Một thân thể hoàn mỹ từ từ hiện lên trong dược hồ.
Thân thể thon dài, từng khối cơ bắp cân xứng, khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị, hai mắt nhắm chặt. Hắn mở mắt tựa như một ngôi sao mênh mông đầy thâm thúy làm người ta không tự chủ được mà đắm chìm trong đó.
Hắn ngồi xuống đầy tự nhiên, nước trên người tựa như sương trên lá sen, lăn lăn rơi xuống.
Cả người hắn hoàn mỹ không tì vết, là một kiệt tác trời sinh, trong ánh mắt tất cả trưởng lão đều hiện rõ vẻ vui mừng.
“Cảm giác thế nào?” Chưởng môn lông mi bạc trắng hỏi, Lâm Khiêm có thể nhận ra được sự quan tâm qua lời nói của chưởng môn.
Hắn không trả lời ngay mà thử hoạt động thân thể vào lượt, vẻ mặt có chút nghi hoặc.
Chưởng môn thấy thế thì không chút do dự nói: “Đi thử kiếm tràng xem.”
Thử kiếm tràng.
Khi Lâm Khiêm không chút mất công chỉ dùng một kiếm đã đem thử kiếm thạch vô cùng cứng rắn chẻ làm đôi, dễ như cắt đậu hũ vậy làm toàn bộ trưởng lão không tự chủ được mà hít vào một hơi khí lạnh.
Thử kiếm thạch là một trong những thứ đá cứng rắn nhất thiên hạ, khối thử kiếm thạch này cũng là khối to nhất của Côn Luân, cao hơn một trượng. Cho dù là trưởng môn cũng phải tập trung linh lực toàn thân cũng không có khả năng một kiếm chém khối thử kiếm thạch này làm hai nửa.
Lâm Khiêm không để ý tới vẻ mặt của các trưởng lão, hắn đang đắm chìm trong một loại trạng thái kì lạ.
Thân thể này có chút xa lạ, sức mạnh ẩn chứa trong đó rất kinh khủng, chỉ cần hắn giơ tay nhấc chân thì thần lực tự động lưu chuyển, vô cùng thuận lợi. Hắn thử đem kiếm ý dung nhập vào trong đó thì không có chút trì trệ, uy lực tăng mạnh.
Nhưng rất nhanh phi kiếm trong tay hắn không thể thừa nhận được thần lực cường đại tan ra thành nước thép, không ngừng nhỏ giọt xuống.
Điều này làm cho Lâm Khiêm bất ngờ. Phi kiếm trong tay hắn là một trong những danh kiếm của Côn Luân, tên là ‘thiên vẫn’, đạt tới thất phẩm, không ngờ nó lại không thể thừa nhận được thần lực.
Các vị trưởng lão cũng nhíu mày, đúng là thần lực rất cường hãn nhưng ngay cả phi kiếm thất phẩm cũng không thể nào thừa nhận được thì vấn đề này đúng hơi hơi phiền toái rồi.
“Xem ra việc tìm kiếm di tích viễn cổ chúng ta phải đẩy nhanh hơn rồi.” Một gã trưởng lão trầm giọng nói.
“Không sai, phi kiếm thất phẩm vậy mà bị tan thành nước thép chỉ sợ bát phẩm cũng không thể nào phát huy được uy lực của thần lực.” Một trưởng lão khác than thở nói: “Nếu chúng ta có được trang bị thiên sứ thì tốt rồi, thật không biết hai thứ này mà kết hợp thì uy lực sẽ lớn tới mức nào.”
“Sao phải bỏ gần tìm xa? Nhiều di chỉ như vậy khẳng định sẽ có một hai kiện thần binh. Chỉ là do trước đây chúng ta không coi trọng mà thôi.”
…
Trong mắt chưởng môn hiện lên vẻ suy tư, bỗng nhiên nói: “Minh trưởng lão, ngươi tới thử xem.”
“Được!” Một gã trưởng lão râu tóc đã hoa râm gật đầu, đi tới trước thử kiếm thạch đã bị chém làm đôi, thôi động thần lực, một kiếm chém xuống, kiếm chìm hơn nửa vào thử kiếm thạch.
Các vị trưởng lão đều là người thông minh tuyệt đỉnh, mọi người lập tức rơi vào trầm tư.
“Quả nhiên không sai!” Chưởng môn đầy uy nghiêm trầm giọng nói: “Một khi bước vào phản hư kì thì tu luyện thần lực mặc dù thực lực cũng có tăng nhưng không nhiều như người chưa tiến vào phản hư.”
Minh trưởng lão nghe vậy thì vẻ mặt trang nghiêng, trầm tư nói: “Chưởng môn nói rất có lý. Sau khi bước vào phản hư thì đã câu thông với thiên địa, hồn là một thể, giờ lại thay đổi lề lối, thực lực có tăng nhưng hữu hạn.”
Hắn nhìn phi kiếm trong tay thần sắc có chút buồn bã, phi kiếm trong tay hắn cũng là thất phẩm nhưng lại hoàn hảo không chút tổn hại gì. Từ điểm đó có thể nhận ra thần lực của hắn so với thần lực của Lâm Khiêm thì yếu hơn nhiều.
“Chẳng lẽ tu luyện thần lực này phải càng sớm càng tốt?” Một gã trưởng lão không nhịn được hỏi.
“Lâm Khiêm, nói suy nghĩ của ngươi đi.” Chưởng môn bỗng nói.
Lâm Khiêm trầm ngâm trong giây lát rồi chậm rãi nói: “Đệ tử cảm thấy không phải vậy. Thần lực của chúng ta so với thần lực thời kì viễn cổ đã không còn giống như nữa. Thần lực của chúng ta là do linh lực diễn biến mà thành, có thể coi như lấy linh lực kiếm ý làm cơ sơ cho sức mạnh mới, tự thành một hệ thống. Linh lực vẫn là cơ sở, trước kim đan linh lực bất ổn, sau phản hư, chu thiên tự thành, đệ tử suy đoán chắc là lấy đệ tử kim đan nguyên anh là được. Nguyên anh đỉnh cao chỉ sợ cũng sẽ bị ảnh hường. Nhưng kết quả sau cùng vẫn phải thử mới biết được.”
“Nói có lý.”
Chư vị trưởng lão không khỏi gật đầu. Tu vi của bọn họ đều rất thâm hậu, đối với việc tu luyện thì hiểu rõ hơn Lâm Khiêm rất nhiều, Lâm Khiêm chỉ ra một điểm lập tức mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ. Không ít trưởng lão buồn bã thất sắc, có thể trở thành trưởng lão không phải phản hư kỳ thì cũng là nguyên anh đỉnh phong chuẩn phản hư.
Bọn họ tu luyện thần lực không thể nào chuyển hóa được tình thuần như lớp đệ tử trẻ tuổi, cũng đã định trước tiềm lực trong việc tu luyện thần lực của bọn họ là hữu hạn. Bọn họ trăm triệu lần không ngờ tới, bọn họ đâu khổ tu luyện kết quả lại thành vật cản để bọn họ tiến thêm.
Bầu không khí trong giây lát trầm xuống.
“Lâm Khiêm!” Chưởng môn bỗng nói.
“Có đệ tử!” Lâm Khiêm vội vàng cung kính nghe lệnh.
“Thần lực là do ngươi ngộ ra, mặc dù các vị sư thúc sư bá giúp ngươi hoàn thiện nhưng ngươi không được phép lười biếng, cần chăm chỉ để không ngừng tinh tiến.”
“Vâng!”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi đảm nhiệm kiếm các các chủ, tự xây dựng kiếm các.”
Cả người Lâm Khiêm chấn động, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Toàn bộ trưởng lão không kìm được mà lộ ra vẻ kinh ngạc. Kiếm các ở trong Côn Luân là một tồn tại cực kì đặc thù. Mỗi một nhậm kiếm các các chủ đều sẽ đảm nhiệm vị trí trưởng môn đời tiếp theo, hắn cần phải tự xây dựng kiếm các của bản thân, bao gồm cả các chủ trong đó thì kiếm các có chín thành viên, đó chính là những người đi theo sau này của hắn. (nôm na là bộ sậu)
Kiếm các bình thường đa số là đóng cửa, chỉ có khi chưởng môn xác định được người nối nghiệp mình mới mở ra.
Cho dù tất cả mọi người đều biết đời chưởng môn tiếp theo của Côn Luân chắc chắn sẽ là Lâm Khiêm nhưng không ai nghĩ tới, ngày đó lại tới nhanh đến vậy. Tu vi của chưởng môn sâu không thể lường, uy tín rất nặng, rất được mọi người tín nhiệm.
“Các vị trưởng lão có ý kiến gì khác không?” Ánh mắt chưởng môn đảo qua các vị trưởng lão.
“Không có.”
“Không có.”
…
Vẻ mặt của toàn bộ trưởng lão đều rất nghiêm trang, thái độ vô cùng nhất trí, người nào cũng hiểu rằng việc Lâm Khiêm đảm nhiệm các chủ của kiếm các là việc tất nhiên, không thể ngăn cản được.
“Đệ tử nhất định không phụ sự kì vọng của sư phụ.” Lâm Khiêm không chối từ, sắc mặt cũng bình tĩnh trở lại, không dõng dạc hùng hồn nhưng chưởng môn có thể cảm nhận được sự kiên quyết trong lời nói của hắn, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.
Chưởng môn lẫm liệt uy nghiêm, đôi mắt thâm thúy làm người ta không dám nhìn thẳng vào, râu tóc bạc trắng không gió tự bay phát ra tiếng leng keng như kiếm sát.
“Cân bằng cũ đã bị phá vỡ, thời đại mới bắt đầu rồi. Thời gian của Côn Luân ta cũng tới rồi, chính là ở trên những người trẻ tuổi như bọn họ. Chỉ có bọn họ mới có thể trỗi dậy giữa thời loạn này, Côn Luân mới có thể trỗi dậy! Những di chỉ kia chúng ta không thể dùng tính mạng các đệ tử đi thử, mỗi một đệ tử đều là một phần hi vọng của Côn Luân chúng ta. Việc đó phải để cho những lão gia hỏa như chúng ta, các vị, con đường chúng ta đi sắp hết, thời đại của chúng ta cũng đã qua rồi, việc duy nhất hiện nay chúng ta có thể làm là dùng mũi kiếm còn sắc bén của chúng ta, dùng chút nhiệt huyết còn lại của chúng ta, dùng sinh mệnh còn lại của chúng ta xây dựng tương lai cho bọn chúng, thêm vào một phần chiến thắng!”
Gió thổi phần phật, những lời nói động lòng người của chưởng môn không ngừng vang vọng. Mỗi một vị trưởng lão đều nghe tới nhập thần, bọn họ không kìm được đứng thẳng người, trên mặt hiện lên vẻ kích động. Sự uể oải do phát hiện tu luyện thần lực cũng khó làm bọn họ tiến thêm bước nữa trên con đường tu luyện đã hoàn toàn biến mất.
“Chúng ta là Côn Luân, đây là trách nhiệm của chúng ta, là sứ mệnh của chúng ta, chúng ta không thể trốn tránh được. Nếu như phải hi sinh thì đó chính là chúng ta, chính là những lão gia hỏa như chúng ta! Từ hôm nay, toàn bộ tài liệu liên quan đến kết đan, luyện khu thần trì đều ngừng cung cấp cho trưởng lão và chưởng môn. Đã tra được bảy di chỉ viễn cổ, mỗi di chỉ sẽ do ba trưởng lão đồng thời dò xét, thanh kiếm này của ta cũng nên động rồi. Các trưởng lão còn lại liền tới tiền tuyến thay toàn bộ đệ tử kim đan kì trở lên. Toàn bộ đệ tử kim đan kì đều được triệu tập về môn phái, bắt đầu tu luyện thần lực! Chúng ta cần phải tìm ra những người có thiên phú để bồi dưỡng.”
“Chúng ta phải vì bọn họ mà tranh thủ thời gian để bọn họ có thời gian phát triển! Khi bọn họ đã phát triển tốt rồi thì đó chính là thời khắc vinh quang của Côn Luân ta.”
Giọng nói đầy uy nghiêm, tràn ngập khí thế vô địch.
“Phải trông cậy vào các vị rồi! Vì Côn Luân!” Chưởng môn gập người thật thấp, mày kiếm trắng như tuyết rũ xuống đất.
Sắc mặt toàn bộ trưởng lão đều trở nên phấn kích, bọn họ đồng thời khom người mang theo vô tận tôn kính và cố gắng đè nén kích động trong lòng, đồng thanh đáp lớn: “Xin nghe theo lệnh của trưởng môn! Vì Côn Luân!”
Lâm Khiêm mũi thấy cay cay, hai mắt mờ đi, hắn vội vàng cúi đầu, song quyền không tự chủ mà nắm chặt lại.
Côn Luân!
------------------------------
Vẻ mặt Thúc Long không nén được vẻ mệt mỏi, khổ vệ bên cạnh cũng ngủ lăn lốc, doanh địa vô cùng yên lặng, chỉ có tiếng ngáy không ngừng vang lên. Với thân thể cường hãn như khổ vệ thì chỉ khi thể lực bị tiêu hao quá độ mới xuất hiện tình trạng như này. Hắn ngẩn đầu thoáng nhìn quá đường chân trời đã nhiễm hồng, điều đó chỉ làm rõ cảnh tượng đổ nát nơi đây, nó vừa trải qua một trận chiến rất kịch liệt.
Tốc độ hành quân của Vệ Doanh cho tới nay luôn là một vấn đề nan giải. Cho dù Kim Ô doanh nghĩ hết cách, dùng đủ mọi loại pháp bảo trên người bọn họ nhưng hiệu quả đều không rõ rang, bọn họ tu luyện chính là ma công nên không am hiểu các sử dụng pháp bảo. Sau này vấn đề này đã được Thuần Vu Thành đại nhân dùng linh thú bổ khuyết.
Nhưng so với Chu Tước doanh thì vẫn còn kém nhiều lắm.
Cho nên nhiệm vụ Công Tôn Sai giao cho hắn chính là bảo vệ, đó chính là giới có tài nguyên quan trọng, Cát giới. Bọn họ cướp Cát giới không tốn chút công sức gì, vào lúc này Huyền Không tự không còn quá nhiều lực lượng để bảo vệ Cát giới.
Nhưng Cát giới giàu có lại có không ít thế lực mơ ước, cho tới bây giờ Thúc Long đã phải thống lĩnh Vệ Doanh đánh tan tám chiến bộ của các thế lực khác nhau!
Liên tục khổ chiến, ngay cả Vệ Doanh thần kinh thép cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời như sắp chết.
Bỗng có một con hạc giấy bay tới rơi vào trong tay Thúc Long. Thúc Long vội mở hạc giấy, trên mặt lập tức hiện ra vẻ mừng rỡ như điên.
Người của Kim Ô doanh cuối cùng cũng tới rồi!
Rất nhanh, chư tướng Vệ Doanh đã được đánh thức dậy, rất nhiều thám báo được phái ra ngoài để phòng ngừa địch nhân thâm nhập tạo nên tổn hại đối với Kim Ô doanh.
Không lâu sau thì một đội thuyền truyền điệp xuất hiện, xa xa xuất hiện vô số điểm đen, mỗi một điểm đen là một chiếc bảo thuyền.
Bảo thuyền tới gần có thể nghe rõ được tiếng thở gấp, tiếng rống vang lên không ngừng qua phù trận khuếch đại âm thanh, vô cùng náo nhiệt.
“Mau mau! Chuẩn bị tài liệu cho tốt! Chuẩn bị rời thuyền! Mỗi đội đi theo thứ tự của mình, không được làm loạn, nhanh chân chút!”
“Tất cả tập trung tinh thần, ai mà bị tụt lại phía sau thì đừng trách tiểu gia không khách khí!”
“Tìm đến mục tiêu bố trí phù trận, phải trước lúc trời tối hoàn thành mọi việc!”
…
Đội thuyền dừng lại, vô số người, vô số rương hòm giống như dòng nước lũ ầm ầm từ trên mạn thuyền nhảy xuống. Khổ vệ đứng dưới đất chỉ thấy bầu trời tối sầm lại, trong nháy mắt toàn bộ bầu trời đã bị che đi!