Thiếp Thân Đặc Công

Một lúc sau khi ra ngoài mua đồ ăn, ngô mụ đã trở lại, bà thấy dì Tiêu ngồi trong đại sảnh thì nở nụ cười, nói :"Dì Tiêu, dì đã về rồi à, trông dì vẫn xinh đẹp, trẻ trung chẳng khác gì trước kia cả."
"Ngô mụ, người nói gì vậy, ta đã già rồi!" Dì Tiêu trong lòng tự nhiên là cao hứng vô cùng, bất quá trong miệng vẫn là khiêm tốn, nàng nói tiếp: "Ngô mụ người vừa đi mua đồ ăn à?"
"Đúng vậy, đại tiểu thư nói dì sắp về đến, ta liền cố ý đi ra ngoài mua chút đồ ăn trở về, đến bữa tối cũng có thể chuẩn bị thịnh soạn chút." Ngô mụ cười nói.
"Vậy được rồi, đúng rồi, vậy để ta cùng Ngô mụ chuẩn bị bữa ăn, các người cũng có thể nếm thử một chút tay nghề của ta a." Dì Tiêu cười nói.
"Ồ, dì vừa xuống máy bay, còn mệt a, để ta một mình được rồi." Ngô mụ vội vàng nói.
"Không có việc gì, phiền lụy ." Tiêu di nói xong liền đứng lên, lắc lắc kiều đồn hoàn mỹ đi theo Ngô mụ đi vào trong phòng bếp .
"Ta cũng phải đi giúp một tay !" Lâm Thiên Tuyết nói một tiếng, liền cũng chạy vào phòng bếp.
Phòng khách to như vậy chỉ còn lại một mình Phương Dật Thiên, hắn cũng muốn mình vào phòng bếp giúp một chút, nhưng nghĩ lại bếp đã có 3 nữ nhân , một người nam nhân chen vào chỉ sợ là ảnh hưởng không tốt, tốt nhất vẫn là quên đi, nghĩ vậy hắn liền tiện tay cầm lấy trên bàn một quyển tạp chí mới để đọc.
Có lẽ, phương dật thiên chính hắn cũng không biết, liền giờ khắc này, ở một nơi đang có 2 người ghi hận hắn trong lòng tìm kiếm xem xét tư liệu.của hắn

Lầu hai trà lâu Phúc Nguyên , tại khu khách quý, phòng thấm viên trà xuân.
Ở trong phòng có 2 vị công tử, trong đó một người lạnh lùng nội liễm, sắc mặt trầm ổn, một người mặt trắng như ngọc, ánh mắt gian xảo không che dấu được vẻ bễ nghễ ương ngạnh.
Hai tên công tử này chính là Dương Tuấn, con trai độc nhất của thị trưởng thành phố Thiên Hải và Trần Khải cũng là con môt của chủ tịch tập đoàn Trần Thị
Trần Khải tay cầm sấp tư liệu đưa cho Dương Tuấn, nói:" Dương ca, cái này thông tin do ta phái người đi tìm hiểu tư liệu tên nhóc họ Phương đó, anh xem thử đi."
Dương Tuấn gật gật đầu, tiếp nhận sấp tư liệu Trần Khải đưa qua , tập trung xem xét.
Rất nhanh xấp tư liệu trong tay đã được hắn đọc xong, khuôn mặt tuấn tú ngưng trọng lại, nói:"Cha tên nhóc con này đã từng là lão binh tham gia chiến tranh ??"
Trần Khải không cho là đúng, hừ lạnh một tiếng, nói: "Hừm ! Cái này thì có gì ghê gớm chứ , cha hắn tham gia chiến tranh thì thế nào? Tham gia chiến tranh cũng không có ít người, nhìn hắn thì đủ biết thằng cha hắn lúc trước quá lắm thì chỉ là tiểu binh mà thôi, cũng không phải quan quân ,sư trưởng , hiện tại cha hắn phỏng chừng cũng đã lớn tuổi nhàn rỗi ở nhà, từng tháng đợi tiền quốc gia trợ cấp thôi, không có gì ghê gớm đâu.
"Nói là nói như vậy, bất quá ta xem đống tư liệu này có điểm kỳ quái a." Dương tuấn nhíu nhíu mày, trầm giọng nói.

