Quyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 106 : Nắm tay làm bạn một đời.[Hoàn chính văn]
****
Edit: xASAx, TPDĐ.
Biên soạn: Vũ Phong, YC, Ốc Tiêu, Đường Vân Anh, Ba con sói OK.
Tiểu Phong Gia Trang cảm ơn bạn đọc, các bạn sửa và biên soạn truyện, các mẹ yêu của Phong theo Phong đến tận bây giờ và về sau nữa ( nhỉ?) ...
Các mẹ vẫn kiên trì chờ đợi và ủng hộ Gia Trang.
Cảm ơn anh xASAx đã bảo vệ Gia Trang thật tốt.
Cảm ơn đã bên cạnh với Cố Hải, Bạch Lạc Nhân đến tận bây giờ.
Cảm ơn và gửi đến impth96 những gì tốt đẹp nhất. >< ( Sến, quá sến, coi như chưa nói đi)
....
Words that said to be well, words that said thank you...
What do I do? I don't know anything.
****
Bảy giờ tối, khách mời đến dự lễ cưới nhộn nhịp bắt đầu vào bàn. Đây là một phòng tiệc gần hai ngàn mét vuông, cao mười mấy mét không trụ thủy tinh, có thể chứa hơn một ngàn người. Ngoại trừ đoàn phụ dâu, phụ rể khổng lồ cùng với bạn bè thân hữu, còn có một số nhân sĩ xã hội không mời mà tới, những người này hơn một nửa là có làm ăn, hợp tác với Cố Hải, còn có đại biểu những người mấy hôm trước được tặng đèn, nhờ vào đó để diễn đạt cảm ơn và chúc phúc.
Sảnh lễ cưới bố trí rất tinh mỹ, sân khấu ở giữa, khách mời dự tiệc được sắp xếp vây ở xung quanh, tạo ra bầu không khí trọn vẹn.
Dương Mãnh buổi chiều đã đến phòng tiệc, cậu và hai nhân viên ngồi bên cạnh đều là người phụ trách thống kê tiền mừng cưới lần này. Theo số lượng khách tăng nhanh, lượng công việc bắt đầu gia tăng, Dương Mãnh phụ trách kiểm kê, người bên cạnh phụ trách ghi chép. Bởi vì số tiền biếu khổng lồ, phải dùng một loạt két sắt để giữ, một khi két sắt đầy, sẽ có binh lính áp giải đi, đổi lại nhóm tiếp theo.
"Trương Tiểu Mai, 1688 đồng."
"Tô Huy, 2888 đồng."
"Trương Thành, 18888 đồng."
Từ lúc Dương Mãnh bắt đầu kiểm kê đến giờ, tiền mặt màu đỏ* chạy qua tay cậu nhiều vô số kể, ít thì một hai ngàn, nhiều thì trăm mấy ngàn. Dù là một nhân viên thông thường của công ty, đến chỗ này, đều lấy ra không dưới mấy ngàn. Dương Mãnh đem tiền để dưới đáy rương đều móc ra mới tạm góp được, cậu thẹn với bạn học cũ, cho nên mới chủ động xin tới đây góp sức một chút.
(*Tờ 100 tệ ạ)
Diêm Nhã Tịnh đi cùng Đồng Triết, Dương Mãnh nhìn thấy Đồng Triết, cười trêu chọc một câu.
"Chị gái, đến rồi à?"
"Sớm biết là cậu phụ trách kiểm kê, tôi liền đổi thành tờ một đồng rồi."
Dứt lời quay qua Dương Mãnh đưa tới một tấm thẻ, "Quét 131400."
"Chị gái, chị thật hào phóng! Chị hiện giờ là người bỏ nhiều nhất."
Đến phiên Diêm Nhã Tịnh, cô nàng cũng lấy ra một tấm thẻ, "Quét 131401."
Đồng Triết cảm giác sâu sắc, không nói, liếc Diêm Nhã Tịnh một cái.
Rất nhanh, Vưu Kỳ dưới sự hộ tống của vệ sĩ kiêu căng ra trận, Dương Mãnh đang vội vàng kiểm kê tiền mừng của người khác, không nhìn thấy Vưu Kỳ hướng cậu đi tới, mãi đến khi một âm thanh vang lên bên tai cậu, "521521." (*521=Wǒ yuànyì, anh bằng lòng)
Dương Mãnh cũng không ngẩng đầu lên nói, "Đặt mật mã thẻ ngân hàng như vậy không sợ bị trộm sao?"
"Đây là tiền mừng cưới."
