Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chiến mã của Lưu Hắc Thát lạch cạch đi qua bên cạnh đám nữ nhân. Gã đang nhìn thẳng cũng không nhìn, nhưng thân binh sau lưng gã lại hung hăng vung roi quất về phía mấy nữ nhân chặn đường. Kêu đau một trận, nữ nhân lần lượt trốn tới góc tường.

Sự uể oải của binh lính và dân phu trên đầu thành làm Lưu Hắc Thát chau mày, trong mắt vô cùng căm tức. Gã đương nhiên biết các binh lính đều giằng co cả đêm, cần phải nghỉ ngơi. Nhưng nếu lúc này quân Tùy tới rồi, tác phong quân nhân này làm sao nghênh chiến.

Gã giận quát một tiếng:

- Lệnh tất cả mọi người đều đứng dậy ta, không được ngủ!

Mệnh lệnh hạ xuống, các thân binh ào ạt xông lên, dùng roi da mãnh liệt quất lên binh lính và dân phu đang ngủ, dọa các binh lính đều đứng lên, không ai dám ngủ nữa. Ngay lúc này, chỗ xa bỗng nhiên truyền đến tiếng kèm thảm thiết, ồ ồ ồ...

Lưu Hắc Thát bỗng nhiên quay đầu, đây là tiếng kèn gã không muốn nghe nhất, nhưng nó vẫn xuất hiện rồi. Chỗ xa một nhánh đội quân đông nghìn nghịt hối hả chạy về bên này, Lưu Hắc Thát vội rống to:

- Gõ chuông! Tất cả mọi người lên thành phòng ngự!

'Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G! Đ...A...N...G...G!'

Tiếng chuông chói tay vang trên đầu thành, từng đám binh lính men theo đường lát gạch chạy lên thành. Các dân phu mờ mịt đứng ở một góc, không biết mình nên làm gì. Các nữ nhân thì thất kinh, kêu gào chạy vào nhà dưới thành. Đại chiến sắp tới, chỉ có trẻ con trong nhà quan trọng nhất, trên thành dưới thành, hỗn loạn một mãnh.

Lúc này, Lưu Hắc Thát cũng không quan tâm nữ nhân chạy trốn nữ, gã khẩn trương nhìn chằm chằm binh lính quân Tùy càng ngày càng gần. Chính như lo lắng của gã, kỵ binh quân Tùy tinh thần tràn đầy, bộ binh chạy có lực, bọn họ thật sự sớm đã tới rồi, ở gần đó nghỉ ngơi một đêm.

Còn binh lính của gã tối qua giằng co cả đêm, không biết thể lực có thể kiên trì được không, trong lòng lo lắng, Lưu Hắc Thát rống to:

- Giữ vững tinh thần cho ta, nữ nhân làm qua rồi thì phải liều mạng, cung tiễn chuẩn bị, bảo dân phu mang gỗ lăn, đá lăn tới.

Trên đầu thành hơn mười ngàn người qua lại chạy trốn, các dân phu bị ép khuân vác tới từng đoạn gỗ lớn và đá tảng. Mấy ngàn binh lính giương cung lắp tên, khẩn trương và bất an nhìn chằm chằm quân Tùy càng ngày càng gần. Ba chục ngàn quân Tùy rải khắp trời giết tới, trường mâu như rừng, khôi giáp lóe sáng, đông nghìn nghịt, liếc nhìn cũng không thấy giới hạn, làm quân phòng thủ trên thành hai chân run rẩy.

Quân Tùy chạy tới các thành trì ngoài một dặm, dần dần dừng lại. Trong ba chục ngàn đại quân, mười ngàn kỵ binh là quân Tùy của La Sĩ Tín suất lĩnh xuống phía nam, còn hai chục ngàn bộ binh khác lại là hàng quân của Đậu Kiến Đức đã bị chỉnh biên thành quân Tùy, chỉ có điều khôi giáp vũ khí đều thua quân Tùy một bậc.

Ở phía trước nhất kỵ binh, La Sĩ Tín tay cầm thương thiết lớn, cầm thương dừng ngựa, lạnh lùng nhìn chằm chằm tòa thành trì thấp bé cũ nát này. Y từ lâu trải qua trăm trận chiến, tham gia vô số cuộc chiến công thành, đối với công đánh thành trì cũng có kinh nghiệm phong phú. Y chỉ là sơ lược thoáng qua, liền ít nhất có ba loại phương án đánh hạ tòa thành phá này.

Nhưng kẻ làm tướng chuyện quan trọng nhất chính là yêu quý binh lính, cố gắng không làm hy sinh vô ích. Mặc dù trên đầu thành đầu người dày đặc, nhưng La Sĩ Tín rất rõ Lưu Hắc Thát trên thực tế chỉ có ba ngàn lính có thể chiến, còn lại không chừng đều là gã tạm thời bắt phu.

Loại dân phu như cây cỏ này không quen nhìn thảm thiết và máu tanh, chỉ cần sơ lược làm tăng thêm chút áp lực, những dân phu này thì sẽ toàn tuyến sụp đổ. Càng quan trọng là tòa thành trì nay quá cũ nát, không chịu được đả kích.

- Hữu quân ba ngàn binh đao thuẫn, tới gần thành trì một trăm bước.

La Sĩ Tín ra lệnh một tiếng, Hữu quân xếp thành hàng đi ra ba ngàn binh đao thuẫn. Trăm người một đội, xếp thành ba mươi đội, đội ngũ chỉnh tề, giơ cao cự thuẫn, từng bước đi về hướng tường thành.

Quân phòng phủ trên thành nằm mơ cũng không ngờ quân Tùy sẽ nhanh chóng phát động tiến công, nhất thời thất kinh lên. Trên thành hô to gọi nhỏ, cung tên giơ cao, côn mộc đá tảng đẩy xuống. Lúc không tới trăm bước, trên thành liền loạn tiễn tề phát, tên như mưa bắn về phía quân đao thuẫn xếp hàng đi tới.

Nhưng lúc quân đao thuẫn đang tới gần tường thành còn có trăm bước thì dừng tiến tới. La Sĩ Tín chăm chú nhìn đầu thành. Giống như y nghĩ, quân phòng thủ không có nỏ sàn và thạch pháo loại nặng, y lập tức lại hạ mệnh lệnh:

- Quân đao thuẫn rút về, toàn quân lui lại ba dặm hạ trại.

Quân Tùy lui lại sau, ngoài ba dặm cắm đại doanh, gần ngàn tòa doanh lều kéo dài gần mười dặm. Quân phòng thủ trên thành cũng nhẹ nhàng thở ra, mặc dù quân Tùy là mục đích gì, ít nhất bọn họ có thể nghỉ ngơi.

Lưu Hắc Thát trong lòng nghi hoặc khó hiểu, không biết trong hồ lô quân Tùy bán thuốc gì, nhưng binh lính của gã quả thật phải nghỉ ngơi, Lưu Hắc Thát lập tức hạ lệnh:

- Toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ.

Suốt một ngày, hai bên đều không có động tĩnh, giống như hiểu ngầm ý lẫn nhau, đều nghĩ ngơi dưỡng sức, cố gắng có thể nắm bắt chặt chẽ thời gian nghĩ ngơi.

Khi màn đêm buông xuống, không ít binh lính híp mắt bất ngờ phát hiện cách tường thành ngoài ba trăm bước xuất hiện từng đồ vật cực cao lớn, cao lớn giống như thành trì, giống như quái thú khổng lồ ngồi xổm trong màn đêm, tổng cộng có hơn mười lăm tòa.

- Là máy bắn đá!

Có binh sĩ kinh hô hô lên.

Lưu Hắc Thát cũng nghe hỏi chạy tới, nhìn mười lăm cỗ máy bắn đá loại nặng ngoài ba trăm bước, lòng gã nhất thời lạnh hơn phân nửa. Gã rất rõ năng lực phòng ngự của thành Lâm Nghi, chỉ cần một trận đá to ập tới, thành trì nhất định sẽ sụp xuống.

- Làm sao bây giờ?

Lưu Hắc Thát trên trán toát mồ hôi, gã rất rõ, bọn họ chịu không qua nổi đêm nay.

Lúc này, một tên thân binh thấp giọng hô:

- Chủ công, chúng ta còn có ba trăm con chiến mã, chi bằng thừa dịp hỗn loạn và bóng đêm yểm hộ, chúng ta chạy ra thành.

Lưu Hắc Thát trầm tư rất lâu, cuối cùng gật đầu. Ngay lúc này, quân trú đầu thành truyền đến một hồi hô to. Quân Tùy phát động rồi, mười lăm tảng đá to gào thét tới, ầm ầm nện lên đầu thành.

Trong tiếng vang cực lớn nặng nề, thành trì đang lắc lư, bảy tảng đá cực lớn trong đó đập lên đầu thành, đá vụn bắn lên không, máu thịt văng tung tóe, mười mấy người bị đá lớn đập đến máu thịt lẫn lộn.

Dân phu trên đầu thành sợ tới mức khóc to kêu lớn, bỏ mặc tất cả chạy xuống thành. Trên đầu thành hỗn loạn một mảnh, nhưng chính trong hỗn loạn, có người lại tinh tế phát hiện, chủ soái bọn họ đã không thấy bóng dáng.

Lượt thứ hai, lượt thứ ba đá lớn liên tục ập đến, tường thành cũ nát cũng không chịu đựng nổi loại tấn công cực lớn liên tục này nữa. Gần sát bên cổng, một đoạn thường thành dài khoảng hơn hai mươi trượng dẫn đầu ầm ầm sụp xuống...

Trong bóng đêm quân Tùy đã lần nữa xếp thành hàng, chờ xông giết vào thành. La Sĩ Tín chăm chú nhìn thành trì lắc lư trong bắn phá, nhìn thấy tường thành sắp sụp đổ. Chính ngay lúc này, một tên thám báo chạy bay tới, ôm quyền bẩm báo nói:

- Phát hiện một nhánh kỵ binh khoảng ba trăm người rời khỏi thành trì, chạy trốn về hướng nam.

La Sĩ Tín lập tức liền đoán được, đây nhất định là Lưu Hắc Thát thấy đại sự không ổn, chạy trốn trước. Y lập tức căn dặn phó tướng Chu Long:

- Sau khi vào thành không cho phép nhiễu dân. Binh lính của Lưu Hắc Thát không giữ lại một ai, toàn bộ chém đầu!

- Tuân lệnh!

Chu Long liền vội khom người đáp lời.

La Sĩ Tín quay đầu vung tay, hét to:

- Năm doanh Kỵ binh đầu tiên, đi theo ta truy đuổi địch!

Năm nghìn kỵ binh giục ngựa chạy ra, theo La Sĩ Tín đuổi theo hướng nam.

Ba trăm kỵ binh từ trong thành lén chạy ra, quả thực chính là Lưu Hắc Thát. Gã biết thành trì cũ nát, hoàn toàn không chịu nổi công kích của quân Tùy, thừa dịp lúc hỗn loạn, gã suất lĩnh ba trăm thân vệ, từ cửa nam ra khỏi thành Lâm Nghi, chạy về hướng quận Bành Thành.

Từ huyện Lâm Nghi tới quận Bành Thành cũng không xa, chỉ cách nhau hơn một trăm dặm, trên cơ bản đều là một bình nguyên bát ngát vô tận. Lưu Hắc Thát chạy trước phía trước, La Sĩ Tín suất quân đuổi theo không bỏ ở phía sau. Trời dần sáng, La Sĩ Tín suất quân đã đuổi vào trong quận Bành Thành gần ba trăm dặm, nhưng Lưu Hắc Thát lại mất không thấy bóng dáng.

Ngay lúc La Sĩ Tín suy nghĩ trăm lần không có lời giải đáp, bỗng nhiên có binh lính chỉ về phía xa xa hô to:

- Tướng quân mau nhìn, bên kia có đội quân đi tới!

La Sĩ Tín nhìn về hướng Tây Nam, chỉ thấy ngoài mấy dặm, một nhánh quân đông nghìn nghịt xuất hiện trong vùng quê, ước khoảng có hai chục ngàn người. La Sĩ Tín giật mình kinh hãi, ghìm chặt chiến mã.

- Chẳng lẽ đây là đội quân của Lý Mật?

Y biết khu vực quận Bành Thành sẽ không có quân Tùy, không ngờ lại xuất hiện hai chục ngàn đội quân, rất dễ dàng có thể đoán được, đây chỉ có thể là đội quân của Lý Mật. La Sĩ Tín trong lòng nghi hoặc, y lập tức quay đầu lệnh:

- Chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị nghênh chiến!

Mặc dù truy kích một đêm, đã người kiệt sức ngựa hết hơi, nhưng đối đầu đại địch, năm ngàn kỵ binh vẫn nhanh chóng chỉnh đốn đội ngũ, bày ra đội hình tác chiến.

Nhưng kỳ quái là, đối phương cũng dừng lại ngoài hai dặm, chỉ thấy đi lên một đội kỵ binh khoảng hơn trăm người, mấy tên thám báo chạy lên trước lớn tiếng hỏi:

- Xin hỏi chính là đội quân của La Sĩ Tín tướng quân phải không?

La Sĩ Tín vung trường thương lên:

- Chính là ta, các ngươi là ai?

Các tên quân thám báo nghe nói là bản thân La Sĩ Tín, lập tức xuống ngựa, tiến lên quỳ một gối xuống. Quan quân dẫn đầu giơ cao cao một cái bao, trầm giọng nói:

- Chúng tôi là quân Ngụy Trần Trí Lược tướng quân. Triều Ngụy đã diệt vong, chúng tôi không chỗ nào có thể đi, Trần tướng quân nguyện đầu hàng La tướng quân. Đây là đầu của Lưu Hắc Thát bị chúng tôi chém, đặc biệt hiến cho La tướng quân.

La Sĩ Tín ngây ngẩn cả người, hóa ra là đến đầu hàng mình. Y dùng mũi thương khều mở bao bố, trong bao bố quả nhiên là đầu của Lưu Hắc Thát, diện mạo trông rất sống động, còn đang rỉ máu, có thể thấy là vừa bị chém xuống.

- Trần tướng quân ở đâu? Mời ông ta đến gặp ta.

Một tên thám báo chạy vào, một lát sau một gã đại tướng dẫn theo mấy chục tên thiên tướng vội vàng đi lên. Đại tướng dẫn đầu quỳ một gối, ôm quyền thi lễ với La Sĩ Tín:

- Ngụy tướng Trần Trí Lược không có đường để đi, nguyện lĩnh quân quy hàng La tướng quân!

La Sĩ Tín mừng rỡ, xoay người lên ngựa đỡ y dậy:

- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Trần tướng quân có thể quy hàng Đại Tùy, đây là sự sáng suốt của Trần tướng quân. Ta nhất định sẽ xin Sở vương Điện hạ dày phong tướng quân, tuyệt không phụ lòng một phen tâm ý của Trần tướng quân...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui