Thiên Hạ Kiêu Hùng

Vào tháng mười một, quận Ngũ Nguyên càng rét đậm, gió bắc cuốn tung bình nguyên Hoàng Hà. Mùa đông của quận Ngũ Nguyên đến rồi, Hoàng Hà đã đóng băng, từng kênh cũng bị đông cứng lại, mặt đất đã ngủ say, vạn vật một mảnh hiu quạnh. Mỗi năm vào lúc này, quân đội và dân đoàn đều dần dần tiến vào trạng thái đề phòng mùa đông. Mùa đông Hoàng Hà đóng băng, xe ngựa có thể dễ dàng lướt qua Hoàng Hà, vào trung tâm của quận Ngũ Nguyên.

Tháng chín, quận Ngũ Nguyên xảy ra một lần cải cách trọng đại, quân chính chính thức phân nhà, Dương Nguyên Khánh không còn kiêm nhiệm Thái thú quận Ngũ Nguyên, chỉ phụ trách quân đội, triều đình phái đến Thái thú chức văn mới.

Tân nhiệm Thái thú quận Ngũ Nguyên Dương Sư Đạo là con út của Quan vương Dương Hùng. Năm nay chưa đến ba mươi tuổi, học thức uyên bác, năng lực xuất chúng, là người nổi bật trong hoàng thân quý tộc. Anh trưởng của anh ta Dương Cung Nhân đảm nhiệm Lại bộ thị lang, quyền to chức trọng.

Quan hệ của Dương Hùng và quý tộc Quan Lũng cực tốt. Dương Sư Đạo cũng thường xuyên hòa nhập với các nhà quyền quý Quan Lũng, dần dần, anh ta trở thành tai mắt giám sát quý tộc Quan Lũng của Dương Quảng, được Dương Quảng tín nhiệm. Lần này Dương Sư Đạo đảm nhiệm Thái thú quận Ngũ Nguyên, cũng nhiều ít có ý giám sát Dương Nguyên Khánh, điểm này trong lòng Dương Nguyên Khánh biết rất rõ.

Cho nên trước khi Dương Sư Đạo đến, Dương Nguyên Khánh đi trước một bước điều chỉnh chính vụ và quân vụ. Nha môn chính vụ đặt tại huyện Ngũ Nguyên, còn nha môn quân vụ dời đến huyện Đại Lợi, ngoài ra còn có Phong Châu Giao thị giám cũng dời đến huyện Đại Lợi.

Đem nha môn tổng quản dời đến thành Đại Lợi đất lập nghiệp của hắn, để lại ba nghìn quân đóng tại huyện Cửu Nguyên, do tâm phúc của hắn Mã Thiệu thống lĩnh. Như thế, Dương Sư Đạo ngoài việc có thể trực tiếp điều phối phối mấy trăm nha dịch ra, điều một binh một tốt đều phải thông qua Dương Nguyên Khánh hắn.

Lúc này huyện Đại Lợi so với trước đã lớn hơn hẳn. Cùng với dân số không ngừng tăng lên và thương nghiệp ngày càng phồn thịnh. Hai năm trước thành Đại Lợi tiến hành xây dựng mở rộng lần thứ ba. Trên cơ sở hai tường thành, lại bên ngoài tu sửa một đường tường thành phòng ngự hình vuông, khiến diện tích thành trì lần nữa mở rộng gấp đôi. Hình thành ba khu vực thành trì trong ngoài hoàn chỉnh, có thể chứa được trăm ngàn cư dân.

Sau khi thành mới tu sửa, các cửa hàng thương nghiệp đều dời ra ngoài thành, đất trống hình trăng lưỡi liềm giữa hai tòa tường thành toàn bộ được quy hoạch là khu vực quân sự. Có quân doanh và kho quân đội, tất cả binh lính đóng trong thành Đại Lợi tám nghìn người, trở thành trọng trấn quân sự của quận Ngũ Nguyên, Nha môn của tổng quản phủ Phong Châu cũng từ huyện Cửu Nguyên dời đến nơi này.

Xung quanh thành Đại Lợi cũng không còn đất hoang vắng như trước kia, còn biến thành các vườn đào mênh mông vô bờ, kéo dài mười dặm, không ít thương nhân, gia tộc có thực lực ở Trung Nguyên, có tầm nhìn cũng dồn dập đến nơi này mua đất làm vườn, ủ rượu kiếm tiền, khiến thành Đại Lợi trở thành cứ địa trồng nho của cả Đại Tùy, hình thành một mảnh vườn nho bề rộng mười dặm, dài ba mươi dặm.

Phía đông của vườn nho là đồng ruộng rộng lớn, phía đông nữa của đồng ruộng phân bố hơn chục thôn trang. Người trồng nho và trồng lương thực đều sống ở nơi này, khác với nội địa, nhà nhà nơi này đều nuôi ngựa. Bất kể trồng ruộng hay trồng nho trên cơ bản đều cưỡi ngựa thay đi bộ.

Qua phát triển mấy năm, huyện Đại Lợi đã trở thàn thị trấn quan trọng của phương bắc của quận Ngũ Nguyên. Dân số đứng sau huyện Cửu Nguyên, hiện nay trong thành Đại Lợi có bảy mươi nghìn người dân sinh sống. Hầu hết đều lấy nghề ủ rượu để kiếm kế sinh nhai. Buôn bán rượu nho của huyện Đại Lợi khắp nam bắc Đại Tùy, thậm chí ở thảo nguyên cũng cực kỳ phát triển. Mỗi năm đều đem lại của cải cuồn cuộn cho quận Ngũ Nguyên. Làm cho huyện Đại Lợi trở thành tửu thành tên xứng với thực tế.

Sáng sớm, Dương Nguy cưỡi lạc đà của y lẫm liệt đi tới trước tổng quản nha môn. Dương Nguy cũng xem như là nửa đồ đệ của Trương Tu Đà. Mấy năm trước, y ở quận Tề bị gãy tay. Trương Tu Đà không những trị khỏi cánh tay của yg, đồng thời dùng thời gian ba tháng tường tận dạy dỗ võ nghệ cho y.

Tuy rằng võ công của y đã không thể đột phá. Nhưng Trương Tu Đà còn ở mức độ lớn nhất khai thác tiềm lực của y, rõ ràng nhất chính là một đôi bát lăng thiết chùy của y từ bốn mươi kg tăng lên sáu mươi kg. Đây cũng là thần lực trời sinh của y, đồng thời kết hợp với tính tình của y đã thiết kế cho y một bộ chùy pháp 81 chiêu. Khi múa võ như gió quét lá rơi, các chiêu dốc sức, khiến Dương Nguy ngồi thật vững với tên hiệu Tam Lang liều mạng.

Dương Nguy hiện nay đương nhiệm Lang tướng phủ Ưng Dương thứ hai thành Đại Lợi, dưới trướng thống lĩnh một nghìn binh lính. Nhân duyên của y ở Phong Châu cực tốt, trên đến Đại tướng, dưới có lính tốt đều vui mừng vui đùa với y, đều vô cùng thân thiết gọi y là Tam Lang béo. Đây là tên hiệu từ nhỏ y cũng vui vẻ nhận lấy.

Y xoay người xuống lạc đà, một thủ vệ chạy lên trước dắt lạc dà cho y, chỉ vào thiết chùy của y cười nói:

-Tam Lang béo, chùy này của ngươi giống hình như nhỏ hơn một chút thì phải! Có phải là nương tử đến thăm nhà rồi không?

Dương Nguy giơ chân lên đá một cước, cười mắng:

-Chết đi, nếu không thì lấy ra so sánh xem?

Thủ vệ cười hì hì, dắt lạc đà chạy. Dương Nguy sửa sang một chút áo giáp trên người “ rầm rầm rầm rầm” đi lên bậc thềm.

… …

Trong phòng, Dương Nguyên Khánh đang họp với phó tổng quản Dương Tư An, Trưởng sử Đỗ Như Hối, cùng với phụ tá Hoàng Phủ Hủ. Sau khi quân chính phân nhà, Thôi Quân Tố làm quận nha Trưởng sử, còn tổng quản phủ Trưởng sử do Tư mã Đỗ Như Hối thăng nhiệm. Dương Nguyên Khánh lại bổ nhiệm Hoàng Phủ Hủ làm Truân điền sứ, truân điền chủ quản quân đội.

Ba người này đều là tâm phúc của hắn, theo hắn nhiều năm. Dương Nguyên Khánh lo lắng nói với bọn họ:

-Ta vừa mới nhận được lệnh điều động của Binh bộ, lệnh Phong Châu chúng ta xuất một trăm nghìn binh chuẩn bị tham gia chiến dịch Triều Tiên. Thẳng thắn mà nói, ta đối với triển vọng của chiến dịch này hoàn toàn không coi trọng, rõ ràng dùng ba mươi ngàn quân có thể đánh thắng chiến dịch. Ta nhận đc một bức thư nhà, sư phụ của ta, cũng chính là Tềthừa Trương Tu Đà, đưa vợ con đến nhà ta lánh nạn. Nghe nói quận Tề bên đó thế cục rất nghiêm trọng, thiên tai lũ lụt liên tiếp giáng xuống không ngừng đã xuất hiện dân đói tạo phản.

Dương Nguyên Khánh thở dài, nói với mọi người:

-Ta có một dự cảm không tốt, chiến dịch tấn công Triều Tiên lần này rất có khả năng sẽ chết rất thê thảm. Cho dù là người Triều Tiên thất bại, hay là chúng ta thất bại, thương vong đều sẽ không thấp. Cho nên ta không định đưa quân Phong Châu đến Liêu Đông chịu chết. Muốn bàn bạc với mọi người một chút, nghĩ ra lý do ổn thỏa, tránh được điều binh của triều đình lần này.

Trong phòng trầm mặc, một lúc lâu, Đỗ Như Hối nói:

-Nếu binh bộ đã hạ lệnh điều binh, kháng lệnh nhất định không được, hơn nữa một binh không xuất cũng không thực tế, tôi đề nghị xuất ba nghìn quân, ít nhất có thể ăn nói với Binh bộ.

Dương Tư Ân nhíu mày nói:

-Nhưng binh bộ yêu cầu xuất một vạn binh, chúng ta chỉ xuất ba nghìn binh, thiếu bảy nghìn người. Vậy làm sao có thể bàn giao với Binh bộ? Cuối cùng phải có một lý do.

Hoàng Phủ Hủ cười nói:

-Lý do rất dễ tìm, sự thật cũng là sự thật. Phong Châu là thị trấn biên cương, là phải phòng ngự người Hồ thảo nguyên. Theo lệ của triều đình, thường là sáu hộ lấy một binh, chúng ta tám hộ rưỡi lấy một binh, bản thân binh lực không đủ. Nếu binh lực còn giảm mất mười ngàn, vậy thì phòng ngự sẽ giảm rất lớn, dễ dàng bị người Hồ nhân cơ hội xâm chiếm, có thể nói rõ tình hình này với triều đình.

Đỗ Như Hối lại nói:

-Tôi đề nghị tổng quản có thể đàm phán với Dương thái thú, cảm thấy Dương thái thú người này tuy là hoàng tộc, nhưng cũng rất thiết thực, cũng tương đối thương cảm dân sinh. Tôi nghĩ hắn ta cũng không muốn quân đội điều đi, uy hiếp đến an toàn của quận Ngũ Nguyên. Cha của hắn ta là Quan vương, huynh trưởng là Lại bộ thị lang. Hắn ta có thể thông qua người của mình nói rõ tình hình với triều đình. Sau đó, tướng quân cũng lợi dùng quan hệ của Bùi gia dàn xếp với Binh bộ, cuối cùng có lẽ binh bộ có thể hủy điều binh này.

Dương Nguyên Khánh chắp tay đi mấy bước, thở dài nói:

-Thật ra ta không lo lắng Binh bộ. Ta cảm thấy đây là ý của Thánh thượng. Binh của toàn quốc điều đi Liêu Đông, Trung Nguyên vắng không, sẽ đột nhiên xuất binh quan trọng của biên cương, có chút ngoại trọng nội khinh. Sở dĩ Thánh thượng vì cân bằng binh lực, cũng muốn phải cắt giảm quân đội biên cương. Ta nghe nói Lương Châu tổng quản Phàn Tử Cái và Đại Châu tổng quản Phùng Hiếu Từ bên đó đều bị điều binh.

Dương Nguyên Khánh mới nói đến đây, Dương Tư Ân vỗ đùi cười nói:

-Ta nói mà! Nhạn Môn làm sao đột nhiên có người tạo phản, hóa ra Phùng Hiếu Từ cũng không muốn xuất binh.

-Việc như thế nào?

Mấy người cùng nhìn anh ta.

Dương Tư Ân vội vàng nói:

-Ta có thủ hạ là người huyện Nhạn Môn. Hôm nay anh ta vừa nhận được thư nhà, Nói Nhạn Môn tặc soái Úy Văn Thông tụ tập ba nghìn người tạo phản, Phùng tổng quản dẫn binh quyết đấu kịch liệt với thảo tặc, quân giặc chốn vào núi sâu.

Tất cả mọi người cười lên, tạo phản này quả thật rất đúng lúc, Dương Nguyên Khánh nói:

-Chắc tặc soái Úy Văn Thông này sớm có rồi, giữ lại thời khắc mấu chốt để dùng.

Hoàng Phủ Hủ mỉm cười nói:

-Thật ra chúng ta cũng có thể noi theo Đại Châu, ví dụ lúc này bộ lạc người Hồ ở thảo nguyên rút xuống nam, uy hiếp Phong Châu. Chỉ là uy hiếp mà không đánh, như vậy Triều đình sẽ không điều được binh Phong Châu nữa.

-Nhưng bộ lạc nào của thảo nguyên sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy?

Dương Tư Ân khó hiểu nói.

Dương Nguyên Khánh lại cười đầy thâm ý. Kế của Hoàng Phủ Hủ và suy nghĩ của hắn không mưu mà hợp, hắn nghĩ đến Ô Đồ, có lẽ Ô Đồ có thể giúp hắn việc này.

Lúc này, có binh lính ngoài cửa vào báo:

-Bẩm báo tổng quản, Dương Nguy tướng quân đến rồi.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, nói với mọi người:

-Các người ngồi đợi chút, ta đi nói với cậu ta chút sẽ vào ngay.

Dương Nguyên Khánh bước nhanh đến đại sảnh, chỉ thấy Dương Nguy mặt nhăn mày nhó đứng ở cửa, liền đi lên cười hỏi:

-Ta sớm phái ngươi đi gọi ngươi rồi, làm sao bây giờ mới đến?

Tuy Dương Nguy và Dương Nguyên Khánh là anh em, nhưng cùng với việc Dương Nguyên Khánh quyền uy chức trọng, không dám trước mặt hắn xưng anh em, bao gồm Dương Nguy cũng không dám. Anh ta cuống quýt quỳ xuống thi lễ nói:

-Ty chức tham kiến tổng quản!

-Đứng lên đi! Hôm nay tìm ngươi có việc riêng có thể tùy ý một chút.

Dương Nguy đứng lên gãi đầu nói:

-Hôm nay bụng dạ ty chức không tốt, vừa mới chạy được nửa đường, bụng lại đau, đành phải chạy trở về.

Dương Nguyên Khánh thấy anh ta thú vị, liền cười nói:

-Thấy dáng vẻ của ngươi không thoải mái, có cần đi lại một chuyến?

-Ta vừa nãy đã đi rồi.

Dương Nguyên Khánh không kìm nổi cười, vỗ vai anh ta nói:

-Đi theo ta!

Dương Nguyên Khánh dẫn anh ta đến phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, nụ cười trên mặt biến mất.

-Ngồi xuống đi!

Dương Nguy có chút bất an ngồi xuống, anh ta thấy sắc mặt Dương Nguyên Khánh trở nên nghiêm túc, liền cảm thấy hắn có lời quan trọng muốn nói với mình.

Dương Nguyên Khánh im lặng rất lâu, mói chậm rãi nói:

-Ngươi còn nhớ đầu năm ngươi nói qua việc đó với ta không?

Dương Nguy gật gật đầu, đầu năm cha của anh ta viết thư đến, trong thư tiết lộ việc Dương gia có ý khởi binh, bảo anh ta về kinh. Việc này anh ta nói với Dương Nguyên Khánh, Dương Nguyên Khánh không nói gì cả.

Dương Nguyên Khánh lại trầm tư một hồi, nói với anh ta:

-Ta muốn ngươi về nhà một chuyến. Nếu có thể đón cha ngươi tới đây, ta muốn nói chuyện với ông ấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui