“Gần đây Lôi Âm tự có tin tức gì không?” Lâm Khiêm hỏi.
Sào Hưng lắc đầu: “Không có, gần đây bọn họ rất kín tiếng, Dương Nguyên Hạo đang huấn luyện chiến bộ, hắn đã mở rộng Lôi Âm chiến bộ lên gấp ba, muốn hoàn thành huấn luyện phỏng chừng phải mất một khoảng thời gian.”
Cái tên Dưỡng Nguyên Hạo làm Lâm Khiêm có chút khựng lại, hắn hỏi: “Đã điều tra được lai lịch của Dưỡng Nguyên Hạo chưa?”
“Đã điều tra xong, bản thân hắn là đệ tử của nhị trưởng lão Lôi Âm tự nhưng trước đó không hề được coi trọng. Cho tới sau khi Lôi Âm thần quyết xuất hiện hắn mới có thành tựu, lên như diều gặp gió, nhanh chóng trở thành đệ nhất chiến tướng của Lôi Âm tự cũng là đệ nhất chiến tướng của cửu đại thiền môn. Nhưng điều này cũng có liên quan tới sư phụ của hắn, nhị trưởng lão là đệ đệ của chưởng môn.”
Mặc dù Sào Hưng có hơi cuồng nhưng làm việc vô cùng tỉ mỉ, rất được Lâm Khiêm tin cậy.
“Ngoại trừ Lôi Âm tự thì sao, tiến triển của chúng ta ở mấy tự khác có thuận lợi không?” Lâm Khiêm hỏi.
“Lôi Âm tự, Pháp Hoa tự, Liên Tôn tự, Di Lặc tự, bốn tự này chúng ta không được thuận lợi cho lắm. Tâm Diệp thiền môn bị Thiên Hoàn thâm nhập quá sâu rồi, chúng ta tiến triển nhất là Vi Đà môn, còn nữa, Đại Phật tự và Pháp Duyên tự, Lăng Nghiêm tâm môn, chúng ta và Thiên Hoàn đang tranh đấu rất kịch liệt.” Sào Hưng nắm rõ như lòng bàn tay.
“Đại tự đều không dễ thâm nhập!” Lâm Khiêm cười bất đắc dĩ.
“Đó là tự nhiên.” Sào Hưng nhấp một ngụm rượu ngon rồi nói tiếp: “Việc phải trước dễ sau khó mới là chính đạo. Nhưng việc Tâm Diệp thiền môn công kích phù trận của Mạc Vân Hải lại làm hỏng đại sự của chúng ta.”
“Đúng vậy, đả thảo kinh xà.” Lâm Khiêm nhíu mày: “Thực là một đám ngu xuẩn!”
“Tâm Diệp thiền môn muốn thể hiện với Thiên Hoàn nên nôn nóng hành động. Không biết là ai đã nghĩ ra sơ hở này nhưng trình độ lần hành động này thực sự quá tệ. Khó trách Tâm Diệp thiền môn lại xếp cuối trong cửu đại thiền môn.” Sào Hưng lắc đầu, ngay sau đó lại nói: “Nhưng đối với Mạc Vân Hải mà nói nếu không dùng truyền tống trận thì chẳng thế làm được gì nữa. Chúng ta cũng phải đề phòng chiêu này, nhược điểm này của truyền tống trận chúng ta cũng có.”
Lâm Khiêm gật đầu: “Ngươi đi làm đi.”
Sào Hưng đáp ứng: “Được.”
Hai người không quá đặt nặng vấn đề này. Truyền tống trận đúng là có sơ hở nhưng khác xa sự ỷ lại của Mạc Vân Hải vào truyền tống trận, đại bộ phận Côn Luân đều thông qua giới hà để vận chuyển vật tự, mặc dù tốn nhiều thời gian nhưng giá thành lại thấp hơn nhiều. Lãnh thổ của Côn Luân càng ngày càng được mở rộng, nếu tất cả đều dùng truyền tống trận thì chỉ riêng điều này đã đủ để Côn Luân chết sặc rồi.
Bởi vậy đa số truyền tống trận Côn Luân đều thiết kế ở những nơi trọng yếu, mà những nơi này cơ hồ đều có chiến bộ đóng giữ để bảo đảm an toàn, bọn họ chỉ cần đề cao cấp độ cảnh giới ở những nơi chiến bộ đóng giữ là được.
“Tiết sư đệ đã hoàn thành việc mở rộng chiến bộ, có nên lấy cửu đại thiền môn để thử đao không?” Lâm Khiêm nhìn Sào Hưng dò hỏi.
Sào Hưng không chút khách khí phủ quyết: “Đây không phải là lúc thích hợp!”
Lâm Khiêm cười, thay Sào Hưng châm một chén rượu, chân thành thỉnh giáo: “Vậy nên làm thế nào?”
“Cửu đại thiền môn môn phái đông đảo, nhiều người nhiều ý. Nếu bọn họ cảm nhận được uy hiếp từ bên ngoài ngược lại càng dễ bỏ qua dị tâm, đoàn kết nhất trí để đối ngoại. Lôi Âm tự nắm giữ lực lượng trung kiên, một khi tập trung lại, còn có đỉnh giai chiến tướng như Dưỡng Nguyên Hạo thì chắc chắn sẽ là một khúc xương khó nhằn.”
Lâm Khiêm đăm chiêu, Sào Hưng cầm lấy chến rượu, ngửa mặt một hơi uống cạn, hứng thú mà nói: “Nhưng nếu chúng ta dùng thái độ hòa bình mà đối xử, không có nguy hiểm sinh tồn, xung đột lợi ích càng ngày sẽ càng rõ ràng. Sau đó chúng ta âm thầm bày ra lung lạc một bộ phận, thêm dầu vào lửa, thời gian có hơi dài nhưng cửu đại thiền môn chắc chắn sẽ tự sụp đổ. Đây mới là thượng sách!”
“Có đạo lý!” Lâm Khiêm khâm phục, lập tức hỏi một vấn đề khác: “Chúng ta phải mở rộng về đâu chứ?”
“Bách Man cảnh!” Sào Hưng đầy khí phách nói, mặt thoáng chút hồng, chỉ giang sơn nói: “Minh cảnh xuất hiện vương, là địch nhân có cùng đằng cấp với chúng ta, không thể tùy tiện gây chiến. Thêm nữa chúng ta biết rất ít về Minh cảnh, tùy tiện đi vào là không khôn ngoan. Trái lại Bách Man cảnh quần hùng cùng tồn tại mới là nơi tốt nhất để chúng ta nhúng tay vào.”
Đầy hưng phấn Sào Hưng ngửa cổ uống liên tục mấy chén, mắt say lờ đờ, giọng vang vang nói: “Nhìn chung thiên hạ kẻ địch có cùng đẳng cấp với Côn Luân chỉ có Thiên Hoàn, Minh vương, yêu tộc, mỗi nhà đều lĩnh vực riêng, cao thủ nhiều như mây, danh tướng xuất hiện lớp lớp nhưng để liệt kê ra thì lại có chút khác biệt. Côn Luân, Thiên Hoàn, Minh vương ba nhà đều trên dưới đoàn kết nhất tâm, mà trưởng lão hội yêu tộc thì lại tranh quyền đoạt thế, Minh Nguyệt Dạ cầm đầu thế hệ mới đối đầu với các trưởng lão thế hệ cũ, âm thầm đấu sức, điều này với Côn Luân ta cũng là một cơ hội tốt.”
Hai mắt Lâm Khiêm rực sáng: “Chúng ta có nên âm thầm giúp đỡ Minh Nguyệt Dạ?”
Sào Hưng cười nhưng lại lắc đầu: “Không! Vây cánh của Minh Nguyệt Dạ đã thành hình, chúng ta không thể giúp đỡ được nhiều cho nàng. Hơn nữa khi nàng đắc thế thì chuyện thứ nhất là chính là trọng chỉnh trưởng lão hội, với mưu đồ trên dưới nhất tâm cắn ngược lại chúng ta.”
“Vậy chúng ta phải chèn ép Minh Nguyệt Dạ?” Lâm Khiêm hỏi lại.
“Chúng ta phải nâng đỡ thế lực thứ ba.” Hai mắt Sào Hừng phát ra quang mang bức người: “Ba lực phân tranh mới là trạng thái cân bằng, cũng mới có thể rơi vào trường chiến. Hơn nữa, bất luận là đại trưởng lão hay là Minh Nguyệt Dạ đều cần phải tranh thủ thế lực mới. Quan trọng nhất chính là làm sao để thế lực thứ ba này không thể nào thoát khỏi sự khống chế của chúng ta.”
“Kế hay!” Lâm Khiêm thán phục.
Vẻ hưng phấn trên mặt Sào Hưng dần tan đi, khẽ cười nói: “Việc này không được nóng vội, chậm rãi bố trí, từ từ giết nó, chỉ sợ phải mấy từ năm đến mười năm mới có thể thấy được hiệu quả.”
Lâm Khiêm cười nói: “Ta vẫn còn trẻ, chớ nói mười năm, ngay cả hai mươi năm cũng có thể chờ được!”
Sào Hưng gật đầu: “Đại nhân có tâm chí như này quả là không dễ.”
“Mạc Vân Hải tuyên chiến với liên minh Ma Soái, tiên sinh cảm thấy ý đồ của bọn họ là gì?” Lâm Khiêm đề cập tới vấn đề khác.
Không biết vì sao, hắn đối với Mạc Vân Hải luôn cảm thấy nguy hiểm rất khó giải thích, hắn luôn có cảm giác thế lực nhỏ với chỉ vài chục giới có một ngày nào đó sẽ trở thành kẻ địch của mình. Loại cảm giác nguy hiểm khó giải thích này làm hắn luôn quan tâm tới nhất cử nhất động của Mạc Vân Hải.
Đột nhiên Mạc Vân Hải tuyên chiến với liên minh Ma Soái là nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người.
Trán Sào Hưng cũng nhăn lại: “Cái này có chút kì lạ. Lần này xuất thủ chủ tướng là Biệt Hàn, điều này nói lên bọn họ rất coi trọng cuộc chiến này, đây là một lần hành động có quy mô. Hơn nữa lại là Biệt Hàn mà không phải là Công Tôn Sai, theo đó mà suy diễn thì lần haènh động này tuyệt đối không phải là công chiếm địa bàn mà dùng thế sấm sét để phá hủy hoặc cướp đoạt thứ gì đó. Hành động của chiến bộ dưới trướng Biệt Hàn cũng rất khả nghi, khẳng định Biệt Hàn đang che giấu ý đồ gì đó. Đến cấp độ chiến tướng như Biệt Hàn chỉ sợ phải kết thúc tất cả chúng ta mới nhìn ra được ý đồ trong đó.
Lâm Khiêm trầm mặc không nói.
-----------------------------
“Ý đồ! Chúng ta phải tìm ra ý đồ của bọn họ!”
Trong phòng hội nghị vang vọng tiếng của Hải Kim Vân, hắn có dáng người cao gầy, sắc mặt vàng nhợt, hai mắt hẹp dài, má lõm vào bên trong, ánh mắt lợi hại như kiếm giống như có thể xuyên qua phế phủ của người ta vậy.
Giọng hắn cao vút lanh lảnh, có cảm giác rất sắt đá, lúc này càng lộ ra vẻ phẫn nộ.
Tính tình Hải Kim Vân táo bạo dễ nổi nóng, thủ hạ không khỏi câm như hến, cả phòng hội nghị lặng thinh.
Hải Kim Vân cố gắng kìm chế phẫn nỗ trong lòng, xoa trán, sự giận dữ của hắn không phải nhằm vào thủ hạ của mình, hắn biết rõ thực lực của bọn họ như thế nào. Hắn giận là giận chính bản thân mình, chính mình lại không thể nhìn ra được ý đồ của Biệt Hàn.
Khi biết chủ tướng lần này của đối phương là Biệt Hàn hắn liền cảm nhận được áp lực vô tận chưa từng có. Nhưng sức ép này không làm hắn suy sụp trái lại càng khiến hắn có thêm ý chí chiến đấu. Có thể giao chiến cùng đỉnh giai chiến tướng như thế chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm nhiệt huyết cả người hắn như muốn sôi trào.
Nhưng thời gian trôi qua hành động của chiến bộ Biệt Hàn càng thêm khó phán đoán.
Nếu như không thể đoán được mục tiêu chân chính của đối phương thì hắn sẽ rơi vào hoàn cảnh bị động, đối diện với cấp bậc chiến tướng như Biệt Hàn mà bị động thì điều đó là vô cùng nguy hiểm.
Mấy canh giờ trước hắn đã nhận được trùng tín (trùng đưa tin) của chiến tướng Quyền Bội, bọn họ đã gặp Biệt Hàn!
Điều này không làm hắn cảm thấy quá bất ngờ, chiến tướng như Biệt Hàn mà có bất cứ hành đông nào cũng làm hắn thấy giật mình. Hơn nữa từ địa điểm gặp mặt thì thấy tựa hồ Biệt Hàn đang muốn đánh viện binh như bình thường.
Chẳng lẽ mục tiêu của Biệt Hàn thật sự là Chiêu Sơn giới?
Hắn không tin!
Nhưng khiến hắn hơi an tâm chính là trong trùng tín Quyền Bội lão tướng quân đã nói hắn đang quấn lấy đối phương, dùng phương pháp du đấu vì bọn họ mà tranh thủ chút thời gian.
Đối với hắn thì phương pháp cổ hủ của Quyền Bội lão chiến tướng là rất đúng lúc, bọn họ đang tác chiến ở địa bàn, chỉ cần có thể tranh thủ được thời gian thì ưu thế của bọn họ sẽ giống như quả cầu tuyết càng ngày càng lớn.
Nhưng bốn canh giờ đã trôi qua mà Hải Kim Vân không nhận được bất cứ trùng tín nào của Quyền Bội lão tướng quân.
Tình huống như này là không bình thường làm Hải Kim Vân có dự cảm bất an. Nếu theo tình huống bình thường thì hai canh giờ sĩ quan phụ tá của Quyền Bội sẽ gửi tiếp một lần trùng tín báo cáo lại tình hình chiến đấu. Kiểu như bốn canh giờ mà không có tin tức như này thì chỉ có hai khả năng, một là tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt, bọn họ ngay cả thời gian phát trùng tín cũng không có. Loại khả năng thứ hai là bọn họ đã bị tiêu diệt.
Dựa theo lẽ thường thì khả năng nhiều nhất là tình huống một.
Quyền Bội lão tướng quân am hiểu chiến trận, hắn nếu đã quyết tâm triền đấu, du đấu thì tuyệt đối không dễ dàng bị tiêu diệt như vậy. Muốn tiêu diệt một chiến bộ đã quyết tâm du đấu là vô cùng khó, đừng nói gì đến việc hoàn thành nó trong bốn canh giờ.
Nhưng theo từng giây trôi qua, sự bất an trong lòng Hải Kim Vân càng ngày càng nhiều ra.
Tâm trạng của hắn trở nên nôn nóng hắn cố gắng tập trung chú ý để tìm mục tiêu cuối cùng của Biệt Hàn là gì. Nhiều hành động làm rối mắt như vậy càng chứng tỏ Biệt Hàn có mục tiêu, hắn chỉ là đang cố gắng che dấu ý đồ của mình thôi.
“Thưởng đại nhân đến đâu rồi?” Bỗng hắn hỏi.
“Thưởng đại nhân đã đến Minh Lý giới, cách chúng ta khoảng ba ngày đường.” Thủ hạ vội vàng bẩm báo.
Hải Kim Vân dừng bước, không còn nhìn thấy sự nôn nóng trong mắt nữa, trầm giọng nói: “Đóng quân tại chỗ, chờ Thưởng đại nhân!”
Đã qua năm canh giờ rồi…
Trong lòng Hải Kim Vân hiểu rõ, chỉ sợ tình huống không có khả năng nhất đã trở thành hiện thực rồi.