"Kỳ quái? Có cái gì kỳ quái ?" Trần khải không khỏi kỳ lạ hỏi.
"Tư liệu thằng nhóc này nói lý lịch cũng là bình thường, chẳng có gì lạ. Tiểu học là ở một tỉnh nhỏ, sau đó sơ trung trung học thì học xong tại một thành phố nhỏ, nhưng có điều lạ là, sấp tư liệu cũng chỉ là cung cấp thông tin về tên nhóc đó tới năm 18 tuổi thôi." Dương tuấn nói đến đây sâu trong mắt có một tia hàn quang chợt lóe lên, rồi hắn nói,"Tiểu tử này từ sau mười tám tuổi tư liệu cũng không có nhắc đến, vậy là chuyện gì ở đây? Ngươi không có tra ra sao?"
"Không phải, anh Dương ạ, nhắc đến cái này ta thấy cũng lạ, thủ hạ của ta đã tìm mọi cách điều tra, cũng chỉ điều tra được tư liệu tên tiểu tử này trước khi mười tám tuổi, về phần sau mười tám tuổi thì không thể tra ra một chút gì được." Trần khải nói.
Đây là vấn đề mấu chốt, tư liệu này cho biết tên tiểu tử này bây giờ đã 24 tuổi, như vậy, tư liệu tiểu tử này từ 18 tuổi đến 24 tuổi sáu năm qua ở đâu ? 6 năm qua tên này đã đi qua những nơi nào, đã làm những cái gì, cái đó chúng ta cũng không biết !" Dương tuấn trầm giọng nói.
"Cái này thì có vấn đề gì đâu chứ ? Có lẽ hắn mười tám tuổi sau khi tốt nghiệp trung học không vào được đại học, sau đó liền bỏ học, ra ngoài làm công, như vậy này 6 năm qua lý lịch của hắn khẳng định là không có gì." Trần tuấn không cho là đúng nói.
"Mười tám tuổi đến hai mươi tư tuổi, đây là thời thời gian vàng bạc của một người trưởng thành, ngươi cảm thấy người có tư cách trở thành bảo vệ riêng cho Lâm Thiên Tuyết 6 năm qua lại không có việc gì, lưu lạc khắp nơi làm công?" Dương Tuấn lạnh lùng hỏi.
Dương Tuấn ngữ khí lạnh như băng làm cho tâm Trần Khải đột nhiên nhảy dựng lên, thần sắc của hắn cũng trở nên ngưng trọng lại , cẩn thận hỏi:"Như vậy anh Dương, anh cảm thấy tiểu tử này 6 năm qua làm gì? Hắn thân thủ không tồi, chẳng lẽ 6 năm này hắn tham gia quân đội hoặc là đi khắp nơi bái sơn học nghệ, tự tập võ thuật ?"
"Không loại trừ khả năng này." Dương tuấn khẽ nói một tiếng, về sau nhớ tới cái gì liền nói: "Ngươi vận dụng mạng lưới thủ hạ của mình, tra ra Phương Dật Thiên có phải hay không đã từng nhập ngũ rồi ."

"Nếu nhập ngũ cũng phải là sau khi tốt nghiệp trung học, nhưng vấn đề là, nếu hắn là bộ đội bình thường như vậy thì trong sấp tư liệu cá nhân này phải nhắc đến chứ, vấn đề là ta điều tra cũng là không có tra ra được gì." Trần khải nói xong dừng một chút, nói thêm: "Về phần một số loại bộ đội đặc thù, ví dụ đội đặc chủng tác chiến, anh Dương, anh biết ta là không thể điều tra , bị hạn chế, cái này ngoài năng lực của ta à."
Dương Tuấn lạnh lùng trừng mắt nhìn Trần Khải một cái, nói: "Nói đi nói lại ý ngươi là muốn mượn thế lực của ta giúp ngươi điều tra chứ gì, bất quá cũng có thể, ta bên này thật ra biết được vài người trong đội đặc chủng tác chiến, nếu tiểu tử này thật sự tiến vào đội đặc chủng tác chiến như vậy tư liệu hắn nhất định có thể điều tra ra."
"Anh Dương, ta cảm thấy tiểu tử này tiến vào đặc chủng tác chiến đội khả năng không lớn, tiểu tử này lý lịch phía trước bình thường, không có công trạng gì, dựa vào cái gì có thể tiến vào đặc chủng tác chiến đội vốn lựa chọn nghiêm khắc?" Trần khải nhíu mày hỏi.
"Mọi việc đều có khả năng, không thể loại trừ điểm này, chỉ có thể đem tất cả chi tiết của đối phương điều tra rõ ràng, mới có thể phán đoán xem hắn có bao nhiêu cân lượng rồi cho hắn một kích trí mạng." Dương tuấn thản nhiên nói
"Dương ca nói chính xác, vẫn là Dương ca lo lắng toàn diện," Trần Khải cười lấy lòng , lại hỏi,"Như vậy Dương ca, trong khoảng thời gian này để tên tiểu tử này thoải mái sao? Ta cuối cùng là không thể nuốt xuống khẩu ác khí kia, ta nghĩ trước tiên nên nắn xương hắn một tí"
"Ngươi a, không có tiến bộ chút nào, bất quá ngươi nói cũng có đạo lý, trong khoảng thời gian này có thể chỉnh hắn một chút, bất quá......"
Dương Tuấn cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia âm độc , hắn chậm rãi nói:"Nếu có thể đem Lâm Thiên Tuyết làm liên lụy chung thì càng tốt ."
Trần khải ngẩn ra, không rõ cho nên hỏi: "Ý của Dương ca là…?"
"Nếu có thể nắn xương tên tiểu tử này lại có thể tăng hảo cảm của Lâm Thiên Tuyết, như vậy ta chẳng phải là nhất tiễn hạ song điêu sao?" Dương Tuấn âm trầm cười, nói.
Trần Khải ánh mắt nhất thời sáng lên, nói: "Nói như vậy Dương ca trong lòng sớm đã có kế hoạch?"

"Ha ha...... Có thì có , nhưng bây giờ còn chưa đến thời cơ." Dương tuấn nói.
"Như vậy Dương ca có thể hay không nói cho ta biết trước một chút?" Trần khải hưng phấn hỏi.
Thiên cơ bất khả lộ, đến lúc đó ngươi cứ theo lời ta mà làm là được rồi, dù sao trước khi biết rõ ràng lai lịch tên tiểu tử này thì thử dạy cho hắn một bài học cũng không có sao. Đồng thời, thông qua lần này có thể thăm dò được tên tiểu tử này thực lực thế nào." Dương tuấn nâng chung trà lên, uống một ngụm, chậm rãi nói.
"Tốt lắm, như vậy đến lúc đó ta nghe mệnh lệnh của Dương ca mà làm, toàn bộ Thiên Hải còn không phải Dương ca định đoạt sao, tiểu tử này hắn đã dám đến đây, cho dù từng ở đặc chủng tác chiến đội thì như thế nào? Còn không phải đều bị Dương ca sai bảo sao !!!" Trần Khải châm trà cho Dương Thiên, mở miệng nói.
"Chuyện này ngươi chỉ nên nói trước mặt ta thôi, trước mặt người ở bên ngoài cũng không thể nói như vậy, miễn cho tai bay vạ gió không cần thiết." Dương Tuấn thản nhiên nói, bất quá, hắn trong lòng vẫn là thực vui sướng , toàn bộ Thiên Hải, là thế lực thâm căn cố đế của phụ thân, ngay cả bí thư thành ủy cũng phải kiêng kị ba phần, bọn họ Dương gia ở Thiên Hải đích xác là nói một tay che trời.
"Ta biết, ta biết." Trần Khải cười, còn nói thêm: "Dương ca, uống trà, uống trà..."
Dương Tuấn gật đầu, trong đầu đã bắt đầu tính toán kế hoạch, đương nhiên, mục đích chính của hắn không phải là vì đối phó Phương Dật Thiên, mà là vì để chiếm được Lâm Thiên Tuyết!
Mà đối phó Phương Dật Thiên thì hắn xem như chẳng qua là làm một chút chuyện vặt vãi trên đường theo đuổi Lâm Thiên Tuyết mà thôi .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận