Thiên Hạ Kiêu Hùng

Dương Nguyên Khánh nghe giọng y mười phần con buôn, liền gật đầu cười nói:

- Đa tạ Vương huynh, nếu rảnh ta sẽ đến.

Vương Sùng Nghĩa đứng dậy đi rồi, Dương Nguyên Khánh mới rời đi. Lúc này, lại nghe thấy từ ngoài quán rượu truyền đến giọng nói của một cô gái:

- A cô, cơm nước xong chúng ta đi dạo chợ Bắc tiếp đi!

Vài tên thân binh lập tức trốn ra phía sau cửa, sau đó, có hai thiếu nữa từ bên ngoài đi vào. Một người mười bốn mười lăm tuổi, dáng người cao gầy, mỹ mạo diễm lệ, là một thiếu nữ mới trưởng thành.

Mà người kia, mặc dù dáng người cao, khuôn mặt thanh tú nhưng cũng rất gầy. Rõ ràng là một tiểu nha đầu còn nhỏ, cũng chỉ khoảng mười tuổi. Hai người này chính là Công chúa Đan Dương Dương Phương Hinh và trưởng nữ Dương Băng của Dương Nguyên Khánh.

Hôm nay là ngày rằm, dựa theo phong tục, cần phải vào chùa lễ tạ thần phật. Bùi Mẫn Thu và Giang Bội Hoa liền đến Quan Âm đường ở tít phía tây ngoại ô, hướng Bồ Tát lễ tạ. Nhân cơ hội này, hai người mới chạy đến đây.

Đi dạo phố là việc mà các thiếu nữ đều rất thích, từ trước đến nay đều như vậy. Hai người tích lũy tiền bạc, nhân cơ hội này liền đến chợ Bắc mua một vài đồ vật lặt vặt.

Bây giờ là giữa trưa, hai người muốn ăn một chút gì đó nên tiến vào quán rượu. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Dương Nguyên Khánh ở trước mặt, Dương Băng liếc nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, kéo kéo Dương Phương Hinh nói nhỏ:

- A cô, vóc dáng người này có chút giống cha ta.

Nhóm thân binh của Dương Nguyên Khánh sớm nhìn thấy các nàng nên đã trốn đi, cho nên hai người có nằm mơ cũng không nghĩ ra người đàn ông trung niên trước mặt nhìn có chút quen mắt này lại chính là Dương Nguyên Khánh.

Dương Phương Hinh liếc nhìn Dương Nguyên Khánh, nàng cũng nhận ra là có điểm giống, nhưng mà làm sao có thể là hắn được, liền bĩu môi:

- Đừng nói càn. Làm sao cha ngươi có thể ăn mặc tục tằn như con buôn thế được?

Thính lực của Dương Nguyên Khánh khác hẳn người thường, tuy hai nàng cúi đầu nói nhỏ nhưng hắn đều nghe rõ. Lời của Dương Phương Hinh làm hắn cười khổ một tiếng, sau đó cười nói:

- Xem ra, ta phải mở miệng nói chuyện thì các ngươi mới nhận ra.

- Phụ thân!

Dương Băng nghe thấy giọng nói này, nàng vui mừng, bất ngờ hô lên một tiếng, nhảy tới ôm lấy cánh tay Dương Nguyên Khánh. Bỗng nhiên, nàng lại có chút làm nũng, liền dùng sức lôi kéo cánh tay phụ thân, nũng nịu hỏi han:

- Phụ thân, sao cha lại ở chỗ này?

- Đương nhiên là tới để bắt tiểu quỷ đầu này rồi!

Dương Nguyên Khánh gõ vào đầu của nữ tử đáng yêu này một cái, cười nói:

- Lại gạt nương con vụng trộm trốn đến đây có phải không?

- Không có vụng trộm trốn đi, con đi từ cửa chính ra.

Dương Băng tưởng thật sự là phụ thân đến bắt nàng trở về, trong lòng cảm thấy sợ hãi. Dương Phương Hinh thì biết Dương Nguyên Khánh đến đây không có liên quan gì đến hai người mình, nhưng trong nội tâm cũng rất khẩn trương, cắn môi không biết nên nói cái gì.

Dương Nguyên Khánh như cười như không nhìn nàng, chỉ vào quần áo của mình, hỏi nàng:

- Cách ăn mặc này thật sự rất giống con buôn sao?

Mặt Dương Phương Hinh bỗng đỏ lên, hóa ra hắn nghe được lời mình nói, nàng tiến lên trước, lãnh đạm nói:

- Cho dù là cải trang vi hành thì cũng nên chú ý đến hình thức một chút. Cách ăn mặc này của ngươi so với đám thương nhân hoặc nhà giàu mới nổi thì các khác gì nhau?

‘Hóa ra phụ thân không phải tới bắt ta.’ Dương Băng nghe thấy bốn chữ “cải trang vi hành”, trong lòng lập tức thoải mái.

Nàng đảo mắt, có phụ thân ở đây, tại sao phải tiêu tiền của mình. Tiền của mình vốn rất ít, vốn không đủ để ăn cơm, mua đồ. Nàng liền làm nũng nói:

- Phụ thân, con đói bụng.

- Đi thôi! Lên lầu hai đi.

Dương Nguyên Khánh nắm tay nữ nhi, nháy mắt với Dương Phương Hinh, sau đó đi lên lầu hai. Trong lòng Dương Phương Hinh đập loạn, không ngờ Dương Nguyên Khánh lại nháy mắt với mình, nàng muốn kiêu ngạo một chút, nhưng hai chân lại không tự chủ được mà đi theo.

Ba người ngồi xuống một cái bàn ở gần cửa sổ. Dương Nguyên Khánh ngồi một bên, Dương Băng và Dương Phương Hinh ngồi ở đối diện. Tiểu nhị tiến đến, khom người cười hỏi:

- Ba vị muốn ăn chút gì không?

Dương Nguyên Khánh cười nói với hai nữ nhân:

- Muốn ăn gì thì tự mình gọi đi.

- Ta muốn ăn cá, ta thích nhất là cá chép lớn sông Phần xốt đỏ, còn có cua xốt đường. Giờ là tháng mười, hẳn là có cua rồi.

Tiểu nhi đứng bên cạnh giơ ngón cái lên khen:

- Cô nương quả nhiên là người sành ăn, con cá chép lớn sông Phần này mới được câu lên sáng nay, còn rất tươi. Ngoài ra, hôm qua tiểu điếm mới nhập về một giỏ cua cống phẩm Ngô Trung, trong đó có hai đôi cua Kim Long Phượng, là thứ mà Tiên đế năm xưa thích ăn nhất. Có điều giá cả rất đắt, cô nương cần phải nghĩ cho kỹ.

Dương Nguyên Khánh rất chiều con gái, hắn biết thê tử trong nhà đề xướng tiết kiệm, loại cua tiến vua này chắc chắn là không được ăn, nhân tiện nói:

- Hai đôi cua Kim Long Phượng đều dọn lên đây.

Hắn lại hỏi Dương Phương Hinh:

- Đan Dương muốn ăn chút gì không?

Dương Phương Hinh hé miệng cười nói:

- Ta ăn chút rau quả là được rồi.

Dương Băng cướp lời:

- A cô nói người thích ăn nhất là lưỡi hươu chiên, một lần có thể ăn nhiều nhất là ba cái.

Mặt Dương Phương Hinh đỏ bừng, lặng lẽ bóp cánh tay Dương Băng một cái, thấp giọng trách móc:

- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói bậy bạ gì đó, ta bảo thích ăn lưỡi hươu bao giờ?

Dương Băng vỗ tay mỉm cười:

- A cô thẹn thùng, hiếm thấy nha!

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười, nói với tiểu nhị:

- Làm một đĩa rau quý các loại. Ngoài ra, mang lên hai cái lưỡi hươu hoang dã chiên, một phần thịt hươu sấy kho tương, ba phần bánh hồ, một bình rượu nho loại tốt nhất, được chứ?

Cho tới bây giờ, ở Tùy Đường, lưỡi hươu là một món ăn cực kỳ quý báu. Lưỡi hươu này không phải là loại hươu nuôi trong nhà mà là hươu sừng đỏ ở thảo nguyên, đầu lưỡi vừa dài vừa mịn, thường xuyên ăn cỏ non trên thảo nguyên, mùi vị càng giòn.

Loại lưỡi hươu này vốn là cống phẩm của triều đình, dân gian rất ít người biết đến. Sau khi triều Tùy diệt vong mới xuất hiện ở dân gian. Bình thường quán rượu bình thường cũng sẽ không bày ra, giấu ở trong hầm băng, làm món ăn quý của quán.

Tiểu nhị thấy bọn họ gọi cua Kim Long Phượng mà không chút do dự, biết bọn họ là kẻ có tiền. Nhưng lưỡi hươu lại không phải là món ăn bình thường, y có chút do dự, chạy đi tìm chưởng quầy.

Chưởng quầy rất nhanh tiến đến, tủm tỉm cười thi lễ:

- Khách quan, ta muốn nói rõ một chút. Quả thật là tiểu điểm có hai cái lưỡi hươu hoang dã, nhưng thật sự là rất đắt. Một cái ba trăm xâu tiền, hai cái là sáu trăm xâu tiền. Ta xin nhắc lại, hai cái là sáu trăm xâu tiền.

Dương Phương Hinh cuống quít xua tay:

- Không cần! Không cần! Ta không cần lưỡi hươu.

Dương Nguyên Khánh lại thản nhiên cười nói:

- Mười ngàn xâu tiền thì như thế nào? Chẳng phải ta đã gọi rồi sao, còn không mau đi chuẩn bị đồ ăn.

Chưởng quầy nhất thời líu lưỡi. Vì đại gia này không giống người thường! Thậm chí mười ngàn xâu tiền cũng không thèm để ý. Y vỗ vào bả vai tiểu nhị:

- Nếu khách quan đã gọi lưỡi hươu, còn không mau đi làm!

Dương Phương Hinh thấy Dương Nguyên Khánh đối với mình cực kỳ rộng rãi, trong lòng cảm thấy vui mừng, lại thấy ngọt ngào. Dù sao nàng cũng là Công chúa, đối với nàng mà nói, hai cái lưỡi hươu không là gì cả, cũng không phải là rất khó xử.

Dương Băng lại bắt được cơ hội, nàng tỏ vẻ tội nghiệp năn nỉ:

- Phụ thân, có thể cho con một chút tiền lẻ được không. Một tháng con mới được hai xâu tiền, muốn mua chút đồ vật cũng không đủ tiền.

Dương Nguyên Khánh lấy ra hai mươi mấy miếng ngân tiền, vừa cười vừa đưa cho hai nữ nhân:

- Đây là ngân tiền mới phát hành, có thể đổi được mười xâu tiền, hai người cầm đi!

Dương Băng và Dương Phương Hinh đều chưa từng thấy qua ngân tiền, cùng nhau cầm lên, tò mò đánh giá ngân tiền. Lúc này, chưởng quầy tự mình bưng đĩa rau củ quý lên, liếc mắt một cái, nhìn thấy đống ngân tiền trên bàn, ánh mắt sáng lên, vội vàng hỏi:

- Cô nương, chỗ ngân tiền này đổi cho ta đi! Một xâu tiền đổi một miếng.

Có tất cả hai mươi hai miếng ngân tiền, Dương Băng lấy hai miếng, nàng và Dương Phương Hinh mỗi người một miếng, còn lại hai mươi miếng ngân tiền đều đưa cho chưởng quầy, nghiêm trang nói:

- Phụ thân ta nói, có thể đổi được mười xâu tiền. Ta đây cũng không nói nhiều, nếu ngươi muốn đổi, đổi cho ngươi giá mười xâu tiền.

Chưởng quầy ngây ngốc một chút. Y biết tiêu chuẩn là một ngân tiền đổi được ba mươi tiền đồng. Cái giá cô nương này đưa ra có đắt hơn tiêu chuẩn một chút, nhưng cũng không tính là thiệt thòi, thật sự khó có cơ hội này. Y giơ ngón cái lên:

- Cô nương thật sự là người am hiểu!

Y chạy về quầy, lấy ra mười xâu tiền đổi lấy hai mươi miếng ngân tiền. Ông chủ vẫn muốn có ngân tiền mà không được, lần này mình có thể khiến ông chủ vui vẻ rồi. Y nói lời cảm kích rồi lui xuống.

Dương Băng lại vô cùng vui mừng, vậy là hai người có hơn mười xâu tiền, có thể mua được rất nhiều thứ. Dương Phương Hinh lại cảm thấy rất có hứng thú với miếng tiền bạc kia, đặt vào lòng bàn tay nhìn thật kỹ, thật cẩn thận cất vào trong cái túi nhỏ của mình.

Dương Nguyên Khánh nhặt một quả cam lên, vừa bóc vỏ, vười cười với hai người:

- Ăn quả cam trước đi. Đợi lát nữa dùng cơm xong, ta sẽ trở về. Thân binh sẽ để lại bảo vệ hai người. Hai người cũng về sớm một chút, biết không?

- Con biết rồi! Mong phụ thân đừng nói với đại nương và nương.

Dương Băng xoa tay năn nỉ.

Dương Nguyên Khánh cười ha hả:

- Ta sẽ nói là ta dẫn hai người đi. Về phần đại nương ngươi có tin hay không thì không liên quan đến ta đâu đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui