Ân Lộ Y liền ra hiệu cho các nhạc công cạnh đó, tức thì tiếng nhạc nhã cũng ngưng bặt. Giữa không khí im phăng phắc, chỉ có tiếng sáo nỉ non đưa lại, như khóc như than. Công Tôn Diên xuôi tay đứng lên, thân hình như cứng lại, đúng lúc này, hương thơm ngọt ngào lan ra, cánh hoa lả tả bay đầy vũ đài. Thì ra Ân Lộ Y đã giật sợi thừng bên tường nhà thủy tạ, mấy lồng trúc đựng đầy cánh hoa đặt trên mái hiện từ từ nghiêng đi, cánh hoa bên trong đổ xuống, bay tung trong gió, rời đầy vũ đài.
Mọi người thán phục nhìn những cánh hoa bay lả tả, trầm trồ không ngớt.
Phạm Nguyên Long lố bịch nhất, nhảy dựng lên la lớn: “Ta phải lại gần xem đống cánh hoa kia là thật hay giả!”
Nói là làm, hắn đứng phắt dậy chạy đến, suýt nữa là xô đổ mấy lồng đèn cạnh Ân Lộ Y, tóm chặt lấy tay họ Ân hét toáng lên: “Ôi chao, tỷ tỷ đỡ ta với…”
Ân Lộ Y đang mải giúp Công Tôn Diên, thình lình bị hắn nắm lấy tay áo thì giật bắn mình, ngọn đèn trên tay cũng chao đảo đi.
Ngoái lại trông thấy Phạm Nguyên Long mượn rượu cợt nhã mình, Ân Lộ Y giằng ra, nói khẽ: “Xin… quan khách tập trung xem múa, để khỏi làm người khác mất hứng.”
Đừng nói mọi người ở đây, mà ngay cả Phạm Ứng Tích thấy con trai làm càn cũng giậm chân chửi thầm, định sai Tề Đằng lên lôi Phạm Nguyên Long xuống, song quay lại đã chẳng thấy ai, bấy giờ mới nhớ họ Tề đã đi xuống dưới bầu bạn với Chu tiểu thư.
Chu Tử Tần toan chen lên, song đang ngồi ngay sau cha, nhất thời không dịch ghế đi được. Đúng lúc ấy, Vũ Tuyên ngồi ở hàng ghế thứ ba bên phải gã đá đứng dậy bước lên, đỡ lấy lưng Phạm Nguyên Long say khướt, thuyết phục: “Phạm thiếu gia say rồi đúng không? Đằng này gió mát, thiếu gia ra đây hít thở không khí chút đi.”
Vũ Tuyên cao hơn Phạm Nguyên Long quá nửa cái đầu, họ Phạm lại đang say mèm, dù vùng vẫy cưỡng lại, song vẫn bị kéo đi.
Ân Lộ Y cúi đầu với Vũ Tuyên, vẻ cảm kích, rồi lại quay sang nhìn lồng trúc cuối cùng.
Phạm Ứng Tích hổ thẹn đứng lên tạ lỗi với mọi người, song tất cả chỉ cười xòa: “Thiếu gia say rượu thôi mà, không sao không sao.”
Bấy giờ hoa đã thôi rơi, bóng dáng Công Tôn Diên in lên tấm màn sa thêu đầy hoa văn. Ánh đèn hắt lại, quanh giai nhân bắt đầu có một hai cánh bướm dập dờn bay ra. Rồi lần lượt một cánh, hai cánh, ba cánh xuất hiện trên bức màn.
Hoa rơi đầy đất, bướm bay rợp trời, khiến ai nấy đều ngẩng lên trời trầm trồ thán phục. Hoàng Tử Hà ngước mắt ngắm bươm bướm, rồi theo cánh bướm cúi đầu nhìn sang Lý Thư Bạch.
Một cánh hoa đỏ thắm vương trên tóc y.
Cô thoáng lưỡng lự, cuối cùng vẫn giơ tay nhặt lấy cánh hoa. Y cảm giác được bèn quay lại thì thấy cô đang mỉm cười nhìn mình, giờ cánh hoa trong tay lên phân trần.
Cặp mắt y long lanh trong đêm, chẳng khác nào hai vì sao sáng cuối trời Nam.
Công Tôn Diên đứng bất động, tay áo phất phơ, mãi đến khi mười đôi bướm bay hết ra khỏi ống tay mới vung tay, chiếc áo gấm đỏ thêu chỉ vàng bên ngoài tức thì rơi xuống đất, chỉ còn một thân áo lụa trắng tinh, phấp phới múa lượn theo cánh bướm.
Lần này động tác của Công Tôn Diên dịu dàng chậm rãi hẳn, như chắp cánh bay cùng bươm bướm, mũi chân bước nhẹ, áo lụa phất phơ, phía sau màn, ánh đèn hắt lại khiến tay áo gần như trong suốt, chẳng khác nào đôi cánh chuồn chuồn, mười ngón tay nõn nà vươn cao, muôn muốt như hoa lan.
Chu Tử Tần nhìn Công Tôn Diên thướt tha xoay tròn theo bầy bươm bướm, hãnh diện khoe với Hoàng Tử Hà: “Sùng Cổ có biết ta bắt mười đôi bươm bướm kia vất vả thế nào không? Phải dẫn cả đám người hầu đi lùng sục suốt một buổi chiều đấy!”
Hoàng Tử Hà phụ họa lấy lệ: “Công tử vất vả quá!” Song ánh mắt vẫn nhìn dán vào vũ đài. Đúng lúc này tiêu sáo nhất loạt rộ lên, nhịp phách dồn dập, Công Tôn Diên càng múa càng nhanh, Ân Lộ Y cũng nhanh nhẹn xoay đèn, tức thì ánh đèn sáng bừng lên, giữa vầng sáng rực rỡ, Công Tôn Diên hiện lên lộng lẫy như mặt trời ban sớm, áo lụa mỏng manh, bước chân gấp gáp, thân hình biến ảo, như nước xiếc bắn tung, như băng rơi tuyết đổ, như sấm sét giữa trời.
Rồi một tiếng khánh thánh thót vang lên, phá tan nhịp bước dồn dập khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt, Công Tôn Diên ngừng múa, nằm rạp xuống vũ đài theo thế ngọa ngư.*
(*Ngọa ngư: một trong những động tác cơ bản của vũ công hoặc con hát. Bước sang phải, hai tay gập lại, xoay tay áo, tay phải giơ cao, tay trái để ngang bằng, chân phải đưa lên trước rồi lại vòng ra, quặt sau chân trái, đứng vững rồi từ từ ngồi xuống nằm ngả sang phải, lưng áp xuống đất, đè lên chân phải, tay trái để ra sau lưng, tay phải đặt lên ngực.
Tất cả chìm đắm trong vũ điệu rúng động của giai nhân, không sao định thần lại được. Sau một khoảng lặng thật dài, mọi người mới ồ lên khen hay, phấn khích mãi không thôi.
Công Tôn Diên yểu điệu đứng dậy như một đóa mây, mỉm cười khom người hành lễ, rồi nắm lấy tay Ân Lộ Y, ra hiệu với người đứng ngoài cánh gà.
Lý Thư Bạch cười vỗ tay tán thưởng: “Xa cách bấy lâu, vũ nghệ của Công Tôn đại nương lại tiến bộ nữa rồi. Màn múa này khiến bản vương nhớ lại điệu Kiếm Khí Hồn Thoát được thưởng thức lần đầu ở cung Đại Minh, bấy giờ ta còn niên thiếu, lần đầu tiên hiểu được thế nào là tài hoa rực rỡ, kiếm khí tung hoành. Còn điệu múa hôm nay lại gộp đủ cả cương nhu, không trọng hùng hồn mà trọng đẹp đẽ, thực khó thấy lắm thay!”
“Năm xưa khi vào cung Đại Minh, dân nữ mới hơn hai mươi tuổi, thể lực dồi dào, thân hình linh hoạt, đang ở đỉnh cao phong độ.” Công Tôn Diên vẫn thở gấp, lau mồ hôi lấm tấm trên trán cười đáp, “Giờ đây tuổi tác đã lớn, thân thể cũng kém dẻo dai, đành cải biên cho đoạn giữa chậm lại. Nói đi cũng phải nói lại, điệu múa này chính là do A Nguyễn cải biên cho dân nữ đó.”
Hoàng Tử Hà cảm giác được nỗi tiếc nuối và cảm khái qua lời kể của Công tôn đại nương. Ân Lộ Y cũng vỗ nhẹ lên tay Công Tôn Diên như an ủi.
Phạm Ứng Tích nào hiểu nổi câu chuyện bên trong, cặp mắt cứ đảo qua đảo lại giữa hai người, cười nói: “Công Tôn đại nương lừng danh thiên hạ hơn hai chực năm nay, quả nhiên tài hoa kinh người, dứt điệu múa mà người xem vẫn còn ngẩn ngơ. Chẳng hay đại nương có nhã hứng đến phủ tiết độ…”
Mới nói đến đó, phía sau chợt vang lên một tiếng thét thê thảm, là giọng một thiếu nữ trẻ.
Chu Tử Tần tức thì hét lên thất thanh: “Tử Yên!”
Chu Tường cũng tái mặt, quay người cùng Chu Tử Tần chạy thẳng đến bức màn lụa xanh phía sau.
Mấy kẻ hầu đứng gần đó xúm quanh chiếc ghế cạnh màn, Chu Tử Yên bên trong đã lao ra, co rúm lại bên mấy a hoàn, run bần bật.
Chu Tử Tần chạy đến cuống quýt hỏi dồn: “Sao thế?” Đoạn ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, mặt lập tức xám ngoét.
Cạnh nhà thủy tạ đèn đuốc sáng trưng, soi sáng cả bến thuyền. Trên chiếc ghế cạnh màn, Tề Đằng ngồi bất động, đầu gục xuống, cả người rũ ra. Ngực trái hắn thủng một lỗ, máu vẫn đang ồng ộc tuôn.
Chu Tử Tần bước đến đặt tay lên mũi hắn thăm dò hơi thở, rồi lần tìm mạch đập trên cổ, cuối cùng đứng dậy nói khẽ: “Đã… tắt thở rồi.”
Mọi người xung quanh nhất loạt la lên kinh hãi.
Phán quan phủ tiết độ sứ đột tử tạ phủ quận thú, Phạm Ứng Tích và Chu Tường đều biến sắc mặt. Chu Tường tuy biết là to chuyện, song dù sao cũng xuất thân quan văn, nhất thời chẳng biết phải làm sao, đành luống cuống đứng đờ ra đó.
Phạm Ứng Tích vừa giận dữ vừa kinh hoảng, trợ thủ của ông ta đột nhiên lăn ra chết, ai mà biết được có phải kẻ địch nào đó định nhằm vào ông ta hay không? Hơn nữa, tại sao lại chết ở nơi này?
Ông ta đương định trút giận thì sực nhớ Quỳ vương cũng ở đây, đành nén giận quay ra hỏi ý y: “Bẩm vương gia, phán quan phủ mạt tướng đột ngột chết ở đây, chẳng hay mạt tướng và Chu quận thú nên xử lý ra sao?”
Lý Thư Bạch nhìn sang Hoàng Tử Hà, dịu giọng trấn an họ Phạm: “Hoạn quan Dương Sùng Cổ hầu cận ta từng phá được mấy vụ án trong kinh, cũng rất được việc. Nếu Phạm tướng quân cần thì cứ sai bảo hắn.”
Phạm Ứng Tích vội thưa: “Mạt tướng nào! May có vương gia chỉ bảo, nếu Dương công công chịu rón tay giúp đỡ, ắt vụ này chỉ một mai sớm tối là phá được thôi!”
Hoàng Tử Hà chẳng để tâm đến mấy lời đãi bôi khách sao của họ, chỉ chắp tay vái Phạm Ứng Tích rồi xăm xăm đi đến cạnh thi thể, tra xét các dấu vết trên người.
Nét mặt Tề Đằng vẫn bình thản, hẳn là sự việc xảy ra quá đột ngột, hắn chưa kịp phản ứng đã bị giết, nên gương mặt không co rúm ró lại vì kinh hoảng. Thân hình hắn vẫn còn mềm, chỉ rũ ra dựa vào lưng ghế, hai tay buông thõng, đầu gục xuống. Nếu không có lỗ máu trên ngực, người khác còn tưởng rằng hắn chỉ ngủ gật.
Chu Tử Tần nói nhỏ vào tai cô: “Nhìn mu bàn tay trái kìa.”
Hoàng Tử Hà cầm cả hai bàn tay họ Tề lên nhìn kỹ. Mu bàn tay phải hắn vẫn bình thường, nhưng ở tay trái lại có mấy đốm lấm tấm. Phải ghé mắt nhìn kỹ mới nhận ra đó là mấy vết thương nhỏ xíu như bị mèo cắn, hoặc bị dầu sôi bắn vào, rải rác trên vùng da nối giữa mu bàn tay với cổ tay.
“Là vết thương từ mấy ngày trước, đã đóng vảy rồi. Mấy hôm nữa sau khi nhạt màu sẽ khỏi hẳn, chắc chỉ để lại vết sẹo khó thấy thôi.” Hoàng Tử Hà nhận xét.
Chu Tử Tần gật đầu: “Đúng thế. Có điều chẳng biết mấy vết thương này từ đâu mà ra, có liên quan đến vụ án mạng này không.”
“Vết thương nhỏ từ mấy ngày trước và cái chết hôm nay… có vẻ không liên quan gì đâu.” Vừa nói, Chu Tử Tần vừa lúi húi viết biên bản khám nghiệm.
Thấy trên người Tề Đằng không có gì lạ nữa, Hoàng Tử Hà đứng dậy quan sát xung quanh.
Tất cả mọi người xem múa đều tập trung lại khoảng đất trống trước nhà thủy tạ, nơi này ba mặt là nước, nếu muốn đột nhập, ngoại trừ băng qua nhà thủy tạ, thì chỉ còn cách đi từ dưới nước lên.
Nhưng cô dạo một vòng quanh chẳng hề thấy dấu vết có người lộ nước theo thềm đá đi lên. Đừng nói là bến nước, ngay dưới gốc cây bụi cỏ gần nhà thủy tạ hay phiến đá bên hồ cũng không hề có vể nước.
Trong nhà thủy tạ đã dọn sẵn trà bánh, Chu Tường và Phạm Ứng Tích ngòi hầu trà Lý Thư Bạch. Có điều Phạm Ứng Tích thì mải nghĩ đến cái chết của thuộc hạ, còn Chu Tường lại chính mắt nhìn thấy con rể tương lai chết thảm, nên chẳng còn bụng dạ nào mà thưởng trà.
Riêng Lý Thư Bạch vẫn thản nhiên uống trà, thấy cô lặng lẽ quay về bèn đặt chén xuống hỏi: “Không có dấu vết đột nhập ư?”
“Vâng, hung thủ chỉ nằm trong số những người ở đây thôi. Các người hầu phục dịch tại đây tối nay, tôi, Chu bổ đầu, Trương Hành Anh, Vũ Tuyên, Vương đô úy, Chu cô nương, Chu quận thú, Phạm tướng quân, thậm chí cả… gia, đều bị tình nghi.”
Lý Thư Bạch nhíu mày đứng dậy cùng cô rời khỏi nhà thủy tạ, nhìn chằm chằm Chu Tử Yên vẫn run bần bật cạnh đám a hoàn.
Hoàng Tử Hà hiểu ý y, bèn ghé tai nói nhỏ: “Đúng thế, lúc xảy ra chuyện, Công Tôn đại nương đang múa, thời gian ước chừng chưa đầy một nén nhang. Người xem múa đều ngồi phía trên, nếu lén lút lẻn ra sau giết người, dù đèn có tối, cũng sẽ bị người ta trông thấy bóng. Chỉ có bức màn kia, vì Chu cô nương ngồi bên trong, nên được đặt tít dưới cùng. Bốn a hoàn hầu bận cô ta thấy Tề Đằng đến cũng lui ra đứng dưới gốc cây cạnh đó. Bởi vậy, kẻ có khả năng ra tay mà không khiến người ra chú ý nhất, chính là người bên cạnh hắn, Chu Tử Yên.”
Lý Thư Bạch rời mắt khỏi Chu Tử Yên, lạnh nhạt nhận xét: “Một cô gái sắp xuất giá lại nhẫn tâm xuống tay sát hại vị hôn phu ngay trước mặt mọi người, quả khiến người ta kinh hãi.”
“Ngoài việc thẩm vấn Chu tiểu thư ra, còn một chuyện nữa, chính là phải mau khám người xem có thu được hung khí không. Nếu không thấy, chắc phải sai người lặn xuống hồ vớt thử.”