Nghe thấy con số kinh người cùng âm thanh quen thuộc, Dương Mãnh liền ngẩng đầu lên, gương mặt tàn bạo của Vưu Kỳ xuất hiện trước mắt cậu.
Tổ tông nhà cậu. . . . . . Dương Mãnh trong lòng thầm nói, tặng nhiều như vậy, cố ý xỉ nhục tôi sao?
"Không hổ là bạn thân lâu năm, thật thú vị!" Một bên nịnh hót, một bên quét thẻ nhập thêm một số không, đưa tới trước mặt Vưu Kỳ.
Vưu Kỳ nở nụ cười sâu xa, "Kết hôn đưa bao đỏ, quẹt thẻ không may mắn, tôi là mang tiền mặt tới."
Mặt Dương Mãnh trong nháy mắt bao phủ một tầng sương mù.
"Phiền cậu kiểm tra lại một chút!"
Dương Mãnh tìm bốn năm người cùng mình đi đếm tiền, đếm xong tiền trở lại, nhìn thấy một người không mang theo quà đi thẳng đến ghế khách quý, Dương Mãnh lúc này đuổi tới.
"Xin hỏi ngài không mang theo quà sao?" Thẳng thắn hỏi.
Châu Lăng Vân vừa mở miệng, Dương Mãnh liền cảm giác được một khí thế cường đại.
"Không có."
Dương Mãnh lúc này mở miệng, "Không mang theo quà không được dự tiệc!"
Châu Lăng Vân còn chưa nói gì, Lưu Xung từ chỗ không xa chạy tới, trước tiên chào Châu Lăng Vân một cái, sau đó kéo Dương Mãnh qua nói: "Đây là lãnh đạo bộ đội, cũng là lãnh đạo của Trung đoàn trưởng Bạch."
"Lãnh đạo cũng phải mang theo quà nha!" Dương Mãnh chính là không chịu nổi người ta không trả thù lao.
Lưu Xung lại nói: "Ông ta có mang theo quà, chỉ có điều không mang theo tiền, mang theo chính là pháo hoa và pháo mừng, ít nhất giá trị trăm mấy ngàn."
Dương Mãnh đột nhiên nhớ ra lúc chiều tới thấy này mấy đám pháo mừng, miệng nòng pháo đều có thể nhét mình vào.
Châu Lăng Vân quay qua Dương Mãnh đi tới, "Cần tôi đi cùng cậu kiểm lại một chút 'quà biếu' không?"
"Không. . . . . . Không cần nữa. . . . . ."
Dương Mãnh lập tức quơ đống tiền đi khỏi.
Tám giờ tối, phòng yến tiệc không còn chỗ ngồi, nghi thức lễ cưới chính thức bắt đầu.
Toàn cảnh tối đèn, dàn nhạc tấu lên khúc nhạc mạnh mẽ, đuổi theo màn ảnh nhấp nhoáng quét ngang toàn cảnh, ánh đèn lóe lên một phút, khí thế khoáng đạt, khiến mắt người không kịp nhìn. Ngay sau đó, trên màn ảnh lớn xuất hiện hai gương mặt đẹp trai tươi cười, chỗ khách mời trong nháy mắt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt tình.
Âm nhạc từ từ trở nên dịu dàng, ánh đèn cũng ngày càng mê ly, trên màn ảnh lớn bắt đầu xuất hiện phim tài liệu tình yêu của hai người.
Từ quen biết đến quen thuộc lại tới sinh ly tử biệt, từ gặp lại đến dằn vặt lẫn nhau lại tới gương vỡ lại lành, tuy rằng chỉ ngắn ngủi 20 phút, nhưng mỗi vị khách ở đây đều có thể cảm nhận được lưu luyến si mê và thâm tình.
Âm thanh cuối vang lên, ánh đèn lần nữa bật sáng, chủ hôn anh tuấn tiêu sái xuất hiện trên sân khấu trung tâm.
Hiện trường lại một lần vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
"Các vị khách mời, các vị bằng hữu, cảm tạ mọi người tới tham gia lễ cưới của anh Bạch Lạc Nhân và anh Cố Hải, ngày hôm nay, 1314 con người chúng ta tụ hội ở đây, cộng đồng chứng kiến tình yêu một đời một kiếp của bọn họ." Nói xong, tự ở trong lòng xì một tiếng.
"Sau đây, xin mời hai vị chú rể long trọng lên sân khấu."
Cố Dương đi sang bên cạnh mấy bước, giữa sân khấu bắt đầu chậm rãi nâng lên, một chiếc xe xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Ngay sau đó, trong tình huống tất cả mọi người không hề phòng bị, ô tô đột nhiên nổ tung, khách mời cũng nhất thời truyền ra tiếng kinh hô.
Nhưng mà, mảnh vỡ rất nhanh từ trên trời giáng xuống, biến thành những viên kẹo sáng long lanh trông suốt, rớt xuống tay mỗi vị khách mời.
Hai chú rể tỏa sáng lên sân khấu.
Cố Dương thiếu chút nữa tức chết, nếu thiết kế đoạn này, sao không nói với rôi? Cố Dương ăn đầy miệng bột phấn, tóc đều bị nổ tung.
Cố Hải đoạt lấy micro trong tay Cố Dương, cao giọng nói với khách mời ở đây: "Tiết mục vừa rồi của chúng tôi gọi là niết bàn trọng sinh, dù chúng tôi trải qua tai nạn giao thông, nhưng vụ tai nạn giao thông này cũng mang tới cho chúng tôi sinh mạng mới, ở đây tôi muốn cảm ơn anh họ tôi anh Cố Dương! Ôi, anh, sao anh kích động thành dáng vẻ này rồi?"
Ánh mắt thâm trầm của Cố Dương nhìn nghiêng Cố Hải, cậu tuyệt đối là cố ý!
Lễ cưới tiếp tục tiến hành.
"Mọi người nhìn chú rể bên tay trái tôi, thật sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong! Đừng nhìn vào gương mặt khó ưa, lấm la lấm lét, những chuyện cậu ta làm ra còn không bằng gương mặt này! Có thể nói là tập hợp nhiều 'ưu điểm' lên người, vừa có gian trá của thương nhân, còn có xấu xa của lưu manh; vừa có vô tâm vô phế của kẻ ngốc, cũng có tính toán chi li của con buôn phố chợ. Thú vui lớn nhất trong cuộc đời này chính là tự đội mũ xanh lên đầu mình, ảo tưởng bà xã là giày rách*. . . . . ."
(*Phá hài: giày rách, dùng để ám chỉ những người vợ hư hỏng, dâm đãng)
"Lại nhìn chú rể bên tay phải của tôi, người này là tinh anh trong những tên lừa đảo, thường hay dùng ánh mắt mềm yếu như đậu hủ che giấu bản thân là kim cương cứng rắn. Cậu ta thường xây dựng hình tượng bình dân, thường hay đắp nặn hình tượng một dân thường đơn thuần, lương thiện, một sĩ quan chăm chỉ, một lãnh đạo nghiêm túc thận trọng. . . . . . Thú vui lớn nhất của người này chính là tẩy não người khác, bất luận ý chí bạn có kiên cường cỡ nào, cậu ta đều sẽ buộc bạn đi vào khuôn phép."
Phía ghế khách mời vang lên một trận cười vang, những người này đều cảm thấy Cố Dương thật hài hước nha, thật biết khuấy động không khí hiện trường nha, thật ra lời người ta nói ra đều là lời tâm huyết!!
"Sau đây, xin mời người chứng hôn đọc diễn văn."
Ánh đèn chiếu tới trên mặt Châu Lăng Vân, ông và Cố Dương trao đổi một ánh mắt, sau đó trở lại chuyện chính.
"Cố Hải, cậu đồng ý cả đời nấu cơm, cả đời giặt quần áo, cả đời làm ấm chăn cho Bạch Lạc Nhân, thỉnh thoảng bị tay đấm chân đá, chịu oan ức còn phải xin lỗi đối phương, bị thua thiệt còn phải khen đối phương tốt bụng, mỗi ngày giấm to, giấm nhỏ, giấm xiên, giấm xéo đều ăn một thùng lớn, giận to, giận bé, giận ẩu, giận bậy cam tâm hứng chịu không?"
Cố Hải không hề suy nghĩ liền nói: "Tôi đồng ý."
Bạch Hán Kỳ trên ghế người nhà hơi nhếch nhếch khóe miệng.
Ánh mắt Châu Lăng Vân chuyển sang Bạch Lạc Nhân.
"Bạch Lạc Nhân, cậu đồng ý để Cố Hải lải nhải cả đời, ăn uống ngủ nghỉ đều bị cậu ta kiểm soát, thường xuyên không thể giải thích bị giội cả người giấm chua, thỉnh thoảng bị móng lừa ngu ngốc nào đó đá một cái, lúc say rượu cùng cậu ta hóa ngốc, lúc kích động cùng cậu ta giả vờ ngớ ngẩn không?"
Bạch Lạc Nhân chần chừ mấy giây, sau khi ánh mắt căng thẳng của Cố Hải đưa tới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẽ.
"Tôi đồng ý."
Trên mặt Cố Uy Đình lộ ra một nụ cười không dễ nhận ra.
Ánh mắt Châu Lăng Vân quét qua gương mặt bốn vị cha mẹ cùng hơn một ngàn khách mời bên dưới, sau đó lớn tiếng tuyên bố.
"Bắt đầu từ hôm nay, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải chính thức kết làm vợ chồng, để chúng ta dùng lòng khoan dung nhất đón nhận hai người đàn ông thật lòng yêu nhau, để bọn họ trong lời chúc phúc của chúng ta yêu nhau đến già."
Nói xong, nhận được lời reo hò khen hay của cả sảnh đường.
Hai người mẹ vành mắt đều đỏ.
"Sau đây, xin mời hai vị chú rể mới hướng về cha mẹ vĩ đại của hai người dâng trà thăm hỏi, cảm ơn công ơn nuôi dưỡng của họ hơn hai mươi năm qua, càng phải cảm ơn tình yêu vô tư bao dung, vĩ đại của họ."
Bạch Lạc Nhân cùng Cố Hải đi xuống sân khấu, hướng bốn vị cha mẹ đi tới.
Cố Dương sầm mặt nhìn về phía Châu Lăng Vân, "Ông đem lời lúc đó ném đi rồi sao?"
"Tôi tạm thời thay đổi ý định."
"Thay đổi ý định tại sao không nói cho tôi biết trước? Thay đổi ý định sao đáp lại nháy mắt với tôi?"
Châu Lăng Vân làm vẻ mặt tất nhiên, "Tôi nháy mắt với cậu chính là nói cho cậu biết, tôi thay đổi ý định."
Cố Dương, ". . . . . . Châu Lăng Vân, hai chúng ta chưa xong đâu!"
Cung cung kính kính hướng về cha mẹ dâng trà, vui mừng hớn hở nhận lấy bao đỏ, hai chú rể lại trở về sân khấu.
"Mời các cậu nói ra vị trí đẹp nhất trên người đối phương."
Cố Hải đón lấy micro trước, ngay lúc Bạch Lạc Nhân lo sợ không yên, đột nhiên nghe thấy Cố Hải nói một chữ.
"Tay."
Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn bàn tay đầy sẹo của mình, tim đột nhiên được một tâm tình nào đó rót đầy.
Cậu đón lấy micro, cao giọng nói, "Mọi thứ."
Tiếng vỗ tay kèm theo nồng nặc dịu dàng tràn ngập cả phòng yến tiệc.
"Sau đây xin bắt đầu tuyên ngôn tình yêu của hai người, mỗi người nói ra lời muốn nói với đối phương nhất."
Trong đầu Cố Hải có ngàn câu vạn chữ, nhưng không nghĩ ra một câu có thể biểu đạt hết thảy tình cảm ra ngoài.
Thật lâu sau, vẫn là Bạch Lạc Nhân mở miệng trước.
"Tôi yêu cậu."
Câu này vừa nói ra khỏi miệng, toàn bộ phòng yến tiệc đều sôi trào.
Cố Hải lại đột nhiên xoay người, lưng hướng về phía Bạch Lạc Nhân, dùng tay che mặt. . . . . .
Cố Dương nhắc nhở một câu, "Đến cậu."
Cố Hải không hé răng.
Cố Dương đến gần, nhìn thấy một giọt nước mắt từ giữa kẽ tay Cố Hải lướt xuống.
Giờ phút này, trong lòng Cố Dương không nói ra được có mùi vị gì.
Anh ta đạp Cố Hải một cái, dạy dỗ, "Nhìn bộ dạng không tiền đồ của cậu này, mau mau, đều đang chờ câu nói của cậu đây!"
Cố Hải vuốt mặt một hồi, xoay người, lộ ra nụ cười nồng đậm.
"Tôi yêu cậu."
"Hôn môi, hôn môi, hôn môi. . . . . ."
Giữa tiếng hoan hô, môi mỏng gắn bó, mười ngón đan xen.
Từ đây chúng tôi tay nắm tay trọn đời.
............
[Hoàn chính văn]
Phiên ngoại Tiểu Phong sẽ làm, đọc hay không tùy các mẹ, ủng hộ là được.. Aihiiii..
-----------[Tiểu Phong Gia Trang]---------