Thê Nô 2


Hiện tại việc Diệp Lan Trăm chính là hết bận chuyện của công ty, sớm sớm về nhà, cùng cô dâu nhỏ của anh chơi đùa với cục cưng.
Hành động này của anh làm cho nhiều anh em tốt ở Bắc Kinh đều khinh bỉ lợi hại, cục cưng còn chưa đi ra mà anh đã chơi đùa rồi, cậu cả nhà họ Diệp thật có bản lĩnh, quả thực như thần nhân tu tiên nha!
Mỗi khi nghe được câu này, Diệp Lan Trăn cũng không gấp, cũng không giận, chỉ là dào dạt đắc ý nhìn bọn họ, miễn cưỡng nói một câu. Đố kị thì cứ nói, đừng ăn không được nho thì nói nho xanh.
Haizz….. nghe lời này rồi lại nhìn nét mặt kia của Diệp Lan Trăn, đám anh em ở Bắc Kinh hiếu kỳ vô cùng, bọn họ thực sự muốn xem có đứa nhỏ trong bụng thì vui đùa thế nào.
Có điều cũng có tý chanh chua, ngăn cách giữa đàn ông và đàn bà không phải còn có một cái thông đạo sao, thông qua được là với tới rồi.
Miệng mấy anh chàng này thật như dát vàng, bọn anh vừa thốt ra lời này xong, Diệp Lan Trăn liền đen mặt, trăm lần đều linh, chẳng qua vẻ mặt anh không phải tức giận, mà là hậm hực. Thật giống như chèn ép cơn tức không có chỗ phát tiết.
Bọn họ nào biết, lời này thật đúng là động vào tâm khảm của Diệp Lan Trăn, anh thật muốn đi giao lưu một chút, nhưng dùng mọi cách thử vẫn không có cơ hội. Dù chết cũng phải lôi kéo tay vợ thỏa mãn bản thân một phen.
Nói đi nói lại, không phải đều nói qua thời gian an thai, thỉnh thoảng làm nhẹ nhàng vài lần là có thể.
Nhưng Đào Tư Di đã từng bị thương tổn, sau khi được bác sĩ kiểm tra, đều nói tình trạng hai mẹ con rất tốt, kết quả vừa ra lập tức làm cho Diệp Lan Trăn tràn ngập chờ mong với cuộc sống. Khi anh nắm cơ hội hỏi chuyện kia, bác sĩ lập tức nghiêm mặt, nói cơ thể đã từng chịu thương tổn, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Hàm nghĩa cẩn thận này không cần nói rõ, Diệp Lan Trăn là người thông minh, anh đương nhiên rõ ràng ý tứ gì.
Cho nên nghe đám bạn trêu chọc mình, anh liền áp lực, áp lực lợi hại.
Vì đứa nhỏ, anh nhịn, việc này dẫn đến một hiện tượng quái dị, Đào Tư Di phát hiện giờ Diệp Lan Trăn rất thích xem phim hoạt hình. Nói ra tên phim, ai cũng không tin, là ‘Ninja rùa’.
Diệp Lan Trăn nhìn chú rùa nhỏ màu xanh, trong lòng âm thầm cổ vũ chính mình. Thấy chưa, ít nhất anh chỉ nhịn có mấy tháng, còn có cơ hội. Mấy con rùa này, cho dù nghĩ muốn cũng không thể ra chiêu. Chỗ đó bị vỏ chặn rồi còn đâu, anh so với bọn nó còn hạnh phúc hơn.
“Vợ, bảo bối hôm nay có nghe lời không?” Diệp Lan Trăn vừa tan tầm về nhà là vọt tới trước mặt Đào Tư Di, tay vỗ về bụng cô. Theo dự tính ngày sinh đã tới gần, bụng của cô càng lúc càng lớn như muốn nổ, lớp da bụng dần mỏng nhạt. Lấy tay tỉ mỉ mò mẫn có thể mò được chân đứa nhỏ.
“Anh qua đây thử xem.” Đào Tư Di cười cười, cục cưng tựa hồ biết cha đã về, đang vui vẻ đá trong bụng cô, cũng không biết có phải vì di truyền mà đứa nhỏ này rất giảo hoạt, nghe thấy có người qua xem mình liền lập tức trở nên yên tĩnh.
Diệp Lan Trăn dán sát mặt trên bụng Đào Tư Di, đang định nghe động tĩnh đứa nhỏ bên trong. Liền cảm thấy động chạm, mặt đã bị đạp một cước.
Anh mau tay nhanh mắt bắt lấy chân nhỏ của cục cưng, qua da bụng nhẹ nhàng xoa xoa, chân bé liền thu trở về.
“Học tật xấu của ai mà lại ngấm ngầm thế này.” Diệp Lan Trăn bĩu môi, ngón tay chỉ nhẹ bụng Đào Tư Di, cũng không quản bên trong có nghe thấy hay không, liền giáo huấn.
Đào Tư Di cười tít mắt nhìn Diệp Lan Trăn, trong lòng thầm nghĩ thượng bất chính hạ tắc loạn, không phải người một nhà không cùng vào một cửa, đứa nhỏ này sinh ra chắc canh sẽ là hỗn thế tiểu ma vương thôi.

“Vợ xem, thằng bé vẫn còn không phục, lại đá nha!” Diệp Lan Trăn chỉ vào cái bụng rõ ràng vừa động.
“Chú ý tố chất, anh là người lớn đấy.” Đào Tư Di cười cười, không để ý Diệp Lan Trăn ủy khuất.
Diệp Lan Trăn khẳng định cô đang bao che cho con, hiện tại cô còn không để ý tới anh, đứa nhỏ này nếu sinh ra, còn không biết anh bị vứt ở xó nào. Anh hung tợn nhìn chằm chằm cái bụng của cô, giơ tay làm bộ muốn đánh nhưng vừa hạ xuống lại biến thành cái xoa ôn nhu,
“Cục cưng, con mau ra đây đi.” Diệp Lan Trăn khuyên bảo.
“Cục cưng, nghe lời, ba ba rất thích con đó.” Đào Tư Di vỗ cái bụng trao đổi với cục cưng.
Diệp Lan Trăn chen đến bên cạnh Đào Tư Di, tay kéo qua bờ vai cô, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô. Tay còn lại không ngừng xoa bụng Đào Tư Di, nhe răng nhếch miệng làm nét mặt hung dữ, cũng không quản đứa nhỏ bên trong có nghe thấy hay không.
“Á…”
“Thằng bé lại đá em?” Diệp Lan Trăn nhíu mày nhìn Đào Tư Di.
“Không phải.” Đào Tư Di lắc đầu, cô vừa cảm thấy hơi đau bụng, bác sĩ đã từng nói qua, trước ngày sinh dự tính sẽ có loại phản ứng này, trong lòng cô nhớ lại lời bác sĩ dặn.
“Nếu bé còn đá em, đợi sau khi thằng nhỏ này ra ngoài, anh sẽ dọn dẹp nó thật tốt, để thằng bé không thể không nghe lời…”

Diệp Lan Trăn đang nói bị Đào Tư Di bắt lấy cánh tay anh ngắt lời, “ĐI bệnh viện, em muốn sinh rồi. ”
Giọng Đào Tư Di thật bình tĩnh, nét mặt cực kỳ trấn định nhưng cô phát hiện ngay sau khi mình nói xong câu này, trong nháy mắt Diệp Lan Trăn liền tê dại, anh không biết làm sao đứng bên giường, chỉ vào bụng cô, miệng đóng đóng mở mở không nói nổi câu nào.
“Đừng khẩn trương, bác sĩ đã nói qua, cảm giác rất đau là mới bắt đầu, đến giờ sinh ít nhất cũng phải mấy giờ nữa. Chúng ta từ từ đến, anh gọi xe cứu thương hoặc tự lái xe đi, thế nào cũng được. ”
Khi hai người ngồi trên xe cứu thương, sắc mặt Diệp Lan Trăn đã khôi phục bình thường, chẳng qua năng lực ngôn ngữ của anh chưa khôi phục hoàn toàn.
“Vợ đừng khẩn trương, rất nhanh sẽ đến.” Diệp Lan Trăn nghĩ ngợi rồi nói.
Đào Tư Di bất đắc dĩ lắc đầu, tuy bụng còn đau nhưng cơn đau dịu đi rất nhiều, không biết có phải chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi hay không. Có điều nhìn thấy Diệp Lan Trăn khẩn trương thành bộ dạng này, trong lòng vừa mừng thầm lại vừa đắc ý, thêm một chút thỏa mãn. Người đàn ông này vì cô mà mất bình tĩnh, cô cảm thấy hạnh phúc vô cùng.
Xong rồi, Đào Tư Di đột nhiên ý thức được một vấn đề, chính cô giống như đã lây bệnh bắt nạt người làm niềm vui của Diệp Lan Trăn rồi.
Sự thật chứng minh Đào Tư Di dự cảm là chính xác, trải qua sự kiểm tra của bác sĩ, đứa nhỏ thật sự sắp ra đời, thời gian còn rất dư dả. Cô đi đi lại lại, một lát nữa sinh mới thêm thuận lợi.
Hành động bác sĩ dặn phải làm này khiến Diệp Lan Trăn rất không vừa lòng, vợ anh đã đau đến cau mày, còn đi lại cái gì, chẳng phải y thuật rất phát triển có thể lấy đứa nhỏ ra là xong sao?
Nhìn vợ cực kỳ nghe lời đi đi lại lại, Diệp Lan Trăn cũng cố nén lửa giận, đây là bệnh viện, tuy anh có thể ở đây la lối om sòm nhưng lát nữa vợ mình còn ở dưới đao phẫu thuật của người khác.
Diệp Lan Trăn nghĩ nghĩ, từ trong ví lấy ra một chồng tiền, thẳng tắp đi tới phòng làm việc của bác sĩ, thấy không có ai liền trực tiếp đưa tới trên tay bác sĩ.

“Lát nữa bà đỡ đẻ cho tốt, tiền này là của bà.” Diệp Lan Trăn cảm thấy có chút không thích hợp, loại tặng lễ này làm gì có vấn đề gì chứ, dứt khoát bổ sung một câu: “Dù không tốt thì tiền vẫn là của bà…”
Bác sĩ nhìn tiền trên bàn, lòng rồi như tơ vò.
Quá trình sinh cực kỳ thuận lợi, bác sĩ cảm thấy cực kỳ kỳ lạ, đừng nhìn phụ nữ có thai mềm yếu, đứa nhỏ sinh ra lại dẻo dai mạnh mẽ.
Người ta không khóc cũng khóc nháo, tuy mặt mũi trắng bệch đau đớn nhưng mạnh mẽ nhìn về một hướng tập thở, cố dùng lực, đầu óc rõ ràng không nóng vội.
“Oa. . oa…” Ngay khi bác sĩ lấy dịch trong miệng bé, tiếng khóc nỉ non vang dội trấn an tâm mọi người.
“Chúc mừng, mẹ con đều bình an, con trai, 7 cân 4 lạng.” Hộ sĩ đừng ngoài cửa tuyên bố kết quả.
“Tốt…tốt rồi…” Ông cụ Diệp dùng gậy chống mấy cái trên mặt đất, vui mừng không nói nên lời.
Cha Đào cùng Tôn Văn cũng tràn đầy vui sướng.
Mỗi người đối với sinh mệnh mới đến đều có cảm nhận vui sướng khác nhau, cậu phát huy dòng dõi nhà họ Diệp, cậu bù lại cuộc chia ly nhà họ Đào.
“Anh rất yêu em, vợ à, ngủ đi, anh trông cho.” Giờ phút này trong mắt Diệp Lan Trăn chỉ có nàng dâu nhỏ của anh, anh vuốt nhẹ mái tóc ẩm ướt của cô, nhẹ nhàng ấn lên một nụ hôn.
Đào Tư Di nắm chặt tay Diệp Lan Trăn, mỉm cười ngủ thiếp đi, cô ngủ một giấc say nồng an ổn, bởi vì cô biết, bé cưng của cô sẽ lớn lên trong một gia đình hòa thuận yêu thương, có cô và người đàn ông cô yêu cùng bảo vệ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận