Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Bùm!” Tên áo đen cấp bảy kia, lập tức nổ tung, thân thể hóa thành một đống máu thịt be bét.

Nam Cung Lưu Vân chiến đấu khi nào chứ? Rõ ràng là đang đùa bỡn bọn họ.

Đến lúc này, Tô Lạc rốt cuộc mới hiểu rõ câu nói thật lâu trước đây mà Nam Cung Lưu Vân từng nói. 

Hắn nói, ta không có đánh nhau, chỉ là ta đánh người thôi.

Nhìn thần uy của Nam Cung Lưu Vân đại phát, đáy mắt Tô Lạc hiện lên một ý cười.

Đã hơn một năm không gặp, thực lực Nam Cung Lưu Vân tiến bộ vượt bậc, cách biệt một trời một vực so với trước kia. 

Chỉ là, vì sao hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn mình một cái chứ? Tô Lạc có chút khó hiểu mà suy nghĩ.

Nam Cung Lưu Vân giận dữ, thì tên thủ lĩnh áo đen và hai gã cấp bảy lập tức bỏ mạng.

Hiện giờ, tuy số lượng sát thủ áo đen còn lại nhiều, nhưng thực lực lại không đủ. 

Đám người áo đen tự biết đánh không lại Nam Cung Lưu Vân, bọn họ đồng loạt chuyển tầm mắt vế phía Vân Khởi.

“Thiếu chủ!” Đám người đều quỳ xuống trước mặt Vân Khởi, đáy mắt tràn đầy mong chờ.

Ai cũng đều có bản năng ham sống. 

Vốn dĩ Vân Khởi đứng trong chỗ khuất, trực tiếp bị bại lộ.

Đôi mắt Vân Khởi nhíu lại, thần sắc hắn phức tạp mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, thanh âm nhàn nhạt: “Dừng tay.”

Nam Cung Lưu Vân lười biếng mà liếc xéo hắn một cái, đôi mắt sâu và đen giống như mực, tà mị nhướng mày: “Ngươi là ai?” 

Lông mày Vân Khởi nhíu lại.

Hắn không vui khi đối mặt với thái độ bề trên của bậc cường giả của Nam Cung Lưu Vân.

Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức ôn nhã mà cười: “Tại hạ là Âu Dương Vân Khởi, không biết các hạ…” 

Cái tên Âu Dương Vân Khởi, Nam Cung Lưu Vân đã từng nghe nói đến.

Âu Dương Vân Khởi là nhân tài trăm năm có một của Tây Tấn.

Rất nhiều người đều đánh đồng bọn họ với nhau, đi về phía Đông hỏi Lưu Vân, đi về phía Tây hỏi Vân Khởi. 

Nam Cung Lưu Vân lần đầu tiên gặp Âu Dương Vân Khởi, nhưng mà… Đôi mắt hắn nhíu lại.

Người này cho hắn cảm giác thật sự không tốt lắm.

Đúng lúc này, Tử Nghiên chạy vội tới, tận dụng mọi thứ mà tiến tới, nói nhỏ bên tai Nam Cung Lưu Vân: “Tam sư huynh, hắn là nam nhân tiểu tam đó!” 

Nói xong, nàng lặng lẽ lui trở lại bên cạnh Tô Lạc.

Thần sắc Nam Cung Lưu Vân trong nháy mắt đông cứng, đôi mắt đen nhánh bắn ra ánh sáng lạnh lẽo về phía Âu Dương Vân Khởi.

“Vừa rồi ngươi nói, không được giết bọn hắn?” Đôi mắt xinh đẹp, thâm thúy mà kiêu căng trên gương mặt tuấn mỹ vô song của Nam Cung Lưu Vân, từ trên cao nhìn xuống, liếc xéo Âu Dương Vân Khởi. 

Ánh hoàng hôn chiếu vào trên mặt hắn, khiến người khác không khỏi cảm thán, đây quả là loại nam nhân xinh đẹp tuyệt luân.

Đáy mắt Âu Dương Vân Khởi ngưng đọng.

Hắn không nghe được lời Tử Nghiên nói với Nam Cung Lưu Vân. Vì thế, hắn nhàn nhạt mà nói: “Các hạ tu vi cường đại, những người này tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi. Ỷ mạnh hiếp yếu thì có gì hay?” 

“Xì!” Nam Cung Lưu Vân lạnh lùng xì một tiếng, tròng mắt lạnh lùng, không có một tia ấm áp.

Khóe miệng hắn vẽ lên một nụ cười lạnh, ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn Âu Dương Vân Khởi.

Bàn tay rõ ràng khớp xương, hơi hơi giơ lên. 

“Vút!”

Một âm thanh rất nhỏ vang lên, theo đó lập tức có một tên áo đen co giật không ngừng.

Thần sắc Âu Dương Vân Khởi trong nháy mắt trở nên rất khó coi, cằm hất lên, kiêu căng lạnh băng: “Các hạ khăng khăng muốn động thủ?” 

Đám người áo đen này giữ lại, vẫn có lợi cho hắn. Hiện tại nếu bọn họ chết hết thì thật không hay đối với hắn.

Nhưng mà, Nam Cung Lưu Vân lại cao ngạo, nhàn nhạt mà cười lạnh: “Ngươi có thể làm gì?”

Ngươi có thể làm gì? 

Một câu, đã toát lên khí phách vương giả.

Sau đó, Nam Cung Lưu Vân lại vung tay lên.

“Vút!” 

Theo đó lại có một tên áo đen ngã xuống, bỏ mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui