Một cô gái đang co người ngồi ở vệ đường của hàng hoa của trường, cô đang khóc, từng giọt nước mắt lăn dài trên mi, chỉ một mình cô một mình cô mà thôi...Đột nhiên, hàng rào của tường có tiếng động...Một người từ phía ngoài nhảy tót vào,bức tường không quá cao nên dễ dàng làm đồng phạm cho những học sinh hay thích "tập thể dục" leo tường trốn học. Một người từ cái cây phượng cao đầy hùng vĩ bước ra, anh ta chính là Lâm Minh Huy. Anh năm nay 25 Tuổi, làm nghề kiến trúc sư... Anh là cựu học sinh của trường Free.
_Lại thêm một cô gái khóc vì tình yêu tan dở...haizz còn nhỏ không lo học hành mà ngồi ở đây khóc!_ Huy ta nhìn Nhung nói, anh rất thích về thăm ngôi trường đã dạy mình thành tài, nhưng lại rất thích leo tường vào thăm thầy cô, không bao giờ thích đi cổng chính.
_Anh kia, anh là ai dám vào trường của tôi? Anh định...Ăn...trộm?_ Nhung nói rồi nhìn vào con người kia, sao lại có thể vì...Anh là một người có vẻ tri thức và trong cái áo sơ mi kia cũng đã nói lên anh là người như thế nào cơ mà.
_Không cần biết đâu, nhóc con_Anh ta nói xong rồi vội bước đi.
_Nè anh tên gì, để tôi còn nói với trường có người đột nhập_Nhung nói, vẻ mặt sướt mướt đã biến mất mà thay vào là sự tò mò.
_Lâm Minh Huy cứ nói vậy nhé! _ Anh nói xong rồi vội đi về phía trước rất ung dung. Cô đang đi tìm Nhung thì thấy Nhung ở đằng trước, cô lập tức chạy đến đụng phải ai đó, nhưng cô không quan tâm cứ đi về phía trước. Còn Nhung đang suy nghĩ về người đó, đó là ai? Sao lại bí ẩn như vậy?
_Nhung, có sao không? _Cô hỏi, thấy mắt Nhung hơi ướt.
_Không sao, tao quyết định rồi tao sẽ tỏ tình với Mạnh_Nhung nói bằng cả quyết tâm của mình, cô gật đầu ủng hộ, cũng mong rằng Nhung có một người đàn ông nương tựa giống như Thầy Nguyên của cô.
_Ừ, tao ủng hộ mày!