Thiếu gia còn lợi hại ở nhiều mặt nữa…” Thím Lý tiếp tục nói về Nguyễn Thiên Lăng bằng một loạt những lời hay.
Đối với một Giang Vũ Phi chưa từng trải qua sự đời mà nói, Nguyễn Thiên Lăng quả thực đã được thần thoại hóa.
Cô đột nhiên cảm thấy mình rất quê mùa, rất kém cỏi, rất vô dụng!
Cô như vậy thế mà lại còn từng là vợ anh, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Điều càng làm cho cô có cảm giác không thể tưởng tượng nổi là anh lợi hại như thế, vậy mà lại thích cô.
Giang Vũ Phi bắt đầu hoài nghi, lời thím Lý nói là lừa gạt cô.
Nguyễn Thiên Lăng làm sao có thể thích loại người như cô?
Nghe rất nhiều, Giang Vũ Phi càng hiểu hơn về Nguyễn Thiên Lăng.
Đồng thời, cô cũng có nhận thức sâu sắc hơn về địa vị của bản thân mình.
Mặc kệ Nguyễn Thiên Lăng có thích cô hay không, chỉ một câu, giữa bọn họ là không thể nào.
Không chỉ là thân phận chênh lệch, đẳng cấp cũng không phải chỉ cách nhau một hai bậc, mà là cách nhau một vạn bậc.
Trước đây cô có thể lấy anh, làm thiếu phu nhân của Nguyễn gia, quả thực chính là chó ngáp phải ruồi.
Nhưng cô bé Lọ Lem vĩnh viễn cũng chỉ có thể là cô bé Lọ Lem.
Vừa qua 12 giờ là sẽ bị trở lại nguyên hình.
Đúng vậy, nếu không thì làm sao bọn họ lại ly hôn.
Nguyên nhân ly hôn chắc hẳn rất đơn giản, đó chính là bọn họ không thích hợp.
“Thím Lý, tôi buồn ngủ, lần sau lại nói tiếp đi.” Giang Vũ Phi thản nhiên cắt ngang lời thím Lý.
Thím Lý vẫn chưa muốn dừng lại: “Được rồi, cô cũng mệt rồi, nhanh nằm xuống nghỉ đi.”
Sau khi nằm xuống, Giang Vũ Phi nhắm mắt lại nhưng không ngủ.
Lúc này, cô nhớ khi còn bé đã từng hỏi mẹ một câu.
“Mẹ, vì sao mẹ lại lựa chọn kết hôn với chú?”
Khi còn nhỏ tuổi, cô đã biết chú không đủ tốt.
Ngay cả cô cũng có thể nhìn ra chú không tốt, chẳng lẽ mẹ lại không nhìn ra sao?
Nếu như bà có thể nhìn ra, vì sao vẫn lựa chọn lấy ông ta?
Cô nhớ mẹ rất bình tĩnh nói với cô: “Con còn nhỏ, có nói thì con cũng không hiểu. Nhưng một củ cải một cái hố, con hiểu chứ? Mỗi củ cải có kích thước lớn nhỏ khác nhau, cho nên chỉ vừa với một cái hố duy nhất.” (*)
Đúng vậy, củ cải dạng gì thì có hố dạng đó.
Nguyễn Thiên Lăng không phải cái hố của cô, cô cũng không phải là củ cải của anh.
Cho nên cho dù cô và anh có gặp nhau, cuối cùng cũng sẽ không ở bên nhau mãi mãi…
---
Một ngày mới, thời tiết thật đẹp.
Sáng sớm, ánh mặt trời ấm áp nhẹ nhàng chiếu xuyên qua rèm cửa.
Nguyễn Thiên Lăng đã tỉnh giấc từ rất sớm, anh rửa mặt đánh răng, còn thay bộ quần áo vừa dài rộng vừa khó coi ra.
Đứng trước gương, anh soi thật cẩn thận, xác định bề ngoài anh đã ổn, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.
Vệ sĩ ngoài cửa thấy dạng vẻ này của anh đều hơi ngạc nhiên.
Hôm nay thiếu gia làm sao vậy?
Thay quần áo, mặc áo len mỏng màu xám rộng rãi, quần jean tối màu, tóc vuốt gel định hình, giống như là có cuộc hẹn vậy.
Cho dù có cuộc hẹn thì vẫn cần phải ra viện, tóm lại trước mắt tình hình sức khỏe của anh vẫn không phù hợp để xuất viện.
Rất nhanh, đám vệ sĩ đã biết vì sao anh ăn mặc như thế này.
Nguyễn Thiên Lăng đứng trước cửa phòng bệnh của Giang Vũ Phi, gõ gõ cửa.
“Mời vào.” Giọng Giang Vũ Phi từ bên trong vọng ra.
Nguyễn Thiên Lăng đẩy cửa vào, khuôn mặt với đường nét rõ ràng cũng không còn lạnh lùng như bình thường, mà có một chút dịu dàng.
Cặp mắt đen láy, mang theo ánh mắt dịu dàng, cho người ta một cảm giác có thể đến gần.
Ăn mặc sang trọng thoải mái, khiến anh càng thêm đẹp trai, chỉ cần liếc mắt nhìn là khiến cho người ta không nỡ dời ánh mắt.
***
(*) Mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau, chỉ có duy nhất một đối tượng phù hợp với mình.