giờ ngươi lại vì nữ nhân không ra sao cả, đối xử với Lý Dao Dao như vậy, ngươi quả thật… Quả thật là… Không có đạo lý!”

Mắt phượng Nam Cung Lưu Vân híp lại, khóe miệng kéo lên nụ cười tàn khốc vô tình. 

Tuy rằng trên mặt hắn đang cười, nhưng mà cười không thấy đáy mắt, trong đôi mắt hờ hững là tia lạnh lùng.

Nam Cung Lưu Vân chậm rãi đặt Tô Lạc trên mặt đất, tươi cười ôn hòa, sủng nịnh mà nắm chặt áo Tô Lạc, yêu chiều nhướng mày: “Ngoan ngoãn đứng ở chỗ này, được không?”

Đôi mắt Tô Lạc có chút phức tạp. 

Lấy hiểu biết của nàng với Nam Cung Lưu Vân, tên này khẳng định là tức giận rồi.

Thông thường hắn càng lười biếng, càng ôn hòa nhã nhặn, bạo phát càng thêm đáng sợ.

“Nam Cung…” Tô Lạc lôi kéo tay áo hắn. 

Vừa nhìn thấy đã biết Tư Đồ Minh sức mạnh không tầm thường, hơn nữa bọn họ vốn là đồng môn, tiết mục huynh đệ tương tàn, đặt trên người ai cũng không phải là tốt.

Tô Lạc có chút buồn bực, chẳng lẽ nàng thật sự là người đẹp mang theo tai họa?

“Ngoan, tin tưởng, nam nhân của ngươi thiên hạ không có đối thủ, không ai có thể làm hắn bị thương.” Nam Cung Lưu Vân tươi cười ôn hòa say lòng người, giống như hoa anh đào tháng ba, lộng lẫy sáng lạng. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui