Thế Giới Tu Chân

Phong Tín Tử bạo phát nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Thần lực đột nhiên tăng lên một cấp độ mới làm người ta cảm giác thấy khí tức của hắn trở nên vô cùng nguy hiểm. Thần áp kinh khủng một lần nữa giống như mây đen làm người ta hít thở cũng khó khăn.
Trong mắt Minh Nguyệt Dạ hiện lên sự vui mừng. Nàng nhìn trúng chính là tiềm lực của Phong Tín Tử, đốiv ứoi trưởng lão hội cao thru như mây mà nói, Phong Tín Tử ngoại trừ tiềm lực và tuổi còn trẻ ra thì không còn ưu thế nào khác. Nhưng mà không ngờ tới, Phong Tín Tử lại mang lại cho nàng kinh ngạc và vui mừng ngoài ý muốn như này.
Tả Mạc cũng cảm thấy ngạc nhiên, biểu hiện thần lực vừa rồi của Phong Tín Tử mặc dù không quá mạnh nhưng tinh tế, đây chính là ngươi ưu tú nhất mà hắn từng gặp qua.
Loại tình huống bạo phát như này trong ghi chép cũng có đề cập tới nhưng vô cùng hiếm thấy, giống như ngộ vậy. Nhưng khác biệt ở chỗ, một loại là ở trạng thái kịch liệt mà sinh, một loại đa số sinh ra trong trạng thái tĩnh.
Nhưng mà…
Hắn thôi không nhìn nữa, một lần nữa tập trung vào Diệp trưởng lão trước mặt.
Lão đầu trước mặt so với Phong Tín Tử thì có tính uy hiếp hơn nhiều. Về phần Phong Tín Tử, có rất nhiều có có thể đối phó với hắn. Quả nhiên bên cạnh thoáng lóe lên, Tằng Liên Nhi như u linh xuất hiện cách Phong Tín Tử không xa.
Nghe thấy lão đầu với khuôn mặt đáng ghét dám ở trước mặt rít gào đòi giết mình, sát ý không ngừng dâng lên trong lòng Tả Mạc.
Muốn giết anh ở địa bàn của anh sao?
Chán sống!
Tiểu Mạc ca đối với đám gia hỏa trưởng lão hội yêu tộc này sớm đã không thuận mắt, quả thực chẳng biết đâu là giới hạn. Tiểu Mạc ca vốn bụng dạ hẹp hòi không thể tha thứ cho kẻ nào dám ở trước mắt mình mà còn tỏ vẻ hung hăng càn quấy.
Ngươi cho là không có vương cấm chi thành thì không có cách nào giam được ngươi sao? Trong lòng Tả Mạc hiện lên nụ cười âm hiểm, thu lại tiểu mạc bảo trản đã thất sắc, phóng ra một đoàn hắc hồ, đó chính là hắc kim phù binh đang ngủ say.
“Con hàng! Dậy ngay!”
Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!
Tả Mạc đá liên tục bốn năm cước, tiếng kim loại va chạm đầy chát chúa, người nghe thấy cũng phát run. Hắc kim phù binh mở hai mắt nhập nhèm ra, nói như mê vậy: “Đại ca, đến giờ ăn cơm rồi sao?”
“Ăn cơm?” Tả Mạc mặt đầy gian xảo cười nói: “Đúng vậy, đang chuẩn bị ăn rồi! Nhưng mà lão đầu này lại chạy tới quấy rầy chúng ta, không để chúng ta ăn!”
“Quấy rầy chúng ta ăn cơm?” Hai mắt hắc kim phù binh trong giây lát đỏ kệch đi, trên mặt tràn ngập sát khí, khuôn mặt dữ tợn, hoắc mắt nhìn sang, tựa như nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung vậy, giống như dã thú rít gào ầm ĩ: “Hắn! Lại! Dám! Quấy! Rầy! Giờ! Ăn! Cơm!”
Hắc kim phù binh tràn ngập sát khí bò dậy, tứ chi chạm đất, cả ngươi hơi khom lại, giống như một con báo phóng đi!
Trên mặt Tả Mạc hiện lên vẻ đắc ý, gian kế đã thành, búng ngón tay, nhìn A Quỷ rồi nói: “A Quỷ, chúng ta lên!”
Cả người A Quỷ biến mất.
Tả Mạc cũng đồng thời đánh về phía Diệp trưởng lão đang vô cùng kinh ngạc!
-------------------------------
“Đại ca, hắn đúng là anh hùng khí khái vô song, Tiếu Ma Qua sao?” Song Vũ không đành lòng quay sang yếu ớt hỏi Cốc Lương Đao.
Ba đánh một, thật vô sỉ, quá âm hiểm, quá hèn hạ…
Việc này đã hoàn toàn phá vỡ quan niệm thuần lương của Song Vũ, cái này cái này cái này không phải chỉ những kẻ xấu mới dùng sao?
Càng ngày càng vô sỉ, không phải thực lực của Tiếu Ma Qua không bằng Diệp trưởng lão, thực lực của hai người là tương đương, hắn vậy mà lại dùng biện pháp quần ẩu…
Song Vũ đột nhiên cảm thấy tên trưởng lão yêu tộc kia thật đáng thương…
Cốc Lương Đao cũng có chút không đành, tư tưởng anh hùng của hắn rất cao, chưa bao giờ làm ra loại việc khi dễ người già trẻ nhỏ như này. Hắn giả vờ ho nhẹ rồi bối rối lau đi mồ hôi trên mặt: “A a a, cái này kì thực là một loại chiến thuật, lấy nhiều đánh ít là nguyên tắc của chiến thuật, đúng rồi đúng rồi, chắc chắn là như vậy… Ngươi nhìn xem, yêu tộc nhiều người như vậy, nếu so sánh tổng thể thì bên Tiếu Ma Qua lại đang dùng ít đánh nhiều, lấy quả địch chúng, khả năng quan sát thật quá tốt…”
“Thế nhưng… Thế nhưng…” Song Vũ cảm thấy lời nói của đại ca cũng rất có lý nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Bất cứ lúc nào cũng phải chú ý tới tầm quan trọng của chiến thuật!” Vẻ mặt Cốc Lương Đao đầy nghiêm túc nhắc nhở Song Vũ.
“Vâng.” Song Vũ cái hiểu cái không.
Rất nhanh, phát hiện ra Diệp trưởng lão đang bị vây công, các trưởng lão yêu tộc khác không kiềm được nữa, nhanh chóng ra tay muốn tiếp viện cho Diệp trưởng lão.
Cốc Lương Đao như trút được gánh nặng nói: “Ngươi nhìn, lấy ít đánh nhiều đó!”
Trong mắt Song Vũ bỗng dấy lên hai ngọn lửa: “Chúng ta có nên giúp hắn hay không?”
Cốc Lương Đao làm bộ làm tịch ho nhẹ một tiếng: “Không nên coi thường Tiều Ma Qua, với sự hiểu biết của ta về hắn thì khẳng định hắn đã có hậu chiêu.”
Song Vũ gật đầu, nhìn trận chiến trước mặt với vẻ mặt đầy hưng phấn và mong đợi.
Cốc Lương Đao vẫn còn hơi sợ đưa tay lau lau mồ hôi trên trán.
------------------------------
Tả Mạc đã chú ý tới những trưởng lão yêu tộc đang muốn ra tay kia, nụ cười nhạt hiện lên trôi môi, các ngươi quá coi thường vương cấm chi thành của anh rồi đấy!
Mặc dù ma văn phù văn đã bị hắc động yên ảnh hưởng nên hiểu quả giảm sút.
Nhưng đây là vương cấm thương khung, mà đây là tòa thành màu xanh, bản thân nó cũng có uy lực. Mặc dù không thể hoàn toàn luyện chế được nó, uy lực cũng hữu hạn nhưng vẫn không thể xem thường được.
Ít nhất thì việc tạo cơ hội cho mình quần ẩu cũng không thành vấn đề!
Pháp quyết trong tay biến ảo, vương cấm chi thành đang rung lên bỗng ngừng lại, trưởng lão yêu tộc chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, bốn phía trở nên mờ mịt, toàn bộ âm thanh và người đều biến mất.
Bọn họ giống như đang đứng ở vô tận hoang vu, vụ khí mỏng manh như lụa đang trôi nổi.
Ảo trận?
Trong đầu mọi người không hẹn mà cùng hiện lên hai chữ này.
Không sai, chính là ảo trận!
Rất nhiều trưởng lão lộ vè khó tin, đến cấp bậc này của bọn họ thì ảo trận thực sự không còn tác dụng mấy nữa.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là dù bọn họ đã dùng tất cả các thủ đoạn thì cảnh tượng trước mắt vẫn không có bất cứ biến hóa gì.
Tại sao lại như thế?
Chẳng lẽ không phải là ảo trận, các trưởng lão quay sang nhìn nhau.
Tả Mạc đương nhiên không bỏ qua cơ hội tốt như thế, hai người một binh cùng nhau đánh về phái Diệp trưởng lão. Bên trong ảo thuật của tòa thành có rất nhiều cấm chế, là do hắn có được từ hồi ức cũng là do phụ thân lưu lại. Những ảo thuật này hoàn toàn khác xa so với những gì hắn từng biết, hắn tin tưởng những người trong đó có thể có người giải được nhưng nhất định cần phải có thời gian.
Đây là cơ hội.
Diệp trưởng lão bị ba người vây công vô cùng chật vật. Thực lực của Tiếu Ma Qua khiến hắn thất kinh nhưng không ngờ tới nữ nhân mặc cốt giáp hôi sắc kia cũng lợi hại tới đáng sợ, còn thêm một tên phù binh hung hãn không biết sợ chết như điên lao tới, hắn đang rơi vào tình trạng cực kì nguy hiểm.
Dũng khí của Diệp trưởng lão không ngừng thấp đi.
Chết tiệt!
Chẳng lẽ phải chết ở đây?
Mắt hắc kim phù binh trợn trừng, hung hãn dang hai tay ra ôm lấy Diệp trưởng lão. Đây là một động tác không bình thường khiến Diệp trưởng lão không khỏi run lên, tả chưởng vỗ mạnh về phía hắc kim phù binh. Nhưng như vậy vẫn chưa xong, khí tức thần thuật trên tay Tả Mạc làm hắn bất chấp tất cả cắn răng tay phải vung lên, thần thuật vận sức chờ phát động, lấy thần thuật đối thần thuật!
Bỗng Tiếu Ma Qua trước mặt đột nhiên lộ ra nụ cười đầy gian xảo, Diệp trưởng lão sắc mặt đại biến, trong lòng thầm hô không ổn, hắn không kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào thì sau cổ truyền tới cảm giác đau nhức, trước mắt tối đen, hoàn toàn mất đi tri giác.
“Ngu ngốc!” Tả Mạc đắc ý giơ giơ cánh tay kia lên, thần thuật trong tay tan biến mất.
Rầm rầm!
Một trận nổ liên tục, bóng dáng các vị trưởng lão yêu tộc đầy chật vật hiện ra, nhưng cảnh tượng trước mắt làm bọn họ như hóa đá.
Một chân Tả Mạc đang đạp lên ngườ Diệp trưởng lão, hắn vô cùng đắc ý nhếch miệng cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết.
“Ta và các ngươi phải nói chuyện rồi!”
------------------------------
Biệt Hàn trở về.
Lúc trở về Biệt Hàn và Công Tôn Sai chỉ nhìn nhau không nói một lời nào.
Nghiệt bộ trở về làm rất nhiều người trong lòng có chút suy đoán. Nhưng bất luận là mẹ trẻ hay là Biệt Hàn đều vô cùng ăn ý mà không nói tới việc Nghiệt bộ vừa được phái đi làm chuyện gì.
Hai lão đại đứng đầu đã im miệng không nói thì những kẻ khác tự nhiên không dám đề cập tới chuyện này.
Nghiệt bộ trở về cũng đồng nghĩa với việc thực lực trong tay bọn họ tăng lên rất nhiều, mọi người đều vô cùng phấn khích. Cho tới hiện giờ, toàn bộ kế hoạch tác chiến đều được diễn ra vô cùng thuận lợi. Nhưng mọi người đều biết rằng, đây mới chỉ là bắt đầu, hành trình sau đó mới đúng là gian khổ. Bởi vì kế tiếp chính là tài nguyên giới.
Cái gọi là tài nguyên giới là chỉ những giới có rất nhiều tài nguyên. Chúng mới là tinh hoa của Huyền Không tự, nguyên nhân chính là thế nên có vô số ánh mắt đều đang nhìn chằm chằm vào chúng.
Muốn đoạt được những tài nguyên giới này không có cách nào khác ngoại trừ biện pháp duy nhất, cướp miếng ăn trên miệng hổ. Chiến đấu tiếp theo chắc chắc sẽ vô cùng thảm khốc. Những ngày này số chiến bộ mà bọn họ gặp đã tăng vọt.
Nhưng không ai sợ hãi, ngược lại mọi người đều xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.
Bây giờ Mạc Vân Hải mặc dù không nổi tiếng nhưng dũng tướng như mây. Ngoại trừ Công Tôn Sai Biệt Hàn hai gã đỉnh giao chiến tướng thì Miêu Quân, Thúc Long, Ngụy Nhiên, A Trát Cách, Đường Phỉ không ai không phải là chiến tướng có thực lực độc bá một phương cả.
Chính vì những gia hỏa với thực lực không ngừng tiến bộ này mới khiến cho Công Tôn Sai có lòng tin để tạo ra một chiến dịch kinh người như này.
Mà các cứ điểm phù trận chỉ trong một đêm đã được Kim Ô doanh hoàn thành gần hết, điều này cũng có nghĩa bọn họ không cần lo lắng về việc tiếp viện của hậu phương.
Lần hội nghị này sẽ là lần hội nghị cuối cùng của mọi người.
Công Tôn Sai không nhiều lời, cho tới bây giờ phươgn ánh định trước không gặp bất cứ khó khăn nào. Chiến đấu tiếp theo, quân đoàn lớn phải tách ra, mỗi một chiến bộ sẽ chia nhau cùng tiến.
Thời điểm khảo nghiệm đám gia hỏa này tới rồi, khóe miệng Công Tôn Sai khẽ nhếch lên.
Sở dĩ lên kế hoạch như này hắn cũng có ý muốn những người kia có cơ hội độc lập tác chiến. Nếu như luôn ở dưới bóng râm của hắn thì bọn họ không thể nào phát triển được. Vì nhiệm vụ lần này ngay cả Ma Phàm cũng được hắn điều về.
Nơi tốt nhất để ma luyện một gã chiến tướng đó chính là chiến trường. Mặc dù chiến dịch này đối với Mạc Vân Hải là cực kì quan trọng nhưng cũng không phải trận chiến nào cũng dành chiến thắng được. Hơn nữa Công Tôn Sai biết rõ, chiến dịch này sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ tứ cảnh thiên, thậm chí còn là chiến dịch then chốt nhất của toàn bộ thiên hạ.
Chia cẳt xong Huyền Không tự, Côn Luân và Thiên Hoàn sẽ lớn mạnh chưa từng có, ở giữa sẽ có một thời gian ổn định, đó là vì Côn Luân và Thiên Hoàn cần phải tiêu hóa thành quả thắng lợi. Một khi hai con quái vật đó hoàn thành tiêu hóa thì cuộc sống tiếp theo của các thế lực khác sẽ vô cùng khổ sở.
Bởi vậy trước đó phải tăng cường thực lực của chính mình, đó mới là sinh cơ duy nhất của bọn họ. Mà trước đó phải khiến tốp chiến tướng này phát triển tốt hơn, đó cũng là làm cho Mạc Vân Hải trở nên mạnh hơn. Hiện tại thế cục còn chưa đến mức nguy cấp, có hắn và Biệt Hàn tọa trấn, bọn họ được phép thua, đến lúc kia khi phải đối diện với hai con quái vật khổng lồ thì bọn họ không còn được phép thua nữa.
Chỉ hi vọng sư huynh có thể trở về sớm một chút.
Công Tôn Sai không nghĩ ngợi nữa, hờ hững nói ra một câu.
“Các vị, chiến đấu đi!”
Chúng tướng ầm ầm vâng dạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui