Chiến bộ đông nghịt, như một đám mây đen trầm mặc mang theo áp lực không gì sánh nổi đang lặng lẽ tiến tới. Đây là lần đầu tiên Hải Kim Vân và Thường Vũ Sinh tận mắt nhìn thấy chiến bộ có uy danh hiển hách này, bọn họ trầm mặc không nói gì. Chiến bộ trước mắt giống như một đám người máy chỉ biết giết chóc, giống như tử vong yên lặng, sát cơ tràn ngập không thể diễn tả bằng lời.
“Đỉnh giai chiến tướng, quả nhiên danh bất hư truyền!” Hải Kim Vân nhịn không được khen, trong lòng thoáng run lên. Nghiệt bộ, đây là Nghiệt bộ trong truyền thuyết, một trong hai chiến bộ mạnh nhất của Mạc Vân Hải, chiến bộ nổi danh nhất mà cự đầu Huyền Không tự còn lưu lại. Ai có thể ngờ tới, Giang Triết năm đó ngang trời xuất thế cười ngạo thiên hạ lại chết trận, mà Biệt Hàn bị nghi kị cầm tù lại trở thành một trong những đỉnh giai chiến tướng thanh danh vang dội khắp tu chân giới.
Chiến bộ sâm nghiêm, không thể cảm nhận được chút sức sống nào, giống như máy móc được chế tạo vô cùng tỉ mỉ, mỗi chi tiết trên người đều được chế tạo một cách tinh tế. Trên mặt mỗi đội viên của Nghiệt bộ là những phù văn làm họ trông giống như quỷ, vẻ mặt hờ hững không chút biểu cảm là người đối diện cảm thấy ớn lạnh.
Chiến bộ tăng tốc giống như bách quỷ dạ hành im lặng không một tiếng động.
Bọn họ không nhìn thấy Biệt Hàn, Biệt Hàn đang ẩn mình ở trong Nghiệt bộ. Theo tin tức bọn họ có được, chiến pháp của Biệt Hàn là kế thừa của Huyền Không tự, hắn cũng là ma tộc hiếm có sử dụng chiến pháp của tu giả.
Vẻ mặt Thường Vũ Sinh cũng trở nên nghiêm trọng, Biệt Hàn đang tới tạo ra áp lực mãnh liệt làm hắn cảm thấy hít thở cũng khó khăn.
Nhưng trong lòng hắn, một ngọn lửa đang bừng cháy, giọng nói của hắn vẫn chậm rãi nhưng tràn ngập chiến ý: “Chúng ta đánh bại hắn thì chính là đỉnh giai chiến tướng rồi.”
Hải Kim Vân cười dài, khuôn mặt màu vàng nhạt cũng toát ra chiến ý: “Không sai, chỉ cần đánh bại hắn chúng ta chính là đỉnh giai chiến tướng! Hừ, Biệt Hàn tự cao tự đại! Quyết đấu chính diện như này thực lực mới là vương đạo! Giết chết hắn!”
Hắn tràn ngập lòng tin vào chiến bộ của mình, hắn đối với Thương Vũ Sinh bên cạnh cũng tràn ngập lòng tin.
Trận chiến này bọn họ tất thắng!
------------------------------
Biệt Hàn hờ hững nhìn hai chiến bộ trước mặt, đội hình của hai chiến bộ này rất sâm nghiêm, vừa nhìn đã biết đây là hai chiến bộ tinh nhuệ. Ma binh trừng mắt nhìn sang bên này, chiến ý sôi trào, không chút sợ hãi. Có một số kẻ còn liếm môi, bộ dạng nóng lòng muốn thử. Kinh nghiệm chiến đấu của Biệt Hàn vô cùng phong phú, chiến sĩ như vậy chắc chắn là tinh nhuệ thân kinh bách chiến.
Tinh nhuệ như vậy muốn chiêu mộ và bồi dưỡng thì phải bỏ ra một khoản rất lớn. Hơn nữa trên mặt những chiến sĩ này không có chút sự hãi nào, phong thái cẩn thận cũng đã chứng minh được lòng tin của bọn họ đối với thủ lĩnh của mình.
Trong lòng Biệt Hàn không chút gợn sóng.
Mọi người đều cho rằng Biệt Hàn điên cuồng cực đoan, nào ai biết được đằng sau sự điên cuồng của hắn là một con ngươi lạnh lùng bình tĩnh.
Một mồi lửa ở Huyền Không tự kia đã xóa bỏ toàn bộ cừu hận tỏng lòng Biệt Hàn. Chính tay hắn đã mai táng thôn cổ môn phái này, đoạt được thứ nó cất dấu bao lâu nay, tâm chướng kia đã được hắn giải quyết hết.
Biệt Hàn không có tâm ma vẫn điên cuồng, vẫn cực đoan, vẫn lãnh ngạo khó gần, vẫn xâm lược như lửa, vẫn lấy công bù thủ, nhưng không ai biết rõ hắn đang lặng lẽ biến hóa.
Hắn biến hóa giống như Nghiệt bộ, vĩnh viễn lặng lẽ không phát ra một tiếng động.
Đến cảnh giới này của hắn, muốn tiến thêm một bước chỉ có dựa vào chính mình. Mất đi cừu hận, cảm xúc mạnh mẽ khi chiến đấu căn bản là phát ra từ nội tâm, từ sự yêu thích, cùng với đó là một số cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Hắn thích cuộc sống hiện tại, thích Mạc Vân Hải, hắn hi vọng những điều này không bị sụp đổ.
Không ai biết rõ hắn đang thay đổi, có lẽ có phát hiện ra chỉ có mỗi Công Tôn Sai và Tả Mạc.
Biệt Hàn không có cừu hận, tâm tư thông suốt, suốt ngày tập trung suy nghĩ, nghiên cứu so với Biệt Hàn chỉ biết tới cừu hận còn đáng sợ hơn nhiều. Hắn thích cô độc, không thích giao lưu với người khác, hắn trầm mặc ít nói, tiếc chữ như vàng, hắn giống như Nghiệt bộ vậy, không thể nào hòa hợp với thế giới này nhưng hắn chính là một thiên tài!
Hắn là thiên tài phát triển dưới sự áp bức của Huyền Không tự, mặc dù nhìn qua có chút dị dạng nhưng hắn vẫn là một thiên tài, so với Giang Triết hào quang tỏa ra bốn phía thì không chút thua kém!
Kẻ thứ nhất nhận ra biến hóa của hắn chính là Tả Mạc.
Tả Mạc bắt đầu trợ giúp Biệt Hàn tiến hành cải tạo, cường hóa Nghiệt bộ. Lần đâu tiên cường hóa ở thành Thái An đã khiến sức chiến đấu của Nghiệt bộ tăng mạnh. Từ đó về sau, Nghiệt bộ mới chân chính trở thành chiến bộ trong ác mộng đối với kẻ thù!
Cải tạo lần này so với lần trước thì lớn hơn nhiều. Trình độ của Tả Mạc lúc này so với khi đó ở bất kì phương diện nào đều cường đại hơn nhiều.
Tả Mạc đối với các loại chiến thuật có lẽ không thể bằng Công Tôn Sai Biệt Hàn nhưng ở phương diện tầm nhìn lại khiến người ta bội phục. Do hắn yêu thích chế tạo nên Nghiệt bộ mới trở thành thần lực chiến bộ đầu tiên của Mạc Vân Hải.
Trong mắt Tả Mạc, thời đại thần lực sẽ trở thành thời đại của thần lực chiến bộ.
Nghiệt bộ giống như phù binh ma tượng tạo cho Tả Mạc rất nhiều chỗ để phát huy khả năng. Ngươi đầu tiên luyện chế ra chuẩn thần binh, Tả Mạc ở phương diện này mặc dù không độc bộ thiên hạ nhưng lại được xếp hạng cao nhất.
Nghiệt bộ hoàn toàn mới làm Biệt Hàn rất phấn khích.
Kẻ thứ hai chú ý tới sự biến hóa của Biệt Hàn chính là mẹ trẻ. Mẹ trẻ cũng là đỉnh giai chiến tướng nên nhạy cảm phát hiện ra sự biến hóa của Biệt Hàn. Vì trợ giúp Biệt Hàn tiến nhanh hơn, hắn đã không chút ồn ào mời Biệt Hàn tạm thời thay thế hắn làm phủ trưởng của chiến tướng phủ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Công Tôn Sai, Biệt Hàn đảm nhiệm chức phủ trưởng của chiến tướng phủ đã dùng thủ đoạn thô bạo mà đơn giản. Lấy chiến đại luyện, lấy thực chiến thay thế diễn giải, đem những chiến tướng tuổi còn trẻ của chiến tướng phủ đánh tới mức muốn thổ ra huyết.
Nhưng trong quá trình thực chiến diễn luyện như vậy, chiến pháp mới của Biệt Hàn đã từ từ thành hình, càng ngày càng được hoàn thiện.
Mặc dù tính tình của Biệt Hàn có chút quái dị nhưng cũng không phải kẻ không biết tốt xấu, sự chiếu cố của Công Tôn Sai hắn ghi tạc trong lòng.
Cho tới khi có ‘túng hỏa phạm’!
Hắn chưa từng nghĩ tới nhanh như vậy bản thân đã có được trang bị thần binh. Tả Mạc chưa có, Vi Thắng chưa có, Tông Như chưa có, Tằng Liên Nhi chưa có, hai kiện đệ nhất thần trang và đệ nhị thần trang của Mạc Vân Hải lại thuộc về chiến tướng.
Mà một kiện trong đó là thuộc về hắn, túng hỏa phạm.
Khi hắn biết ‘túng hỏa phạm’ là của mình, Biệt Hàn không biết dùng ngôn ngữ để biểu đạt tình cảm của bản thân càng thêm trầm mặc. Công Tôn Sai có được khuynh thành không ai nói gì, hắn là sư đệ của Tả Mạc, là người sớm nhất đi theo Tả Mạc. Mà bản thân thì sao chứ, cùng đường bị Tả Mạc lừa bán. Nếu dựa vào độ tín nhiệm và thân cận thì hắn chắc phải xếp chót bảng.
Bị giam lỏng ở Huyền Không tự, áp lực, bị phụ huynh khinh rẻ, bài trừ, Biệt hàn đã trải nghiệm đủ sự ấm lạnh của nhân gian.
Túng hỏa phạm làm hắn tái sinh, nếu vì đại nhân mà chết, vì Mạc Vân Hải mà chết thì cũng đáng!
Cho nên khi Tả Mạc đem trọng trách công chiến Bách Mang giới cho hắn, hắn đã vạch ra kế hoạch tác chiến điên cuồng này.
Không thể đánh chiếm cừu đại thiền môn, cũng không phải lúc để tiến công yêu tộc, có khả năng mở rộng chỉ có mỗi liên minh Ma Soái. Chiếm lĩnh Bách Mang giới không khó nhưng sau khi chiếm được Bách Mang giới liên minh Ma Soái sẽ vô cùng cảnh giác Mạc Vân Hải, việc mở rộng sau này sẽ gặp nhiều khó khăn hơn.
Ý đồ chân chính của Biệt Hàn là đánh hạ Bách Mang giới đồng thời làm suy yếu thực lực của liên minh Ma Soái.
Kế hoạch điên cuồng cuồng này cứ thế mà sinh ra.
Trước mặt chính là trận đánh quan trọng nhất!
Thắng trận này, giết chết Hải Kim Vân và Thường Vũ Sinh, thực lực của liên minh Ma Soái sẽ giảm mạnh. Liên minh Ma Soái bị tổn hao sẽ khiến các thế lực xung quanh nó manh động, điều này đối với Mạc Vân Hải mà nói là vô cùng có lợi.
Bất luận thế nào cũng phải chiến thắng trận chiến này!
Sờ sờ túng hỏa phạm trên người, cảm giác băng lãnh từ đầu ngón tay truyền tới, hai mắt Biệt Hàn đầy lạnh lùng, sát cơ tràn ngập.
Nghiệt bộ ầm ầm tiến lên.
Cuộc chiến ở Chiêu Sơn giới đã tiến vào thời điểm cao trào nhất.
------------------------------
“Tên gia hỏa kia đang thăm dò lai lịch của chúng ta.” Sài Sơn Thanh khẽ cười nói, đối phương hiển nhiên đã rời khỏi thế giới ngầm quá lâu nên có rất nhiều thủ đoạn mới lạ. Nếu vào lúc bình thường thì những điểm mới lạ ấy sẽ không làm người ta chú ý tới nhưng đối với mấy kẻ như Sài Sơn Thanh lăn lộn trong thế giới ngầm nhiều năm thì chỉ hơi chút khác lạ lập tức sẽ bị bọn họ phát hiện ra.
“Ồ, hóa ra Thương Lăng Tuyết vẫn còn chưa vứt bỏ ý định.” Vưu Cầm Liệt cười đầy lãnh khốc. Mặc dù trong miệng luôn nói đây là nhiệm vụ của đám người Nam Nguyệt nhưng hắn vẫn có mặt tại đây.
Trong lòng hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ, không biết vì sao cao tầng lại cho một đám non nớt như thế đi chấp hành một nhiệm vụ có độ khó cao như này. Mặc dù thực lực Nam Nguyệt cao cường hơn bọn họ nhưng kinh nghiệm thì quá ít, ở các phương diện khác cũng rất non nớt.
Nghĩ tới tầm quan trọng của nhiệm vụ cấp điểu nên Vưu Cầm Liệt đã có mặt ở đây.
Vưu Cầm Liệt biết rất rõ, toàn bộ Hắc Hỏa so với nhiệm vụ lần này còn kém giá trị hơn. Nói thẳng ra, để nâng đỡ một thế lực ngầm như Hắc Hỏa không quá khó. Sở dĩ bản thân được chọn đại khái có liên quan tới gia thế của mình.
Vưu Cầm gia…
Lần đầu tiên gặp mặt, người kia đã nhắc tới một danh từ mà ấn tượng của hắn về nó đã rất nhạt, thỉnh thoảng lại làm lòng hắn gợn sóng.
Những năm gần đây người nọ cũng có chút chiếu cố đối với hắn nhưng lăn lộn trong thế giới ngầm mấy năm nay lại khiến hắn hiểu rõ, cái gọi là tổ tiên giao tình vĩnh viễn không hữu dụng bằng giá trị bản thân.
Vưu Cầm Liệt đi theo làm đám người Nam Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, bọn họ hiểu rằng bản thân đi giết người phóng hỏa ra sao cũng được nhưng việc ngầm giở trò, âm mưu quỷ kế thì mỗi người đều chỉ là trẻ con vắt mũi chưa sạch.
Vưu Cầm Liệt lập tức trở thành trung tâm của nhiệm vụ, hắn bắt đầu tiếp quản tất cả, Hắc Hỏa cũng toàn lực vận chuyển xung quanh hắn. Tất cả hạch tâm của Hắc Hỏa đều biết đầng sau lưng lão đại là một ngọn núi rất lớn, lập tức độ trung thành của các đoàn viên tăng mạnh. Những người phải lăn lộn trong thế giới ngầm cũng vì một số nguyên nhân bất đắc dĩ.
Rất ít người trời sinh đã thích bóng đêm, bóng đêm có nghĩa là trầm luân, mà ánh sáng mới có nghĩa là tiền đồ.
Bọn họ cũng có người thân, cũng hi vọng có được tiền đồ của mình, đây chính là bản tính của con người.
“Có nên nhắc nhở bọn họ một cái?” Đào Vi cười, lúm đồng tiên như hoa, mắt rực sáng.
Vưu Cầm Liệt cười đầy lãnh khốc không hề hợp với tuổi của hắn chút nào: “Đi thôi, để nàng hiểu rõ một chút, nàng chỉ là sơn dương thôi, mà sơn dương thì không có tư cách cò kè mặc cả với sói.”